Túng Túng

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm diễn ra lễ mừng thọ tám mươi của ông cụ Trần, Đỗ Vân Đình thân là cháu trai mới được tìm về của nhà họ Trần, nên cũng cùng đến đó với Cố tiên sinh nhà cậu.

Nhưng ai mà ngờ lễ mừng thọ này còn kiêm cả chức năng tiệc xem mắt, lúc Đỗ Vân Đình được dẫn vào chỗ, nhìn nhóm người ngồi chung bàn, lập tức cảm thấy đau răng: “…”

Cậu nói với : [Thật là trùng hợp, những người này tôi thấy khá là quen mắt đó.]

Dường như đã từng thấy qua, trong cuốn sổ xem mắt của mẹ Trần rồi thì phải.

[Đù đù hai tám hai tám, nhìn nè nhìn nè….. Cái tên ngực bự kia cũng đến nè, còn ngồi bên cạnh tôi nữa chứ!]

Tên ngực bự là cháu trai nhà họ Tề, tên Tề Đạt, cơ thể rèn luyện rắn chắc được bao bọc dưới lớp trang phục lịch sự, chỉ mặc âu phục mà cũng có thể cảm giác được lớp trang phục kia đang căng lên từng khối, nhìn rất hùng vĩ. Hiển nhiên lúc này hắn cũng biết mình bị cha mẹ gọi đến xem mắt giống người ta, Đỗ Vân Đình vừa vào tiệc thì ánh mắt của hắn đã bắt đầu dán lên người cậu rồi, đánh giá vài vòng từ dưới lên trên, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.

Đỗ Vân Đình mặc lễ phục được đặt may tinh xảo, áo vừa với eo càng thêm nổi bật eo nhỏ chân dài, mặt mũi thì thanh tú giống mới mẹ Trần, cả người toát ra hơi thở tươi non mơn mởn như nụ hoa trong sương mai, cảm giác như có thể vắt ra dòng nước ngọt ngào tinh khiết từ trên người cậu vậy. Từ lúc vào cửa, khách khứa lui tới đều nhịn không được mà liếc cậu vài lần. Tề Đạt càng nhìn càng vừa ý, chờ người tới gần thì ân cần kéo ghế ra mời cậu ngồi.

Đỗ Vân Đình: “… Cảm ơn nhé.”

Anh chàng ngực bự cười càng rạng rỡ hơn, “Không cần cảm ơn.”

Dường như anh chàng này có uy hơn những người khác, thấy anh chàng vừa mở miệng thì không ai dám lên tiếng cả. Chỉ có anh ta giúp Đỗ Vân Đình trải khăn ăn, thuận tay đặt bộ dụng cụ ăn uống lên.

Đỗ Vân Đình nhịn không được, liên tục liếc mắt về phía bờ ngực dậy sóng ầm ầm của anh chàng.

“Do chăm chỉ tập cả đấy.”

Tề Đạt để ý thấy vậy thì cười cười giải thích: “Bình thường tôi thích vận động.”

Đỗ Vân Đình: “Đỉnh ghê á.”

Có thể luyện ra thành bộ ngực tráng kiện thế kia, không đỉnh sao được.

Tề Đạt hỏi: “Cậu thích à?”

“Cũng không hẳn.” Đỗ Vân Đình giải thích, “Chỉ là tôi thấy…”

Cảm thấy rất mới mẻ.

“Thích thì có thể kiểm tra nè.” Tề Đạt đi du học nước ngoài về nên tư tưởng cũng rất cởi mở, anh chàng thoải mái kéo tay Đỗ Vân Đình đặt lên ngực mình, “Trước tiên cảm nhận chút xúc cảm nhé.”

Đỗ Vân Đình: “!!!”

Trong lúc nhất thời cậu không kịp phòng bị, bàn tay bị người ta mạnh mẽ kéo đặt lên ngực, bây giờ càng không dám ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi hệ thống trong lòng: [Cố tiên sinh có ở đây không? Anh ấy không nhìn thấy chứ?]

: […]

Sao nào? Không nhìn thấy thì cậu sờ lâu hơn xíu hả?

[Sao lại thế!] Đỗ Vân Đình nói: [Sao tôi có thể là loại người như vậy chứ? Tôi chỉ một lòng một dạ với Cố tiên sinh thôi!]

: [Tay cậu vẫn còn đặt trên ngực người ta kìa.]

[…. Ngực bự thế này thật sự rất hiếm thấy đó.] Đỗ Vân Đình đành phải thừa nhận: [Cảm giác cũng đã nữa chớ.]

Có co có dãn, còn cứng rắn, rất êm tay…

Đỗ Vân Đình muốn nghiên cứu một chút, rốt cuộc trong mớ cơ ngực này độn cái gì cho phồng lên dữ vậy?

không lên tiếng, vài giây sau đột nhiên nó nói: [Được lắm, đối tượng mà cậu bảo một lòng một dạ đang đến đây.]

Đỗ Vân Đình: [!!!]

Cậu vội vàng rụt tay lại, nhưng anh chàng hiểu nhầm ý cậu, cứ tưởng cậu muốn sờ qua chỗ khác nên nắm chặt cổ tay cậu đặt lên một bên cơ ngực khác, giọng điệu cứ như nhân viên đa cấp đang nhiệt tình chào hàng vậy.

“Khối cơ này sờ cũng được này, thử lần nữa xem.”

Đỗ Vân Đình thầm nghĩ: Hey bro, cậu định đi bán thịt hử?!

Muốn bán thì bán một mình đi má, đừng có lôi tui theo chết chung!!!

Cậu cố kéo tay về, vội nói: “Không cần, không cần đâu…”

Đúng vào lúc này, đột nhiên có bàn tay đặt lên bờ vai Túng Túng. Cố Lê đứng sau lưng cậu, mặt mày âm trầm, mây đen sấm sét ầm ầm kéo tới.

Tề Đạt biết anh là cậu của Trần Viễn Thanh, hiện tại gặp gỡ chỉ thấy vô cùng thân thiết, còn có chút cảm giác như gặp gia đình hai bên, thế là anh chàng vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Chú Cố, sao ngài lại tới đây?”

