Tối qua, Qua Việt Tú phải bỏ thuốc an thần vào sữa bò nhiều hơn một nửa so với bình thường, liều thuốc an thần nhiều hơn một nửa kia khiến cho cô không thể dậy sớm theo chuông báo thức đồng hồ được.
Nhìn đồng hồ báo thức.
Chết rồi, chết rồi. Bình thường giờ này cô đã cùng ông ngoại đạp xe xuống núi.
Không thèm rửa mặt, vội vội vàng vàng mở cửa phòng.
Theo lời quản gia Qua Việt Tú mới biết, hôm nay giờ ông ngoại cũng khởi hành như bình thường, người đạp xe leo núi cùng ông chính là Tống Du Liệt, Trương Thuần Tình cũng đi theo.
Trở về phòng, rửa mặt chải đầu xong.
Đứng trước cửa sổ, từ chỗ này có thể thấy được con đường núi mà cô và ông ngoại thường xuyên cùng nhau đạp xe.
Ba người kia rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của Qua Việt Tú
Ông ngoại ở giữa, Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình một trái một phải đi theo ông, hình ảnh rất hòa hợp, trong mơ hồ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của cô gái trẻ.
Trương Thuần Tình đang cười, ông ngoại cũng đang cười.
Xem ra, với ông ngoại, đây là một buổi sáng vui vẻ, nếu buổi sáng này mà còn có thể thấy Đống Đống ngoan ngoãn đứng một bên chờ ông, nói với ông một câu "Chào buổi sáng, ông ngoại" thì càng hoàn mỹ.
Đứng chờ ở cửa lớn.
Nụ cười đã chuẩn bị lập tức ngưng lại trêи khóe môi khi nhìn thấy Trương Thuần Tình đạp chiếc xe đạp kia.
Qua Việt Tú có một tật xấu là cô rất ghét người khác chạm vào đồ của mình, đặc biệt là trong lúc trong lòng đang mất hứng, một khi thấy ai đụng vào đồ của cô, thì lập tức cô sẽ cáu giận một cách không hiểu nổi.
Trương Thuần Tình còn chưa hỏi ý cô mà đã đi xe đạp của cô.
Xe đạp là của Qua Việt Tú, không phải là của Trương Thuần Tình.
Tại sao Trương Thuần Tình lại đi xe đạp của cô?
Cô cực ghét Trương Thuần Tình đi xe đạp của mình, xe đạp là của cô, mũ bảo hiểm là của cô, hay cả miếng lót đầu gối cũng là của cô.
Trương Thuần Tình vẫn còn đang cười đấy.
Chọc cho ông ngoại của người trong lòng cười đến mặt mày hớn hở, sao không đắc ý cho được?
Qua Việt Tú thu hồi nụ cười trêи khóe miệng, ngón tay duỗi thẳng nắm lại thành một quả đấm.
Cô rất muốn vung cú đấm này lên gương mặt người nào đó, xem có còn cười được nữa không? Còn dám đi xe đạp của tao không? Mũ là của tao! Miếng lót đầu gối là của tao! Ông ngoại là của tao! Người trong lòng mày cũng là của tao!
Nắm chặt quả đấm, từng bước từng bước đến chỗ ba người kia.
Ba người kia đang đẩy xe đạp lên bậc tam cấp.
Người phát hiện ra cô đầu tiên là ông ngoại.
Tiếng gọi "Đống Đống" kia đã khiến cho hai người kia không hẹn mà ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, người hiểu cô nhất vẫn là Tống Du Liệt.
Ngay khi vừa nhìn thấy cô, Tống Du Liệt nhanh chóng đẩy xe đạp sang vệ tường, bộ phận linh kiện va chạm với tường vây trong buổi sáng sớm phát ra tiếng rất chói tai.
Ông ngoại cũng dừng động tác đẩy xe, cầm tay vịn, nhìn cô.
