Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Club là Thẩm Hành Chu chọn, náo nhiệt và sạch sẽ vừa đủ, nằm ở một góc phố, lúc họ lục tục đến thì cũng đã gần rồi rồi, club cũng náo nhiệt hơn.
Mạnh Dao vốn muốn mượn bầu không khí ở club và chất cồn để phát triển cảm xúc, tạo mập mờ với Thẩm Hành Chu, nào ngờ đâu Tống Hi còn dẫn thêm Nhiếp Minh Châu đến.
Lúc Nhiếp Minh Châu vào club là như cá gặp nước, nhếch mắt với Tống Hi rồi kéo Mạnh Dao vào sàn nhảy, bay lắc rất là kinh.
Mạnh Dao chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn Tống Hi và Thẩm Hành Chu ngồi bên quầy bar, uống nước trò chuyện vui vẻ.
Thật ra Tống Hi không vui vẻ gì, trong lòng cô đang thầm mắng Nhiếp Minh Châu tự cho là thông minh vô số lần.
Còn tâm trạng Thẩm Hành Chu lại không tệ lắm, cậu nhìn cái động tác và cảm xúc quá lố của Nhiếp Minh Châu, định liệu: “Em có tin là không đến giờ, cô ấy sẽ say như chết không.”
Tống Hi bị Nhiếp Minh Châu chọc tức không nhẹ, bực mình nói: “Để xem lát ai sẽ đưa cậu ấy về.”
“Không phải anh là được.” Thẩm Hành Chu giơ tay đỡ trán, “Có nhớ lần liên hoan trước đó không? Nhiếp Minh Châu mà bị ma men chi phối là đáng sợ lắm.”
Tống Hi không nhịn được cười phì, nhớ lại có lần bộ phận Giải Trí liên hoan, Nhiếp Minh Châu uống nhiều lắm. Sau đó cô ấy kể rằng, lúc Thẩm Hành Chu đưa cô ấy về, cô ấy không nhịn được ói luôn trên xe cậu, Thẩm Hành Chu vừa nghe mùi thì chịu sao nổi, dừng xe lại chạy xuống ven đường ói theo.
Thẩm Hành Chu nhìn cô cười rộ lên, trong club ồn ào xao động lại trông thật điềm tĩnh, cậu thỏa mãn buông tiếng thở dài: “Ôi chao, cả đêm nay cuối cùng cũng thấy em cười rồi, không dễ chút nào, uống một ly chứ?”
Tống Hi ngẩn ra, bất đắc dĩ cười cười, chạm cốc với cậu: “Có à? Em thấy mình cười nhiều hơn trước kia mà.”
Thẩm Hành Chu lắc đầu: “So với con oắt Nhiếp Minh Châu, thì ít hơn nhiều.”
“So với cậu ấy, thế thì khó cho em quá.” Tống Hi nghĩ ngợi, bâng quơ, “Anh có biết Minh Châu nghĩa là gì không? Là viên ngọc quý trên tay. Trước kia em nhìn thấy trong wechat của cậu ấy có một nhóm chat, tên là ‘Chúng ta đều yêu Minh Châu’, thấy rất buồn cười, sau này mới biết được, đó là nhóm chat của gia đình cậu ấy… Anh có nhóm chat gia đình không?”
“Tống Hi à…” Thẩm Hành Chu rất hối hận vì đã gợi nên chủ đề này.
Tửu lượng của Tống Hi không tốt, uống được non nửa ly đã có chút phiêu phiêu, cô khoát tay cười nói: “Chắc chắn là có rồi.”
Cô nói xong thì duỗi tay lấy ly rượu, Thẩm Hành Chu ngăn lại, trên vẻ mặt trẻ trung có chút tức giận và nghiêm túc: “Sau này em cũng sẽ có.”
Tống Hi nhìn cậu một hồi, dời mắt đi, gật đầu cười: “Cũng có thể.”
Thẩm Hành Chu và Nhiếp Minh Châu đã đi uống với nhau mấy lần, cũng hiểu lắm cái nết khi say của cô ấy.
