Túng Túng

6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương thứ sáu

...

Mẹ ruột Trần Viễn Thanh vô cùng vừa lòng, Đỗ Vân Đình thì còn vừa lòng hơn.

Vào nhà Cố tiên sinh ở, đây là chuyện có mơ cậu cũng chẳng dám mơ tới.

Còn bối phận cậu – cháu gì đó...

Kệ mẹ nó! Chuyện đó không quan trọng bằng được ở chung cùng Cố tiên sinh, ô kế?!

Đỗ Vân Đình gần như gấp không chờ nổi, hận không thể lập tức đi thu dọn đồ đạc.

Nhưng bây giờ đang diễn trò trước mặt bà ấy, cậu không có gan lộ ra hết, đành giương ánh mắt trông mong nhìn theo.

Người phụ nữ tự gọi điện cho Cố Lê.

Khoảng cách rất xa nhưng Đỗ Vân Đình dường như có thể ngửi được hương vị lạnh lẽo trên cơ thể người đàn ông kia.

[, tính mạng của tôi lại có hy vọng rồi!]

không muốn nói chuyện, chỉ muốn đánh cậu.

Đây là hy vọng cái mịa gì?

Hơn nữa...![Cái tên Tiêu Bình Nam tính sao bây giờ?]

Đỗ Vân Đình ừ một tiếng, hơi kinh ngạc: [Tôi thấy gia sản nhà họ Đỗ rất lớn.]

: [...]

Hử? Chuyện này liên quan gì tới gia sản lớn?

Đỗ nhị thiếu chậm rì rì nói: [Trước kia tôi không có tiền.]

kinh hoảng nhìn cậu.

[Có điều giờ thì khác rồi, tôi có thể tìm người đòi tiền.] Đỗ nhị thiếu nói những lời từ tận đáy lòng: [Thế nên tôi có thể mướn người chặt đứt công cụ sinh sản của hắn không? Đảm bảo một lần là xong hết mọi chuyện, cũng không làm bẩn tay tôi nữa.]

Dù sao cái thứ khốn nạn đó giữ lại chỉ gây hại cho xã hội.

dựng thẳng lông tơ, nuốt ngụm nước miếng, thanh âm máy móc phát ra cũng hơi run run: [Đồng chí ký chủ, tôi là hệ thống đứng đắn, chúng ta theo chủ nghĩa xã hội hài hòa!]

Chúng ta không áp dụng loại hình thức bạo lực này đâu...

Đỗ nhị thiếu ồ một tiếng, khó hiểu hỏi lại: [Nhưng tôi cảm thấy, việc tôi làm là duy trì xã hội hoà bình mà?]

[...] nghĩ, cái này mà cậu cũng dám nói duy trì giữ gìn chủ nghĩa hoà bình hả?!

Giọng điện tử của nó có chút lạc đi: [Chúng ta không duy trì bạo lực.]

[Gián tiếp...]

Hệ thống chém đinh chặt sắt, hung hăng nhấn mạnh từng chữ: [Mua – hung – thủ – giết – người – cũng không được!]

Ngữ điệu Đỗ Vân Đình hơi tiếc nuối: [Được rồi, chúng ta đành dùng cách có hiệu quả chậm vậy...]

Cậu sờ cằm: [Thật ra ban đầu tôi tính sau khi về với ba mẹ, mướn người băm nhuyễn hai lạng thịt kia của hắn thành nhân sủi cảo đút hắn ăn.

nè, nếu trong giây phút đó giá trị hối hận của hắn không bùng nổ, tôi thề mang họ cậu luôn!]

nghĩ tới hình ảnh kia, ngay sau đó yên lặng đá hai từ sủi cảo ra khỏi kho dữ liệu của bản thân.

Mới tưởng tượng thôi đã làm bổn hệ thống phát tởm rồi.

Kế hoạch đưa ra bị phủ quyết, Đỗ Vân Đình vẫn chưa dọn đi.

Bỏ ra hai tuần vô ích để dọn dẹp chút đồ, là vì xử lý chuyện Tiêu Bình Nam.

Cậu đã gửi tin nhắn cho Tiêu Bình Nam, bảo cha mẹ ruột tìm tới cửa, cậu chuẩn bị chuyển nhà.

