Túng Túng

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ở thời đại này, phiếu vải rất có giá trị. Đa số người trong thôn phải chờ đến Tết mới mua được ít vải, miễn cưỡng may cho đàn ông trong nhà bộ quần áo mới. Còn trẻ con hả? Mơ đi, chúng nó toàn mặc quần áo cũ của anh chị, nếu rách thì vá lại thôi.

Úc Hàm là con trai độc nhất trong nhà, đương nhiên khoản ăn mặc chưa thua ai bao giờ. Nhưng đây là lần đầu cậu thấy có người hào phóng như thế, vừa ra tay đã cho cậu một đống quần áo.

Đỗ Vân Đình ngạc nhiên, ngó người đàn ông, “Anh hai Cố, anh cho em hết sao?”

Lúc này trong phòng không có người ngoài, Cố Lê cũng không giấu giếm, bước đến gần túi đồ rồi thản nhiên nói: “Cứ thử trước đi đã.”

Màu sắc quần áo tươi sáng, Đỗ Vân Đình sờ thử, cảm giác tốt ghê, vải vừa mềm vừa nhẹ. Cậu thẳng tay cởi phăng cái áo khoác trên người, đứng trong phòng bắt đầu cởi đồ.

Người đàn ông nheo mắt, cân nhắc xem có nên nhìn tiếp không? Làn da Úc Hàm rất trắng, chỉ có da tay và da chân vì những ngày qua lao động bị phơi đến đỏ au, lấp lánh như bôi thêm lớp mật vậy, trông khác hẳn các vùng da còn lại. Eo cậu mảnh mai tinh tế, hai phần xương cánh bướm càng hiện ra rõ nét như lập tức có thể phá kén và bay lên không trung.

Cậu tròng áo mới lên người, có lẽ do màu sáng càng làm nổi bật làn da vốn đã trắng sáng, khác hoàn toàn với những thôn dân đã lao động nhiều năm, tựa như trong túi mè đen lại lẫn một hạt mè trắng tỏa sáng lấp lánh. Đỗ Vân Đình kéo góc áo nhưng không sửa cổ áo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

“Anh hai Cố?”

Cố Lê nheo mắt đánh giá cậu một chút, vươn bàn tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho cậu thanh niên.

“Đẹp lắm.” Anh nói: “Đồ đẹp.”

Đỗ Vân Đình cũng thấy đẹp. Cậu chần chừ, muốn cởi ra trả: “Nhưng mà thôi, bản thân anh hai Cố còn không có…”

Cố Lê chặn tay cậu, không cho từ chối.

“Cậu có là được.”

Hả?

có dự cảm không lành…

Đỗ Vân Đình tất nhiên cũng thấy có gì đó sắp xảy ra, rõ ràng trong lòng vã tới mức muốn lập tức khai hoang mảnh ruộng, nhưng Đỗ Vân Đình vẫn kịp tém lại, cúi đầu thật thấp như bông hoa trắng nhỏ, nắm lấy vạt áo rồi lí nhí nói.

“Anh hai Cố… Thế này là có ý gì ạ?”

Tỏ tình đi!

Hôn em đi!

Bé đang rất muốn được Cố tiên sinh hôn ó…

Trái tim cậu đập rộn ràng như cưỡi ngựa chiến, nhớ lại đời trước thường được nhổ cà rốt thì run cả chân, nước trong ruộng cũng sắp phun trào luôn.

tuyệt vọng che mắt không dám nhìn, ý đồ vớt lại chút liêm sỉ đã bị mài mỏng dính.

Nhưng trong mắt Cố Lê thì bộ dạng này của cậu thanh niên vừa đáng yêu vừa đáng thương, cứ như một tấm chiếu chưa từng trải. Chuyện gì cậu cũng không hiểu, không biết.

Lúc anh nắm lấy tay cậu, cả hai người run lên như bị nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương hun nóng.

“… Úc Hàm.”

Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn.

“Sợ sao?”