Chỉ có Trương Thuần Tình vẫn còn ngu ngơ, giương mắt nhìn tới nhìn lui giữa ba khuôn mặt, điều này rất bình thường, cô gái tháng năm còn chưa từng nhìn thấy bộ dạng nổi giận của cô.
Không sao, rất nhanh thôi, Trương Thuần Tình ngay lập tức sẽ lĩnh giáo được bộ dạng nổi giận của cô.
Trong chuyện đánh người, một bác sĩ tâm lý đánh giá là cô rất có năng khiếu.
Đúng vậy, chỉ cần liếc mắt, Qua Việt Tú sẽ biết được phải ra đòn ở chỗ nào, bình tĩnh tiến lên, chân đạp vào chiếc xe, phải đạp thật mạnh cho Trương Thuần Tình cùng chiếc xe kia lăn xuống bậc cầu thang.
Đương nhiên, như thế vẫn còn chưa đủ, cô phải giả vờ đến kéo cô ta, lúc cô ta chưa hoàn hồn lại thì vả cho cô ta một cái, một cái tát này có thể khiến cô ta đầu óc choáng váng, sau đó là vung nắm đấm lên, và còn đá cho cô ta một trận nữa.
Để xem mày còn dám đụng vào xe đạp của tao không; để xem mày còn dám giở trò khôn vặt trước mặt ông ngoại tao không; để xem mày còn dám mắt đưa mày liếc với Tống Du Liệt không?!
Cô không thể chờ nổi muốn nhìn bộ dạng của Trương Thuần Tình bị cô đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tệ hơn là sau khi bị đánh, cô ta vẫn không thể tức giận, bởi vì đó là chị họ của người trong lòng, hơn nữa chị họ của người trong lòng còn mắc bệnh tâm thần phân liệt, để thể hiện rằng mình hiền lành, sẽ làm bộ làm tịch nói: "Không đau ạ, không đau một chút nào."
Nhếch khóe miệng.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
Trước khi cô đá xe đạp của mình, Tống Du Liệt đã che ở giữa cô và Trương Thuần Tình, từ biểu cảm ánh mắt đến ngôn ngữ cơ thể đều đang truyền đến lời cảnh cáo: Con nhỏ điên kia, không được làm bậy.
Lòng căm phẫn đã khiến chân tay của Qua Việt Tú cứng đờ, lạnh như băng.
"Ngày mai là sinh nhật ông ngoại." Anh đè thấp giọng nói.
"Cô ta cưỡi xe đạp của tôi." Khớp xương gồ lên, dường như giây tiếp theo vì quá phẫn nộ sẽ nổi lên khỏi lớp da.
"Ông ngoại để cho cô ấy đi xe đạp."
"Cô ấy", giọng điệu này cũng thân mật quá nhỉ.
"Tránh ra." Lạnh lùng nói.
"Đến chào ông ngoại buổi sáng." Giọng điệu của Tống Du Liệt cương quyết.
"Mau tránh ra!"
Bất động.
Không dẹp ra đúng không? Vậy người gặp họa trước là anh.
Nhấc chân lên đạp thì bị anh tránh, tiện đà, cổ tay bị Tống Du Liệt nắm chặt, cùng lúc đó, anh thì thầm bên tai cô: "Qua Việt Tú, bây giờ em đã tuổi rồi, không còn tuổi nữa."
Cho dù khi nói những lời này anh đã cố đè thấp giọng mình, nhưng vẫn thành công khiến cô buông nắm đấm trong nháy mắt.
Giống con thú bị bao vây, sắp sửa chuẩn bị tấn công nhưng lại bị dập tắt, tay chân nộp vũ khí đầu hàng, tiếp đó là buông ý chí.
Ngón tay run run, đầu cúi thấp như nặng ngàn cân.
Anh buông tay cô ra.
