.
Mùa thu năm sau, Long Vịnh Thanh đã dần dần “luyện thành công” khả năng đặc biệt, khi cô quên mất chuyện đã nghe trộm được sau khi đánh nhau vớiVịnh Lục, ông trời lại đùa giỡn với cô lần nữa.
Đa số nữ sinh lớp chín bắt đầu dậy thì, vòng một bắt đầu có những đường cong nhấp nhô, mẹ Long lần đầu tiên mua áo lót cho Vịnh Thanh và Vịnh Lục, dặn dò hai chị em phải mặc vào. Vịnh Lục vui vẻ tiếp nhận những thay đổi của cơ thể,sau khi mặc áo lót, đi đứng bắt đầu ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu, có vẻ rất hài lòng với những đường cong trên cơ thể mình, còn Long Vịnh Thanh thì không thích mặc áo lót chút nào, cô cảm thấy thật rườm rà, hơn nữasau khi mặc áo lót vào, vòng một lộ rõ quá, luôn cảm thấy ngại ngùng,thế nên vẫn mặc chiếc áo lá cũ, âm thầm giấu áo lót xuống dưới gối.
Nhưng, ngay sau đó cô đã phải nếm mùi đau khổ.
Lớp học của cô, thứ ba và thứ sáu hàng tuần đều có hai tiết thể dục. Bởi vì môn thể dục nằm trong phần thi bắt buộc lên các trường cấp ba, môn thểdục mà thường xuyên bị các thầy giáo ngữ văn và anh văn trưng dụng dầndần được coi trọng, cho nên tất cả các thầy cô giáo thể dục lại sục sôikhí thế như những người dân trong vùng giải phóng, dồn hết sức lực luyện tập cho những học sinh có điểm thể dục yếu kém vì hay nghỉ học, làm sân vận động luôn xuất hiện những cảnh tượng kẻ ngã người té vô cùng thêthảm.
Lớp của Long Vịnh Thanh cũng không có gì may mắn hơn, mônthể dục hôm nay, liên tục hai tiết đều kiểm tra chạy tám trăm mét, đaphần các bạn trong lớp đều không đạt yêu cầu, trong đó có mặt Long VịnhThanh, người thường xuyên giành giải quán quân trong tất cả các nội dung chạy ngắn các loại. Thầy giáo thể dụng rất kinh ngạc, sau khi tan họcgọi Long Vịnh Thanh lại nói chuyện.
“Long Vịnh Thanh, hôm nay emlàm sao thế hả?” Thầy giáo thể dục có vóc dáng khỏe mạnh với làn da nâuđen rất phẫn nộ, ngồi bên cạnh bàn làm việc trong văn phòng, “ừng ực ừng ực” uống hết nửa ly trà, “Trước khi vào học thầy đã hô hào các bạntrong lớp phải học tập em, thế mà em chạy ra nông nỗi này, có phải muốnlàm mất mặt thầy không hả?”
Long Vịnh Thanh cúi đầu đứng trongvăn phòng, khom người xuống, không nói tiếng nào, ra vẻ cực kỳ ăn nănhối lỗi, thầy giáo thể dục nạt cô vài câu, nhìn thấy bộ dạng “thànhkhẩn” đó liền tha cho cô. Thực ra chẳng phải cô thành tâm, mà cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, không được tự nhiên chút nào. Vừa rồi khi chạy bộcũng như vậy, sở dĩ cô chạy chậm bởi vì vòng một của cô, có lẽ cô đượcthừa hưởng dáng vẻ đẫy đà của mẹ Long, nên vòng một của cô đã phát triển đến mức không thể nào hiểu được, bình thường mặc bộ đồng phục rộng rãicủa trường, cũng không thấy gì lắm, nhưng khi chạy bộ sẽ... Nói chungkhông thể bỏ qua sự tồn tại của nó, hơn nữa còn kèm theo cảm giác hơinhói đau, cộng thêm việc xấu hổ sợ bị bạn bè nhìn thấy, nên cô chạy càng ngày càng chậm, chạy có tám trăm mét, mà khó khăn như chạy tám mươingàn mét vậy, chắc chắn là không đạt yêu cầu.
Có một lần kinhnghiệm “khủng khiếp” như vậy, Long Vịnh Thanh không dám xem thường người bạn nhỏ áo lót nữa. Ngày hôm đó sau khi về nhà lấy nó ra mặc vào, nhảylên vài cái ngay tại chỗ, sự ngượng ngùng trước đó giảm bớt đi rấtnhiều, mặc dù vẫn hơi có cảm giác gò bó, nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã không ghét người bạn nhỏ như trước đây nữa.
Chỉ có điều, từ ngày đó, Triệu Ngôn Thuyết trở nên rất kỳ lạ, nhiều lúc tự nhiên mặt cứ đỏ ửng lên.
Có một lần trên đường đến trường, cô nhảy lên ngồi trên ghế sau của xeTriệu Ngôn Thuyết, đi ngang qua một đoạn đường đất đầy ổ gà ổ vịt, cô vô tình chúi người về phía lưng của Ngôn Thuyết, chuyện này vốn dĩ rấtbình thường, việc va chạm cơ thể trước đây không phải chưa từng xảy ra,nhưng lần đó khi đi qua khỏi đoạn đường đất, Triệu Ngôn Thuyết lập tứcnhảy xuống xe, không đi tiếp nữa.
“Cậu ngồi một bên được không?”Mặt Ngôn Thuyết đỏ lên, cũng không dám nhìn vào mắt cô, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, “Sau này đừng ngồi như vậy nữa, dù sao cậu cũng là một nữsinh.”