Cậu thanh niên trí thức giống như không nghe thấy lời anh, đôi mi dài run nhè nhẹ, không dám ngẩng đầu.

Không gian trong phòng lại rơi vào tĩnh mịch. Ánh nến lay động, Cố Lê bình tĩnh chăm chú nhìn cậu, đột nhiên thấp giọng thở dài, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Không sao đâu… Đừng sợ.”

Đỗ Vân Đình vẫn nhắm chặt mắt, cậu biết mình sắp bị chụt chụt.

Cố Lê hơi dùng sức, anh cho là ít nhiều gì cậu thanh niên cũng sẽ chống cự mình. Nhưng cậu thanh niên nhỏ này nghe lời vô cùng, bị anh hôn mà không hề giãy dụa. Thậm chí anh còn cảm giác, vòng tay mảnh khảnh vốn đang ôm eo mình giờ rụt rè choàng lên cổ anh.

Động tác đó chẳng khác nào bật đèn xanh. Tay Cố Lê thoáng siết chặt, thậm chí trong chớp mắt đó đáy lòng anh cũng sản sinh ra cảm giác kì lạ khác thường, muốn khám phá người này sâu hơn nữa, muốn được thâm nhập vào bên trong cậu. Nghĩ như vậy, anh vô thức tăng sức lực, cho đến khi người trong ngực run rẩy, nức nở gọi, “Anh hai Cố, em đau…”

Người đàn ông lập tức tỉnh táo, động tác trở nên nhẹ nhàng dịu dàng như làn suối.

Anh hôn rất lâu, đến khi tách ra thì môi cậu thanh niên đã sưng đỏ, trông cực kỳ bắt mắt. Cố Lê dùng tay xoa hai cánh môi cậu, khàn giọng hỏi: “Úc Hàm, em biết thế này là sao không?”

Đỗ Vân Đình trả lời: “Em biết.”

Cậu nói: “Em thích anh hai Cố.”

Hơi thở người đàn ông phút chốc trở nên nặng nề, ánh mắt u ám sâu thẳm.

“Anh ghét nhất là ai lừa anh.”

Đỗ Vân Đình nói: “Không lừa anh.”

Cậu hơi hé môi ngậm lấy đầu ngón tay người đàn ông.

“Anh hai Cố, em không phải trẻ con, em biết em đang làm gì.”

Có chút vui sướng lướt qua nơi ánh mắt Cố Lê, nhưng nhanh chóng bị sự nặng nề lấp đi: “Thế này là phạm tội.”

“Không sao hết.” Đỗ Vân Đình chủ động xích lại gần anh, “Sẽ có một ngày điều này không còn là phạm tội nữa. Em chỉ cần ở bên anh hai Cố, kiên nhẫn chờ đến ngày đó là được.”

Câu nói dối này rất vụng về, nhưng Cố Lê tin không chút nghi ngờ. Cho dù là bẫy, chỉ cần là cậu giăng thì anh cũng tình nguyện nhảy vào.

Anh đã bị dày vò quá lâu rồi, từ khi biết rõ lòng mình thì mỗi giây mỗi phút đều là trăm nỗi ngổn ngang. Rõ ràng trong lòng trĩu nặng tương tư nhưng tất cả đều bị anh mạnh mẽ ép xuống, dùng sợi thừng trói buộc con dã thú hung hăng muốn nuốt người kia vào trong lòng. Thế nhưng vào cái đêm cậu đến tìm anh, thì anh đã biết sợi dây thừng kia đã không giữ được dã thú đó nữa.

Một khi dã thú bị xổng chuồng, không nếm được máu thịt tươi sống thì tuyệt đối không chịu bỏ qua, cho đến khi cắn đứt yết hầu của con mồi mới thôi.

Đỗ Vân Đình ngửa đầu để anh hôn thỏa thích, trong lòng có hơi sốt ruột.

Sao Cố tiên sinh chỉ hôn không vậy?

