Túng Túng

chương 134

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tình hình trở nên rất xấu hổ.

Đỗ Vân Đình không phải gương mặt xa lạ trong giới, có đến một nửa các ông chủ trong phòng hội nghị lúc này đều biết đứa con riêng của nhà họ Đỗ; cho dù không biết, thì tiếng gọi “Vân Đình” hết sức ngỡ ngàng của ông cha tiện nghi vừa rồi, cũng đủ nói cho mọi người biết đây là ai.

Từ trước đến nay bọn họ nghe nói cậu hai nhà họ Đỗ chơi đùa rất phóng túng…

Nhưng mà, phóng túng đến độ tới tận nơi kéo Cố Lê lại hôn thì…

Chưa từng nghe thấy, thực sự chưa từng nghe!

Sau khi hôn xong Đỗ Túng Túng vẫn chưa quay về, lập tức nhận ra không ổn, chút dũng khí vừa rồi cũng nhanh chóng suy yếu đi, thấp giọng nói một câu làm phiền rồi quay đầu định đi. Nhưng cậu đi không được, vì người đàn ông kia đã kéo tay cậu lại, mạnh mẽ túm cậu trở về.

Đỗ Vân Đình ngoảnh lại nhìn khuôn mặt quen thuộc của Cố tiên sinh, chợt có chút sững sờ.

Cậu nói với : [… Ý là sao? Chuẩn bị tính sổ à?]

: [Nếu là cậu, cậu không tính sổ chắc?]

Đỗ Túng Túng: […]

Vậy chắc chắn có thể coi là món nợ rồi.

Không dưng chạy tới hôn mình một cái, hôn xong bỏ chạy, có là ai cũng không vui nổi. Nếu có người dám làm thế giới cậu, chắc chắn cậu sẽ đánh gãy chân người đó.

Không hiểu sao cậu hơi run chân, chột dạ thanh minh cho bản thân, [Tôi có nỗi khổ tâm mà!]

cười lạnh nói: [Mới lạ quá ha.]

Thời nay ai mà chằng có nỗi khổ tâm?

Đỗ Túng Túng: […]

Bỗng nhiên cậu có dự cảm mình phải đổ máu ngay tại đây. Lén lút quan sát vẻ mặt Cố tiên sinh, không thấy anh tức giận mà chỉ thấy mím môi, lông mày hơi cau lại, yên lặng nhìn cậu. Ánh mắt như ngọn lửa, suýt thì nướng tầng da thịt bên ngoài của Đỗ Vân Đình xốp giòn lên, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, cậu ngượng ngùng nói với hệ thống: [Nếu ảnh nhìn tôi như vậy nữa, tôi lụt luôn mất.]

hét lên: [Bình tĩnh chút đi!]

Dòng sông xuân đầy ứ của Đỗ Vân Đình bị câu này của hệ thống dọa sợ, suýt thì chảy ngược dòng trở lại.

Đỗ Lâm bên cạnh bước lên, lau mồ hôi giải thích với Cố Lê: “Cố tổng, đây là con riêng của tôi… Có lẽ hôm nay uống quá chén nên nói sảng đó mà, có gì mạo phạm mong bỏ qua cho…”

Ông ta lại kéo Đỗ Vân Đình nói: “Còn không mau xin lỗi Cố tổng!”

Đỗ Vân Đình há miệng, lời xin lỗi đến bên khóe môi rồi lại không thể thốt ra. Cậu chỉ ngạc nhiên nhìn người trước mặt, ngắm khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của anh, nốt ruồi nhỏ trên lông mày tỏa sáng chói mắt cậu, không thể cất lời.

Đó là sự thật, không phải nói sảng.

Cậu đã ôm tâm tư này rất nhiều năm rồi, bây giờ lại bị ông cha tiện nghi biến thành lời nói linh tinh, lòng bỗng tủi thân chẳng hiểu vì sao. Đang nghĩ mình đúng là yếu đuối, thì nghe Cố Lê thản nhiên nói: “Không phải thật?”