Hai chữ “chú Cố” khiến vẻ mặt Cố Lê càng thêm khó coi. Xưng hô này tựa như một cái hàng rào vô hình, tách anh và cháu trai ra xa cách nghìn trùng.

Cuối cùng Đỗ Vân Đình cũng rút được tay về, tình huống trước mắt nhìn kiểu gì cũng thấy đíu ổn rồi, yên lặng không dấu vết cọ cọ bên người Cố Lê. Còn chưa cọ xong thì Tề Đạt đã vươn tay kéo cậu lại, vẻ mặt nghi vấn: “Viễn Thanh, cậu chạy đi đâu thế? Chỗ ngồi của cậu ở đây mà.”

Cố Lê lách qua người anh chàng, nhìn cháu trai thản nhiên nói: “Nó muốn đi toilet.”

Đỗ Vân Đình: “…”

Tề Đạt nghi ngờ: “Thật à?”

Dưới cái nhìn nặng nề mà chăm chú của Cố tiên sinh, Đỗ Vân Đình đưa mắt nhìn anh chàng rồi cứng đờ gật đầu.

“Đúng vậy.” Cậu cười khổ: “Tôi cực kỳ muốn đi toilet.”

Thôi xong, cậu cảm giác bản thân muốn đi nhổ cà rốt luôn con mịa nó rồi.

Không thể ngăn cản người ta đi giải quyết nhu cầu sinh lý được, anh chàng ngực bự đành phải tránh qua một bên, Đỗ Vân Đình đi trước, không hiểu sao kẹp chặt hai chân chạy như trối chết, Cố Lê sải bước chân dài thong thả đi theo sau cậu.

Tề Đạt nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy cảnh này thì không hiểu vì sao cảm thấy hơi kỳ quái.

Tình cảm đôi cậu cháu này tốt ghê ha, đi xả nước cứu thân mà cũng phải đi có đôi có cặp nữa hả?

Chẳng bao lâu, ngoài cửa toilet đã treo lên tấm biển đang sửa chữa. Lúc đầu mấy người khách đang chuẩn bị bước vào, thấy cái biển này đành phải rẽ ra tìm nhà vệ sinh khác.

“Hỏng vòi nước à?”

“Chắc thế, không dùng được toilet này rồi, hình như tầng hai bên kia có một phòng đó…”

Thực ra vòi nước bên trong vẫn đang hoạt động rất tốt. Lúc này Đỗ Vân Đình đang kiên trì đứng trước bồn rửa tay, cảm giác hơi thở giận dữ của người đàn ông đang phun hết lên tai mình, cõi lòng hoảng hốt như ai đang đốt lửa, vốn dĩ cậu chỉ hơi mắc tè thôi à, but now… tự nhiên mắc tè quá trời quá đất, bé muốn đi tè ghê…

chỉ hận rèn sắt không thành thép: [Nhìn cái tiền đồ của cậu đi!!!]

Chiến đấu trường kỳ bò qua núi tuyết trườn qua đồng cỏ, băng qua núi non trùng trùng điệp điện hai mươi lăm ngàn dặm, đó mới là trang tử hán chân chính chứ!

Có ai như cậu đâu, sợ đến mức muốn quấn trong đài!!!??

Trong lòng Đỗ Vân Đình càng thấy oan ức tủi thân hơn, cậu phản bác: [Gì mà dọa tiểu ra quần chớ?]

Vấn đề là bị người ta nhìn muốn tiểu mà lại không tiểu được, ok?

Cố Lê hờ hững hỏi: “Sao còn đứng đó? Khóa quần bị hỏng à?”

Tay Đỗ Vân Đình đặt trên khóa quần, nhỏ giọng gọi anh: “Cậu ơi…”

Người đàn ông nhấc mí mắt lên, rốt cuộc cũng chịu nhìn cậu một cái.

Ngoài chột dạ ra thì Đỗ Vân Đình cũng xin cúi đầu nhận lỗi. Thật sự thì có hơi oan cho cậu xíu, dù sao đám thụ nhỏ bé như bọn họ đa số đều thích kiểu hình ngực bự các loại này mà, cũng giống như trai thẳng ra đường gặp người đẹp thì khó tránh khỏi liếc mắt nhiều hơn vài lần đó thôi, không phải bao biện đâu, sự thật là vậy mà.

Huống chi còn cách mấy lớp áo, cơ bản là chưa hề m chạm vào người ta nha, mấy cái chạm chạm sờ sờ này cũng đâu tính là hành động thân mật gì đâu…

Nhưng Cố tiên sinh không vui thì trong lòng Đỗ Vân Đình cũng đíu ổn, cậu nhanh chóng nhận sai về mình: “… Cháu sai rồi.”

Cậu cụp mắt xuống đầy tội nghiệp, cứ như cánh hoa nhỏ nhắn đang cuộn mình.

Cố lê hỏi: “Sai ở đâu?”

Đỗ Vân Đình: “…Đáng ra sau khi chạm thử thì cháu phải lập tức rút tay về?”

“…”

Đỗ Túng Túng cảm thấy chắc chắn mình vừa nói sai cái gì rồi.

Cố Lê giận quá hóa cười, “Trần Viễn Thanh.”

“Dạ?”

“Cậu sai rồi.” Cố Lê vuốt ve mặt cậu, bàn tay người đàn ông có vết chai mỏng, không được mềm mại trơn mịn, khi vuốt ve làm Đỗ Vân Đình khẽ run lên, có vẻ hơi đau, cũng có vẻ là do nhột. Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt trên đuôi mày người đàn ông đang lắc lư trước mặt mình, lắc đến mức lòng người cũng dạt dào dậy sóng, đến cả hồn cũng theo bàn tay của Cố tiên sinh mà bay mất tiêu.

“Cậu không nên dịu dàng như thế.” Cố Lê hơi ngừng, rồi hờ hững chốt câu, “Dương Dương nhà mình là một nhóc con hư hỏng.”

Dương Dương là tên Trần Viễn Thanh trước khi bị bắt cóc, cái nhũ danh này được mẹ Trần đặt cho cậu.

Nhóc hư hỏng thì phải bị trừng phạt.

Mấy hôm nay Cố Lê có đọc được một số bài viết trên mạng, trong những bài post đó có mấy chuyên gia nông nghiệp đều dặn dò anh rằng, muốn trồng rau thì trước tiên cần phải xới tơi đất, cung cấp dinh dưỡng cho đất phì nhiêu thì mới đủ độ trồng trọt, mới có thể bắt đầu gieo hạt đâm mầm được.