: […]

Thế cậu còn đòi hỏi gì nữa, muốn trồng trọt luôn hả?

Đỗ Vân Đình tiếc nuối trả lời: [Thì bây giờ xới đất một chút cũng được mà.]

Cậu sắp chảy nước tới nơi rồi đây!

yên lặng, cho từ chảy nước này vào danh sách từ ngữ bị xen xọt.

Nó có dự cảm xấu nếu tiếp tục mặc kệ Đỗ Vân Đình đầu độc thì sẽ nhanh thôi, nó sẽ không còn từ gì để dùng nữa. Nền văn hóa Trung Hoa ngàn năm sáng ngời, đều sắp bị tên tai họa Đỗ Túng Túng này nhuộm đen hết rồi.

Cảm giác xương cốt trên người bắt đầu tê dại, thật sự không thể hôn thêm. Đỗ Túng Túng cẩn thận đẩy anh ra.

Cứ tiếp tục thì ga giường ẩm ướt mất thôi.

Cố Lê thở gấp, ngẩng đầu lên.

Đỗ Vân Đình nói: “Bạn cùng phòng của em sắp về đó.”

Trong lời nói mang theo sự tiếc nuối, nếu phòng chỉ có mình cậu ở thì lẽ bọn họ đã chơi trò xe lửa chạy vào hang rồi.

May mắn người đàn ông còn biết phanh đúng lúc, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc không để lại bất kì dấu vết gì. Cố Lê ngồi trên giường một lúc lâu, đột nhiên bật người đứng dậy, tóm lấy cây chổi dựng thẳng trong góc nhà rồi bắt đầu quét tước.

Đỗ Vân Đình ngó Cố Lê, không hiểu gì cả.

“Anh hai Cố, đêm hôm khuya khoắt mà anh quét nhà làm gì?”

Cố Lê liếc cậu một cái, giọng nặng nề: “Tìm việc để làm thôi.”

“Nếu không anh sẽ…”

Nửa câu sau không cần nói, Đỗ Túng Túng cũng hiểu rồi.

Cậu vui sướng rạo rực gọi : [Thề luôn! Câu sau của Cố tiên sinh chắc chắn là ‘Nếu không anh sẽ dduj em ná thở!’]

: […]

Cậu vui vẻ lộ liễu quá nhỉ?

Đầu Đỗ Túng Túng mang đầy âm mưu đề nghị, [Hay là chúng ta đánh cược bằng cao hài hòa đi? Nếu cậu thua thì cho tôi lọ cao là được.]

(cao hài hòa = dầu bôi trơn = thuật ngữ “dinh dưỡng cho cây trồng” của Đỗ Túng Túng)

hỏi: [Vậy nếu tôi thắng thì sao?]

Đỗ Túng Túng ngẫm nghĩ, [Thế thì cậu có thể thu hoạch một bản bí kíp trồng trọt?]

Hệ thống ỉa vào mặt cậu.

Nó là một trinh hệ thống, mỗi ngày đều phấn đấu vươn lên, lấy bí kíp trồng trọt làm con mẹ gì?

…Thôi bớt lươn hộ bố.

Cố Lê quét nhà xong thì lấy cái mùng từ trong túi đồ ra, kéo căng bốn góc bằng cây gậy trúc, vải mùng vừa nhẹ vừa mềm. Lúc đang làm việc anh không nói chuyện nên tốc độ tay rất nhanh, chờ đến khi thanh niên chung phòng kia trở về thì màn ngủ đã được giăng kỹ, bao bọc Đỗ Vân Đình kín không kẽ hở.

Nam thanh niên thấy vậy thì vui vẻ: “Lấy đâu ra thế?”

Đỗ Vân Đình nói: “Tôi nhờ anh hai Cố mua đó!”

Nam thanh niên trí tặc lưỡi: “Anh ta tốt với cậu thật đó.”

“Em trai ruột của anh ta còn chưa được săn sóc chu đáo vậy đâu.”