Một giờ sau, Tiêu Bình Nam đến nhà cậu, giày chưa cởi đã vội bước vào phòng, cũng không hề nhắc tới vụ tiền cơm, chỉ nôn nóng hỏi: "A Thanh, em muốn dọn khỏi đây?"

Đỗ Vân Đình bình tĩnh trả lời: "Tôi còn chưa quyết định đi hay ở."

"Đi, tất nhiên phải đi," Tiêu Bình Nam nói, "A Thanh, họ bỏ rơi em nhiều năm như vậy, ít nhiều sẽ bồi thường cho em, chuyện này cũng làm lòng họ dễ chịu hơn."

Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Nhưng A Thanh, em phải biết rằng công sinh không bằng công dưỡng.

Nhiều năm không gặp chắc gì bọn họ sẽ thật lòng đối xử tốt với em?"

Đỗ nhị thiếu nói: "Nhưng họ muốn tôi quay trở về."

"Trở về?" Tiêu Bình Nam lắc đầu, "A Thanh, nơi đó không giống với những gia đình bình thường khác.

Từ nhỏ họ đã từng học qua rất nhiều thứ, nào là tài chính, nào là máy tính, nào là cổ phiếu chứng khoán này nọ.

Còn em..."

Ánh mắt hắn quét lên quét xuống trên người cậu một lượt, giống như đang nhìn một loại người không nên thân, lắc đầu: "Sao em thích nghi được chứ? Bọn họ chỉ đang áy náy mà khách sáo, chẳng mấy ai thật lòng muốn em trở về đâu.

Em đi theo chân bọn họ nhưng căn bản không cùng một đường."

Đỗ Vân Đình không nói gì.

Tiêu Bình Nam cho rằng cậu bị thuyết phục, nói tiếp: "Nếu em trở về, chắc chắn sẽ bị ăn tới mức chẳng còn dư lại miếng bột phấn nào.

Còn nữa A Thanh, nếu em thật sự trở về thì hai chúng ta còn có thể ở bên nhau sao? Cha mẹ em sẽ chấp nhận chuyện em yêu đàn ông à?"

Thiếu niên ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trong suốt: "Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với họ."

"Nói chuyện với họ thì có tác dụng gì?" Tiêu Bình Nam nhịn không được mà bật cười: "Bọn họ chắc chắn không có khả năng chấp nhận.

Thế nên A Thanh, em đừng trở về, nghe anh, anh sẽ không hại em."

: [...!Không biết xấu hổ.]

Đỗ Vân Đình giơ hai cái like đồng ý.

Tiêu Bình Nam hiển nhiên không muốn Trần Viễn Thanh bị rước về.

Một khi nhận lại, cha mẹ ruột Trần Viễn Thanh chắc chắn sẽ điều tra những mối quan hệ hay bạn bè của cậu.

Tiêu Bình Nam trốn không thoát, sớm muộn gì cũng bị đào ra.

Kỹ xảo của hắn đối phó với Trần Viễn Thanh thì đủ, nhưng đối phó với cáo già lăn lộn trên thương trường thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ! Bị phát hiện thì cũng thôi, nhưng nếu xui sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Nếu đã thế thì không bằng để Trần Viễn Thanh đòi một số tiền lớn rồi tiếp tục nắm chặt cậu trong lòng bàn tay, vậy sẽ an toàn hơn.

Đỗ Vân Đình nhìn thấu ý đồ của hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cậu chỉ gục đầu xuống, nửa ngày cũng chẳng chịu nói lời nào.

Tiêu Bình Nam tự động cho là cậu cam chịu, tảng đá trong lòng nhẹ hơn phân nửa.

Hắn đang xem xét để cha mẹ nguyên chủ cho bao nhiêu tiền đây.

"Nếu bọn họ cho em tiền, em cứ nhận.

Em chịu nhiều khổ cực như thế, lấy chút tiền của họ có là gì?"

Trong kịch bản của thế giới gốc, Trần Viễn Thanh không nhận.

Cậu ấy thật sự có khúc mắc với cha mẹ mình, cuối cùng thì từ nhỏ cho tới lớn chưa từng cảm nhận được sự quan tâm từ cha mẹ ruột, còn thêm Tiêu Bình Nam luôn châm ngòi chia rẽ làm cậu ấy không dám trở về căn nhà nơi cha mẹ ruột sống.

Nhưng cậu ấy cũng không muốn cầm tiền của đôi vợ chồng này rồi chạy, nên đã khéo léo từ chối, tỏ vẻ về sau không muốn gặp lại nhau nữa.