Trán Đỗ Lâm túa mồ hôi, cầm khăn tay lau trán, cười làm hòa.

“Cố tổng đang nói gì…”

“Tôi hỏi cậu.”

Cố Lê còn không hề liếc mắt tới ông ta một lần, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ Vân Đình chăm chú, lặp lại lần nữa, “Không phải thật?”

Nhịp tim Đỗ Túng Túng như nổi trống, trong lồng ngực như có con nai đang chạy loạn, suýt chút nữa húc cậu thành não tàn.

Cậu há miệng hồi lâu, phun ra một chữ “Phải”.

Lông mày người đàn ông giãn ra, nghe Đỗ Túng Túng càng nói càng lộ, “Đúng là em muốn nói chuyện đầu tư cửa hàng với Cố tiên sinh…”

: […]

Thôi xong, xúc tu của Đỗ Túng Túng lại co rụt rồi!

Vẻ mặt người đàn ông thay đổi trong nháy mắt, không phải vui mừng hứng thú, mà trông âm u rất đáng sợ. Thừa dịp đó, Đỗ Lâm vội vàng chen lên, mấy ông chủ có quan hệ tốt với ông ta cũng chạy lại chặn đường Cố Lê, nở nụ cười làm lành xin lỗi Cố Lê, “Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, giờ còn chưa tỉnh ấy mà…”

Vừa nói, vừa có người âm thầm kéo Đỗ Vân Đình đi. Đỗ Vân Đình tránh mấy lần cũng không tránh được, quay đầu nhìn lại, vẫn có thể thoáng thấy Cố Lê nổi bật với phong thái hơn người giữa đám ông chủ trung niên hói đầu.

Cậu bị nhét vào xe Đỗ Lâm, một lúc sau, ông cha dượng tiện nghi của cậu cũng mở cửa lên xe, vừa mở miệng đã hỏi ngay: “Tới kiểu gì?”

Đỗ Vân Đình đáp: “Tự lái xe tới.”

Giọng điệu Đỗ Lâm không tốt lắm, “Uống say vẫn lái xe?”

Đỗ Vân Đình nói: “Tôi không say.”

Mi tâm Đỗ Lâm xuất hiện mấy nếp nhăn, hung hăng vỗ đùi.

“Không say? Nhìn xem mày nói vớ vẩn gì trước mặt Cố Lê đi!… Có phải mấy hôm nay không ai quản lý mày nên mày chơi điên quá phải không? Lời như vậy cũng dám nói ra ngoài?”

Con riêng của ông ta không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn trong xe không bật, ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài chiếu sáng nửa khuôn mặt cậu, nửa khuôn mặt xinh đẹp như một quý cô.

Đỗ Lâm không quen nhìn dáng vẻ này của cậu, khuôn mặt này, đặt trên người Tô Hà thì vô cùng quyến rũ; nhưng xuất hiện trên thân một người đàn ông, lại còn không có quan hệ máu mủ gì với mình, ông ta nhìn chỉ thấy không lọt mắt. Ông ta liên tục hừ mấy tiếng, không nói thêm gì nữa, sau đó hơi nghiêng đầu, tài xế sợ run lái xe, không dám liếc mắt nhìn cha con nhà này.

Chờ đến biệt thự nhà họ Đỗ, tài xế xuống xe mở cửa cho Đỗ Lâm. Không ai mở cho Đỗ Vân Đình, tự cậu phải mở cửa bước ra, loáng thoáng nghe ông cha tiện nghi nói với tài xế: “Không nên người…”

Đỗ Vân Đình biết câu này là nói mình.

Thế mà cậu lại vui vẻ nói với : [Nếu tôi nên người, chỉ sợ con trai cả của ông ta ngủ cũng không yên ấy chứ.]

hơi khó chịu trong lòng.