“Không sao đâu, tớ cũng đâu có mặc váy.” Đồng phục họcsinh trường cô nam nữ như nhau, cùng một kiểu áo rộng và quần kiểu thểdục, không hề phân biệt nam nữ, Long Vịnh Thanh nhìn thấy khuôn mặt đẹptrai của Ngôn Thuyết cứ đỏ ửng lên, cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
“Nóitóm lại nếu cậu không ngồi nghiêng thì tớ không chở cậu đi đâu nữa đâu,đoạn đường còn lại cậu tự đi bộ đi.” Triệu Ngôn Thuyết quay đầu qua mộtbên, rất kiên quyết.
“Đi bộ thì đi bộ...” Long Vịnh Thanh tứcgiận, nhảy xuống khỏi xe, đeo cặp sách lên vai, liếc xéo Ngôn Thuyết một cái, đi về phía trước, “Tớ thèm vào nhờ cậu chở.”
Nếu như bìnhthường, Triệu Ngôn Thuyết mặc dù sẽ không lập tức hòa giải ngay, nhưngchắc chắn sẽ đẩy xe, âm thầm đi phía sau cô. Nhưng lần này Ngôn Thuyếtnhảy lên xe, đạp thẳng một mạch.
Long Vịnh Thanh ở phía sau tức giận hét to, “Triệu Ngôn Thuyết, có ngon thì cả đời này đừng tới tìm tớ.”
Từ đoạn đường đất đó đến trường học phải đi qua bệnh viện, mẹ Long làm ytá ở trong bệnh viện đó. Cô đi bộ cả đoạn đường, tức giận đá hết viênsỏi này đến viên sỏi khác trên đường. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy mẹ Long đang đứng ở cổng bệnh viện cãi nhau với một người đàn ông.Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất đàng hoàng, cũng rấtđẹp trai, bị mẹ Long chặn lại mắng cho một trận, không nói năng gì, nhìn có vẻ rất tội nghiệp. Tính khí mẹ Long nóng nảy nhưng bụng dạ lại rấttốt, chăm sóc người bệnh cũng rất tận tình, thường xuyên cãi nhau vớingười nhà vì việc người nhà không muốn chăm sóc bệnh nhân, Long VịnhThanh chẳng cảm thấy lạ lùng gì với việc này nữa, cho nên lần này, cô tự động quên luôn việc đang cãi nhau, bước qua đó, cất tiếng chào mẹ Long, tiện thể kể tội của Triệu Ngôn Thuyết luôn.
“Mẹ, tên Triệu Ngôn Thuyết khỉ gió đó vứt con giữa đường, hay là mẹ mua xe đạp cho con đi, con không muốn để hắn chở con nữa.”
Nhưng mà mẹ Long quay đầu lại nhìn cô một cái, rồi giống như không nhìn thấycô vậy, hoảng hốt kéo người đàn ông kia đi vào cổng bệnh viện, mà ngườiđàn ông đó cũng nhìn thấy Long Vịnh Thanh, ánh mắt sững lại, sau đó cứnhìn chằm chằm vào người Long Vịnh Thanh, cho dù bị mẹ Long thô bạo đẩyvào cổng chính bệnh viện, cũng vẫn cứ liên tục quay đầu lại nhìn cô.
Vốn dĩ Long Vịnh Thanh đang ngạc nhiên vì sao mẹ Long không để ý đến cô,muốn chạy theo hỏi, nhưng ánh mắt tha thiết và kinh ngạc của người đànông đó làm cô cảm thấy mất tự nhiên, thế rồi cô nhíu mày, cúi đầu bỏchạy.
Đến cổng trường, đã quá thời gian vào học từ lâu, TriệuNgôn Thuyết đeo túi xách đứng đợi cô ở cổng, cô hừ với Ngôn Thuyết mộttiếng, quay người đi lên lớp học, Ngôn Thuyết cũng đi theo, cả hai cùngbước vào lớp. Đương nhiên, ngay sau đó, cả hai lại cùng bước ra khỏi lớp một lúc, đứng chung trên một hành lang, đứng cách nhau vài mét chịuphạt vì tội đi học trễ.
Liên tục mấy hôm sau, hai người đều không nói chuyện. Giờ nghỉ giải lao, Triệu Ngôn Từ chạy đến tìm Long VịnhThanh, điệu bộ vui mừng trước tai họa của người khác, hỏi cô: “Cậu cãinhau với anh trai tớ à?”
Long Vịnh Thanh tâm trạng đang khôngvui, cũng chẳng buồn để ý đến Ngôn Từ, nằm lên bàn, uể oải trả lời, “Làcậu ấy sai, cậu ấy quá vô lý.”
“Anh trai tớ vô lý á? Long VịnhThanh, cậu đang đùa à?” Triệu Ngôn Từ ngồi lên bàn của cô, chống đôichân dài xuống đất, cười hỉ hả nghịch cái bút bi, “Là cậu vô lý thì có.Có điều anh tớ cũng chán thật, chắc chắn không vui bằng khi chơi với tớđâu, nếu cậu cầu xin tớ, tớ về nhà đòi mẹ mua một chiếc xe đạp mới, tớchở cậu đến trường, được không?”
“Còn lâu mới cầu xin cậu. Đi đi, tớ phải vào học rồi.” Long Vịnh Thanh không hề do dự từ chối đề nghịphách lối của Ngôn Từ, cầm lấy quyển sách đánh vào lưng cậu nhắc nhở đãđến giờ vào học.
Sau khi tan học, Long Vịnh Thanh cố ý nán lạilớp một lúc. Mặc dù cô không muốn thừa nhận mình đang đợi Triệu NgônThuyết đến tìm cô chút nào, nhưng thực tế là cô thực sự đang đợi, vừađợi vừa tính toán, nếu như Ngôn Thuyết đến tìm cô, mà còn nói xin lỗi,cô nhất định sẽ phải hỏi cho ra lẽ cuối cùng ngày đó tại sao lại nổikhùng lên như thế, tại sao cứ nhất quyết bắt cô ngồi một bên, nếu nhưNgôn Thuyết không nói rõ, có chết cô cũng không tha cho hắn.