Đỗ Vân Đình rất thích điểm này của Trần Viễn Thanh.

Tuy cậu ấy ngây thơ nhưng vẫn phân biệt được thế nào là đúng, thế nào là sai.

So sánh với cái kẻ trước mặt đang ra sức diễn trò, lải nhải khuyên nhủ đủ điều...!con mẹ nó thật chướng mắt!!!

Dường như Tiêu Bình Nam đã tìm được cái cớ cho thái độ mấy ngày nay của Trần Viễn Thanh.

Có lẽ trong lúc tiếp xúc với cậu, cha mẹ ruột Trần Viễn Thanh đã nói gì đó nên mới làm Trần Viên Thanh luôn ngoan ngoãn nghe lời lãnh nhạt với hắn như thế.

Tiêu Bình Nam ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau nhẹ giọng nói: "A Thanh, thời gian chúng ta bên nhau không ngắn."

Thiếu niên cúi đầu, im lặng không hé răng.

Tiêu Bình Nam tiếp tục nói: "Em phải tin tưởng anh.

Tất cả đều là vì tốt cho tương lai hai ta thôi."

Quào, Đỗ Vân Đình cảm thán với : [Nghe thấy chưa, hắn dám cảm thấy hắn có tương lai kìa!]

Ngồi trong chốc lát, Đỗ Vân Đình đưa Tiêu Bình Nam xuống lầu.

Tiêu Bình Nam đứng dưới bóng râm cầu thang tạm biệt cậu, tay hắn nhẹ nhàng vòng qua, tình ý lan toả khắp nơi lôi kéo cậu.

"A Thanh."

Chương trình PUA nói rằng, đánh xong một gậy nhất định phải cho một viên kẹo đường, có như thế thì mới làm người khác luôn một lòng với mình.

Đỗ Vân Đình tránh khỏi tay hắn, Tiêu Bình Nam cũng không để ý, tiếp tục nói: "Mặc kệ cha mẹ em nghĩ em là người thế nào, đối với anh, em luôn là người đặc biệt nhất."

"Thật sao?"

Hành lang tối đen, che đi phần lớn bộ phận trên mặt Đỗ Vân Đình, chỉ lộ ra một cái cằm trơn bóng gầy gò.

Thiếu niên im lặng một lát, thấp giọng nói: "Nhưng em rất bình thường."

Tiêu Bình Nam cười cười.

"Bình thường." Hắn nói: "Nhưng ai bảo anh thích em cơ chứ? Riêng điểm này cũng đủ làm em không bình thường rồi."

"..."

Mi biết cách tâng bốc bản thân quá nhỉ.

Tiêu Bình Nam cho kẹo ngọt xong, cảm thấy thoả mãn rời đi.

Trước khi đi còn không quên dặn dò Đỗ Vân Đình trước khi ngủ nhớ nhắn tin cho hắn.

Đỗ nhị thiếu ừm ừm đồng ý, không lâu sau thì gửi tin nhắn cho Tiêu Bình Nam, dáng vẻ ngoan ngoãn: Tôi nghỉ ngơi đây, anh cũng ngủ sớm chút đi.

Một lát sau, Tiêu Bình Nam rep lại: Ngủ ngon.

Đỗ Vân Đình nhìn tin nhắn trên màn hình, nhướng mày, ném thẳng điện thoại lên giường, ngay sau đó khom lưng lục lọi tủ quần áo tìm đồ.

có nề nếp hỏi: [Không ngủ sao ký chủ?]

[Ngủ cái gì mà ngủ?] Đỗ Vân Đình đổi bộ quần áo trên người, huýt sáo một tiếng: [Cuộc sống về đêm tuyệt vời mới bắt đầu thôi.]

Cậu nhìn gương, chỉnh sửa lại cổ áo, thong thả hỏi : [Đẹp không? Cổ áo lớn hơn chút, hay là nhỏ hơn chút?]

nhìn cổ áo cậu mở rộng đến độ có thể đi làm phẫu thuật cấy ghép tim ngay lập tức, biểu cảm một lời khó nói hết: [...!Nhỏ chút.]

Đỗ nhị thiếu tán thành gật đầu: [Hiểu rồi, mọi người đều thích bạch liên hoa.]

