Tuổi 17 Nổi Loạn

chương 25: chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày nó được đưa vào bệnh viện ở Los Angeles để cứu sống nó, anh ở ngoài phòng cấp cứu, nó được đẩy vào bên trong, bác sĩ đi vào. Nó dồn hết sức lực cuối cùng để nói chuyện với bác sĩ bằng tiếng Anh

- Nếu cứu sống được…tôi…hãy nói với người nhà tôi…tôi đã chết…tôi xin bác sĩ…

- Ừm

Ca phẫu thuật bắt đầu và sau nửa tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu với nhiều tình trạng xuất huyết não, tim ngừng đập,… Và cuối cùng bác sĩ cũng đã cứu được nó và ra ngoài nói với anh giống như lời nó yêu cầu bác sĩ. Sau ngày nó được đưa vào nhà xác như một xác chết thì cũng đã tỉnh lại, Evil là người giúp đã giúp nó được đến Nhật. Trước khi sang Nhật nó đã nhờ một người bạn nó quen ở Anh phẫu thuật thẩm mĩ cho một người đã chết có thân hình và màu tóc giống nó để xem như nó chết. Nó được đưa ra sân bay và đi thẳng về Nhật sống với chị Vi, nó muốn chị Vi giữ bí mật nó vẫn còn sống. Nó muốn rút lui khỏi thể giới ngầm nhưng chăng có cách nào ngoài giả chết, nó muốn rút khỏi showbiz cũng chẳng có cách nào ngoài giả chết. Nó ở Nhật học hết lớp và trở về Việt Nam vào năm lớp với tên “Vương Thiên An”…

___________________Trở về thực tại________________

Sáng thứ hai đầu tuần, cả đám tụi hắn đi tới trường đã khiến không ít nữ sinh và nam sinh phải vào bệnh viện nằm vì mất quá nhiều máu mũi và ngất tại chỗ. Thiên An…à không là nó mới đúng, ( bí mật chưa bị phát hiện nhưng gọi như vậy cho dễ) nó đi lên lớp không để ý đến mọi người xung quanh đang bàn tán về mình. Tiếng chuông vào lớp vang lên, tụi hắn về lớp học, cả tiết học nó không ở trong lớp, nó ở trên sân thượng hóng gió

Cơn gió nhẹ nhàng thổi bay làn tóc nâu đen của nó lên không trung, tai nó đeo phone tai nghe nhạc, miệng nó cứ lẩm bẩm lời nhạc. Nó không thể nào ngừng việc ca hát của mình được nhưng nó cũng không muốn tiếp tục sự nghiệp ca hát nữa. Nó đã tự bản thân đấu tranh tâm lý với việc nên ca hát tiếp hay ngừng việc ca hát. Nó vẫn còn phân vân thì Evil đi lên vỗ nhẹ lên vai nó khiến nó hơi giật mình quay lại nhìn

- Lâu rồi không gặp!- Evil cười tươi như đóa hoa nở vào đầu xuân

- Gặp thường xuyên trên lớp mà!- Nó đáp trả lại Evil nằng một nụ cười giả tạo

- Nhưng có bao giờ tôi được nói chuyện với cậu như lúc trước đâu

- Chuyện đó chắc phải do ý trời rồi! Một đứa chết đi sống lại thì có ai mà tin nó chính là người đã chết và chôn ngay trước mặt họ- Nó cười khổ

- Tôi thấy cô nên nghe lời của chị Vi thì hơn, nói mọi chuyện cho mọi người biết thì hơn- Evil cảm thấy thương xót cho nó

- Sự thật thì lúc nào cũng có thể được đưa ra ánh sáng, chỉ là chưa biết ngày nào được đưa ra ánh sáng thôi! Cho dù tôi có cho họ biết thì chắc gì họ đã tin tôi!- Nó nói rồi quay lưng về phía lang can dựa lưng vào

- Bó tay! Nhưng tôi nghĩ nếu cứ để thời gian nói thì chắc hơi lâu và cậu sẽ cảm thấy tổn thương nhiều hơn thôi! Nếu cậu nói ngay bây giờ chắc họ sẽ hiểu và thông cảm thôi!