Có điều, lần này, cô không đợi được Triệu Ngôn Thuyết, mà có một nam sinh khác đến tìm cô.
Là một bạn nam ở lớp bên cạnh, Long Vịnh Thanh biết cậu ta, hình như tênlà Trương Việt Dương, người cao cao gầy gầy, mặt mũi thanh tú, lại làtrưởng nhóm phát thanh của đài phát thanh trường, được rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Sở dĩ Long Vịnh Thanh quen cậu ta, là vì cô không chỉ mộtlần làm chân chạy cho các bạn gái trong lớp, đưa các kiểu thư tình đếntay cậu ta.
Thấy người đi đến không phải là Triệu Ngôn Thuyết,Long Vịnh Thanh hơi có chút thất vọng, cúi đầu xuống ngồi tại chỗ thudọn cặp sách.
“Long Vịnh Thanh, cậu ở đây một mình à?” TrươngViệt Dương bước vào lớp, nói năng có vẻ không tự nhiên, khí thế khác hẳn với trước đây khi đọc các loại thông báo của lãnh đạo nhà trường.
“Đừng phí lời, chỉ có tớ ngồi đây, không phải một người, chẳng nhẽ có ma ngồi bên cạnh?” Long Vịnh Thanh đang bực bội vì Triệu Ngôn Thuyết không đếntìm cô, cho nên khi nói chuyện, thái độ trở nên tồi tệ.
TrươngViệt Dương lại không để ý, chỉ vò đầu cười, hỏi cô: “Có phải cậu cãinhau với Triệu Ngôn Thuyết không? Cậu ta không đến đón cậu? Cần tớ đưacậu về nhà không?”
“Không cần.” Long Vịnh Thanh gối cằm lên cặpsách, trông rất uể oải, nhưng từ chối rất kiên quyết, “Tên Triệu NgônThuyết khỉ gió đó không đến đón tớ, tớ cũng có thể tự đi về nhà được,tại sao lại phải cần người chở, cậu mau đi đi, tâm trạng tớ đang khôngvui, không muốn nói chuyện.”
Gặp phải trở ngại lớn như thế này,nhưng Trương Việt Dương không đi, đứng bên cạnh chần chừ một lúc, cuốicùng lấy hết dũng khí đi đến bên bàn của Long Vịnh Thanh, hạ quyết tâm,mở âm lượng to như đọc thông báo của trường nói với Long Vịnh Thanh:“Long Vịnh Thanh, sau này cậu đừng đưa thư tình của người khác cho tớnữa, người tớ thích là cậu, tất cả những người khác tớ không thèm quantâm, tớ chỉ muốn yêu cậu thôi.”
Long Vịnh Thanh đang tập trungsuy nghĩ xem lát nữa hỏi tội Triệu Ngôn Thuyết như thế nào, trong đầuđang rối tinh rối mù, đột nhiên nghe thấy mấy chữ “Tớ chỉ muốn yêu cậuthôi”, trước hết là kinh ngạc, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người đốidiện thật lâu, sau đó là chụp lấy cặp sách, đẩy nam sinh đứng trước mặtra, chạy như ma đuổi ra khỏi cổng trường.
.
Chạy liền một mạch, khi trường học đã nằm tít ở phía sau, Long Vịnh Thanh mới chạychậm lại, thở dốc ngoái đầu lại xem, hồn xiêu phách lạc lẩm bẩm: “Tênkia không biết có bị đập đầu vào cửa hay không? Cái gì mà muốn yêu mình, đúng là không biết xấu hổ.”
Lớp chín, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đang là thời kỳ thanh xuân của các chàng trai cô gái, luôn không tựngăn nổi lòng mình, lén lút viết thư tình, những bạn to gan thì yêu nhau luôn, giấu tịt không cho người lớn biết. Nói là yêu, nhưng thực ra cũng chỉ là cầm tay, hôn hít vài cái, trong lớp thì tranh thủ lúc thầy côgiáo quay lưng lại viết bảng, chuyền nhau mảnh giấy, hoặc là sau khi tan học cùng về nhà, chỉ là mối quan hệ đơn thuần như thế, xem ra có vẻ như hơi ngốc nghếch, nhưng trong mắt thầy giáo và các vị phụ huynh, đó lànhững việc làm kinh khủng, tuyệt đối nghiêm cấm, không chừa đất sốngsót.
Thực ra, Long Vịnh Thanh cảm thấy, yêu sớm như cây hoa anhtúc âm thầm mọc bên bờ tường, màu sắc rực rỡ, tỏa hương thơm quyến rũchết người, khi người lớn kéo tay cô đi ngang qua nó, nghiêm khắc cảnhcáo cô, đó là loại hoa có độc, không được động vào, mà càng bị cảnh cáo, cô lại càng muốn sờ thử. Chỉ có điều ngại có người lớn bên cạnh, khôngdám đưa tay ra, trong lòng thầm nghĩ, đợi khi không có người lớn, tựmình đến đây ngắt bông hoa xuống xem như thế nào.
Cô là một nữsinh vừa có tính tò mò vừa không an phận, cho nên cô cũng không hẳn ghét ấy từ “yêu sớm”. Sở dĩ bỏ chạy, cảm thấy Trương Việt Dương không biếtxấu hổ, là bởi vì cô cảm thấy, một nam sinh tỏ tình với một nữ sinh màít khi gặp gỡ, không hiểu gì về người ta, chắc chắn chẳng phải ngườitốt, một nam sinh hư hỏng, tùy tiện, mà tùy tiện đồng nghĩa với khôngbiết xấu hổ.