Sau khi vào nhà, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tô Hà, bà đang nghiêng người cắm hoa vào bình sứ trắng. Hoa tươi làm nền cho ngón tay thon dài trắng nõn của bà, tôn lên dung mạo, càng trở nên dịu dàng yên bình hơn.

Đỗ Lâm thích khí chất thanh cao tiềm ẩn trong con người bà, trái ngược với vẻ ngoài quyến rũ. Phụ nữ như vậy khiến người ta rất có cảm giác thành tựu. Huống chi Tô Hà còn là một người quen sống giàu có, chưa từng chịu khổ cực, rời khỏi ông ta sẽ không thể sống tiếp được, buộc phải trở về bên cạnh ông ta, điều này khiến Đỗ Lâm thấy rất an toàn.

Tuổi như ông ta, mặc dù có tiền, có thể nuôi thật nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không ai có được dung mạo như Tô Hà.

Cũng không có ai khiến người ta có khát vọng chinh phục đến thần hồn điên đảo như Tô Hà.

Nếu không phải như vậy, ông ta sẽ không bao giờ đồng ý kéo theo một của nợ vào nhà họ Đỗ. Đứa con riêng Đỗ Vân Đình này, chẳng qua chỉ là quà tặng kèm của người đẹp thôi.

Ông ta hỏi: “Sao lại tự cắm hoa? Coi chừng đâm phải tay.”

Tô Hà không trả lời câu này của ông ta, khẽ ngước mắt lên bình thản nói: “Tiên sinh về rồi?”

Đỗ Lâm nói: “Về rồi.”

Ông ta cởi áo khoác ra đặt trong tay bảo mẫu, bước lên mấy bước ngắm bình hoa. Đỗ Vân Đình cứ tưởng mình đã tránh được một kiếp rồi, đang định lặng lẽ lên lầu, lại nghe Tô Hà gọi: “Vân Đình cùng về với ông đấy à.”

“Vân Đình!” Đột nhiên lại gợi chuyện cho Đỗ Lâm, ông ta gọi một tiếng, không cho phép con riêng bước lên, “Hôm nay, Vân Đình làm ra chuyện…”

Đỗ Vân Đình biết mình chạy không thoát, đành phải buông tay nghe ông ta dạy bảo. Đỗ Lâm dạy cậu rất khôn khéo, vì không phải con cái ruột thịt nên tuyệt đối không giơ tay lên đánh, chỉ bày tỏ sự tức giận trong lời nói, rất có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cố Lê không phải người có thể tùy tiện đắc tội, sao cố tình cứ phải chọc tới hắn? Những chuyện con thường gây ra, cha dọn dẹp hậu quả cho con còn chưa tính…”

Con riêng không hó hé câu nào, trong mắt Đỗ Lâm, hiển nhiên chính là không chịu nghe theo, ông ta oán giận trong lòng.

Ông ta thở dài, mệt mỏi vung tay nói: “Được rồi. Cũng không ép được, vốn đã là đứa trẻ như vậy rồi.”

Bảo mẫu phục vụ nhà họ Đỗ đã lâu, đứng bên cạnh nói thêm vào: “Ông chủ đừng giận. Ngài còn không biết cậu hai sao? Tính tình vậy đó. Hôm nay cậu cả gọi điện cho tôi nói là ngày mai cậu ấy sẽ về từ châu Phi, đến lúc đó sai người lái xe đến đón cậu ấy nhỉ?”

Nhắc đến con cả, vẻ mặt Đỗ Lâm dịu đi nhiều, hơi tươi cười. Nhìn lại Đỗ Vân Đình, ông ta thở dài một tiếng, “Không ra thể thống gì!”

