Trở về phòng, Qua Việt Tú cầm điện thoại lên xem, đúng là điện thoại đã hết pin
Tống Du Liệt đoán không sai, suy nghĩ chính xác này đến từ việc anh đã từng gọi điện thoại cho cô, nói cách khác có nghĩa là cô không bị nhốt trong khách sạn.
Hí hửng đến trước mặt Tống Du Liệt, Tống Du Liệt đang kiểm tra thiết bị an toàn trong khách sạn có được đặt đúng nơi hay không, cô hỏi vì sao chỉ có mình anh trở về, trợ lý của anh đâu rồi.
Không trả lời.
Không sao, đây là chiêu cô quen dùng để làm thân với anh.
Tiếp tục "làm thân": "Hôm nay bận lắm à?"
"Ừ."
"Công việc vẫn suôn sẻ chứ?"
"Ừ."
"Bữa trưa và bữa tối đều ăn ở nhà máy à?"
"Ừ."
Tâm trạng hí hửng bởi vì một hỏi một đáp mà dần dần trở nên ảm đạm, tiếp theo thì sao? tiếp theo có phải là hỏi trưa với tối nay anh ăn gì ư?
Cô cảm thấy cứ hỏi những câu hỏi như vậy rất nhàm chán.
Nhưng cô chẳng còn gì để nói cả.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cho dù là như vậy, cô vẫn không rời anh nửa bước, nhìn anh, trong lòng thầm mong anh có thể hỏi đến cô một chút: Qua Việt Tú, làm sao mà em tìm được anh.
Nếu anh hỏi câu này, cô sẽ một năm một mười(), kể cho anh nghe từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô hi vọng anh sẽ dùng nụ hôn để trấn an cô, đường tới đây bảo không sợ là giả, cô chưa từng đến quốc gia này bao giờ, lỡ như tài xế lái xe chở hàng thật sự sẽ bán cô cho dân bản xứ sinh con thì sao?
(): 一五一十: thành ngữ, nguyên bản, rõ ràng, không che giấu
Nhưng, không có, kiểm tra xong độ an toàn của khách sạn, Tống Du Liệt thoáng nhìn cô một cái, nói chúng ta còn phải ở đây một ngày.
Gật đầu.
"Vì để môi trường gần khu sinh thái tự nhiên nhất, khách sạn cũng nuôi quạ đen, quạ đen kêu liên tục vì bọn chúng đói, chờ một lúc anh sẽ gọi điện cho lễ tân."
Gật đầu.
Tống Du Liệt lại nhìn cô, nói anh về phòng đây.
"Anh...", dừng một lát: "Anh phải làm việc sao?"
Cặp tài liệu dày thế kia, khẳng định mang về rất nhiều việc.
"Ừ."
"Vậy....đừng làm việc quá muộn."
"Em cũng ngủ sớm một chút."
"Được."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi chúc "Ngủ ngon", tay Qua Việt Tú duỗi ra, ống tay áo sơ mi của anh lướt qua đầu ngón tay của cô nhưng cô vẫn không dám bắt lấy nó.
Chỉ có thể đứng ở đó, giương mắt nhìn anh đi, rất nhanh truyền đến tiếng đóng cửa, Tống Du Liệt về phòng.
Cũng không biết qua bao lâu, bước chân như mộng du đi về phía trước.
Đứng trước cửa phòng mình nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng của anh, không biết đã nhìn bao lâu, bước chân di chuyển đến cửa phòng anh, đưa tay.
"Cốc, cốc, cốc." tiếng gõ cửa vừa trầm vừa buồn.
Không ai trả lời.
"Cốc, cốc, cốc.", lại gõ.
Cuối cùng giọng Tống Du Liệt cách vách cửa truyền đến: "Có chuyện gì không?"
Đúng rồi, có chuyện gì không.
Qua Việt Tú nhìn tay mình, cô vừa dùng cái tay này gõ cửa phòng Tống Du Liệt.
Cổ họng khô khốc: "Tống Du Liệt."
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Cặp mắt cũng đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Quạ đen không còn kêu nữa, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Bước về phía trước một bước, tay nghiêm túc thả xuống, hỏi: Tống Du Liệt anh còn cảm thấy em đáng yêu nữa không?
Không trả lời.
"Sau khi Qua Việt Tú đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, Tống Du Liệt có còn cảm thấy Qua Việt Tú đáng yêu nữa không?"
Không trả lời.
Sau khi rời khỏi trấn Mossan, Qua Việt Tú đã suy nghĩ lại mọi chuyện mình đã làm, giống như lời Tống Du Liệt nói: Qua Việt Tú đúng là một đội bóng dở tệ.
Nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, bây giờ chắc mới có mười giờ nhỉ? Thời gian này mà còn bàn luận với Tống Du Liệt việc Qua Việt Tú có đáng yêu hay không qua cánh cửa có hơi kỳ quặc.
Thế nhưng ánh mắt vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Giống như nói mớ trong cơn mơ: "Tống Du Liệt, bây giờ anh có còn đồng ý làm lành với em không?"
Không trả lời.
Tại sao còn không trả lời cơ chứ?
Có lẽ còn cần cô nói cặn kẽ hơn một chút.
"Tống Du Liệt có đồng ý làm lành với Qua Việt Tú hay không ý là..." khó khăn mở miệng: "Nếu như lần sau chúng ta còn cùng nhau đi sắm đồ gia dụng, em sẽ không trốn tránh nữa, em sẽ sảng kɧօáϊ nói với chủ cửa hàng đồ gia dụng rằng chúng tôi muốn có một chiếc giường đôi, nếu chủ tiệm còn tặng thêm cốc tình nhân, em sẽ cảm ơn bà ấy, nói rằng như vậy thì tốt quá, chúng tôi đang cần thứ này, trước khi rời đi, em sẽ nói cho bà ấy biết, thưa bà, trực giác của bà rất chính xác, tôi và anh ấy đang sống chung với nhau."
"Bây giờ chúng tôi đang sống chung với nhau." Giống như viên kẹo ngọt.
Viên kẹo này còn có một chút vị chanh, có một chút chua xót, vị chua xót ấy khiến lông mi cô phủ một chút sương mù, nhưng trong lòng lại là mùi vị khác.
Tại sao lại không trả lời, có phải những lời này đã nói quá trễ rồi không?
Cúi đầu.
Nhìn sàn nhà.
Hay là anh chưa nghe được, có muốn cô nói thêm lần nữa không?
Nhưng mà những lời cô vừa nói đã rút cạn sức lực của mình, bây giờ chân cô mềm nhũn, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ngơ ngác nhìn sàn nhà, không biết phải làm thế nào mới phải đây?
Sau đó, một luồng sáng chiếu trêи mặt đất, mới đầu chỉ có một khe hở, dần dần luồng sáng kia lớn dần, là ánh sáng màu vàng quất, cô yêu màu sắc ấy, giống như cốc nước cam tươi ngon.
Bừng tỉnh, ngẩng đầu.
Cánh cửa đã mở ra một nửa, ánh sáng màu vàng quất len qua cánh cửa kia.
Ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kia mở ra một nửa.
Có một cánh tay vươn ra khỏi cửa, đó là một bàn tay có ngón tay thon dài trắng nõn, những ngón tay thon dài trắng nõn ấy dễ dàng nắm lấy cổ tay cô.
Từ nắm chuyển thành bắt lấy, mạnh mẽ bắt lấy tay cô, kéo một cái, cơ thể cô cứ như vậy lảo đảo đi về hướng ánh sáng màu vàng quất kia.
Tiếng đóng cửa rất khẽ.
Phần lưng của cô dán lên cửa, cặp tay kia không chờ nổi nữa nựng gò má cô, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, đầu tiên là chạm vào chóp mũi, chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô, hai gò má dán vào nhau, cọ qua cọ lại.
Cuối cùng trán anh dán lên vầng trán cô.
"Qua Việt Tú."
"Ừm."
"Qua Việt Tú."
"Ừm."
"Qua Việt Tú."
"Em đây, em đây."
Hơi thở nóng rực phả vào gương mặt cô, mỗi một hơi thở dường như muốn thiêu đốt cô, giọng nói vừa chua xót vừa khổ sở: "Qua Việt Tú."
"Em đây, em đây." Cuống quýt đáp lại.
Đột nhiên anh cứ giận dữ như vậy còn mắng cô là con nhỏ điên.
Ngữ khí rất phẫn nộ: "Qua Việt Tú là một con nhỏ điên, Qua Việt Tú cái con nhỏ điên đáng ghét này, anh phải làm gì với em bây giờ? Hửm?"
Im lặng, ngây ngốc tiếp nhận cơn phẫn nộ của anh.
Từ phẫn nộ biến thành thở dài, từ thở dài chuyển thành nhẹ nhõm.
Nhẹ giọng bên tai cô: "Qua Việt Tú, em nói đi! Anh phải làm gì với em bây giờ?"
Hai tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh, khẽ nói: "Anh muốn bắt Qua Việt Tú làm thế nào thì làm thế nấy, nhét vào container, giấu vào trong tủ quần áo, phù phép một câu thần chú lên người cô ấy, làm thế nào cũng được."
"Làm thế nào cũng được ư?"
"Ừm, làm thế nào cũng được."