Thấy người ta không đuổi theo, Long Vịnh Thanh thởphào nhẹ nhõm, không dám quay trở lại chờ Triệu Ngôn Thuyết nữa, đànhphải một mình, bước thấp bước cao đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ, đợi ngàymai khi nhìn thấy Triệu Ngôn Thuyết, nhất định phải lòe với hắn ta mộttrận. Mặc dù cô cũng không muốn yêu Triệu Việt Dương chút nào, nhưng ởtrong trường, Triệu Việt Dương rất nổi tiếng, được cậu ấy tỏ tình, làmột việc rất có thể diện.
Từ trường học đến thôn Long Sơn, chỉ có một con đường lớn, đường cũng dễ đi, hai bên đường là ruộng lúa mạch,những bông lúa mạch chín vàng đong đưa theo gió, những hạt lúa mạch tròn căng và chắc nịch, ánh lên màu vàng rực rỡ trong ráng đỏ hoàng hôn củamùa thu. Long Vịnh Thanh thích ngắm ruộng lúa mạch trong chiều thu,những năm trước vào lúc này, cô thường ngồi sau xe đạp của Triệu NgônThuyết, vừa nhàn rỗi đong đưa hai chân, vừa ngẩn ngơ ngắm nhìn nhữngruộng lúa mạch. Triệu Ngôn Thuyết đạp xe ở phía trước, tốc độ khôngnhanh không chậm, một làn gió thổi đến, thổi phồng phần áo trắng saulưng Ngôn Thuyết lên, chất vải mềm mại sẽ dính lên một bên má cô, cô cóthể ngửi thấy mùi hương cây cỏ nhàn nhạt trên người Ngôn Thuyết, mùihương này đang hòa quyện làm một với mùi thơm của cây cỏ xung quanh đây, sau đó rất tự nhiên, cô sẽ dựa đầu vào lưng Ngôn Thuyết, nói những câukhông đầu không đuôi.
“Triệu Ngôn Thuyết, lúa mạch sắp chín rồi.”
“Ừ.”
“Triệu Ngôn Thuyết, hôm nay trời đẹp quá.”
“Ừ.”
“Triệu Ngôn Thuyết, cậu sẽ chở tớ đi học mãi chứ.”
“Ừ.”
...
Toàn những câu nói không quan trọng, Ngôn Thuyết kiên nhẫn phối hợp với tròchơi vô vị của cô. Có đôi khi cô cũng sẽ chẳng biết nói gì, cứ gọi tênngười ấy hết lần này đến lần khác, Triệu Ngôn Thuyết... Triệu NgônThuyết... Triệu Ngôn Thuyết...
Bị gọi hoài như thế nên người ấycũng sẽ hỏi cô, gọi tên người ấy lần này đến lần khác như thế để làm gì? Long Vịnh Thanh luôn nhìn người ấy cười híp mắt, cô không muốn nói chongười ấy biết, thực ra cô không muốn làm gì cả, chỉ là muốn gọi tênngười ấy mà thôi, gọi lần này đến lần khác, nghe thấy tiếng người ấy trả lời ở phía trước, sẽ cảm thấy trái tim mình tràn đầy, giống như nhữnghạt lúa mạch mùa thu, cả đời này chẳng có gì tiếc nuối nữa. Chỉ cần cómột làn gió thổi đến là đã có thể hân hoan nhảy nhót đợi chờ người đếnthu hoạch về nhà, cẩn thận cất vào kho lương thực.
Cô đã đi trêncon đường lớn này gần ba năm, khoảng hơn một ngàn ngày, mỗi ngày đều đicùng Triệu Ngôn Thuyết. Mới hai ngày trước đây thôi, giữa hai người cònchiến tranh lạnh, Triệu Ngôn Thuyết vẫn cứ đẩy xe đạp đi đằng sau cô,giữ khoảng cách không xa cũng không gần, hộ tống cho đến tận nhà. Hômnay lần đầu tiên đi một mình, lần đầu tiên cảm thấy cô độc như vậy.
Qua khỏi ruộng lúa mạch là bệnh viện nơi mẹ Long làm việc. Bệnh viện tuyhơi cũ kĩ, nhưng cũng là bệnh viện to nhất của thị trấn. Đi ngang cổngbệnh viện, Long Vịnh Thanh nhìn đồng hồ điện tử trên tay, đã sáu giờrồi, hôm nay mẹ Long không tăng ca, chắc đã về rồi, nếu không đã có thểđi tìm mẹ Long chở cô về, nghĩ đến đây, cô thất vọng cúi đầu, chỉ cảmthấy mình hôm nay rất đáng thương, giống như bị mọi người trên thế giớinày vứt bỏ vậy.
Trước cổng bệnh viện kẻ qua người lại, hai bênđường là những tiệm bán trái cây và cửa hàng ăn uống nhỏ, được xem lànơi nhộn nhịp nhất của con đường này. Long Vịnh Thanh cúi đầu, đi đụngphải người đàn ông đang đi về phía này, người đàn đông đó tay xách giỏtrái cây, bị đâm phải nên giỏ trái cây rớt xuống đất, trái cây đủ màusắc lăn lông lốc trên mặt đất, lúc này Long Vịnh Thanh mới định thầnlại, vội vàng quỳ xuống nhặt trái cây, ngay sau đó trái cây lại được xếp vào trong giỏ, người đàn ông đó đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt của LongVịnh Thanh, bỗng sững người, sau đó giống như bị trúng tà, vứt luôn giỏtrái cây, hai tay túm chặt lấy vai của Vịnh Thanh, gấp gáp hỏi: “Cháugái, cháu là con gái cô Tú Phần phải không? Cháu năm nay bao nhiêu tuổirồi? Cháu tên gì? Nói cho chú, mau nói cho chú...”