Vừa qua mười một giờ, Nhiếp Minh Châu lắc mình quay lại đây tìm bọn họ, nương theo một tia ý thức cuối cùng, bảo: “Ai dẫn tớ về đây? Tớ say rồi!”
Thẩm Hành Chu và Tống Hi liếc nhìn nhau, cậu cười khổ: “Lại là anh? Anh cũng uống đấy!”
Tống Hi nói: “Book tài xế thuê?”
Thẩm Hành Chu nghĩ ngợi: “Cũng được, nếu không thì em đi cùng luôn, chở cô ấy về rồi chở em?”
“Thôi đi, còn Mạnh Dao nữa.” Tống Hi nói, “Chờ chở bọn em về đến nhà thì anh về cũng quá muộn, em tự bắt xe là được.”
Lúc này Mạnh Dao cũng chen khỏi đám người để tới đây, hôm nay không có gì theo đúng tưởng tượng của cô ta cả, nên không có tâm tình hay hứng thú nào: “Hôm nay tới đây là giải tán à?”
Thẩm Hành Chu gọi tài xế đến, dẫn Nhiếp Minh Châu đi trước.
Mạnh Dao và Tống Hi ngồi chờ xe cả buổi mà vẫn không thấy đâu.
Mạnh Dao nhớ đến trước khi đi, Thẩm Hành Chu có nói sẽ dẫn cả hai theo cùng, không vui liếc Tống Hi: “Em từ chối Thẩm Hành Chu làm gì vậy, nếu không bây giờ chúng ta đã về lâu rồi.”
Tống Hi lãnh cảm nói: “Chúng ta đi ra ngoài một tí đi, có lẽ sẽ dễ bắt hơn.”
Hai người trầm mặc cùng đi ra ngoài một đoạn, trên đường rộn ràng tiếng nhạc, cách đó không xa có một cái club khác, trước cửa rất đông người vây quanh, ồn ào náo động, hình như là đánh nhau.
Mạnh Dao không khỏi tò mò, đi nhanh thêm vài bước, chen vào đám người hóng hớt.
Tống Hi vốn không muốn quan tâm đến cô ta, chỉ là bên đó toàn là đàn ông, nếu đánh nhau thật thì rất dễ bị vạ lây gây thương tích, dù sao cũng là đồng nghiệp, Tống Hi chỉ đành đi đến túm tay cô ta lại.
“Đừng chen…”
“Hả? À…Không xem, chúng ta đi thôi.” Mạnh Dao bị cô túm lại cũng lập tức xoay người, không chờ cô nói xong đã vội chạy như bay ra ngoài.
“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt cô ta kỳ quái, Tống Hi hỏi.
Mạnh Dao lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi mau đi.”
Hai người vừa đi được hai bước, đã nghe được tiếng la từ trong đám người kia, sau đó là một từ ‘cút’.
Tống Hi dừng chân lại ngay lập tức.
“Sao không đi?” Mạnh Dao có chút mất tự nhiên, hỏi.
Tống Hi hi hoặc: “Chị không thấy giọng nói vừa nãy rất giống giọng của Trình Tiêu à?”
“Không giống.” Mạnh Dao lắc đầu, muốn kéo cô đi tiếp, “Em nghe lầm rồi… Đó là tên gay mà, không có thứ gì tốt đẹp cả, mau đi thôi.”
Tống Hi lùi về sau vài bước, trừng mắt nhìn cô ta một cái, xoay người đi về hướng đám đông.
Người bị vây bên trong quả nhiên là Trình Tiêu.
Bị năm sáu người đàn ông vây quanh cậu đấm đá, Trình Tiêu gần như là bất tỉnh nhân sự, chỉ có thể ậm ờ mấy tiếng rên rỉ.
“Mấy người đang làm gì đấy!” Tống Hi đẩy đám đông đang hóng chuyện ra, chui vào trong kéo lấy Trình Tiêu, “Đánh nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
Một gã thô bạo kéo cô ra ngoài, kẻ cầm đầu là một tên đầy cơ bắp, chỉ cô uy hiếp: “ má, bớt lo chuyện bao đồng đi, mày báo cảnh sát coi, tao đấm mày bây giờ!”