Xới đất là công việc cần trình độ kỹ thuật, anh phải tìm đúng vị trí, xới đi xới lại rồi kiên trì đào xới, anh cũng không mang công cụ gì cả, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào hai bàn tay mình mà tiến hành công tác nhà nông này thôi. Cũng may mảnh đất này cũng không phải là loại đất nhiễm mặn cực kỳ khó cải tạo hay gì, xới nhẹ hai cái là đã bắt đầu hơi ướt át rồi, thậm chí bên bờ ruộng còn hơi rịn ra giọt nước nhỏ. Hiển nhiên là Đỗ Vân Đình chưa từng trải nghiệm chuyện này, tuổi cậu còn nhỏ, làn da lại non mịn, hoàn toàn không chịu nổi mấy kích thích đó. Vòng eo vốn dĩ mảnh mai giờ đây càng giống nhành liễu lắc lư trong gió, như muốn rụng luôn.

Cố Lê lau mồ hôi cho cậu, thấp giọng than thở: “Sao yếu ớt thế.”

Lúc này cả người Đỗ Vân Đình toàn là mồ hôi, đứng cũng đứng không vững. Một mảnh đất mềm nào đó buông lỏng, mạch nước ngầm trong lòng sông như sắp phun ra, vừa rồi còn mệt tám phần thì giờ sắp thành mười phần rồi, cố gắng bám víu vào giới hạn mà lắc lư trong gió.

Cố Lê lại hơi xoay xoay chuyển đổi góc độ, không biết là đụng trúng đất đá hay gì mà mạch nước mãnh liệt trào ra, hoàn toàn khiến bờ đê kia vỡ tung, sóng nước dữ dội ập tới.

Nước trong ruộng chảy xuống như thác, Cố Lê hơi nheo mắt đỡ lấy cháu trai, ngăn không cho dòng nước kia tràn lan khắp nơi.

…. Sợ chết tuiiii.

Đỗ vân Đình nói với : [Sau này cậu có đánh chết tôi, thì tôi cũng sẽ không dám đi sờ ngực bự của người ta nữa.]

Sờ thì thoải mái trong chốc lát, nhưng mà sau đó thì gặp đại hạn!

: [….]

Trong lúc khiếp sợ, Đỗ Vân Đình còn cảm thán: [Lúc trước sao tôi lại không nghĩ tới chuyện Cố tiên sinh lại có thể văn vẻ thế này nhỉ…]

Cậu cũng được coi là lão làng lái lụa trong nghề, mặc dù chưa thực hành bao giờ nhưng đã học tập không ít sách vở và tài liệu rồi. Nhưng những sách vở và tài liệu kia, không hề nhắc đến cái việc xới đất mà cũng có thể xới ra hoa như thế này!

Trong lòng Đỗ Vân Đình lại càng hiểu biết thêm về Cố tiên sinh.

Cố Lê gọi điện thoại sai người mang một bộ quần áo mới cho cậu. Đỗ Vân Đình đứng trong phòng thay đồ xong mới ra ngoài, hai cái chân gần như không khép lại được, bước chân chao đảo như bước trên mây vậy. Từ đầu đến cuối Tề Đạt vẫn đứng tại chỗ nhìn quanh chờ cậu, thấy người bước ra thì mắt sáng lên, vội vàng vẫy tay với cậu.

“Viễn Thanh!” Anh chàng gọi, “Sao lại thay đồ rồi?”

Sao Đỗ Vân Đình có thể nói rằng mình vừa đi ẩy ầy ây chứ? Đành phải đỡ cái eo mềm như cọng bún của mình mà nói: “Ống nước trong toilet xảy ra chút vấn đề.”

Tề Đạt tưởng cậu bị nước phun lên người nên không hỏi thêm gì, duỗi cánh tay dài rót rượu cho Đỗ Vân Đình.

Đỗ Túng Túng: “…”

Người anh em, tôi thấy cậu đang muốn giết tôi thêm lần nữa đúng không?

Cậu không dám chờ đến cảnh bị gieo hạt lần hai, vội vàng lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”

“Rượu này có nồng độ rất thấp.” Tề Đạt cười bảo: “Nếm thử chút thôi, ngọt lắm, uống không say đâu…”

Một câu còn chưa dứt, chén rượu trên tay bị một bàn tay thon dài đẩy ngược trở về. Cố Lê đứng bên người cháu trai, nhàn nhạt nói: “Tề nhị thiếu muốn uống thì có thể tự uống thêm mấy ly… Dương Dương không thể uống rượu được.”

Tề Đạt sững sờ, mới nãy hắn còn chưa phát hiện, nhưng bây giờ thì đã cảm nhận được khí thế của mình kém người đàn ông này hẳn một bậc. Hắn là một thiếu gia chưa từng xông pha thương trường, chưa từng gánh trách nhiệm gì trên vai thì đương nhiên không thể so sánh với Cố Lê. Anh chàng cười cười, biết Cố Lê không thích mình nên không tự rước thêm xấu hổ nữa, ngửa đầu dốc cạn ly rượu trên tay.

Đỗ Vân Đình bị mẹ Trần dẫn đi một vòng qua các bàn tiệc. Hôm nay hiển nhiên mẹ Trần vô cùng vui vẻ, hai tay liên tục nâng chén, qua mấy vòng rượu hai má bà bắt đầu đỏ bừng như hoa đào nở. Mấy người chị em của bà cũng ôm Đỗ Vân Đình, vui vẻ nhướng mày, “Con không biết hồi trước cha mẹ con tìm kiếm con bao lâu đâu…”

Trần Viễn Thanh bị bắt cóc, nhà họ Trần thì nhà lớn nghiệp lớn, công việc trong tay mẹ Trần rất nhiều, lúc trước bà có con ngoài ý muốn, lại không thể luôn luôn ở bên chăm sóc dạy dỗ, hầu hết thời gian đều giao con cho bảo mẫu chăm sóc.