Cậu hai Đỗ không ra thể thống gì không ăn cơm tối, ngồi một mình trong phòng. Tô Hà bảo một người giúp việc Philippines đưa cơm cho cậu, người giúp việc này nhìn cậu cả nhà họ Đỗ lớn lên, nói tiếng Trung rất chuẩn, nhưng lại cực kỳ bất công, vừa đặt đồ ăn lên bàn cho cậu vừa dạy dỗ cậu: “Cậu hai, khỏi cần phải nói, công ơn dưỡng dục của ông chủ đối với ngài rõ ràng như vậy. Nuôi ngài bao nhiêu năm, không mong ngài đền ơn đáp nghĩa, sao lại khiến ông ấy tức giận chứ?”

Đỗ Vân Đình không có phản ứng gì với lời này của cô ta, chỉ nhìn vào mấy món ăn rồi nói: “Tôi không ăn rau mùi.”

Sắc mặt người giúp việc Philippines không thay đổi, vẫn nói: “Nhưng ông chủ, bà chủ, cậu cả đều thích ăn.”

Đỗ Vân Đình đặt đũa xuống.

“Tôi không ăn.”

“Người một nhà sao có thể không ăn?” Người giúp việc kia nói, “Ngài nhõng nhẽo quá rồi đó, chưa thấy ngài nhiễu sự như vậy bao giờ…”

Còn chưa nói xong một câu, Đỗ Vân Đình đã đứng dậy, đổ hết đống bát đĩa xuống lầu. Người giúp việc cũng không ngờ cậu nóng tính như vậy, mặt lúc trắng lúc xanh, “Sao cậu lại lãng phí thức ăn như thế?”

Dưới tình thế cấp bách, ngay cả “ngài” cũng không xưng. Đỗ Vân Đình cười lạnh một tiếng, không khách khí với cô ta mà giơ tay lên, không nói hai lời vả một tát.

Cú tát này khiến người giúp việc Philippines ngu người, giương mắt nhìn cậu sững sờ, chuẩn bị bật khóc. Nhưng cô ta chưa kịp khóc thì hốc mắt của cậu hai Đỗ trước mặt đã đỏ lên, hai giọt nước mắt thật lớn như hai viên ngọc rơi tí tách xuống đất.

Người giúp việc: “…?”

Cô ta không hiểu người này khóc cái gì… Người đổ thức ăn là cậu, người tát cũng là cậu, cậu có gì phải khóc?

Cô ta há hốc miệng, đang định nói thì Đỗ Vân Đình đã rơm rớm nước mắt, nhìn cô ta vừa kiên cường vừađau lòng, “Vì sao cô lại đổ cơm của tôi?”

Người giúp việc: “…???”

Không phải chứ, ai á?

Cậu nhìn tôi nhắc lại lần nữa coi, ai đổ cơm của cậu??

Đỗ bé hoa trắng khóc lóc đau khổ, khuôn mặt giàn dụa trước mắt, che khuất vẻ ngoài quá mức diễm lệ, lộ ra chút đáng thương. Đây là lần đầu tiên người giúp việc Philippines gặp vẻ mặt này của cậu, âm thanh ném đồ ăn vừa rồi đã thu hút một số bảo mẫu khác tới đây.

Thấy cảnh tượng trong phòng, người này còn hoảng hồn hơn người kia. Có người đến gần nói với Đỗ Vân Đình: “Cậu hai, cậu đừng cố tình gây sự…”

Cố tình gây sự?

Đỗ bé hoa trắng đột nhiên khóc gào lên, chạy xuống dưới lầu. Hai ba người giúp việc phía sau không giữ được cậu, đành trơ mắt nhìn cậu chạy thẳng tới bàn cơm, nước mắt lưng tròng không nói nên lời, hiển nhiên là dáng vẻ nhóc đáng thương bị ức hiếp.

Đũa của Tô Hà sững lại hồi lâu, Đỗ Lâm cũng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, hiếm thấy có vẻ mặt hiền dịu, hỏi cậu: “Sao thế?”

Đỗ Túng Túng nghẹn ngào kể lại chuyện vừa rồi.