Tống Hi bị kéo bay ra ngoài, cái club gay này chướng khí mù mịt, toàn mấy kẻ hóng hớt không sợ chuyện lớn, không hề có một tên nào muốn đi lên cản người.
Cô nôn nóng xoay hai vòng muốn gọi Mạnh Dao vào hỗ trợ, nhưng vừa nâng mắt nhìn trên đường, đã không thấy người đâu.
Trong công việc, Trình Tiêu là người rất nhiệt tình, lúc Tống Hi vừa chuyển tới bộ phận Đài Mạng, là một tay cậu giúp đỡ cô những công việc mà cô làm mãi không hết. Tuy rằng Mạnh Dao gai mắt Trình Tiêu, nhưng tốt xấu gì thì cả hai cũng làm chung một team, vừa nãy rõ ràng cô ta đã nhìn thấy Trình Tiêu bị đánh, thế mà không rên một tiếng, còn muốn túm cô đi.
Đáy lòng Tống Hi lạnh lẽo đến tận đáy cốc.
Cuối cùng, cô buộc bản thân phải tỉnh táo lại, đầu tiên là gọi điện thoại báo cảnh sát, rồi quay lại club tìm bảo vệ canh cửa.
“Ngoài cửa có đánh nhau, các anh mặc kệ sao?”
Bảo vệ lạnh lùng cầm bộ đàm: “Quản lý, anh Mạc đang đánh nhau ở ngoài cửa.”
“! Trông chừng đi, đừng để bọn nó đánh nhau trước cửa của tao.”
Tống Hi: “………”
Mặt bảo vệ không thay đổi chút nào, nhìn cô, khuyên nhủ: “Cô gái, đừng tự tìm phiền phức cho mình nữa.”
Nói xong, anh ta đẩy cửa ra, đến bên đám người kia nhẹ nhàng khuyên nhủ, có thể nể mặt quản lý, đổi nơi khác đánh người được không.
Hôm nay Thẩm Đình không cần trực ban, buổi tối hẹn Nhiếp Dịch đến club thường đi để đánh Poker.
“Tôi rất hối hận.” Thẩm Đình nhìn những lá bài được chia, lật số của mình ra, sau đó nhìn hai lá bài của mình, lấy một ít chip ra ném chúng vào giữa.
Nhiếp Dịch lạnh tanh: “Trước kia người lên hứng thú muốn đính hôn không phải là cậu à?”
“Đương nhiên không! Là mẹ tôi đấy!” Thẩm Đình vỗ bàn, “Không đúng, còn cả cậu nữa!”
Nhiếp Dịch bày ra vẻ mặt ‘thằng điên này’, lạnh lùng liếc anh ấy một cái, quay đầu nhìn các lá bài được chia.
Thẩm Đình nói: “Cậu đừng tỏ vẻ không tin, nói cậu nghe, cậu hơn ba mươi mà không có lấy một cô bạn gái, mẹ tôi thấy tôi suốt ngày la cà với cậu nên lo âu đến độ tìm tôi xin thuốc chống trầm cảm nữa kìa, sợ tôi sau này sẽ không thức thời như cậu, nếu không phải cầu tôi đi chơi với Tống Đông Nguyên thì cũng là thúc giục tôi đi tìm bạn gái, vậy nên mẹ Tống Tĩnh Viện vừa giới thiệu một tiếng là bà đồng ý luôn!”
“Xàm.”
“Thật mà!” Thẩm Đình nhìn bài.
Hai người khác được anh ấy gọi đến chơi chung liếc mắt nhìn vẻ mặt của Nhiếp Dịch, muốn cười nhưng phải cố nghẹn lại, không dám lên tiếng.
Nhiếp Dịch ném ít chip ra, hỏi: “Mẹ cậu đồng ý thì liên quan gì đến cậu? Là bà tìm cậu lấy cái chết uy hiếp, hay quỳ xuống cầu xin cậu?”