Nhưng chuyện đời vốn rất ly kỳ, bảo mẫu nhà bà là một người thật thà, không chịu nổi thói nghiện rượu của chồng mình. Sau khi gia sản ít ỏi trong nhà bị gã chồng nướng hết vào rượu chè nên bèn đánh chủ ý lên đầu Trần Viễn Thanh, mượn cơ hội ra ngoài dạo chơi rồi bắt trói đứa trẻ, quay lưng đòi tiền chuộc với nhà họ Trần, vừa mở mồm là ra giá mấy ngàn vạn.

Chuyện sau đó còn kinh động hơn nhiều, đến mức cảnh sát phải huy động một lượng lớn người vào cuộc tìm kiếm. Đôi vợ chồng này sợ vỡ mật không dám ôm đứa trẻ đi trốn nữa, thế là tùy tiện tìm một kẻ buôn người bán đứt Trần Viễn Thanh như một món hàng với cái giá tám ngàn khối tiền.

Bán một cái là biệt tích luôn hai mươi năm trời.

“Một khoảng thời gian dài như thế, trong lòng mẹ con rất đau khổ.” Chị em tốt của mẹ Trần than thở, nhịn không được khẽ lau giọt nước mắt trên mi, “Ông trời đày đọa, cô ấy chưa từng có giấc ngủ an ổn nào…”

Ánh mắt Đỗ Vân Đình đặt trên bóng lưng mẹ mình. Cậu còn nhớ rõ hình ảnh mình từng nhìn thấy trong thế giới nguyên chủ, người mẹ này chỉ vì một lần được gặp con trai, mà hết lần này đến lần khác nhường nhịn trò đòi tiền quá quắt của Tiêu Bình Nam, ăn nói khép nép chỉ vì muốn nghe được chút tin tức con trai mình từ hắn.

Bà mua không ít đồ cho Trần Viễn Thanh, từ quần áo hàng hiệu mới cứng cho đến đồng hồ xịn xò, các sản phẩm điện tử vừa tung ra thị trường, nhưng tất cả những thứ này lại đắp hết lên người Tiêu Bình Nam, đến nửa cái móng tay cũng không đến được tay Trần Viễn Thanh.

Trong lòng mẹ Trần, tất cả chuyện này đều là lỗi của bà.

Bận bịu với sự nghiệp mà bỏ quên con mình, làm hại con ruột lang bạt chịu đủ các loại khổ cực bên ngoài hai mươi năm, bây giờ mặc dù đã làm giám định AND xác nhận mẹ con nhưng thằng bé cũng không muốn về nhận mặt mẹ… Chuyện này tất cả đều là lỗi của bà. Cho nên bà phải mạnh mẽ đón nhận, không hề mảy may trách cứ Trần Viễn Thanh.

Trong lòng Đỗ Vân Đình khẽ thở dài.

Cậu bước nhanh tới nắm tay mẹ Trần, nói nhỏ: “Mẹ ơi, uống ít thôi.”

Mẹ Trần đặt cái ly đế cao trong tay xuống, cũng cầm lại tay con trai mình. Bà nắm rất chặt, cứ như muốn mượn sức lực này để xuyên về hai mươi năm trước vậy.

“Được.” Bà nói, “Không uống nữa.”

Khách khứa đến lễ mừng thọ đều mang theo quà cáp, đồ cổ trang trí, tranh chữ, con dấu, nhân sâm rượu thuốc, tất cả đều có đủ. Sắc mặt ông Trần đều không có biểu cảm gì đặc biệt cả, cho đến khi Đỗ Vân Đình đưa món quà của mình ra, là một bức tranh sơn thủy cậu tự tay vẽ.

Lúc bấy giờ ông Trần mới cười vô cùng vui vẻ, cầm bức tranh không ngừng khen ngợi, “Đẹp, đẹp lắm!”

Ông cụ gọi người hầu, “Treo trên bức tường trong thư phòng cho tôi, tôi muốn ngắm nó mỗi ngày!”

Thật ra kỹ thuật vẽ tranh của Đỗ Vân Đình cũng không cao siêu lắm, mặc dù có vớt vát được tài năng của nguyên chủ nhưng rốt cuộc cũng không học tập tử tế được mấy ngày, căn bản là tranh chưa đủ trình treo tường mà ngắm. Nhưng như thế mới thấy được là, người lớn khắp thế gian này cứ yêu thương ai là có cùng một dáng vẻ, đều mù mắt như nhau, con cháu trong nhà tất thảy đều là cục vàng cục ngọc của họ.

Sau khi khách khứa ra về, người trong nhà tụ họp lại một chỗ. Mẹ Trần ngồi trên ghế mây trong góc, tâm sự với con trai bảo bối mất đi vừa tìm về được của mình.

“Bé cưng thấy thế nào?” Bà nhẹ giọng hỏi, “Mấy người đến dự tiệc hôm nay, con có vừa ý ai không?”

Đỗ Vân Đình tự nhủ trong lòng: Có á mẹ, em trai của mẹ có được tính hem?

Trong cả đám người, con chỉ thấy anh ấy đẹp trai nhất thôi, anh ấy hội tụ đủ tất cả yếu tố con thích luôn.

Mẹ Trần sửa lại khăn choàng, như có điều suy nghĩ, “Để mẹ xem nào, cũng có thể…”

Nói thật, mỗi người trên bàn tiệc đó đều có điều kiện không tệ. Chưa kể đến việc trong nhà họ đều có tiền, chỉ riêng dáng vẻ cũng là kiểu hình đoan chính lịch sự rồi, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, không thể bới ra chút nhược điểm nào để soi mói cả. Thậm chí, Đỗ Vân Đình còn thấy mình ko xứng với họ nữa kìa.

Nhưng biết sao được, cha mẹ khắp thế gian đều thấy đứa con bé bỏng nhà mình là tốt nhất, là bé cải trắng tươi non thánh thiện nhất, bất kì con heo nhà nào cũng không xứng ủn mũi vào. Tất nhiên là mẹ Trần cũng nghĩ thế: “Nhưng mà họ không xứng với con lắm…”

Đỗ Vân Đình: “…”

Mẹ, tiêu chuẩn của mẹ hơi bị cao thì phải…

Mẹ Trần suy nghĩ chốc lát, thăm dò nhìn con trai bảo bối của mình, “Mẹ thấy… hình như con khá thích Tề Đạt đúng không…”

Đỗ Vân Đình suýt thì bật dậy từ trên ghế, vội vàng khoát tay phủi sạch quan hệ.