Nếu như lúc nãy Tống Du Liệt nói rằng "Qua Việt Tú, em đã tuổi rồi, không còn tuổi nữa" hay đổi tuổi thành tuổi, tuổi, hoặc là những con số nào khác, Trương Thuần Tình cũng không tránh nổi bị tẩn cho một trận, nhưng Tống Du Liệt lại nói tuổi.
Làm sao mà cô quên được Qua Việt Tú tuổi đã làm chuyện gì cơ chứ.
Qua Việt Tú năm tuổi làm chuyện gì, trong lòng cô rất rõ, rất rõ. Tống Du Liệt cũng khắc sâu chuyện đó trong lòng.
Xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười treo trêи khóe miệng, vòng qua người Tống Du Liệt tới trước mặt ông ngoại, chào buổi sáng ông trước rồi lại nhận lỗi, nhận lỗi vì mình đã ngủ quên.
Hiển nhiên giờ phút này ông lão có thể yên tâm bỏ tảng đá nặng trong lòng, thân mật vuốt tóc cô: Đống Đống của ông đã bắt đầu hiểu chuyện rồi.
Cô có chỗ nào không hiểu chuyện chứ, biểu hiện gần đây của cô còn bình thường hơn cả những người bình thường.
Chào buổi sáng ông ngoại xong đến lượt Trương Thuần Tình.
Mỉm cười: Chào buổi sáng
Qua Việt Tú trở về phòng mình, giày cô dính sương, còn chút thời gian nữa mới đến bữa sáng, cô có thể đổi một đôi giày khô để đi.
Bước chân lên cầu thang cũng không bất thường, động tác mở cửa phòng đâu ra đấy.
Khép cửa phòng lại.
Bước chân bắt đầu trở nên luống cuống, tay bới khắp nơi tìm thuốc, thuốc ở đâu, rốt cuộc để thuốc ở đâu rồi? Có phải lúc này ngay cả lọ thuốc bình thường cô hay khinh thường cũng cảm thấy cô dễ bị bắt nạt không.
Thuốc không ở trong ngăn kéo, không có trong túi xách, chết tiệt, rốt cuộc thuốc ở chỗ nào chứ?
Trước mắt mơ hồ đến không thể chịu nổi, cố chớp mắt, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi từ hốc mắt xuống, trước mắt trở nên rõ ràng, thuốc đặt trêи tủ đầu giường.
Tay run rẩy mở nắp thuốc, cũng không để ý thuốc trong tay là nhiều hay ít nữa, ngửa cổ nhét vào miệng, động tác rất khẩn trương, có vài viên thuốc rơi vãi đầy mặt đất.
Cúi người, muốn tìm thuốc dưới đất, nếu để họ phát hiện thì không xong đâu.
Cúi xuống liền không đứng dậy được.
Ngồi tê liệt dưới đất.
Mùi vị đắng chát kia khiến nước mắt cô lã chã tuôn rơi đầy mặt.
Nước mắt tuôn ra như vỡ đê.
Cô không hề đau lòng, không đau lòng một chút nào.
Trong mắt cô, bầu trời vẫn còn là màu xanh.
Đờ đẫn nhai thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Cũng không biết đã bao lâu rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Quản gia ở ngoài cửa nhắc nhở, đến giờ ăn sáng rồi.
"Đến ngay đây!" Trả lời
Chưa đầy bốn mươi giờ nữa là đến sinh nhật ông ngoại.
Hôm nay Qua Việt Tú có rất nhiều việc phải làm, tốc độ uống sữa rất nhanh, cốc sữa sạch trơn, tay cầm bánh mì nướng, cắn ba miếng đã xong, lấy thêm bánh ngọt, miếng bánh ngọt sắp nhét vào miệng thì....
Tiếng "Đống Đống" kia đã khiến miếng bánh ngọt trong tay rơi xuống.
Thật tệ hại, nhìn về phía ông lão: Sao ạ?
