Một nhoáng đã qua một tuần lễ, hôm nay là này cô bước lên lễ đường một lần nữa. Lại kết hôn nhưng mang danh nghĩa. Sáng sớm, cô được các nhân viên trang điểm chuyên nghiệp tới tân trang lại. Bình thường cô đã rất xinh đẹp rồi. Nhưng hôm nay, cô được trang điểm nhẹ, tóc búi cao thanh lịch có vài lọn tóc được tạo kiểu rơi xuống mặt. Mặc trên mình bộ váy màu trắng tinh khôi, được đính những viên pha lê tỉ mỉ. Nhìn cô bây giờ giống như một nàng tiên nữ vậy.
Còn anh, anh mặc bộ âu phục nổi tiếng bậc nhất của Italya. Tóc được chải hất lên phía sau. Đặc biệt hôm nay không đeo cà vạt mà anh buông ba cúc để lộ cơ ngực rắn chắc. Trông anh giông như một bạch mã hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái.
Hôn lễ được tổ chức tại nhà thờ nổi tiếng của thành phố S. Khách mời không nhiều, chỉ đơn thuần là những người có máu mặt trên thương trường và trong giới mafia. Do yêu cầu của cô nên anh không làm quá lớn. Anh lại rất muốn làm thật lớn để cho mọi người biết là cô chính là vợ của Hàn Mặc Tử anh. Nhưng số lượng khách khứa cũng khá nhiều.
Khoác tay anh hai dần tiến vào lễ đường. Cô lại nhớ về ngày hôm ấy cô được ba dẫn vào, trước mặt cô là hắn, là người mà cô yêu nhất. Nhưng hôm nay, lại một lần nữa cô được anh trai dẫn vào lễ đường, trước mặt là anh, là người chính miệng cô nói muốn kết hôn để trả nợ cho anh hai. Trái tim cô bị một lần giày vò là đã quá đủ, cô không muốn sẽ bị lần thứ hai.
- Hàn Mặc Tử, con sẽ yêu thương và chăm sóc cho Dương Vân Thiên dù có ốm đau, bệnh tật chứ?
Lời cha sứ vang lên, cô cảm thấy mình có chút khẩn trương, chắc có lẽ là do suy nghĩ nhiều nên mới vậy.
- Con nguyện ý.
Lời anh nói cũng vang lên sau lời của cha sứ. Cha sứ lại lần nữa cất tiếng nói.
- Dương Vân Thiên, con sẽ yêu thương và chăm sóc cho Hàn Mặc Tử dù có ốm đau, bệnh tật chứ?
- Con...nguyện ý
Lời nói ấp a ấp úng của cô chắc chỉ có anh và Kỳ là hiểu rõ nhất. Mọi người cho là cô xúc động quá nên nói không thành lời.
Vậy bây giờ cô lại một lần nữa được làm vợ. Tâm trạng từ lúc bước vào lễ đường đã không được tốt cho lắm. Mà cô cũng phải cùng anh đi tiếp rượu khách khứa. Nhìn thấy gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi của cô anh cũng chạnh lòng.
Sau khi làm lễ xong, cô được thay một chiếc váy màu trắng khác. Nhưng là chiếc váy ôm sát vào cơ thể, để lộ ra đường cong quyến rũ. Anh mặc bộ vest đen số lượng có hạn của thiết kế người Anh nổi tiếng - Thomas Jefferson. Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn sao Royal. Trong lúc đi tiếp khách, anh thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô. Có phần chạnh lòng.
- Mệt sao? Em lên phòng tổng thống mà nghỉ ngơi. Tiếp rượu xong sẽ đưa em về.
Nghe anh nói vậy cô cũng miễn cưỡng gật đầu.
Thang máy dừng lại tại tầng cao nhất của khách sạn. Cô mệt mỏi bước ra thì nhìn thấy hắn. Ngạc nhiên vô cùng, không lẽ anh cũng mời hắn sao? Sao trong bữa tiệc cô không thấy hắn? Dù sao cũng chẳng còn quan hệ nên bỏ qua suy nghĩ mà tiến thẳng về phía trước.
Thấy cô không để ý đến mình, hắn hung hăng tóm được cổ tay cô kéo lại, áp người cô vào bức tường gần đó. Khuôn mặt lộ rõ vẻ ghen tức.
- Tại sao?
Mặt cô chẳng hề biến sắc, vẫn giữ được thái độ đó, ngước mặt lên nhìn hắn rồi nói.
- Mặc tiên sinh tìm tôi có chuyện sao?
Câu nói của cô khiến hắn phát điên lên. Hắn nhớ cô như vậy, yêu cô như vậy, muốn chuộc lỗi với cô và còn muốn quay lại với cô nhưng sao cô có thể dễ dàng kết hôn với một người đàn ông khác như vậy chứ? Hắn hung hăng nắm cằm cô nâng lên, môi gần chạm môi nhưng cái tát của cô khiến hắn dừng hành động lại.
- Mặc tiên sinh, tôi và anh không còn quan hệ, xin giữ thể diện cho. Và đừng có làm hành động ghê tởm đấy trước mặt tôi nữa.
Cô lain rơi nước mắt, lại chứng tỏ mình vẫn còn mềm yếu. Hắn nhìn thấy cô khóc thì mới tỉnh ra. Chẳng qua là biết tin cô kết hôn với người khác thì anh giận dữ đến hành động cũng không tự mình làm chủ được.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi.
Ôm chầm lấy cô mà chỉ biết nói từ "xin lỗi". Đầu óc trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì.
- Tôi nói lần cuối cùng. Mặc Khiêm, tôi và anh sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào hết. Người tôi kết hôn hôm nay chính là người tôi yêu. Mong anh đừng có quấy rầy tôi thêm lần nào nữa.
Lần này cô thật sự không còn cảm giác đau đớn hay khổ sở khi nói câu đoạn tuyệt với hắn nữa. Vậy cuối cùng cô cũng chẳng có tình cảm gì với hắn nữa rồi. Cô có thể mở cửa để yêu thêm một người nữa rồi.
Biết cô mệt mỏi nên anh đã giao khách khứa cho Minh Kỳ để lên với cô. Thang máy vừa lên đến nơi thì anh đã thấy cô cùng hắn nói chuyện. Anh nghe rõ từng câu, từng lời nói của cô và của hắn. Hận không thể trực tiếp ra cho hắn một trận nhưng thay vào đó là gì? Chính cô nói cô yêu anh? Cô nói người cô kết hôn hôm nay là người mà cô yêu? Nở một nụ cười sau đó tiến vào phòng.