“Mẹ bảo người đưa cơm cho con, con thấy trong đồ ăn toàn là rau thơm, ngay cả cháo cũng bỏ rau thơm, chắc chắn không phải do mẹ yêu cầu người ta nấu cho con như vậy…”

Đỗ Lâm cũng biết chuyện cậu không ăn rau thơm, chỉ là không bận tâm tới. Bản thân ông ta thích ăn, đương nhiên đứa con riêng này phải phối hợp theo, vì vậy không hề chỉ đạo gì với nhà bếp. Nào ngờ bây giờ Đỗ Vân Đình lại nói toạc ra thế này, biểu cảm có chút không nhịn được, tằng hắng một tiếng rồi nói: “Chỉ vì chuyện này thôi?”

Đỗ Vân Đình ngoảnh đầu, rụt rè nhìn người giúp việc Philippines, gọi một tiếng cha.

Ông cha tiện nghi run rẩy trước tiếng kêu của cậu.

“Cha…” Đỗ Vân Đình nói tiếp, “Có phải con thật sự rất dư thừa không? Trong nhà này con không có tác dụng gì, còn không bằng mau chóng cút ra ngoài?”

Đúng thật là Đỗ Lâm đã nghĩ như vậy, nhưng đâu thể nói toẹt ra thế kia! Ông ta đặt đũa xuống, cả giận nói: “Ai nói với con?”

Đỗ Vân Đình chỉ vào người giúp việc Philippines, mặt cô ta vừa trắng vừa xanh. Đúng là cô ta từng nói câu này vào hai ngày trước, không ngờ lúc đang buôn dưa với người khác thì bị chính chủ nghe thấy.

Sắc mặt Đỗ Lâm thay đổi.

“Nói bậy! Toàn là nói linh tinh!”

Đỗ bé hoa trắng đứng ở đằng kia, chân thành nói, “Vừa rồi cô ấy còn nói con không biết đền ơn đáp nghĩa, không có lương tâm, con nghe câu này, trong lúc nhất thời tức giận bèn đổ đồ ăn đi… Cha sẽ không trách con chứ?”

Có câu vừa rồi, sao Đỗ Lâm có thể trách cậu được?

Ông ta đành phải nén giận nói: “Không trách, không trách.”

Người giúp việc Philippines khẽ giật mình, nước mắt rơi xuống. Không ngờ Đỗ Vân Đình bên cạnh lại chặn đứng cô ta, khóc dữ dội hơn cả cô ta, “Con còn tát cô ấy một cái…”

Lửa giận trong lòng Đỗ Lâm bốc lên ngùn ngụt, đứa con riêng này không chỉ kiếm chuyện khắp nơi, mà còn dám đổ thức ăn, đánh người giúp việc trong nhà ông?

Tưởng mình là người nhà họ Đỗ thật đấy à?

Sắc mặt ông ta xấu hoắc, nhưng ngại có Tô Hà bên cạnh, lại sĩ diện nên cả buổi chỉ có thể nghiến ra hai câu, “Không sao, không sao cả.”

Tâm trạng Đỗ Vân Đình sảng khoái, vẫn thấp giọng nức nở. Đỗ Lâm đành phải an ủi cậu, “Con đã theo mẹ con, thì chính là người nhà của chúng ta. Đừng nghĩ nhiều, trong lòng cha, con cũng giống Vân Phong.”

Đỗ Vân Phong chính là cậu cả nhà họ Đỗ, là quý công tử nhà giàu chính hiệu.

Cũng không biết khi nói ra câu “giống nhau”, ông cha tiện nghi này có thấy buồn nôn không, nhưng Đỗ Vân Đình thì muốn huệ rồi.

Ngay trước mặt Đỗ Vân Đình, Đỗ Lâm khiển trách bảo mẫu nấu ăn, ra lệnh cho cô ta sau này phải làm riêng đồ ăn cho Đỗ Vân Đình. Sau đó quay sang người giúp việc Philippines, đuổi cô ta ra ngoài, lúc đó mới coi như xong.