"Qua Việt Tú, em giống như lúc xuất hiện trong giấc mơ của anh, đều rất biết nói những lời đường mật."
"Ở trong giấc mơ của anh em luôn nói những lời đường mật sao?"
"Đúng vậy. Qua Việt Tú trong giấc mơ của Tống Du Liệt luôn nói những lời ngọt ngào, nhưng lần này là êm tai nhất, Tống Du Liệt, anh có muốn làm lành với em không?"
Anh cười, nụ cười ấy xen lẫn khổ đau, lẩm bẩm lặp lại: "Qua Việt Tú nói Tống Du Liệt, anh có muốn làm lành với em không?"
Nơi khóe mắt bỗng vương nước mắt.
Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt của Qua Việt Tú, chậm rãi rơi xuống.
Thật trùng hợp, Tống Du Liệt cũng luôn xuất hiện trong giấc mơ của Qua Việt Tú, cô phải kể cho anh chuyện này.
Vì vậy cô nói với anh: "Qua Việt Tú trong giấc mơ của Tống Du Liệt luôn biết nói những lời ngon tiếng ngọt, nhưng Tống Du Liệt trong giấc mơ của Qua Việt Tú lại không thích nói chuyện lắm, dù không nói chuyện nhưng tay anh ấy hư lắm."
"Làm mấy chuyện xấu sao?"
"Làm mấy chuyện xấu á...", suy nghĩ một lát, Qua Việt Tú quyết định kể cho anh một lần nọ: "Ngày hôm trước em ở trong lều buồn giận, anh liền bước vào, sau đó anh đè em dưới người, bắt đầu chạm vào em, anh muốn em cho anh, em đồng ý rồi, nhưng Jennifer nói rằng em chưa biết yêu đương bao giờ khiến em rất tức giận, vì vậy em kể cho anh chuyện của Jennifer, sau đó, để em không tò mò chuyện của Jennifer nữa anh lại....anh lại khiến em tò mò chuyện thứ ở trêи đùi em là gậy bóng chày hay gậy sắt, anh còn bảo có thể gọi nó là côn thép nung nóng cũng được."
Anh gục đầu lên hõm vai cô cười, cười mãi cười mãi, vừa cười vừa nói: "Con nhỏ điên thì ra vẫn là một cô gái háo sắc." Đánh nhẹ vào vai anh, nổi nóng nói Tống Du Liệt người xấu xa là anh.
"Ừ, chính xác, người xấu xa là anh."
"Tống Du Liệt."
"Ừm."
"Vậy có phải bây giờ chúng ta đang nằm mơ không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Cô không muốn nghi ngờ cũng không được, cách đây không lâu, cô đã gặp giấc mơ giống như vậy, ở trong phòng có một cánh tay, cánh tay ấy kéo cô vào trong phòng, là tay của Tống Du Liệt.
Vừa dứt lời, bỗng cảm thấy đau, rêи rỉ.
Giọng anh khàn khàn: "Bây giờ có cảm thấy mình đang mơ nữa không?"
Lắc đầu, trong mơ lúc anh làm cô, chỉ thấy nhột chứ không thấy đau, chẳng qua là đã gỡ bỏ được khúc mắc rồi mà Tống Du Liệt vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Ghé sát vào tai anh thì thầm nói lần này Qua Việt Tú tự đưa tới cửa, anh có vui không?
"Ừ."
"Vui cỡ nào?"
"Vui bao nhiêu thì không biết nhưng có thể khẳng định là nhất định còn nhiều hơn em biết."
Vậy chắc là rất nhiều, rất nhiều.
Mặt mày hớn hở.
Nhưng còn một chuyện cô cần anh phải xác nhận.
"Vậy anh, vậy....bây giờ anh còn muốn em không?" Dè dặt hỏi.
Không trả lời, cô nóng nảy, vậy anh còn với tay vào quần áo cô, hơn nữa động tác cũng không kiêng nể tí nào.
Dậm chân. Kéo vạt áo: "Vậy anh còn muốn em không?"
"Muốn." Giọng nói vừa trầm vừa khàn.
"Gì cơ?"
"Muốn, làm sao mà anh nỡ không muốn chứ, càng không nỡ không muốn."
Hóa ra là như vậy.
Hai mươi sáu năm trôi qua Qua Việt Tú cũng được nếm vị ngọt lành của nước mắt hạnh phúc trong truyền thuyết, rơi dọc từ khóe mắt rồi chảy đến trái tim, có một sức mạnh biến hóa thần kỳ khiến mọi đau khổ trước kia đều hóa thành niềm vui.
Vui, cực kỳ vui vẻ.
"Muốn, làm sao mà anh nỡ không muốn chứ, càng không nỡ không muốn." Có lẽ những lời này chính là kết cục của Tống Du Liệt khi trúng phải lời nguyền của Qua Việt Tú.