“Không có không có, con không thích chút xíu nào hết.”

Nửa điểm nửa xu cũng không dám có!

Vẻ mặt mẹ Trần quái lạ khó hiểu. Kích động thế kia, nhìn cỡ nào cũng thấy có gì đó không đúng mà.

“Nếu con thích nó thì cũng được.” Bà nói: “Mẹ của Tề Đạt chơi chung với mẹ từ nhỏ đến lớn, đến lúc đó nhất định có thể chăm sóc con kỹ càng, coi như cũng là môn đăng hộ đối.”

“…” Đỗ Vân Đình chối biến: “Thời buổi này rồi, ai mà tin vào chuyện môn đăng hộ đối nữa đâu mẹ ơi?”

Mẹ Trần nghi ngờ: “Không thích thật hả?”

Đỗ Vân Đình nói như chém đinh chặt sắt, “Không hề!”

“Vậy con thích ai?” Mẹ Trần nói đùa, “Cũng không thể là cậu của con chứ?”

“…”

Đỗ Vân Đình im lặng.

Nói ra sợ mẹ không tin, nhưng mà mẹ đoán đúng rồi đó, chúc mừng mẹ…

Đêm hôm đó cậu vẫn về ngủ với Cố Lê, nằm lì trên giường lật xem tập tranh dạy cách phối màu. Còn chưa xem xong thì đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động vang lên, Đỗ Túng Túng vô thức ngẩng đầu, trong nháy mắt tròng mắt cũng không di chuyển nổi.

….Ý!?

A a a a a! Aaaa!!!

Trong lòng Túng Túng có hàng ngàn hàng vạn con chuột chũi gào thét chui qua!

Cậu lập tức ngồi dậy ngay ngắn, ánh mắt gắn chặt trên thân người đàn ông đang đi tới. Cố Lê vừa tắm xong, không mặc áo ngủ mà chỉ buộc một chiếc khăn tắm bên hông, cơ bắp nửa người trên mượt mà lồ lộ, không quá tráng kiện, chỉ là một lớp cơ nhàn nhạt bao bọc vừa đủ trên lớp xương thịt, mấy sợi tóc trên trán còn nhỏ nước tí tách, lấp ló giữa hàng tóc mái là nốt ruồi nhỏ trên lông mày như ẩn như hiện.

Trong mắt Đỗ Vân Đình thì đây quả thực là miếng bánh mì bơ được rắc đầy đường, cậu thẳng lưng mà ngồi dậy, mắt nhìn lom lom.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cảnh này đóoo.

Đỗ Vân Đình choáng váng cả người, nhưng người đàn ông này cố tình ngồi xuống bên người cậu, hương sữa tắm hòa với hơi nước nóng ấm vừa từ nhà tắm đi ra xông thẳng vào mặt cậu, gần như ngay lập tức trói Đỗ Vân Đình vào lưới đánh cá.

[…] : [Cậu làm gì đấy?]

Lúc bấy giờ, Đỗ Vân Đình mới ý thức được, nãy giờ cậu đã mở rộng hai chân ra.

[Hai támmm.] Cậu cảm thán, [Cố tiên sinh đúng là đẹp trai chết mất thôi, rốt cuộc tôi đã lượm được món bảo bối gì vậy chời?]

: […]

Vậy cái kẻ mà lúc trước, bị bảo bối này dọa cho tè dầm không phải là cậu ư?

Đỗ Vân Đình không nói gì, ánh mắt thẳng tắp dán lên body người đàn ông kia.

Cậu khẽ rục rịch muốn động, rất muốn đưa tay sờ một cái.

Nếu hơi va vào thì… chắc là không sao đâu nhỉ?

Đỗ Vân Đình chậm chạp nhích lại từng chút một. Rõ ràng Cố Lê cũng đã nhận ra cậu đang đến gần nhưng không hề phản ứng gì, chỉ kéo cái máy sấy tóc từ trong ngăn kéo. Chờ cậu không nhịn được nhích lại gần, thì anh mới tóm lấy cổ tay cháu trai.

“Muốn sờ sao?”

Ánh mắt bé hoa trắng ngây thơ như nhi đồng: “Cậu đang nói gì vậy? Cháu chỉ muốn sấy tóc giúp cậu thôi.”

…Tiện thể nhân lúc sấy thì vô tình sờ một cái mà thôi, hehe.

Đuôi lông mày Cố Lê hếch lên, xoay người đưa tay kéo cái khăn tắm đang vắt lỏng lẻo bên hông, khoác áo tắm dài lên.

Đỗ Vân Đình gấp gáp. Đừng mặc màaa!

Cậu còn chưa được sờ huhu!

Cố Lê như cười như không liếc mắt nhìn cậu một cái.

“Nhìn đẹp không?”

Bé hoa trắng nhỏ suy nghĩ chốc lát rồi thật thà gật đầu.

Ý cười bên khóe môi của Cố Lê càng sâu hơn, nhưng không hề lan đến đáy mắt.

“Chẳng phải Dương Dương không thích kiểu này sao?”

Đỗ Vân Đình khẩn trương, làm gì có!

Cố Lê: “Chẳng phải Dương Dương thích cơ ngực lớn của tên nhóc nhà họ Tề kia sao?”

Đỗ Túng Túng: “…”

Thấy chưa!!! Đã nói rồi mà, một lần xới đất trong nhà vệ sinh chắc chắn chưa đủ đô với Cố tiên sinh đâu.

Bây giờ Cố tiên sinh vẫn đang ghim đây này, vẫn còn ghen với tên ngực bực kia kìa!!!

Cậu nhịn không được bao biện cho bản thân: “Thật ra cũng không phải là quá thích, chỉ là chưa từng thấy cái nào to như thế…”

Con người luôn có sự tò mò với những đồ vật mình chưa từng thấy mà, đúng hông!?.

Cố Lê cười một tiếng, ý tứ không rõ.

“Không thích thật mà.” Đỗ Túng Túng giơ tay bày tỏ lòng trung trinh của mình: “Cháu càng thích kiểu hình như cậu hơn, nhìn rất đẹp mắt, không khác gì tượng điêu khắc cả!”