Bị người kháctúm chặt như thế, Long Vịnh Thanh hết hồn, muốn hất tay người đàn ôngnày ra theo bản năng, nhưng vô ích vì người đàn ông này quá khỏe. Cho dù cô cố gắng như thế nào đi nữa cũng không hất ra được, chỉ cảm giác được cả người sắp bị ông ấy lắc cho rã rời ra rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn mặt người đàn ông đó, ngạc nhiên phát hiện ra, chính là người đàn ông cãinhau với mẹ Long buổi sáng, cô sợ người đàn ông đó bị mẹ Long nạt, muốntrả thù, sợ đến nỗi há miệng to ra, hét ầm lên, “Đồ lưu manh, thả cháura... Cứu tôi với...”
Trên đường người qua kẻ lại, Long VịnhThanh kêu lên như thế, người đàn ông đó có lẽ sợ phiền phức nên mới thảtay ra, lấy lại bình tĩnh nói chuyện với cô, “Cháu đừng hét, chú khôngphải là người xấu, chú là.... Chú là bạn của ba mẹ cháu, ba cháu tên làLong Chí Cương, mẹ cháu là Long Tú Phần, đúng không?”
Tên thìđúng là như vậy, nhưng mà nói đúng tên của ba mẹ cô cũng chẳng nói lênđược điều gì. Long Vịnh Thanh lùi ra sau mấy bước, cảnh giác nhìn ôngta, “Thế thì đã sao? Cả thị trấn này, người quen biết bố mẹ cháu nhiềulắm.”
“Vậy có phải cháu sinh vào ngày bảy tháng bảy âm lịch? Cháu ra đời ngày bảy tháng bảy âm lịch phải không?” Hai mắt người đàn ông đó đỏ lên, ánh mắt nhìn Long Vịnh Thanh như muốn nói điều gì đó, khi hỏiđến ngày sinh, giọng nói run run, “Chú nói đúng phải không, cháu còn cómột người e gái sinh cùng ngày nữa.”
“Chú còn biết cả Vịnh Lụcnữa ạ?” Long Vịnh Thanh tròn mắt ngạc nhiên hỏi người đàn ông chỉ gặphai lần này, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất kỳ lạ, áo quần chỉnh tề, rất trẻ, còn rất đẹp trai, hẳn là người có điều kiện, nhưng không hiểutại sao người đàn ông này luôn mang đến cho người khác cảm giác tộinghiệp, trong ánh mắt nhìn cô như có một sự khát vọng nào đó, giống nhưnhìn thấy được người thân mất tích đã lâu. Nói tóm lại, bị một người lạnhìn như thế, Long Vịnh Thanh cảm thấy không thoải mái. Thế là hất cặpsách ra sau lưng, chuẩn bị đi tiếp, “Cho dù chú biết, cháu cũng khôngthể tin tưởng chú, bây giờ kẻ xấu đầy rẫy ra đấy, làm sao cháu biết chúcó phải là kẻ lừa bịp hay không? Cháu phải về nhà rồi, tạm biệt.”
Người đàn ông đó nhìn thấy Long Vịnh Thanh sắp đi, còn muốn nói gì đó. Lúcnày, Triệu Ngôn Thuyết đạp xe tới, vội vã đạp về phía cô. Có lẽ do đạpnhanh, mặt đầy mồ hôi, nhìn thấy Long Vịnh Thanh, từ xa đã gọi cô: “Vịnh Thanh, tại sao cậu không chờ tớ, sao lại đi trước một mình như thế?”
Long Vịnh Thanh quay đầu lại nhìn Triệu Ngôn Thuyết, nỗi ấm ức vì “bơ vơ trơ trọi” suốt cả quãng đường trào lên, làm gì còn tâm tư để ý người đànông lạ mặt bên cạnh, giơ cặp sách lên đánh vào người Triệu Ngôn Thuyết,bực mình hét lên: “Không phải cậu không chở tớ nữa à? Cậu không chở tớ,tớ còn mặt dày chờ cậu làm gì? Một mình tớ cũng đi được vậy. Trên đườngcó gặp kẻ xấu nào giết tớ, cũng chẳng liên quan gì đến cậu...”
Trong cặp sách của Long Vịnh Thanh thường có rất nhiều đồ chơi kỳ cục, chẳngcó mấy quyển sách, cho nên có bị đánh vào người cũng không hề cảm thấyđau. Triệu Ngôn Thuyết không hé răng, chịu đựng cơn thịnh nộ của cô, đợi cô trút giận xong mới nói: “Tớ bị thầy giáo gọi đi giúp chấm bài thitrắc nghiệm. Sau khi tan học, tớ nhờ Trương Việt Dương học cạnh lớp cậuđến nhắn với cậu, bảo cậu đợi tớ một lát, cậu ấy không nói lại với cậusao?”
“Nói cái con khỉ.” Long Vịnh Thanh nghe đến tên của TrươngViệt Dương càng giận hơn nữa, thô bạo giơ chân lên đá Triệu Ngôn Thuyết, “Hóa ra là cậu bảo hắn đi tìm tớ, cậu biết hắn nói gì với tớ không? Hắn nói hắn thích tớ, muốn yêu tớ. Nếu biết trước là cậu bảo hắn đi tìm tớ, tớ đã đồng ý để hắn đưa tớ về nhà...”
Triệu Ngôn Thuyết kinhngạc, túm lấy cánh tay cô, không cho cô đánh đấm lung tung nữa, phẫn nộhỏi: “Trương Việt Dương... Cậu ấy nói thích cậu, cậu ấy sao có thể nóinhư thế được?”