"Không ai giành với con." Mặc dù ông lão ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu và biểu cảm vẫn có vẻ vui vui, niềm vui này đến từ việc Đống Đống của ông là "dạ dày vương"(), nhưng người cùng ông lão ăn sáng còn có bạn của ông và đứa bé đáng yêu mà cháu ngoại ông mang đến, trước mặt người ngoài nên giữ ý tứ một chút.
(): thuật ngữ mạng của TQ, ý chỉ có sức ăn rất lớn
Đúng thật, cô có hơi thất thố rồi.
Ánh mắt quét quanh bàn ăn một vòng, người ngồi vị trí thứ hai từ dưới lên là Trương Thuần Tình, lúc này nhìn Trương Thuần Tình có vẻ thuận mắt, bởi vì vừa mắt nên mỉm cười với cô ta, người ngồi cuối cùng là Tống Du Liệt, gương mặt Tống Du Liệt được Elena hình dung là "Vẻ đẹp không thuộc về nhân loại", gương mặt này lấy bối cảnh nông thôn miền nam nước Pháp lại càng tỏa sáng hơn, càng giống "Vẻ đẹp không thuộc về nhân loại".
Thế thì đã làm sao.
Lúc này trong mắt cô gương mặt này rất không vừa mắt.
Hung dữ trừng mắt với anh.
Nhận món bánh ngọt từ ông ngoại, rồi giải thích với các vị khách đang ngồi: "Cháu đang vội ạ."
Vừa dứt lời.
Tiếng còi xe ô tô ngoài cửa vang lên rất hợp tình thế lúc đó.
Bố Dean đỗ xe ở cổng, người xuống xe chính là Dean.
Hôm nay là cuối tuần, Dean được đến siêu thị bán sỉ gần thị trấn đi mua hàng, mấy ngày trước họ đã hẹn sẽ cùng nhau đến thị trấn, cô định nhân dịp chuyến này sẽ mua quà cho ông, hơn nữa tiện thể mua bổ sung một số đồ dùng cho buổi sinh nhật.
Đáng nói là hôm nay Dean ăn mặc giống như một quý ông, thanh niên của trấn nhỏ khi lên tỉnh tự nhiên sẽ chải chuốt là lượt.
Cười toét miệng, nói một tiếng "Mọi người ăn thong thả ạ", Qua Việt Tú rời khỏi bàn ăn, đến chỗ Hạ Tri Chương thì thầm một hồi.
Cô đã hứa với ông ngoại, một khi cô rời khỏi thị trấn Mossan quá phạm vi km, phải báo cáo cho ông.
Hạ Tri Chương ngầm quan sát đánh giá Dean, giống như đánh giá tên nhóc này có khả năng đem cháu ngoại của ông bỏ trốn không, không chỉ ông ngoại đang quan sát Dean, em họ cũng đang nhìn Dean.
Hai cặp mắt quét liên tục khiến Dean không biết phải làm sao.
Ánh mắt liên tục ra hiệu với cô.
"Ông ngoại.", dậm chân "Anh ta là cháu của ông Dean, người mở hộp đêm đó."
Rất nhiều lần cô còn cùng ông ngoại đến hộp đêm mua đồ, mỗi lần đi, lão Dean đều đích thân ra tiếp đón.
Sau một hồi năn nỉ, ông ngoại đồng ý thả người, nhưng em họ của cô lại nói rằng: Để một người giúp việc cường tráng nhất nhà đi theo.
"Vậy cháu không đi nữa." Xị mặt, lạnh lùng nói.
Lời nói là cho Tống Du Liệt nghe, nhưng mắt lại nhìn về phía Hạ Tri Chương, ý tứ rất rõ ràng: Ông à, nếu ông còn chưa thả người, kế tiếp ông sẽ chỉ nhìn thấy biểu cảm sưng mặt của cháu gái ông thôi.
Năm phút sau, Qua Việt Tú thành công lên xe của Dean.