Thế nên cậu cài hết tất cả cúc áo lại, cài kín mít luôn, giả dạng thành đoá sen trắng gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn.

Đoá hoa sen nhỏ non non, mềm múp nhìn địa chỉ trên màn hình di động mẹ ruột gửi tới rồi cất điện thoại đi, khí thể hăng hái: [Đi! Chúng ta đi cảm nhận chiếc giường mà tôi muốn ngủ vô số lần nào!]

Ngủ chung một người.

Nửa giờ sau, Đỗ nhị thiếu ngồi xổm trước cửa biệt thự Cố Lê.

Ban đêm có gió.

Cậu cuộn tròn trong góc tường tối đen, rúc thành một cục nhỏ.

Trên người chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng manh, bị đông lạnh tới nỗi run rẩy cả người, mũi đều đỏ hết lên.

Đỗ Vân Đình hít hít cái mũi, duỗi tay sờ bóp tiền mình, một nửa tờ giấy cũng không tìm thấy.

Cậu nói với : [, cho nợ tờ giấy được không?]

Hệ thống khô khốc trả lời: [Đồng chí ký chủ, tuy chúng ta thật sự có hệ thống trao đổi, nhưng phải chờ nhiệm vụ hoàn thành có điểm rồi mới có thể đổi.]

Đỗ Vân Đình ồ lên, tiếp tục thương lượng: [Vậy cho nợ được không?]

[...]

Đỗ Túng Túng lại hít hít cái mũi đáng thương, miệng hơi mở ra, nhìn như đang muốn hắt xì.

Vài giây sau, một tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện trong tay Túng Túng.

Đỗ Vân Đình nắm chặt tờ giấy, lời nói phát ra từ nội tâm: [, cậu thật sự là một hệ thống tốt]

nói: [Mấy ngày trước cậu còn trù tôi hói...]

[Không hói không hói, cậu nhất định có một đầu tóc dài bóng mượt đen nhánh!]

Hệ thống cảm thấy mấy lời này cũng không lọt tai nó cho lắm.

Đỗ Vân Đình thông mũi xong, lại hỏi: [Thế...! có đầu tóc dài đen nhánh xinh đẹp, cậu có đồng ý cho tôi nợ thêm cái gương nhỏ không? Hoặc giấy ăn cũng được?]

: [...]

[Trướckhi tới đây tôi đều sức sữa dưỡng ẩm dành cho trẻ em đó.] Đỗ Vân Đình sờ sờ cánh tay và bàn tay mình: [Cơ mà bây giờ không còn trơn mềm nữa rồi...]

: [...]

Thế...!cậu muốn có làn da vừa trơn vừa mềm làm gì?!

Đỗ Vân Đình nói có sách mách có chứng: [Lỡ đâu Cố tiên sinh muốn sờ tay tôi thì sao.]

Hệ thống đứng đắn run rẩy.

Đúng lúc này, thì họ rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng xe hơi, Cố Lê đã về nhà.

Chỉ trong vòng một giây Đỗ Túng Túng đã nhập diễn, nhanh chóng dùng cách sở trường xoa xoa hai mắt.

Đó không phải chiếc Maybach quen thuộc mà là một chiếc Rolls-Royce màu đen.

Tài xế giúp Cố Lê mở cửa xe ra, bên trong xe người đàn ông vẫn đặt notebook trên đùi, chăm chú nhìn văn kiện như cũ, tài xế cung kính gọi một tiếng: "Cố tổng..."

Cố Lê đưa tay xoa xoa giữa trán, đóng notebook lại.

Anh ngẩng đầu, lại thấy góc tường có một bóng người đang đứng, thanh niên làn da mềm mại trắng nõn giờ đang ôm chặt hai tay hơi run rẩy, khóe mắt đỏ bừng như vừa mới khóc xong.

"Cậu?"

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đỗ Túng Túng: [Tôi tới, đúng vậy, tôi tới thật rồi.]

Mình giỏi quá!! ( Tự rơi vào cảnh hưng phấn, không thể nào kiềm chế được.)

: [...]

Ký vừa nhìn đã biết cần phải giáo dục chủ nghĩa xã hội lại ngay.

Lại la lại la, đi cải tạo nào! Chậc, thôi vậy, vẫn nên mang về lò nấu lại cho nhanh.

Hết chương thứ sáu.

Truyện Chữ Hay