- Thôi bỏ đi! Cậu về lớp học tiếp đi để mọi người khỏi nghi ngờ

Evil lắc đầu rồi quay về lớp, nó đứng đó nghe nhạc tiếp, mọi khung cảnh xung quanh nó giờ chỉ còn lại một mình nó, một kí ức cũ của nó và mọi người cười đùa khi ở trên sân thượng. Nó đứng thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời xanh biếc kia với những đám mây đang trôi theo làn gió bay đi xa. Nó cứ ở trên sân thượng suốt các buổi học, hắn hơi khá lo lắng cho nó nhưng cũng chẳng biết làm gì vì hắn không tin nó chính là Bạch Gia An và nó chưa chết

Tiếng chuông ra về vang lên, nó vẫn không đi về cho dù biết đã là giờ về của học sinh buổi sáng, nó vẫn cứ đứng trên sân thượng. Tiếng chuông vào lớp và ra về của học sinh buổi chiều cũng vang lên, dưới sân trường giờ chỉ còn lại tiếng gió thổi. Không còn bóng dáng của học sinh nữa, nó từ sân thượng đi xuống, nó đi thẳng vào phòng nhạc

Hắn hơi lo lắng cho nó nên chạy tới trường tìm nó thử, hắn chạy khắp trường tìm kiếm bóng hình thân thuộc của hắn đang nằm trong một con người khác. Tiếng đàn piano vang lên từ phòng nhạc của trường, vang vọng khắp dãy phòng học, hắn nghe thấy, hắn biết tiếng đàn điêu luyện đó. Hăn chạy theo giai điệu của tiếng đàn

“ SOẠT…”

Ngồi trước cây đàn piano là một óng dáng của một người con gái mái tóc nâu đen được uốn cong ở đuôi tóc với bộ đồng phục của trường Sky Start. Tiếng đàn piano có giai điệu nghe thật buồn và đau thương của một cô nàng dành cho người mình yêu nhất

“Trái tim của em rất đau

Chỉ muốn buông tình ta ở đây

Vì cho đến giờ chẳng có ai biết em tồn tại

Những lần chào nhau bối rối

Người ở bên cạnh anh chẳng nghi ngờ

Lòng em lại chẳng nhẹ nhàng

Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào

Làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng

Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh àh

Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng

Và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện

Làm em quá yêu nên mù quáng đến yếu lòng

Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm

Dù cho bây giờ trái tim anh dành hết cho em và yêu em rất nhiều

Nhưng sau này sẽ ra sao?

Em không thể cố tiếp tục nữa ...

(Chẳng bao giờ em trách anh

Chỉ biết im lặng như thế thôi

Khóc trong lòng không nói ra... mới xót xa)

Sáng nay mình em trước gương

Lại nhớ một người em rất thương

Một người đã làm cuộc sống em khác đi rất nhiều

Nếu sau này anh vẫn thế

Thì hãy trân trọng người ở bên cạnh

Và yêu người ấy thật nhiều

Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào

Làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng

Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh àh

Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng

Và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện

Làm em quá yêu nên mù quáng đến yếu lòng

Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm

Dù cho bây giờ trái tim anh dành hết cho em và yêu em rất nhiều

Nhưng sau này sẽ ra sao?

Em không thể cố tiếp tục nữa ...

Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào

Làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng

Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh àh

Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng

Và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện”

( Trái Tim Em Cũng Biết Đau-Bảo Anh)

Tiếng hát của nó vang lên khiến tim hắn đau đớn vô cùng, hắn cũng đâu biết rằng ngay chính nó hát mà tim nó như rỉ máu, đau thắt từng cơn buốt

“Tách…”

Những giọt nước mắt của nó rơi xuống những phím đàn piano, nó gục đầu xuống chiếc đàn trước mặt và khóc rất nhiều. Hắn đã nhìn thấy, hắn giờ mới hiểu vì sao lại có người giống nó từ giọng nói, khuôn mặt, cả giọng hát và tài năng piano của nó. Hăn đi tới cạnh chiếc piano, đặt tay lên vai nó, nó ngước mặt lên nhìn

- Nam…- Nó hơi ngạc nhiên vì sao hắn lại ở trường vào giờ này

- Nói thật đi! Cô là Gia An đúng không?- Hắn hét to lên

- Tôi đã nói rồi…Tôi không phải Bạch Gia An…- Nó cố gắng phủ nhận việc mình chinhcs là Bạch Gia An, nước mắt của nó cứ rơi lả chả không ngừng

- Đừng nói dối nữa! Tới đây đã kết thúc rồi An à!

--------------END Chương --------------

Truyện Chữ Hay