Trong lúc Dean khởi động xe, quản gia đưa cho cô một cái túi, là một cái túi vải, vừa chạm vào túi vải là thấy ngay, trong túi cất một khẩu súng.
Thật hài hước.
Khẩu súng này tám chín phần là kiệt tác của Tống Du Liệt, người đưa súng đang đứng cách đó không xa.
Lái xe rời khỏi nông trang, Dean hỏi Qua Việt Tú một vấn đề: Thằng nhóc cực kỳ đẹp trai đó là ai?
Thằng nhóc đẹp trai ngoài Tống Du Liệt ra còn ai vào đây nữa, người tới nông trang hoặc là bố trẻ con, hoặc là cháu của mấy ông lão, tất cả đều là đàn ông, nghe nói hôm nay mới có khách nữ đến.
Còn Trương Thuần Tình, cô ta không có tên trong danh sách mời.
Lười trả lời, vươn tay ra ngoài cửa sổ, để ngọn gió lướt qua đầu ngón tay, còn hỏi ngược lại Dean, nhắc đến tên nhóc đẹp trai kia làm gì.
"Tối qua hắn ta đến tiệm chúng tôi mua thuốc lá."
Theo bản năng, Qua Việt Tú nhíu mày.
Theo trí nhớ, nhớ hôm qua có mùi nicotin ở vườn ô liu bay đến, xem ra mùi nicotin không phải là của người giúp việc nghiện thuốc lá nặng, mà là của Tống Du Liệt.
Thu tay về, chốc sau, lại đưa tay ra ngoài cửa xe, điều tuyệt nhất khi lái xe ở nông thôn là có thể thoải mái thả tay ra ngoài cửa sổ, để ngọn gió trêи cánh đồng vuốt ve âu yếm.
Người trẻ tuổi mua thuốc lá cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dean lặp lại lời vừa nói.
Tên nhóc đẹp trai đó và cô có quan hệ gì.
Phiền chết đi được, tên nhóc người Pháp này sao cứ liên tục băn khoăn về vấn đề này thế.
Tại sao tên nhóc người Pháp này sao cứ liên tục băn khoăn về vấn đề này rất nhanh đã có câu trả lời, sau khi Qua Việt Tú khai cho hắn biết mối quan hệ của cô và Tống Du Liệt, Dean nói cho cô biết một chuyện.
Khi đó, trong lúc Tống Du Liệt đến tiệm tạp hóa nhà họ mua thuốc lá, con buôn thuốc lá khét tiếng ở thị trấn Mossan cũng ở đây, khi Dean đi đổ rác thì nhìn thấy Tống Du Liệt và con buôn thuốc lá đó đang nói chuyện phiếm với nhau ở giao lộ.
"Tiểu xảo của tên kia rất khéo, năm tôi mười mấy tuổi đã bị hắn lừa một lần, rồi sau đó phải ở trại cai nghiện mất nửa năm."
Lời này khiến Qua Việt Tú nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Dean nói cho cô, tên buôn thuốc lá kia bán rất nhiều loại thuốc đặc biệt: Cần sa, thuốc gây ảo giác, cũng có bán cả thuốc phiện nữa
"Fiona, lúc cô trở về nhớ chuyển lời đến em họ của cô, cách xa người kia một chút." Dean nói với cô.
"Ừ." Miệng đã đồng ý, nhưng đầu óc cô rối tung lên, thị trấn Mossan cách xa thành phố, người ở nơi đây không biết thân phận của Tống Du Liệt, càng không biết tên nhóc đẹp trai đó còn có một biệt danh là "Novichok".
Đầu óc xoay mòng mòng, rồi đưa ra kết luận: Tống Du Liệt không phải là tên dễ bị lừa gạt, một con buôn thuốc ở thị trấn nhỏ làm sao có thể lừa được Tống Du Liệt.
Nhưng mà...