Dù sao cũng là Cố tiên sinh yêu dấu của cậu, cậu không ngại thổi phồng người ta lố lên.

“Nếu lấy cậu làm nguyên mẫu để điêu khắc, chắc chắn có thể mang vào trưng bày trong cung điện Louvre!”

đau răng.

Lại còn cung điện Louvre nữa chứ, nó nhìn ký chủ nhà mình mà lo ngại đầu óc tên này có phải bị thiếu não hay không.

Dường như Cố Lê bị những lời này lấy lòng, vẻ mặt có hơi dịu đi một chút, nhưng bàn tay vẫn không buông áo choàng tắm ra. Anh chậm rãi đưa tay qua thắt chặt dây lưng áo choàng tắm, mạnh mẽ khóa hết những mong mỏi đợi chờ của Đỗ Túng Túng vào sau lớp áo.

Vẻ thất vọng trên mặt Đỗ Vân Đình không thể che giấu nổi.

Huhu sao hẹp hòi quá vậy!?

Cố Lê nói: “Cậu thấy Dương Dương thích mấy người cơ ngực lớn thì có.”

Cơ ngực lớn, lại là cơ ngực lớn!!! Đỗ Túng Túng tui xin thề sau này sẽ không bao giờ ngắm nhìn ngực bự nữa, nhất định phải duy trì khoảng cách an toàn tối thiểu ba cây số với tất cả ngực bự.

Cơ ngực quá bự, quá tráng kiện, sẽ cản trở quá trình cậu bước tới bên cạnh Cố tiên sinh mất.

Cố Lê còn nhắc nhở thêm: “Hôm nay không xoa bóp chân.”

Đỗ Túng Túng: “…”

Không những không được sờ mà còn phải tự xoa bóp chân nữa, công lý ở đâu vậy?

Cậu đành nhận mệnh vâng lời, sau đó Cố Lê cũng không hề nghỉ ngơi mà mở laptop tiếp tục làm việc. Đỗ Vân Đình nhìn người đàn ông bận rộn xử lý tài liệu, chốc lại rút điếu thuốc, trong lòng có hơi không thoải mái.

Cậu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, thương lượng: “Cậu ơi, cậu không hút thuốc lá được không?”

Cố Lê đưa tay gạt khói thuốc mịt mờ, lập tức ấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn, nói: “Khó ngửi sao?”

“Cũng không hẳn.” Đỗ Vân Đình nhích chân ngồi qua, nhìn anh đầy mong chờ, “Chỉ là không tốt cho sức khỏe của cậu đâu.”

Cố Lê bật cười.

“Dương Dương đã bắt đầu quản cậu rồi sao?”

Thật ra Đỗ Vân Đình cũng khá thích mùi thuốc lá. Cái mùi này dường như có mối liên hệ gì đó với Cố Lê, cứ ngửi mùi này là trong chớp mắt, cậu có thể nhớ tới Cố tiên sinh yêu dấu mà cậu hằng nâng niu trong lòng.

Nhưng hút nhiều quá thì khiến cậu hơi sợ.

Đỗ Túng Túng chậm rãi gối đầu lên đùi người đàn ông.

Sự tập trung của Cố Lê không tài nào đặt trên đống tài liệu được nữa, anh vuốt ve cần cổ trắng mịn xinh đẹp của cháu trai: “Dương Dương?”

Cánh tay thon dài của Đỗ Vân Đình duỗi ra, rút một điếu thuốc trên bàn rồi châm lửa, tự mình hút một hơi. Cậu đã từng thử hút rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không thể thong dong ưu nhã như Cố tiên sinh được, như lúc này nè, hút một cái rồi nằm tại chỗ ho sặc sụa.

Dường như Cố Lê bị giật mình, đôi mắt sâu thẳm tối đen đi, anh rút điếu thuốc lại.

“Khó chịu lắm không?”

“Khó chịu.” Đỗ Vân Đình vòng tay ôm lấy eo anh, khẽ thì thầm, “Cho nên cháu càng không muốn cậu hút thuốc nữa.”

Không biết Cố Lê đang nghĩ gì, một lúc lâu sau anh chợt cười: “Dương Dương, cậu lớn tuổi rồi.”

Đỗ Vân Đình không thích nghe anh nói như vậy: “Thì sao?”

Cố Lê: “Hôm nay tên nhóc nhà họ Tề kia gọi cậu là chú.”

“… Đó là do bối phận của cậu lớn mà.”

Cố Lê nói: “Cậu lớn hơn cháu tám tuổi.”

Chuyện này như cái gai trong lòng Cố Lê, để thì đau, nuốt thì không được mà nhổ ra cũng không xong. Hôm nay nghe Tề Đạt cứ mở miệng khép miệng là chú này chú nọ, cái gai này lại càng đâm sâu hơn, đâm đến mức khiến anh khó chịu. Giống như có ai đó đang nhắc nhở anh rằng, cháu trai của anh phải đứng bên một người trẻ tuổi hoạt bát thì mới xứng đôi.

Ai đâu mà như anh, dù chỉ lớn hơn có tám tuổi nhưng từ đầu đến chân đều toát ra dáng vẻ trầm lặng nặng nề chứ.

Mẹ Trần vẫn thường nói, anh không hề có chút gì tinh thần phấn chấn giống người trẻ tuổi gì cả, hành động lời nói lúc nào cũng trầm ổn nghiêm túc, nhìn “già” không tưởng nổi.

Ngoài miệng mặc dù Cố Lê không nói gì, nhưng trong lòng lại khó tránh để ý.

Anh cúi đầu nhìn vào mắt cháu trai, đôi mắt Đỗ Vân Đình lấp lánh như bầu trời sao giữa đêm hè, bên trong như cả vũ trụ sáng rực rỡ, dòng nước dập dìu, sóng gợn từng đợt: “Rồi có liên quan gì đâu?”

Hơi thở Cố Lê hơi cứng lại.

“Lúc cháu bảy mươi thì cậu bảy mươi tám, lúc cháu bảy mươi tám thì cậu tám mươi sáu. Chừi ưi có tám năm chứ nhiêu, đặt trong quãng thời gian mấy chục năm đằng đẵng của cả đời người, thì không đáng là bao cả.”

Đỗ Vân Đình nói nói, rồi bỗng dưng bật cười.