“Tại sao hắn lại không nói được? Dù sao tớ cũngchưa phải là người yêu của ai.” Long Vịnh Thanh giận dữ trừng mắt nhìnNgôn Thuyết, có lẽ đến cô cũng không nhận ra, giọng điệu của mình lúcnày quá không xuôi tai, giống như một cô gái kiêu kỳ đang giận dỗi bạntrai của mình.
Triệu Ngôn Thuyết nắm cánh tay Long Vịnh Thanh,trong mắt thoáng hiện lên những tâm tư phức tạp, phẫn nộ, luống cuống,căng thẳng. Ngôn Thuyết nhìn Long Vịnh Thanh đang trừng mắt với mình,đôi môi mấp máy một lúc lâu, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng lạichẳng nói gì cả, thất vọng thả tay Long Vịnh Thanh ra, “Đừng quậy nữa,lên xe đi, tớ chở cậu về nhà.”
Long Vịnh Thanh vốn dĩ đang ôm hyvọng trong lòng, bỗng chốc cảm thấy cực kì thất vọng, nhưng có một vàicâu nói nhất định phải để con trai chủ động nói ra, con trai không nói,làm sao cô có thể mặt dày nói ra được? Cô ủ rũ, cúi đầu xuống, vung vẩycặp sách đi về phía trước, “Tớ tự đi được, không cần cậu phải lo.”
Triệu Ngôn Thuyết đẩy xe, lặng lẽ đuổi theo, hai người giữ khoảng cách mộtmét, người trước kẻ sau, lại bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh mới.
Lúc đó, hai người chỉ lo đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình, hoàn toàn không hề chú ý, người đàn ông bị đối xử lạnh nhạt kia, ánh mắt nhìnLong Vịnh Thanh, mới đầu là tha thiết, càng lúc càng trở nên thích thú,giống như nhìn thấy niềm hy vọng, ngọn lửa sắp tàn trong tim lại dần dần được thổi bùng lên.
Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Thuyết, ngườitrước kẻ sau, lặng lẽ đi qua hết đoạn đường nhộn nhịp nhất, đi qua chỗngoặt, đằng trước là con đường nhỏ dẫn vào thôn Long Sơn, tiếng huyênnáo bị bỏ lại sau lưng, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, LongVịnh Thanh đá mấy viên sỏi dưới chân, suy nghĩ về những tâm tư tronglòng, thực ra cô cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận. Cho dù tứcgiận về chuyện Triệu Ngôn Thuyết vô cớ đuổi cô xuống xe đi, ừ thì cũngđược, người nhảy xuống xe là cô, Ngôn Thuyết chỉ bảo cô đổi kiểu ngồi,việc này đã trôi qua rồi, khi cô ngồi đợi ở trong lớp đã hết giận ngườita rồi, còn chuyện của Trương Việt Dương, cũng không thể đổ hết lên đầuNgôn Thuyết, vậy cuối cùng mình đang giận cái gì đây?
Giận cậu ấy không hiểu câu nói giận dỗi “Dù sao tớ cũng chưa phải là người yêu của ai cả” ư?
Vậy thì chắc là câu nói bình thường này rồi, rốt cuộc nó có điều gì đáng giận chứ?
Một đoạn đường nhỏ không dài lắm, mỗi người một tâm trạng, hai người lặnglẽ đi cũng khá lâu. Khi đến cổng thôn, Triệu Ngôn Thuyết bỗng nhiên dừng lại, rầu rĩ hỏi một câu: “Vịnh Thanh, Trương Việt Dương tỏ tình vớicậu, cậu có vui không?”
Long Vịnh Thanh ngớ người, dừng bướcchân, quay đầu lại nhìn Ngôn Thuyết, hơi không hiểu Ngôn Thuyết hỏi nhưvậy là có ý gì, giận dỗi trả lời: “Đương nhiên là vui rồi, hắn khôngxấu, lại nổi tiếng ở trong trường, được hắn tỏ tình sao lại không vuiđược?”
“Ồ.” Triệu Ngôn Thuyết cúi đầu, cũng không biết nghĩ gì mà mặt hơi ửng đỏ, do dự một lúc mới nói: “Yêu sớm thực ra là không đúng.”
“Đúng hay sai đều chẳng liên quan gì đến cậu.” Long Vịnh Thanh lần nữa giậnđiên lên, trừng mắt nhìn Ngôn Thuyết, chuẩn bị bỏ người ta đi tiếp,“Ngày mai tớ đi nói với Trương Việt Dương, nói với hắn, tớ cũng thíchhắn, để hai bọn tớ yêu nhau.”
“Đừng...” Triệu Ngôn Thuyết lo lắng, vội vàng giơ tay kéo áo của Long Vịnh Thanh, không cho cô đi, “Đừng, đừng đi nói...”
“Không cần cậu phải lo, tớ không những đi nói yêu hắn, còn cầm tay hắn cùng về nhà, còn ôm hắn...” Nhìn thấy Ngôn Thuyết sốt ruột, trong lòng LongVịnh Thanh ngập tràn cảm giác thỏa mãn vì được trả thù, càng nói càngphấn khích, “Còn hôn nhau với hắn, còn thì vào cùng trường cấp ba vớihắn, lớn lên lại kết hôn với hắn...”
“Không được...”