Chẳng qua cũng không có gì kỳ lạ, Úc Hàm rất dễ thương dễ mến, đâu như thằng em trời đánh của Cố Lê, bình thường chả thấy học hành gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng, còn hay châm chọc bêu xấu Cố Lê với người ngoài, nói anh khôn nhà dạy chợ, có nhiêu tiền đem hết cho bạn bè, không đưa tiền cho mình cưới vợ.

Thật sự làm người ta ưa không nổi mà.

Nam thanh niên nói: “Úc Hàm, cậu đừng lo nghen, tôi đã báo lại tình huống của cậu cho mọi người rồi. Thanh niên trí thức chúng ta là tập thể đoàn kết, nhất định không để cậu phải chịu oan ức đâu.”

Đỗ Vân Đình chờ câu này nãy giờ luôn á. Chuyện trộm bút nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cậu chỉ lo nếu mình kiên trì truy cứu, rơi vào miệng người dân trong thôn sẽ trở thành mình đang ức hiếp con ranh kia thì toang.

Chỉ khi dạy cho cha con nhà họ Bạch một bài học, cậu mới có thể đòi lại công bằng được. Con người ai cũng vô thức thiên vị kẻ yếu cả, bởi vậy Đỗ Vân Đình hạ quyết tâm phải đóng vai kẻ yếu trước mặt quần chúng nhân dân đến cùng, không thể để cha con nhà họ Bạch lợi dụng sự đồng tình, chớp thời cơ lật ngược tình thế được. Cậu rũ mắt, do dự một lúc mới nói: “Vậy có khiến mọi người gặp phải rắc rối gì không?”

Tinh thần chính nghĩa của nam thanh niên lập tức bùng nổ, ưỡn ngực nói: “Rắc rối gì chớ? Mình không sợ những thứ đó, chẳng lẽ xã hội chủ nghĩa văn minh của chúng ta chỉ là cái mác thôi sao? Chúng ta phải dũng cảm đấu tranh chống lại áp bức! Đánh bại kẻ xấu uy hiếp đến sự đoàn kết của nhân dân!”

Ờm… chú em này đang coi bản thân thành anh hùng bảo vệ Đỗ Vân Đình rồi: “Đừng sợ!”

Cảm nhận sự ấm áp của tập thể, Đỗ Vân Đình cảm động rưng rưng nước mắt.

Tảng sáng hôm sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi. Đỗ Vân Đình mở cửa thì thấy Cao Ly và những người thanh niên trí thức khác đang bàn tán chuyện gì đó, còn phẫn nộ bảo: “Đi! Úc Hàm, chúng ta đến nói chuyện rõ ràng với bí thư chi bộ nào!”

Tính cách của Cao Ly rất dứt khoát cương trực, khi đến nhà bí thư chi bộ cũng không thèm khách sáo xã giao mà nói luôn chuyện ăn cắp. Cuối cùng, cô nhếch mày hỏi: “Bí thư chi bộ, chúng tôi đến đây là để hỗ trợ xây dựng và phát triển nông thôn chứ không phải đến làm bao cát cho người ta trút giận… Ít ra cũng phải có câu trả lời thỏa đáng cho chúng tôi chứ, đúng không?”

Bí thư còn chưa kịp đặt cái chén xuống, thấy nhóm thanh niên hùng hổ xông vào sân nhà đã cảm giác có chuyện không ổn, lúc nghe đến cha con Bạch gia chạy đến phòng cậu thanh niên uy hiếp thì càng nhận ra tình thế đã rối ren đến mức khó giải quyết rồi, đành phải cười khổ hòa giải.

“Có lẽ do Kiến Sinh quá lo cho em gái …”

“Hắn còn mặt mũi mà đi lo lắng sao?” Một nam thanh niên cười lạnh, “Em gái hắn đi ăn cắp đồ người ta, hắn lấy tư cách gì đi trách ngược lại người khác hả?”