Thẩm Đình hừ một tiếng: “Là Tống Tĩnh Viện vừa quỳ vừa khóc cầu xin tôi, tôi thấy cô ấy đáng thương quá!”
“À ra vậy, tôi còn tưởng tại sao cô ấy lại đính hôn với cậu….” Khóe môi Nhiếp Dịch cong lên, “Hóa ra cậu vừa khóc vừa quỳ xuống xin người ta.”
Hai người bên cạnh cười phụt ra.
“Shhhh…” Thẩm Đình tức giận quăng thêm chip, nhìn bài mình, lại phiền lòng nóng nảy nói, “Lúc trước tôi nhìn trúng cái vẻ bề ngoài không tệ của cô ấy đấy chứ….”
Thẩm Đình vừa qua sinh nhật ba mươi, mẹ Thẩm thấy anh ấy lớn tướng thế rồi mà vẫn còn cà lơ phất phơ, không yêu không đương, không tìm bạn gái, gấp đến độ đi đến nhà ai cũng hỏi thăm con gái nhà họ.
Chuyện giữa anh ấy và Tống Tĩnh Viện đều do đôi bên thúc giục, do hai người mẹ một tay chèo chống, trước khi đính hôn cả hai chỉ mới gặp mặt có một lần, là trong phòng khách nhà Thẩm Đình.
Ngày đó Thẩm Đình tăng ca đến tối mới về, vừa ngủ một giấc dậy nên đói bụng, đến phòng bếp tìm đồ ăn, bưng một đĩa sủi cảo tôm ra ngoài ăn, đúng lúc Tống Tĩnh Viện và mẹ cô ấy từ ngoài cửa đi vào.
Thẩm Đình tay cầm đũa gắp một miếng lên, thấy thế thì tạch một phát, rớt xuống đĩa.
Thẩm Đình nổi tiếng nhất bệnh viện thành phố A, mỗi ngày nếu như không phẫu thuật thì cung sẽ trực ban, một tuần bảy ngày thì sáu ngày ngâm mình trong bệnh viện không kể ngày đêm.
Trong bệnh viện đương nhiên không thiếu các y tá hỗ trợ bác sĩ, trong sáng, quyến rũ, đáng yêu đều có.
Nhưng không có ai vừa xinh đẹp vừa xa cách như Tống Tĩnh Viện cả, nhìn thì mâu thuẫn nhưng lại rất hài hòa, nháy mắt đã kích thích bản năng chinh phục của anh ấy.
Thẩm Đình của hiện tại hối hận không ngớt: “Ai biết cô ấy lại độc miệng, thối tính, tôi nói chuyện với cô ấy chưa đến ba câu đã bị chọc cho tắc nghẽn cơ tim, có ai nói với tôi cô ấy có cái tính cún đó đâu?! Bây giờ tôi mới phát hiện, tôi đã mang một bà cô về.”
“Trễ rồi.”
Nhiếp Dịch chiếu lệ một câu, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhìn lá bài cuối cùng hé mở, anh ấn tay phải lên hai lá bài, dùng ngón cái móc một góc lá bài lên, tay trái thì xốc xốc hai xấp chip, ngón tay thon dài khẽ động, hai xấp chip hợp thành một, thuần thục một cách chóng mặt không kịp để người xem chớp mắt.
Thẩm Đình gõ bàn, nói: “Gọi cậu ra để tâm sự đấy, không phải chơi bài, có thể chú tâm vào một tí được không?”
Nhiếp Dịch nhìn anh ấy bằng một ánh mắt sâu xa: “Nếu hối hận thật thì có thể buông tay bất cứ lúc nào, đừng sợ thế.”
Thẩm Đình: “……..”
Thẩm Đình vỗ bàn giục chia bài: “Lên bài lẹ đi, đứng cản trở chiến thắng của tôi!”
Hai người nọ: “……”
Bài ra, Thẩm Đình shh một tiếng, cúi đầu đối chiếu với bài của mình.
Nhiếp Dịch không xem, một tay chơi chip, quét mắt nhìn anh ấy, rồi nhìn hai người còn lại.