“Với lại, nói không chừng cháu đã thích cậu rất nhiều năm thì sao!? Còn nhiều hơn cả tám năm này nữa ớ.”

“…Chỉ là cậu vẫn luôn không biết thôi.”

Cố Lê nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên cười lên. Trong khoảnh khắc này, anh có thể nhìn ra sự nghiêm túc từ khuôn mặt của cháu trai.

Anh thẳng tay ném gói thuốc vào sọt rác, Đỗ Vân Đình đang nằm trên đùi anh hơi ngạc nhiên.

“Cậu ơi?”

“Vậy thì không hút nữa.” Cố Lê nói, “Để có thể mạnh khỏe thêm vài năm bên Dương Dương của chúng ta.”

Nhất định anh phải chăm sóc tốt sức khỏe bản thân.

Cố Lê là người nghiện thuốc, từ trước đến nay vẫn luôn như thế. Khói thuốc lá đã theo anh từ năm mười bảy mười tám tuổi, mười mấy năm qua vẫn chưa từng gián đoạn, dường như làn khói bạc mỏng manh đó có thể khiến người ta thoát ly khỏi hiện thực đau khổ này vậy.

Lần này Cố Lê rất quyết tâm.

Anh không động vào thuốc lá nữa. Khi mẹ Trần đến thăm bọn họ, ngạc nhiên phát hiện tất cả khay đựng tàn thuốc trong nhà đều bị cất đi rồi, mấy cái bật lửa với gói thuốc cũng mất tăm mất tích. Cố Lê ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng vô thức sờ túi, Đỗ Vân Đình ngồi cạnh bên sẽ lập tức bóc một viên kẹo sữa hoặc một miếng hoa quả đút cho anh.

Mẹ Trần ngạc nhiên hỏi: “Em cai thuốc sao?”

Cố Lê ngậm kẹo sữa, khí thế không còn lạnh lẽo cứng rắn như thường ngày nữa, “Ừm.”

Mẹ Trần: “Nói em bao nhiêu năm như thế mà vẫn không được! Em có chắc là em cai được không?”

Đỗ Vân Đình ngồi bên cạnh không nhịn được khoe khoang: “Đã một tuần cậu không chạm tay vào thuốc lá rồi đó mẹ.”

Mẹ Trần bất ngờ nhìn con trai mình, cảm thấy không tin cho lắm.

“Sao có thể cai thuốc thuận lợi như vậy?”

Đỗ Vân Đình nghĩ thầm: Là vì con anh dũng hy sinh bản thân chứ sao…

Gần đây cậu có sáng tạo ra một phương pháp cai thuốc cực kỳ có tác dụng. Chỉ cần Cố tiên sinh muốn hút thuốc thì cậu sẽ nhào lên hôn, chụt chụt chưa tới hai lần là có thể hoàn toàn kéo sự chú ý của người đàn ông đến chỗ khác rồi.

Đương nhiên phương pháp này cũng có độ mạo hiểm rất lớn, ví dụ như mấy hôm nay một mẫu ba phần đất của Đỗ Vân Đình cứ bị xới đi xới lại rất nhiều lần, cậu cảm giác đất đai của mình sắp bị xới cho tơi nát ra luôn rồi huhu TT.

Nhất là hôm qua, cái tay của người đàn ông kia cày cuốc hẳn một đêm trên mảnh đất của cậu. Bây giờ Đỗ Vân Đình nghĩ lại mà vẫn còn sợ, cảm giác mình giống như miếng thịt trên thớt đã được cắt thái ra từng miếng xinh đẹp, chỉ một chút nữa thôi là sẽ bị ném cái tủm vào nồi…

Bé hoa trắng cảm thấy sợ hãi-ing.

Mỗi lần chụt chụt xong, cậu mơ hồ cảm thấy ngày hoa cúc nở thành hoa hướng dương càng lúc càng gần, dọa cho cậu sợ đến mức mấy ngày nay không dám leo sóng vượt gió nữa, ngoan ngoãn nghe lời, lúc hôn môi cũng nghiêm túc tuân thủ quy tắc không hé miệng, sợ lơi lỏng một chút thì sẽ bị đè lại thụ phấn ngay.

: […]

Lá gan của cậu có nhiêu đó, rốt cuộc dũng khí đâu ra mà đòi đi quyến rũ người ta vậy?

Đỗ Vân Đình nghĩ ngợi, [Có thể là do Lương Tịnh Như cho tôi đó.]

[…]

[Ê nè, thật sự cậu không cân nhắc cho tôi mua thiếu sao?] Đỗ Vân Đình đáng thương xin xỏ: [Chỉ một lần này thôi?]

còn ghim mối thù nhổ củ cải lần trước: [Không!]

Nó là một hệ thống chính trực, tuyệt đối không thể dung túng cho Đỗ Vân Đình làm chuyện không hài hòa như vậy được.

Đỗ Vân Đình thở dài thườn thượt.

[Haizzz, tốt thôi.]

: […?]

Đỗ Vân Đình tiếc nuối bảo: [Xem ra tôi chỉ có thể nghĩ cách khác.]

: […]

Không biết lý do gì mà tự nhiên nó bồn chồn lo lắng, thậm chí càng lúc càng luống cuống.

Trong cuộc đời Đỗ Túng Túng, chưa từng có chữ cam chịu từ bỏ này.

Chỉ có chuyện thổ lộ với Cố tiên sinh là ngoại lệ thôi, mỗi lần ra trận cậu lại nhanh chóng bỏ cuộc. Hệ thống vẫn thường nghĩ, nếu Đỗ Túng Túng mang nửa lá gan trong thế giới nhiệm vụ gắn vào thế giới thực, thì nói gì đến một vị Cố tiên sinh chứ, bảy người cũng không thành vấn đề nhá.

Có thể thỏa sức quyến rũ người ta như ngựa đứt dây cương, thả sóng cuồn cuộn như Hoàng Hà ngàn năm, hệ thống có dốc sức cỡ nào cũng không ngăn nổi, bản thân Đỗ Vân Đình cũng coi như là ký chủ mở ra trang đầu khai thiên lập địa, làn sóng tươi mới thanh cao của thế giới nhiệm vụ.