Bí thư chi bộ của thôn bối rối, nhìn trong sân đầy người thì đành phải liên tục hứa hẹn mới tiễn được bọn họ về. Sau khi nhóm thanh niên trí thức đi hết, vợ ông ta mới lò dò bước ra, hỏi: “Ông định bắt nhỏ Quế Hoa kia thật sao?”

Ban đầu bọn họ tính giải quyết chuyện này nhẹ nhàng thôi. Thứ nhất vì Quế Hoa còn nhỏ, lỡ làm sai chuyện thì cũng nên cho nó cơ hội chuộc lỗi. Thứ hai là nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng xấu đến danh dự cả thôn bọn họ, bọn họ đành phải để để Úc Hàm chịu thiệt thòi, ém xuống rồi cho qua là xong.

Nào ngờ cha con nhà họ Bạch ngu xuẩn như thế, đúng lúc này còn vác mặt đi gây chuyện. Lúc đầu chỉ sai bảy phần, giờ sai mẹ hết mười phần luôn rồi.

Ông đặt điếu thuốc lá bên miệng, thở dài: “Bà cũng thấy rồi đó, chuyện tới nước này không xử sao được?”

Nhóm thanh niên trí thức giờ đang tức giận không chỗ xả, lỡ như báo cáo lên cấp trên chỉ e càng rắc rối hơn.

Bí thư chi bộ thôn phì phèo điếu thuốc, ông cũng có suy nghĩ của riêng mình.

“Để tôi đi tuần tra trong thôn, sẵn dẫn Quế Hoa tới luôn.”

Mấy ngày ngay Quế Hoa không dám bước ra đường, nó ru rú núp trong nhà. Đột nhiên thấy nhóm quân tự vệ thôn đến nhà gõ cửa, tay chân nó lạnh toát, vội vàng nhào lên chốt then cửa.

Có người gõ cửa, gọi: “Quế Hoa, Quế Hoa, cháu đi với chúng tôi một chuyến!”

Quế Hoa mới tí tuổi đầu, sao dám đi cùng bọn họ? Nó run rẩy chạy vào phòng gọi Bạch Kiến Sinh, nức nở: “Anh! Anh giúp em với, bọn họ tới nhà bắt em kìa!”

Nó bổ nhào vào người Bạch Kiến Sinh, càng khóc càng lớn. Then cửa không giữ mãi được, lồng ngực Bạch Kiến Sinh phập phồng mấy lần, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ ung dung thường ngày. Quế Hoa vừa khóc vừa nhõng nhẽo, giục anh trai đi cầu xin Úc Hàm, “Em sai rồi anh ơi, em thật sự biết sai rồi… Anh đi cầu xin anh ta đi, sau này em không dám trộm đồ của anh ta nữa…”

Nó vốn cho rằng trộm một cây bút máy thì có làm sao? Nhà Úc Hàm giàu như vậy, muốn bao nhiêu mà chẳng được, đâu giống nó hoàn cảnh gia đình không tốt, người nhà lại trọng nam khinh nữ, nên vừa trông thấy cây bút máy đã muốn chôm về ngay.

Tại sao Úc Hàm không biết thông cảm cho nó, còn mặt dày đòi lại cây bút máy chứ?

Quế Hoa càng nghĩ càng tủi thân, nó gào khóc sống chết không chịu đi theo bọn họ. Cha Bạch Kiến Sinh bao che con gái, vừa hoảng vừa tức: “Rốt cuộc mấy người muốn thế nào? Nó chỉ là đứa trẻ thôi, không tha một lần được sao?”

Một thanh niên trí thức lườm ông ta, ngạc nhiên hỏi: “Vị đồng chí này đang nói gì thế? Đây không phải vấn đề có tha thứ hay không nha.”

Mặt mày ông ta xanh lét, hiển nhiên là không tin nổi. Gì mà không phải vấn đề có tha thứ hay không chứ? Nếu cái tên thanh niên kia biết điều một chút thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này?