Một người thì đã bỏ bài từ vòng trước, người khác thì đang cân nhắc một lượt, cũng bị bỏ.
Thẩm Đình nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, bực bội nói: “Này tôi nói này, trạng thái hiện tại của cậu không tìm một cô gái thật tốt đi, cậu không suy xét qua à? Dù không kết hôn thì tìm hiểu vui vẻ có qua lại cũng được mà.”
Nhiếp Dịch không bận tâm: “Cậu nghĩ tôi giống cậu à, cả ngày rảnh rỗi?”
“Thôi đi.” Thẩm Đình xùy một tiếng.
Mấy năm trước Nhiếp Dịch gây dựng sự nghiệp, Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc vừa bước chân vào trận chiến thương nghiệp ấy, nói là bận thì anh ấy còn tin, hiện tại Không Cốc và Thiểm Động Video đều đã được đưa lên thị trường, có bận thì bận được đến đâu? Thẩm Đình không dưới một lần nhắc qua, Nhiếp Dịch là một trong những người sáng lập nên Công ty Khoa học-Kỹ thuật Không Cốc, giá trị con người khỏi phải bàn đến, vẻ ngoài còn là kiểu trưởng thành cấm dục đúng gu các cô thích, vậy…hà cớ gì mà anh thanh tâm quả dục thế?
Thẩm Đình nhìn chằm chằm hai tay của Nhiếp Dịch, khớp xương rõ ràng, thon dài có lực.
Chẳng lẽ, có bệnh kín?
Nghĩ vậy, anh ấy không nhịn được dò hỏi: “Ngày thường, cậu có…có cái lúc kia không?”
Mí mắt Nhiếp Dịch nhếch lên, hiện ra vài phần nguy hiểm: “Cái gì?”
Hai người khác đang xem, không hẹn mà cùng khù khụ mấy tiếng, lấy ý nhắc nhớ.
Nhưng lòng tò mò của Thẩm Đình gần bùng nổ rồi, không nhận ra, thậm chí anh ấy còn chúi đầu lên trước: “Thì là, tay làm hàm nhai đó, là một loại trạng thái khi đạt đến đỉnh sinh lý, bình thường cậu không có à?”
Hai người bên cạnh đang muốn dùng rượu để an ủi, vừa nghe thấy liền phụt hết cả ra, lại cứng đờ dùng tay bịt miệng lại, họ khù khụ, mấy miếng rượu trong miệng chảy ra khỏi kẽ tay.
Nhiếp Dịch trầm giọng cười, bình tĩnh đẩy toàn bộ chip ra giữa: “All in.”
Ngậm ý cười, quay đầu nhìn Thẩm Đình nói: “Thắng nói cậu nghe.”
Thẩm Đình nhớ đến bài mình, đôi A, thế là vung tay lên, nói: “Chơi Poker thì tôi cóc sợ!”
Người chia bài yêu cầu cả hai đưa bài cho anh ta.
Thẩm Đình ba A, một đôi .
Nhiếp Dịch thì đơn giản hơn, toàn là con tiên.
“Thu hết chip cho tôi.” Nhiếp Dịch đứng dậy nói với người chia bài.
Thẩm Đình: “…….”
Nhiếp Dịch lấy chìa khóa xe và áo khoác bên cạnh bàn lên, kéo khóa áo lại, hừ một tiếng, nhìn Thẩm Đình đang há mồm trợn mắt, cười: “Đi đây, mấy người chơi đi.”
Thẩm Đình: “….”
Cho đến lúc anh ra ngoài, Thẩm Đình mới hoàn hồn lại, che ngực đau thịt: “Hơn hai trăm nghìn của tôi đó!”
Tác giả có lời muốn nói:
Về vấn đề mà bác sĩ Thẩm muốn hỏi:
Tống Hi do dự: Cái đó….em có thể làm chứng, chú nhỏ không có bệnh gì cả, năm em tuổi….
Nhiếp Dịch: Tống Hi.
Tống Hi không dám nói thêm nữa.
Thẩm Đình không thể tin nổi nhìn Nhiếp Dịch: thằng cầm thú này!!!