Đến tối Đỗ Vân Đình đòi tự mình xuống bếp nấu ăn, nấu một nồi canh củ cải trắng, nấu đến khi củ cải trắng trong nồi sắp tan hết ra, nước canh trắng đục có hơi đặc quánh lại.

không muốn nhìn thấy củ cải, thế là nó offline thẳng cẳng.

Đến lúc nó online thì Đỗ Vân Đình đã ăn xong bữa tối rồi, đang ngồi thủ thỉ kể chuyện xưa tích cũ. Hệ thống ngồi nghe một lúc, nội dung câu chuyện là có một người ăn mì, trên tô mì nổi lềnh phềnh cọng hành và hai cái trứng chần nước sôi trắng tròn vo, người đó ngậm quả trứng trắng tròn vào miệng rồi từ từ cắn ăn.

: [Ừ…]

Sao cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?

Trước khi đi ngủ, Đỗ Vân Đình tiện tay lật một quyển tạp chí, trên trang tạp chí có in bức ảnh con chim gõ kiến đang cố gắp một bé côn trùng từ trên thân cây. Đỗ Vân Đình nhìn con chim kia chằm chằm rồi cảm thán trong lòng: [Làm chim gõ kiến cũng không dễ dàng gì ha. Thân cây cứng ngắt như thế mà nó phải nhét hết cái mỏ vào trong thân cây, nói không chừng trong hốc còn chảy ra nhựa cây nữa. Hai tám, cậu thấy nhựa cây bao giờ chưa? Cái loại nhựa có màu sữa ngà ngà hơi mờ ấy?]

không nói gì, một lúc lâu sau nó mới không nhịn được mà hỏi: [Rốt cuộc cậu đang làm gì?]

Đỗ Vân Đình vô tội nói: [Chia sẻ hình ảnh với cậu chứ sao.]

Nhưng sao tôi cứ cảm thấy không đúng nhỉ?!

buồn bực nghĩ.

Mặc dù đúng thật chỉ là nhìn tranh kể truyện, nội dung lời nói cũng ăn khớp với thực tế, nhưng vẫn là có cái gì đó khiến nó không thoải mái… Là giề nhở?

Chẳng lẽ sóng tình của Đỗ Vân Đình đã thật sự gặp khó mà lui ư? Đến mức câu chữ trong đầu cũng được cách mạng hóa?

Đỗ Vân Đình lau mặt, đầy vẻ mờ mịt: [Nhìn tấm ảnh mà sao cậu kích động thế?]

Hệ thống cũng thấy nó hơi làm quá mọi chuyện: [Cậu tiếp tục đi.]

Đỗ Vân Đình ồ một tiếng, bắt đầu lặp đi lặp lại các chi tiết vừa nãy.

Rút ra, nhét vào, rút ra, nhét vào, rút ra, nhét vào, rút ra,…

Hai mắt hệ thống đăm đăm nhìn theo, muốn nói rồi lại thôi.

Mấy ngày sau hành vi của Đỗ Vân Đình càng thêm trầm trọng, rảnh rỗi không có việc gì làm là cậu lại vòng một tay lại làm ống nhóm, một tay khác đưa ngón luồn vào, lấy ra rồi lại luồn vào, lấy ra rồi…

Sự nhẫn nại của đã đến cực hạn. Vào một hôm, lúc Đỗ Vân Đình đang đọc diễn cảm “xoa nhẹ nắn bóp rồi chọc vào”, rốt cuộc nó cũng bùng nổ. Hệ thống chính trực vẫn luôn nhắc nhở mình, từng phút từng giây phải biết yêu thương và giúp đỡ người khác, lúc này gần như điên cuồng hét lên: [A a a a a!]

Nó rất muốn bóp cổ tên ký chủ, kéo tên ký chủ này cùng nhảy sông chết bà nó luôn cho rồi!

Rốt cuộc, sức chiến đấu của đã tan rã dưới sự tưởng tượng vô cùng vô tận của nhân loại. Rõ ràng đều là những chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày, nhưng dưới sự thực hiện có mục đích của Đỗ Vân Đình thì ôi thôi… Đầu óc sáng đéo nổi luôn á. Trải qua cuộc rèn luyện này, nó cực kì muốn được dòng suối mát trong của lý tưởng Marx tẩy não cho mình, tịnh hóa lại số liệu và máy móc.

Hệ thống chỉ muốn bật khóc, không nhiều đâu, khóc cỡ một tháng là được à.

[Được rồi được rồi, tôi cho cậu, tôi cho cậu được khôngggg? Đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì nhớ bù nợ.]

Đỗ Vân Đình cười tủm tỉm: [Sớm giác ngộ thế này chẳng phải tốt hơn ư, bạn hai tám!?]

: […]

Nó không cam chịu mà giao đồ ra, một bình nhỏ đựng trong cái hộp tròn cổ kính, mang theo hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, hít một lát thì dường như cái chân cũng mềm nhũn đi.

[Chất lượng cao.] giải thích thêm, [Chỉ cần dùng với liều lượng cỡ móng tay là đủ rồi.]

Đỗ Vân Đình vui không khép được miệng, đồ tốt đó nha. Cậu trân trọng cất cái hộp vào túi chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Đôi mắt to tròn đảo láo liên, lại xòe tay ra.

: [… Còn muốn gì nữa?]

[Một hộp sao mà đủ?] Đỗ Túng Túng ăn nói rất hùng hồn, [Ít nhất phải đủ tôi dùng chứ?]

Hệ thống không thể tin nổi.

[Một hộp kia là đủ cho cậu dùng hai tháng rồi, cậu định nợ số lượng đủ dùng cả đời đấy à?]

Đỗ Vân Đình trả lời dứt khoát: [Đúng zị.]

: […]

[Có cho hay không?] Đỗ Vân Đình y chang mấy thằng lưu manh đầu đường: [Không cho thì tôi nhổ củ cà rốt nhé.]

Hệ thống gào khóc, bán thiếu tất cả vật phẩm tồn kho của mình cho Đỗ Vân Đình, cứ như đứa nhóc đáng thương bị lưu manh chặn đường bóc lột.

Cíu bé, bé muốn về nhà!

Bé nhớ Chủ Thần, bé nhớ mẹ bé… QAQ

________________

Truyện Chữ Hay