Chương thứ mười sáu
...
Nhưng chờ đến khi Tiêu Bình Nam vào trong rồi thì hắn mới nhận ra mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Mới đầu hắn còn cứng cổ ồn ào, "Dựa vào đâu mà các người bắt tôi vào đây? Tôi và bạn trai cãi nhau xô ngã tý cũng không được à?"
Vị cảnh sát ngồi đối diện thong thả bình tĩnh rót chén trà nóng cho hắn, còn an ủi: "Đồng chí, ngồi xuống từ từ uống trà nào, đừng vội."
Tiêu Bình Nam vỗ bàn, "Các người làm thế này không phải tạm giam mà là phạm pháp đấy!"
Trong lòng hắn rất có tự tin, thương tật của Trần Viễn Thanh tuyệt đối không nghiêm trọng, cho dù cố làm to chuyện thì hắn cũng thắng thế, không thể có vấn đề gì lớn được.
Chẳng lẽ nhà họ Trần dám một tay che trời, bắt hắn ngồi tù mấy năm chắc?
Viên cảnh sát ngồi đối diện chợt nói: "Đồng chí này, tôi mời anh đến đây không phải chỉ vì anh gây thương tích cho người ta."
Tiêu Bình Nam: "...?"
"Tôi hy vọng anh có thể giải thích cho hành vi phát tán hình ảnh và video có nội dung dâm ô đồi trụy." Cảnh sát mở laptop ra, quay màn hình ra phía hắn, "Đây là tài khoản của anh đúng không?"
"..."
Tiêu Bình Nam nhìn chằm chằm vào danh sách "bài tập về nhà" trên màn hình, đột nhiên cảm thấy hơi choáng đầu.
"Tự mình quay chụp, truyền tải và buôn bán kiếm lời." Cảnh sát nói, "Theo tình huống này của anh thì...!Anh còn có điều gì muốn nhắn nhủ không?"
Án phạt bất thình lình xuất hiện như cái dùi cui nện cho Tiêu Bình Nam bất tỉnh ngay lập tức.
Hắn khó khăn cất tiếng, miễn cưỡng bóp ra mấy chữ trong cổ họng, "Cái này...!Sao lại thế..."
"Trước đó không lâu có người nặc danh tố cáo, nói trong nhóm người đó tồn tại hiện tượng mua bán tài nguyên phi pháp này." Cảnh sát trả lời: "Tiêu tiên sinh, anh đã quay những video này như thế nào?"
Tiêu Bình Nam thở hổn hển.
Chuyện này sao có thể...
Ai dám tố cáo hắn?
Nhóm bọn hắn đều là học viên PUA, bình thường ai cũng hoàn thành bài tập về nhà, chia nhau hưởng thụ nhưng dĩ nhiên đó không phải hàng miễn phí.
Mỗi cú click đều tốn tiền, mỗi lần ấn vào thì cả bọn cùng cười toe toét chờ chuyện vui.
Cá mè một lứa với nhau cả, tố cáo người ta chẳng khác nào gây bất lợi cho mình?
Ai lại đi tố cáo hắn chứ?
Tiêu Bình Nam vô thức nghĩ đến Trần Viên Thanh nhưng nhanh chóng lắc đầu, Trần Viễn Thanh không hề biết hắn theo học PUA.
Mà xưa nay cậu ta không được phép động vào điện thoại di động hay máy tính của hắn, thậm chí Trần Viễn Thanh cũng không biết hắn có nhóm bạn như thế.
Vậy là ai chứ?
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, trong nhóm đó có quá nhiều người, phút chốc rất khó nghĩ ra ai là kẻ khả nghi.
Chuyện mua bán vật phẩm đồi trụy này ấy mà, nói là chuyện nhỏ nhưng thật ra lại là chuyện lớn.
Có lẽ do truyền thống dân tộc mấy ngàn năm, nên pháp luật có quy định rất khắc nghiệt với loại hành vi này, chỉ hận không thể diệt trừ sạch bách tất cả mầm mống có hại, nện bể đầu mấy tên bất lương dám phát tán hình ảnh và phim đồi trụy đi.