Trước khi gặp ông trùm của "Băng đảng Mỹ", Tống Du Liệt từng nói thỉnh thoảng anh cũng cần có những thời khắc phải thả lỏng, hơn nữa, người phụ nữ tên Qua Việt Tú lại một lần nữa chạy trốn khỏi anh.
Cô với anh đều biết, lần này, lần này không giống lần trước nữa.
Nếu như vậy thì...
Không, không đâu, Qua Việt Tú lắc đầu.
Một dạo nào đó, Tống Du Liệt cư xử lạnh lùng và độc ác không kém gì Qua Hồng Huyên, một thời gian rất dài anh đã ném Qua Việt Tú sang một bên, không thăm không hỏi gì đến. Bất kể cô ầm ĩ thế nào anh cũng thờ ơ, nếu không phải lần ngoài ý muốn đó ở Murmansk khiến cho bọn họ....biến thành mối quan hệ này
Phiền chết, phiền chết đi được.
Tại sao Dean lại phải nói cho cô những chuyện này.
Bởi vì chuyện mà Dean nói, dọc đường Qua Việt Tú đều thấp thỏm không yên.
Thất thần chọn quà cho ông ngoại, danh sách mua đồ đã liệt kê ra cũng chỉ mới mua được một nửa, bữa trưa còn chưa ăn đã giục Dean về nhà, trêи đường về nhà còn ra sức giục Dean lái xe nhanh chút.
Rốt cuộc, xe đã đỗ ngoài cửa nông trang của ông ngoại.
Lúc tháo đai an toàn, càng tháo vội càng loạn, dây đai an toàn lập tức bị kẹt, không sao gỡ được.
Đây là một chiếc xe cổ, đai an toàn cũng thiết kế theo kiểu xưa, một khi tháo ra không đúng sẽ dễ dàng tạo thành nút chết, tạo thành nút chết rồi thì phải làm sao bây giờ?
Dean nói có hai cách giải quyết, một là cắt đứt dây an toàn, hai là giống như thợ phá khóa vậy, tìm đúng thiết bị lò xo, nhấn một phát, xong.
Dean nói nếu anh ta cắt đứt dây an toàn, về nhà khẳng định sẽ bị làu bàu càm ràm, làu bàu cũng được, sợ là bố anh ta sẽ khấu trừ tiền bán pizza vào phí tổn thất dây đai an toàn.
"Mỗi ngày tôi chỉ bán được nhiều nhất là chiếc pizza, tháng này tôi đã gửi bộ hồ sơ nhưng chưa nhận được cuộc gọi phỏng vấn nào." Dean còn nói vậy.
Được rồi, nghe có vẻ hơi thảm.
Qua Việt Tú để cho Dean thử tìm cách tháo đai an toàn, chẳng qua là phương pháp này hơi khiếm nhã, nếu có người đi qua trước xe, nhất định sẽ cho rằng họ là một đôi tình nhân đang âu yếm trong xe.
Qua Việt Tú cố gắng tuồn người xuống, như vậy có thể giảm bớt khả năng bị phát hiện, nhưng bộ dạng này, trông cô với Dean càng giống như đang thân mật trong xe hơn.
Đợi mấy phút, Dean vẫn chưa tìm được khóa đai an toàn, lúc này, đầu anh ta bù rù cọ tới cọ lui trước ngực cô, không nhịn được hỏi: "Tìm được chưa?", "Nhanh lên, nhanh lên"
Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, nhìn qua cửa kính, ngay cả Qua Việt Tú cũng cho rằng cô với Dean đang thân mật trong xe, không khí trong buồng xe cũng không thoáng, Qua Việt Tú không nhịn được nữa, hỏi: " Euro có đủ không?", "Cô hỏi cái này làm gì?", "Đai an toàn Euro có đủ không, hay chưa đủ, phải Euro?"
Một bóng người đứng trước cửa kính chắn gió.
Thấy rõ người trước xe, như bị điện giật, Qua Việt Tú đẩy Dean ra.