“Vấn đề ở đây là cô bé Quế Hoa này ăn cắp đồ của người ta.” Nam thanh niên lắc đầu nói, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cô bé đã làm sai thì tại sao không thể phạt?”

Cha Bạch Kiến Sinh tức điên, bắt đầu đứng trong nhà chửi đổng ra, mắng nhóm thanh niên trí thức lòng dạ ác độc: “Lương tâm chúng mày bị chó gặm rồi à, chỉ biết hãm hại người ta!” Ông ta chửi, “Chó nuôi chúng mày!”

Bạch Kiến Sinh vẫn còn chút lý trí, kéo cha mình, ra hiệu nói nhỏ thôi.

Nhưng cha hắn không thèm quan tâm: “Em gái mày…”

Bạch Kiến Sinh nhíu mày.

“Mọi chuyện không nghiêm trọng vậy đâu.” Hắn nói nhỏ: “Nếu cha cứ tiếp tục mắng sẽ bị người ta nghe thấy, khiến tình hình càng khó giải quyết hơn thôi.”

Dù sao cha hắn cũng là cựu bí thư chi bộ, đã quen thói hất mặt lên trời. Lần đầu gặp phải chuyện này khiến tâm lý bị kích động mạnh, tính cách vốn được che giấu kỹ cũng bại lộ hết. Bạch Kiến Sinh vất vả kéo tay ông, khuyên ông đừng nên khinh thường làm bậy. Quyết định tìm thanh niên trí thức Úc Hàm nói chuyện một chút.

Lần này hắn muốn đi một mình.

Bạch Kiến Sinh nhanh chóng nắm lấy cơ hội, mắt thấy Úc Hàm đang luống cuống tay chân cuốc xới mảnh đất sau vườn, vội tới gần gọi: “Đồng chí Úc Hàm.”

Hắn rất có niềm tin với ngoại hình của mình, khi cười lên vô cùng có sức hút, dễ dàng làm thân với người khác. Nhưng không hiểu sao cậu thanh niên đang cầm cuốc đất đứng đó chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không thèm phản ứng tiếp tục khom lưng làm việc.

Bạch Kiến Sinh cúi người xuống, thành khẩn nói: “Đồng chí Úc Hàm, trước tiên tôi thay mặt em gái chân thành xin lỗi cậu.”

nghe xong mà thấy ngộ nghĩnh ghê.

Cái loại này còn biết đi xin lỗi người ta cơ đấy?

Chẳng qua Đỗ Vân Đình đéo tin nổi thứ ‘cực phẩm’ này, nói với : [Chờ mà coi.]

Nếu hắn thật lòng xin lỗi, tôi cạp đất ăn cho cậu xem.

Bạch Kiến Sinh cúi đầu khiêm tốn, thái độ thành khẩn: “Quế Hoa nhà chúng tôi đúng thật thiếu giáo dục. Gia đình đã dạy dỗ nó rồi, sau này nhất định quản lý nó thật tốt.”

Hắn hơi ngừng, cầm một xấp tiền rất dày đặt trên bờ ruộng.

“Đây là tiền bồi thường cây bút.”

Giá trị xấp tiền thật ra cũng không lớn lắm, nhưng một xấp dày thế kia thì cũng đủ cho một gia đình xài mấy tháng. Lần này Úc Hàm ngẩng đầu, hỏi: “Anh làm gì thế?”

Bạch Kiến Sinh nói khẽ: “Chúng tôi bán ít đồ đạc, muốn đền chút tiền cho em.”

Đỗ Vân Đình nói: “Tôi không lấy đâu.”

Cậu biết rõ nếu hôm nay mình cầm số tiền này thì ngày mai dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích được, sau đó trở thành kẻ đuối lý. Dăm ba cái trò hèn hạ, thằng ml này muốn chơi cậu, thì xin lỗi nó chọn sai người rồi.

Thấy cậu cứng mềm không ăn, Bạch Kiến Sinh nóng nảy. Ra vẻ khổ tâm nói: “Đồng chí Úc Hàm, nể tình Quế Hoa mới chỉ mười hai tuổi… Cậu tha cho nó một lần được không?”