Không đợi được Long Vịnh Thanh nói xong, Triệu Ngôn Thuyết đột nhiên vứt luôn xe đạp, đưa tay bịt miệng đang la hét của cô, trong đôi mắt đen láy đóhiện lên ngọn lửa phẫn nộ không tên, hai má lại đỏ dần lên. Vẻ mặt đócực kỳ cuốn hút, cho dù rất nhiều năm sau, Long Vịnh Thanh vẫn còn nhớrất rõ ràng hình ảnh ngày đó, cả những lời Ngôn Thuyết nói sau đó nữa:“Cậu không được yêu cậu ấy, không được yêu ai cả, yêu sớm là không đúng, nhưng nếu như... cậu muốn yêu... thì... yêu tớ vậy, bởi vì ngoài tớ ra, tớ không tin tưởng bất kỳ người nào, không tin tưởng người khác sẽ thật lòng thích cậu, thật lòng tốt với cậu như tớ.”
Long Vịnh Thanhbị bịt miệng, hai mắt mở ngày càng to, nhìn đăm đăm vào Triệu NgônThuyết một lúc lâu, mới chầm chậm hất tay Ngôn Thuyết ra, trong lòng hân hoan, nhưng vẫn không buông tha cho người ta: “Ủa? Cái gì gọi là ngườikhác sẽ không thích tớ thật lòng?”
Mặt Triệu Ngôn Thuyết càng đỏ hơn, dời mắt qua hướng khác, “Có nghĩa là, không có ai thích cậu nhiều như tớ cả.”
Long Vịnh Thanh nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của Ngôn Thuyết, nỗi chán chườngtrong tim bỗng chốc tan biến mất. Cô cười tủm tỉm ghé đầu lại nhìn Triệu Ngôn Thuyết, cố ý chọc Ngôn Thuyết, cười nói, “Triệu Ngôn Thuyết, thựcra tớ biết là cậu thích tớ.”
“Tại sao?” Triệu Ngôn Thuyết nhíu mày.
“Bởi vì nếu cậu không thích tớ, thì sẽ không đối xử với tớ tốt như vậy, hơnnữa cậu luôn lạnh lùng với người khác, tớ đâu có ngốc.” Đúng là chẳnguổng công trước đây trêu ngươi, giận dỗi với cậu ấy, cô cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Tự tin thái quá.” Triệu Ngôn Thuyết nhéo mũi của cô, nhưng cũng cất tiếng cười theo.
“Tớ có tự tin thái quá đâu, vốn dĩ là tớ cũng rất đẹp mà.” Long Vịnh Thanhlàm mặt xấu với Ngôn Thuyết. “Tớ đã âm thầm so sánh rồi, tớ là người đẹp nhất trong lớp. Cho dù có so với toàn bộ nữ sinh cùng khối, ít nhất tớcũng chỉ đứng sau Vịnh Lục và Chu Thi Văn học lớp tám năm thôi.”
“Này, ở trường cậu không lo học hành cho đàng hoàng lại đi suy nghĩ mấy thứvớ vẩn linh tinh thế hả?” Triệu Ngôn Thuyết nhíu mày, nhưng nghĩ lại,Long Vịnh Thanh nói cũng đúng, mặt mày của cô rất đẹp, là nét đẹp rấtxinh xắn, vóc dáng vào giai đoạn dậy thì cũng rất chuẩn... Nghĩ đến đây, Ngôn Thuyết vội vàng lắc đầu, ngăn không cho mình tiếp tục suy nghĩ bậy bạ.
“Cho dù tớ học dốt cũng chẳng sao cả, dù sao cậu học giỏi,cái gì cậu cũng có thể giúp tớ, đúng không? Cho dù sau này tớ không thiđậu đại học, không tìm được việc làm, cậu cũng có thể nuôi tớ mà, đúngkhông?” Long Vịnh Thanh mặt dày cười tiếp, quên luôn cả phép tắc nắm lấy tay Ngôn Thuyết, lắc tới lắc lui, “Triệu Ngôn Thuyết, tớ biết cậu tốtvới tớ, cho nên những lời nói trước đây là những lời nói giận dỗi. Chodù tớ muốn yêu, cũng chỉ muốn yêu cậu mà thôi. Cho nên, chúng ta yêunhau đi nhé?”
“Được.” Triệu Ngôn Thuyết nói ra từ “được”, mặt lại đỏ đến tận mang tai, tiếp đó lại nghiêm túc nhìn Long Vịnh Thanh, sauđó giơ lên ba ngón tay, “Có điều tớ có ba điều kiện.”
“Hả? Lại còn có điều kiện à?” Long Vịnh Thanh kêu trời.
“Đương nhiên là có rồi, nếu không chắc chắn cậu sẽ không chịu cố gắng lên chotiến bộ, tớ không lo cho cậu một chút sao được?” Triệu Ngôn Thuyết quởtrách cô như người lớn, sau đó bắt đầu nói ra điều kiện, “Thứ nhất, từbây giờ cậu phải chăm chỉ ôn tập, phải cùng thi vào một trường cấp bavới tớ, tớ thi trường Nhất Trung của thành phố.”
“Trường Nhất Trung? Dựa vào năng lực của tớ á? Cậu đang đùa à?” Long Vịnh Thanh cười.
“Đàng hoàng chút xem nào, tớ nói thật mà.” Triệu Ngôn Thuyết trừng mắt nhìncô, “Mặc dù điểm của cậu hơi kém, nhưng cố gắng từ bây giờ, cộng thêmđiểm thể dục của cậu giỏi, nếu như lấy trọn điểm thể dục, những môn khác cố gắng hơn một chút, miễn cưỡng đủ điểm đậu cũng không phải là khôngcó khả năng. Hơn nữa, tớ sẽ giúp cậu ôn tập.”
“E rằng cũng khôngcó khả năng. Tháng sáu năm sau thi rồi, thời gian còn chưa đến một năm.” Nhận thấy đây không phải là trò đùa, có người muốn khóc luôn rồi.