Nhóm của Tiêu Bình Nam có tới vài trăm người, bọn hắn còn truyền tải chia sẻ lẫn nhau.
Nếu tính tội phát tán số lượng lớn, thì thật sự hắn phải ngoan ngoãn ngồi xổm trong tù mấy năm mất.
Tiêu Bình Nam sợ run cả người, gần như là vô thức chối bay mọi chuyện: "Không phải, đây không phải tài khoản của tôi!"
"Không phải anh?" Đương nhiên là cảnh sát không tin rồi, "Cái địa chỉ IP này tra ra là anh đấy, sao lại không phải anh?"
Người trong video cũng nhìn rõ ràng, cái mặt lộ ra hơn phân nửa, nét nào ra nét đó, sao không phải là hắn được?
Cuối cùng Tiêu Bình Nam cũng hiểu rõ trọng điểm nằm ở đâu, lập tức la lối: "Đúng là tôi quay, nhưng quay thế này cũng không phạm pháp mà! Tôi tự quay tự coi không được sao?"
Cảnh sát lắc đầu, "Ý của anh là do người khác tải lên? Còn có ai có thể động vào điện thoại di động và máy tính của anh, giúp anh tải lên chứ?"
Câu nói này cứ như mở ra chốt cửa, lập tức khiến Tiêu Bình Nam kích động rối rít.
"Đúng, chắc chắn là bạn trai tôi tải lên...!Cậu ta thiếu tiền nên bán cái này kiếm tiền đấy!"
Hắn đứng bật dậy, nói năng lộn xộn cố bám vào miếng phao cứu mạng này.
"Là cậu ta, nhất định là cậu ta!"
"Chắc chắn thế, cậu ta cố ý hãm hại tôi...!Đồng hồ trên tay tôi toàn là Vacheron Constantin, sao có thể thiếu chút tiền này được?!"
Đồng hồ hàng dởm trên tay hắn bị kéo xộc xệch.
Người đối diện hỏi: "Bạn trai anh tên gì?"
"Trần Viễn Thanh," Tiêu Bình Nam vội nói, "Chính là cái tên Trần Viễn Thanh kia..."
Cảnh sát nghe cái tên này hơi quen tai, lật lại kí ức một chút mới nhớ ra là cậu thanh niên bị tên trước mặt này đánh cho chấn động não, còn bị thương cẳng chân.
"..."
Độ tin cậy trong lời nói của Tiêu Bình Nam lập tức giảm hơn một nửa.
Đến chiều thì có người đến bên nhà Cố Lê làm việc.
Cậu thanh niên được mời ra từ chiếc xe ô tô hàng hiệu, có người lái xe cẩn thận dìu từng bước một, nhưng lại không hề có chút khí thế kiêu căng của con nhà giàu, nụ cười tuy có chút ngượng ngùng nhưng lại rất ngọt ngào: "Xin chào ngài."
Nói chuyện còn dùng kính ngữ thế này, so sánh với tên Tiêu Bình Nam vỗ bàn đùng đùng thì giống như kẻ trên trời cao người dưới vực thẳm, nhìn thôi cũng ngứa cả mắt.
Giọng điệu của cảnh sát cũng vô thức dịu đi: "Chào cậu."
Anh ta lấy thái độ giải quyết việc chung để hỏi thăm tình huống.
Mí mắt Đỗ Vân Đình run rẩy ngẩng đầu lên, dáng vẻ rất ngạc nhiên: "Tôi...!Tôi chưa từng nghe qua chuyện này!?"
Cậu vặn ngón tay như đang lo lắng, bổ sung thêm: "Chúng tôi mới bên nhau chỉ có mấy tháng thôi, xưa nay anh ấy không cho phép tôi động vào di động và máy tính của ảnh.
Anh ấy là loại người này ư?"
Cảnh sát đã điều tra rồi, hàng xóm cũng nói quan hệ của hai người này không tốt lắm, mấy lần trông thấy Tiêu Bình Nam phá cửa lúc nửa đêm, còn ném bàn đá ghế khí thế hùng hổ bỏ đi.
"Bình thường cũng vậy đó, đi đường chỉ nghe thấy cái anh bạn trai kia phát cáu với cậu ấy thôi..."