[Lẹ lẹ.] Đỗ Túng Túng gọi hệ thống: [Bây giờ xung quanh có ai không?]

nhìn một vòng, nửa cái bóng người cũng không thấy.

[Không có, sao thế?]

[Không có thì tốt.] Đỗ Vân Đình nắm chắc trận địa, [Vậy thì hình tượng bé hoa trắng đéo sợ bị đánh mất rồi.]

Thoải mái xả giận thôi. Hây dô!

: […]

Bây giờ Đỗ Vân Đình không im lặng nữa, hỏi lại: “Dựa vào cái gì?”

Bạch Kiến Sinh giật mình: “Sao?”

“Tôi nói là…” Cậu thanh niên trí thức đến từ thành phố khẽ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú không có gì thay đổi, biểu cảm vẫn bình tĩnh thậm chí còn hơi lạnh lùng, “Anh dựa vào đâu mà bảo tôi tha cho nó?”

Bạch Kiến Sinh ngơ ngác: “Nó còn nhỏ…”

“Tuổi nhỏ là tấm bia trốn tội à? Tuổi còn nhỏ thì muốn làm gì thì làm sao?” Đỗ Vân Đình ném cái cuốc xuống đất, cười nhạo, “Còn nhỏ mà đã biết trộm cắp, lớn lên còn hy vọng nó đi góp phần xây dựng phát triển xã hội à? Thả nó ra ngoài chỉ tổ hại nước hại dân!”

Lúc trước Đỗ Vân Đình luôn không phản bác, Bạch Kiến Sinh tưởng cậu rất dễ mềm lòng. Bây giờ mới biết thì ra mồm miệng thanh niên này độc như vậy, có lẽ trước kia nhịn không nó thôi.

Hắn nhíu mày, không thích Đỗ Vân Đình nghiêm trọng hóa vấn đề như thế: “Nó chỉ trộm một cây bút máy!”

Lông mày của cậu thanh niên trí thức càng nhíu chặt hơn.

“Hôm nay nó dám trộm bút dưới chủ nghĩa xã hội, ngay mai lại dám làm gì đây? Phản động chống phá nhà nước đúng không?”

Bạch Kiến Sinh không thể nhịn được nữa, hắn gầm lên: “Úc Hàm! Rốt cuộc cậu có thù gì với gia đình tôi hả? Bắt Quế Hoa thì ích lợi gì cho cậu?”

Đỗ Vân Đình bảo: “Ầy, tôi cảm thấy đưa những người như thế vào trại giáo dưỡng là một việc có ích cho toàn xã hội mà.”

Gìn giữ sự hài hòa của xã hội.

Bạch Kiến Sinh: “…”

Hắn ta nhìn cậu đầy thất vọng, lát sau mới cắn răng nói: “Úc Hàm, tôi thật sự không ngờ cậu là người hẹp hòi ích kỷ như thế.”

Đỗ Vân Đình bật cười: “Đúng lúc lắm! Anh nói đúng rồi đó.”

“Tôi hẹp hòi, cho nên lời mấy người nói ngày hôm qua phải trả đủ đấy nhé.”

Đột nhiên cậu bước lên một bước, đôi mắt vốn trong veo như dòng suối, giờ phút này đối diện Bạch Kiến Sinh lại trở nên sắc bén như gai nhọn liên tục đâm vào hắn.

Cậu thanh niên từng bước tới gần, nhìn Bạch Kiến Sinh chằm chằm khiến hắn không rét mà run.

“Nguyên cái nhà bọn mày toàn thứ bẩn thỉu, né xa tao một chút! Về học lại tiếng người cho sõi đi đã, học cách làm người luôn. Sau này bớt sủa mấy câu đạo lý buồn ỉa trước mặt tao, nghe hiểu không?!”