Sau khi lên lầu, Đỗ Vân Đình nằm uỵch xuống giường, lúc bấy giờ mới nhận ra mình chưa nói chuyện với khá lâu rồi. cậu ngạc nhiên nói: [, cậu sao thế?]

không lên tiếng, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: [Trước kia bọn họ vẫn nấu ăn như vậy.]

Nó biết Đỗ Vân Đình, trong thế giới nhiệm vụ, đó là người cực kỳ kén chọn. Trong bánh rán hoa quả mà có kẹp rau mùi, cậu nhất định phải xẻ bánh ra nhặt hết từng cọng, nói là ngửi mùi cũng đã buồn nôn rồi.

Nhưng trong nhà này, Đỗ Vân Đình lại ăn rất nhiều năm.

Cậu đã sống như thế nào vậy?

Đỗ Vân Đình chống tay lên đầu, uể oải nói: [Thì cứ sống vậy chứ sao.]

thấy hơi khó chịu, nói: [Theo luật, con riêng cũng là con mà.]

Đỗ Vân Đình lại cười bảo: [Cậu cũng nói là theo luật đó.]

thật sự cười không nổi.

Đỗ Túng Túng nói tiếp: [Có rất nhiều chuyện pháp luật cũng không thể kiểm soát được đâu… Đều là con ruột mà còn có trọng nam khinh nữ, huống chi tôi còn không phải là con ruột? Bọn họ không coi tôi là rễ hành, tôi cũng đâu thể xem mình là củ tỏi?]

Cậu tựa ra sau, chợt nói: [Dù sao tôi cũng chẳng mất gì… Tôi còn biết cảm giác được người khác đau lòng là thế nào.]

biết cậu đang nói Cố tiên sinh.

Đỗ Vân Đình nói: [, bao giờ tôi trở về?]

: [Cậu muốn về à?]

Đỗ Vân Đình không nói gì, rầu rĩ hồi lâu mới nói: [Có hơi hơi.]

Cậu vùi mặt trong gối đầu, lẩm bẩm, [, hôm nay tôi lại nhìn thấy Cố tiên sinh.]

nói: [Tôi biết, tôi cũng ở đó.]

Đỗ Túng Túng cười he he, [Ảnh đẹp trai quá chừng.]

: […]

Đỗ Vân Đình bất ngờ nhảy lên như bị điên, [, tôi cho cậu xem bộ sưu tập của tôi này!]

Cậu thần bí lấy một cái hộp ra từ trong ngăn kéo, chìa khóa hộp được giấu trong quần lót.

: […]

Chỗ quái quỷ gì thế này, những thứ ở đây có thể nhìn được không?

Đỗ Vân Đình hào hứng mở hộp ra, lấy thứ đồ bên trong. nhìn lại, toàn là xe… Hầu hết là cửa sổ xe oto, nhìn không rõ, chỉ có thể thấy bóng người ngồi bên trong mờ mờ.

[Thấy không?] Đỗ Túng Túng khoe với nó, [Đây là Cố tiên sinh ngày mùng tháng , đây là Cố tiên sinh ngày mùng tháng , đây là…]

hiếm có khi hoảng hồn, rốt cuộc nhìn ra kiểu gì vậy!

Chẳng lẽ Đỗ Túng Túng có một đôi mắt nhìn xuyên thấu?!

[Không có,] Túng Túng nói, [Làm gì có mắt nhìn xuyên thấu.]

Cậu dừng lại một chút, thở dài một hơi.

[Hầy…]

biết ngay nửa câu sau của cậu là gì.

Quả nhiên, ký chủ của nó thở dài yếu ớt: [Nếu có thì hay rồi, tôi có thể ngắm Cố tiên sinh mỗi ngày…]

Hệ thống: […]

Nói thật, đã đến lúc Đỗ Túng Túng phải nghĩ lại đi.

Vì sao chỉ dám lén lút khơi sóng thôi?

__________

Truyện Chữ Hay