"Bạn trai cậu ta là thằng ăn không ngồi rồi, còn cậu ta thì một ngày làm ba bốn công việc!"
Anh cảnh sát nhìn cậu trai trước mặt, đã bị bạn trai lừa tình lừa tiền cũng thôi, còn bị úp thêm cái nồi phát tán clip đồi trụy.
Chắc chắn đây là một đứa nhóc đáng thương bị bắt nạt rồi.
"Hơn nữa cậu ấy là người nhà họ Trần đó." Đồng nghiệp anh ta nói nhỏ, "Là đứa con trai thất lạc nhà họ Trần mới vừa tìm về...!Gia sản đồ sộ thế kia, mà thèm chút bạc cắc đó sao?"
Lần này Trần Viễn Thanh là người tình nghi, e là sẽ lây tiếng xấu trên người.
Trước lúc ra về, viên cảnh sát uyển chuyển nhắc nhở cậu: "Là thế này...!khả năng cậu và Tiêu tiên sinh sẽ có vài hành vi hơi thân mật..."
Nếu có thì chắc chắn cũng bị quay rồi.
Nghĩ đến chuyện người bị hại còn phải xấu hổ đau lòng vì chuyện này, trong lòng cảnh sát cũng có chút bất bình.
Đỗ Vân Đình đặt tay lên nắm cửa, cười cong cong mắt.
"Không có đâu." Cậu nói: "Thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ngắn, trước đó mấy ngày cũng chia tay rồi.
Cám ơn ngài đã nhắc nhở."
Cậu đóng cửa lại rồi vịn tường, nhích từng bước một từ từ đi dưới ánh mặt trời, chú lái xe lập tức lại dìu cậu.
Lúc này trong lòng toàn là nghi vấn, nó mờ mịt hỏi: [Tôi không thấy cậu tố cáo mà?]
[Ừm.] Đỗ Vân Đình chậm rãi nhích nhích, [Bởi vì không phải tôi tố cáo.]
Cậu là một bông hoa trắng trẻo tinh khiết vô tội mà, bông hoa vô tội không biết gì hết, sao có thể đi tố cáo người ta chứ?
càng mờ mịt.
[Vậy cậu...]
[Không phải tôi tố cáo.] Đỗ nhị thiếu nheo mắt: [Nói chính xác thì...!có thể là do bản thân hắn bị mù á.]
Mọi chuyện bắt đầu kể từ lần tự tử trước của Trần Viễn Thanh.
Trần Viễn Thanh phát hiện trong máy tính của bạn trai có chứa mấy cái phim ảnh đồi trụy kia, ban đầu là ngơ ngác không dám tin, sau đó thì tức giận tràn trề mà lật tung máy tính của Tiêu Bình Nam.
Cũng nhờ nhớ lại đoạn ký ức này, Đỗ Vân Đình ghi nhận hình ảnh theo đôi mắt của nguyên chủ, nhìn hết mấy cái video phim ảnh kia thì sẵn tiện nhớ kỹ luôn mười mấy khuôn mặt xuất hiện trong đó.
Mà ngày hôm đó lúc Tiêu Bình Nam dẫn đám bạn tạp nham của hắn đến ăn cơm, cả đám treo áo khoác trên ghế dựa, có người không cẩn thận rơi ví ra.
Đỗ Vân Đình ngồi bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn thì thấy ngay tấm ảnh kẹp trong ví tiền – gương mặt trong tấm ảnh đó giống y chang một người trong video kia.
Chậc chậc...
Cho nên cậu chỉ cần để ý tìm hiểu thêm một xíu xiu nữa thôi là đã phát hiện ra đó là một cặp anh em.
Anh trai theo học PUA mà lại không hề mảy may biết rằng em trai mình đang bị "bạn học" của mình lừa gạt.
Cái này tính ra cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy ha?
[Đoạn video kia không được tải lên, sao gã biết em trai mình bị lừa chứ?] Đỗ Vân Đình cười mỉm, [Cho nên, tôi phải nhắc nhở gã một chút nha.]
Nhắc nhở thế nào?