Đỗ Vân Đình ngừng một chút, nói tiếp: “Lần sau còn để tao bắt được, tao ra mộ tổ tiên nhà mày khắc hai chữ ‘ăn cắp’ lên đó đấy. Coi như báo cáo với tổ tiên nhà mày, đời sau của bọn họ toàn thứ dơ dái sống hai mặt.”

Bạch Kiến Sinh thở hổn hển, mãi lâu sau mới phun ra một chữ, “Cậu!”

Xưa nay cha hắn luôn kiêu hãnh vì là cựu bí thư chi bộ thôn, mỗi năm đều làm lễ tế tổ, tỉ mỉ chỉnh sửa gia phả và liệt kê những người có năng lực trong nhà họ Bạch. Nếu Đỗ Vân Đình thật sự khắc hai chữ đó lên bia mộ tổ tiên, vậy chẳng khác nào cú sỉ nhục cực lớn, liên lụy đến cả con cháu đời sau.

Hắn nhìn chằm chằm cậu thanh niên trí thức nhỏ nhắn đứng trước mặt mình, cứ như đây là lần đầu tiên biết đến cậu.

“Đúng rồi.” Đỗ Vân Đình chợt bật cười: “Lúc trước cha mày bảo tao nên suy nghĩ về tương lai.”

Đỗ Vân Đình thong thả móc chiếc khăn tay trong túi áo ra lau tay: “Ờ, tao không biết tương lai mình sẽ ra sao, nhưng tao biết chắc gia đình bọn mày chẳng còn tương lai để mà suy nghĩ đâu.”

Bạch Kiến Sinh chính thức K.O, mặt xanh lét phất tay áo bỏ đi, hiển nhiên là bị cậu làm cho tức bay màu. Trong thời gian ngắn, hắn sẽ không đến chỗ Đỗ Vân Đình sủa đạo lý nữa.

Đỗ Vân Đình ngó bóng lưng hắn, vội phủi mùi hãm loz đang dính trên người mình văng xuống đồng ruộng. Cậu vẫn nhớ rõ như in đoạn tình tiết gốc trong thế giới này.

Khi đó Bạch Kiến Sinh cũng dùng những lý luận xạo loz kia để lừa Úc Hàm. Tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này chắc chắn sẽ sửa đổi, làm người thì nên khoan dung độ lượng bla bla bla… Úc Hàm tỉnh tỉnh mơ mơ, chưa kể cậu ta còn e ấp tình cảm thầm kín với Bạch Kiến Sinh, nên đã gật đầu ngay tắp lự.

Thậm chí cậu ta còn đồng ý với Bạch Kiến Sinh là sẽ tặng cái đồng hồ kia cho Quế Hoa, từ đó về sau không đòi lại nữa, càng không lộ ra chuyện mình bị ăn cắp đồ. Nhưng sau đó Úc Hàm bị người ta tố cáo, khi bị kéo lên bục công khai xử tội, có người đứng đằng sau cầm gậy gỗ đập vào lưng đau đến mức cong người xuống, gần như nghe được tiếng nứt gãy của xương. Cũng vào lúc đó, cậu nhìn thấy vật chứng được đặt trên bàn…

Trên cái khay có một chiếc đồng hồ sáng loáng chứng minh cho tư tưởng lệch lạc của cậu, làm chứng cứ cho khuynh hướng tư bản chủ nghĩa tàn dư.

(Quan niệm cũ cho rằng xu hướng tính dục trái tự nhiên là hệ lụy xấu xí mà chế độ tư bản để lại trong quá trình quá độ lên chế độ xã hội chủ nghĩa, là “vi phạm luật lối sống xã hội chủ nghĩa”)

Nó nằm trên bàn cứ như đang cười vào mặt cậu.

… Khoan dung độ lượng sao? Từ này chỉ thích hợp dùng cho con người thôi, thứ cặn bã bẩn thỉu thì cút mẹ mày đi.

Đỗ Vân Đình sẽ không cho bọn họ cơ hội lần hai đâu.

___________________

Truyện Chữ Hay