“Vậy cậu có muốn xa tớ không?” Triẹu Ngôn Thuyết hỏi.
“Không muốn.” Long Vịnh Thanh trề môi lắc đầu.
“Vậy thì phải cố gắng hết sức.”
“Được rồi, để tớ thử xem.”
Lúc này Triệu Ngôn Thuyết mới cười được, nói ra điều kiện thứ hai, “Thứhai, việc chúng ta yêu nhau, không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt làkhông được cho ba mẹ, Ngôn Từ, Vịnh Lục biết.”
“Tại sao?” Long Vịnh Thanh không hiểu.
“Bởi vì... Yêu sớm là không đúng.” Mặt của Triệu Ngôn Thuyết lại đỏ lên, mắt nhìn ra hướng khác, “Hơn nữa, cậu không có cảm giác gì sao? Ngôn Từcũng thích cậu, cái gì tớ cũng có thể nhường cho Ngôn Từ, chỉ có cậu làkhông thể nhường được. Sau khi nó biết, thế nào nó cũng làm ầm lên, tớkhông muốn có xung đột giữa hai anh em, không muốn làm mẹ khó xử.”
“Ồ.” Long Vịnh Thanh kinh ngạc kéo dài giọng ra, gật gật đầu, “Hóa ra là như vậy à.” Thảo nào tên Triệu Ngôn Từ luôn thích thể hiện trước mặt cô,còn cứ hở một chút là đánh những bạn nam tiếp cận với cô, hóa ra Ngôn Từ có âm mưu với cô. Còn nữa, cuối cùng cô cũng đã hiểu, ngày đó khi cônói muốn tác hợp cho Vịnh Lục và Triệu Ngôn Từ, Triệu Ngôn Thuyết chỉnói Ngôn Từ đã thích người khác, nhưng nhất quyết không thèm nói ngườiNgôn Từ thích là ai.
Long Vịnh Thanh thầm thán phục trong lòng,thế giới nội tâm của Triệu Ngôn Thuyết đúng là không cùng đẳng cấp vớicô, Ngôn Thuyết đã biết trước được toàn bộ sự việc từ lâu, còn cô đếngiờ mới hiểu. Người ta thận trọng chết đi được, cái gì cũng không nói,cô chỉ mới phát hiện một bí mật nho nhỏ, đã vội tỏ ra hí ha hí hửng.
Thiên tài và người thường, quả nhiên là có khoảng cách.
Long Vịnh Thanh khẽ kéo ba ngón tay của Ngôn Thuyết xuống, rầu rĩ nói: “Cậu nói gì tớ cũng đều đồng ý, như thế đã được chưa?”
“Thế thì tốt.” Triệu Ngôn Thuyết vui mừng vì sự giác ngộ của cô, đôi môinhướn lên nở một nụ cười rạng rỡ tặng cô, “Nhớ kĩ, lần sau phải ngồinghiêng một bên.”
Lại là vấn đề này. Long Vịnh Thanh thật sựkhông hiểu tại sao Ngôn Thuyết cứ để ý đến chuyện này. Mặc dù nói cái gì cô cũng đều nghe theo người ta, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Tớ ngồi nghiêng một bên, rốt cuộc là đắc tội gì với cậu thế?”
“Tớ nói xong, cậu không được cười đó.” Triệu Ngôn Thuyết mím môi, thấy cônghiêm chỉnh gật đầu, mới đằng hắng một tiếng, nói nhỏ: “Khi đạp xe, mỗi lần phanh xe lại hoặc đi qua những đoạn đường gập ghềnh có ổ gà, cảngười cậu sẽ bị nhoài về phía trước đụng vào lưng của tớ, tớ cảm nhậnđược vòng một của cậu... E hèm, tớ thấy như vậy không tốt, không đượclợi dụng cậu, đợi sau này lớn lên một chút chắc là được.”
NgheTriệu Ngôn Thuyết nghiêm túc giải thích như thế, Long Vịnh Thanh khôngnhững không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cô còn mặt dày cười rất gian xảo, vừa cười vừa chơi xỏ Ngôn Thuyết, “Hí... hí... Triệu Ngôn Thuyết, bìnhthường trông cậu rất đàng hoàng, thực ra trong lòng cậu cũng lưu manhnhư những nam sinh khác...”
“Tại cậu cứ bắt tớ nói mà.” TriệuNgôn Thuyết hay xấu hổ, bị cô chơi xỏ, mặt đỏ bừng lên, bực tức đẩy côra, dựng xe đạp dậy, đi thẳng về phía trước.
Lần này đến lượt Long Vịnh Thanh đuổi theo người ta, “Triệu Ngôn Thuyết, cậu giận à?”
Phía trước không lên tiếng.
“Triệu Ngôn Thuyết, da mặt cậu sao mỏng thế hả?”
Triệu Ngôn Thuyết vẫn không thèm để ý đến cô.
“Triệu Ngôn Thuyết, không biết tớ đã nói với cậu chưa, tức giận vô cớ chẳng vui chút nào?”
Ngôn Thuyết vẫn im lặng.
“Triệu Ngôn Thuyết, tớ ngày càng thích chọc cho cậu giận, làm thế nào bây giờ?”
Lần này, phía trước cuối cùng cũng đã có động tĩnh. Trong ánh nắng vàng còn sót lại của buổi chiều hoàng hôn, chàng trai đang mím môi ra vẻ giậndỗi đó quay đầu lại, vừa giận vừa cười, nhéo mũi của cô, cằn nhằn cô hệt như người lớn, “Cậu thật là, không đàng hoàng hơn một chút được à?”
Cô lè lưỡi, làm mặt xấu với Ngôn Thuyết, “Nhưng mà, cậu cũng thích tớ như vậy mà, tớ biết làm thế nào được?”