Vài ngày sau, trên diễn đàn có người đăng bài về Tiêu Bình Nam, nói hắn có bệnh truyền nhiễm.
Diễn đàn kia là dành cho cộng đồng người đồng tính, em trai kia đọc được thì bối rối không thôi, ở chung một nhà thì khó tránh khỏi bị lộ sơ hở, anh trai rà hỏi một chút thì phát hiện những thủ đoạn kia rất quen mắt.
Mịa nó tới nước này mà còn không hiểu nữa thì đúng là một thằng ngu!
Nhóm bạn bè thân thiết chơi chung gì chứ, kịch bản bắt chuyện gì chứ, đả kích tự tôn gì chứ...!Gã cũng thực hành y đúc thế này trên người người ta, còn tưởng bản thân mình là vua chúa thống trị người khác, từ đó nhận lại cảm giác thỏa mãn gần như bệnh hoạn.
Mà giờ đây, những kịch bản bày lại áp dụng hết lên em trai yêu quý của gã, không còn cú sốc nào lớn hơn thế này.
Cơn giận này ngoại trừ đốt lên mình thì đương nhiên phải ra sức đốt tên Tiêu Bình Nam kia rồi, gã hận không thể châm lửa đốt hắn ta thành một bãi tro tàn ngay lập tức.
[Chỉ là đáng tiếc] Đỗ Vân Đình thở dài: [Vốn dĩ tôi còn cho là trong cơn giận gã ta sẽ cắt phăng luôn hai cái trái dứng của tên tra công đó...]
Ít ra phải cho hắn thành người tàn tật chứ trời!?
Đáng tiếc là tra nam mà cũng có tinh thần tuân thủ pháp luật dễ sợ, dựa theo quy định pháp lý của Nhà nước để đánh đòn cuối chết chùm cả đám mới chịu.
Chết chùm cũng tốt, dù sao cũng là chó cắn chó mồm đầy lông, cái loại này phải ném bom hủy diệt hết cả gốc lẫn ngọn của cây đại thụ PUA, đốt trụi không sót cái lá nào.
Đỗ Vân Đình đẩy cửa gió ra, chống tay trên bệ, tâm trạng tốt đẹp: [Tự nhiên thấy chờ mong cảnh trùng phùng trong ngục giam của bọn hắn quá đi á.]
Nghĩ thôi là đã thấy cảnh đó kích thích quá trời quá đất rồi.
Lông tơ nhỏ bé trên mặt cậu bị ánh nắng rọi vào, cần cổ trắng mịn tinh tế lộ ra, nhìn qua mong manh giống như không chịu nổi một kích.
lại hơi nổi da gà.
[Cho nên...!từ lúc bắt đầu là cậu đã suy tính hết rồi?]
[Đúng ời.] Ngược lại Đỗ Vân Đình lại nhíu mày ngạc nhiên: [Tôi chưa nói với cậu hả? Tôi muốn làm bông hoa trắng nhỏ.]
Sạch sẽ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có hơi khuyết tật ở mắt một chút thì không có khiếm khuyết gì, tui là một bông hoa trắng bé nhỏ xinh xinh mà lị~
Nếu nhất định phải nói nguyên nhân thì...
Trong trắng như thế thì cậu mới có tư cách gieo mầm trên giường của Cố tiên sinh chứ hê hê hê!
________________
Tác giả có điều muốn nói:
Đỗ Túng Túng: Đào hố, lấp đất, lạch bạch chạy tới....!À hú! Tôi đã gieo giống của mình lên giường Cố tiên sinh!
Cố tiên sinh: (nhìn một chút) Bông hoa trắng nhỏ này nhìn không tệ, tôi muốn thụ phấn cho nó.
Đỗ Túng Túng: (bỗng nhiên sợ hãi các thứ) Kích thước của chúng ta không tương xứng, xin đừng cứng rắn thụ...!đù má bé trồng sâu quá không rút rễ được!
Chạy không được huhu!
Đỗ Túng Túng trích lời: Biện pháp tốt nhất để đối phó kịch bản này, chính là nhất định phải có kịch bản càng thâm sâu hơn.
Hết chương thứ mười sáu.