Là lời nguyền từ khi sinh ra đã có.
Là thần chú mê hoặc ư?
Nếu không phải thì trêи thế giới này tại sao lại có một loại tình cảm không hợp lý như vậy tồn tại.
Nghiên cứu kĩ logic của đoạn tình cảm này: Nó chẳng hề theo một trình tự gì, lại càng không có bất cứ một chiến thuật nào. Cho dù ở vạch điểm đã mất quả ba điểm rồi nhưng vẫn miệt mài tiếp tục tiến lên, tay nâng thật cao, quả bóng bay về phía khung gỗ, "ầm", quả bóng bật ra khỏi khung thành, lần tiếp theo, mắt vẫn nhìn giỏ bóng rổ, ánh mắt vẫn rất sáng ngời.
Đây chắc chắn là bị mê hoặc rồi?
Đi làm, lái xe, ăn cơm, chào buổi sáng, ngủ ngon, giao tiếp với mọi người xung quanh, mở cửa phòng làm việc, một ngày theo lịch trình đã trôi qua một nửa; hoặc là đến khách sạn, hoặc là ở trêи máy bay, hoặc là trải qua một đêm dài ở nhà, nửa ngày còn lại cũng cứ thế trôi qua.
Mỗi ngày mỗi ngày, không say rượu, không tìm người gây sự, không gặp phải trạng thái tâm lý bất ổn, trừ việc có hơi nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng sẽ quên mất giây trước mình đã nói gì, cuộc sống của Tống Du Liệt trôi qua coi như không tệ.
Như vậy có thể hiểu thành: Có lẽ Qua Việt Tú không quan trọng với Tống Du Liệt như vậy.
Có lẽ Qua Việt Tú không quan trọng với Tống Du Liệt như vậy, đó là một suy nghĩ giấu sâu trong lòng anh.
Suy nghĩ được giấu sâu trong lòng ấy vào tối hôm qua khi nhìn cô ấy đang ngồi bên bể bơi liền trở lên vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.
Người con gái ngồi dưới cây cọ kia liệu có phải là một giấc mộng hay không?
Giấc mộng ấy dựa theo tâm nguyện của anh mà có: Cô ấy đang đợi tôi, dáng vẻ của cô ấy cực kì đáng yêu, tóc đáng yêu, tư thái cũng đáng yêu, lúc cúi đầu như vừa làm sai chuyện gì lại càng đáng yêu.
Qua Việt Tú, em cũng biết là mình sai rồi à.
Đi về phía cô ấy, bước đi không khác gì lúc bình thường, nhưng liệu lúc anh đến gần, bóng người ngồi dưới tàng cây kia có như giống như bong bóng rực rỡ sắc màu biến mất hay không?
Vừa đi vừa nghĩ.
Người đứng ở dưới tàng cây cọ kia có lẽ là liên quan đến cuộc gọi kia.
Qua Việt Tú gọi điện thoại cho anh.
Anh không bắt máy.
Hỏi vì sao lại không bắt máy, thật ra Tống Du Liệt đã chẳng còn hơi sức đâu nữa.
Việc không nghe điện thoại đã dẫn đến hậu quả là đêm ấy anh nằm mơ thấy Qua Việt Tú.
Con nhỏ điên ấy còn cưỡng chế xông vào giấc mơ của anh đòi sống đòi chết, đôi mắt đỏ ửng chỉ trích anh tại sao không nghe điện thoại của cô.
"Tống Du Liệt vì sao không nghe điện thoại của em.", khi cô nói đến lần thứ sáu thì anh lập tức đã đè cô xuống, chết tiệt, ngay cả trong mơ anh cũng không có cách nào với Qua Việt Tú, ít nhất cũng phải đợi cô nói xong mười lần thì mới đè cô ra chứ, mãi cho đến khi tờ mờ sáng, cô mới rời khỏi giấc mơ của anh.
Mà anh lại tắm nước lạnh xong, bắt đầu chạy quanh đường băng.
Ừm, đó chỉ là một giấc mơ.
Cho nên người con gái tựa vào gốc cây kia có thể là biện pháp của Qua Việt Tú để trừng phạt anh vì không nghe điện thoại của cô, có lẽ cũng do anh uống rượu, tối nay cô ấy còn chân thật hơn tối hôm qua.
Nhìn kĩ cô gái tựa lưng trêи gốc cây, cuối cùng, ánh mắt rơi trêи đôi giày cô đang đi.
Ờ, đi giày của đàn ông khác đến đây ra oai à.
Lần này hoặc là anh sẽ ném cô xuống hồ bơi, hoặc là giữ cô ở lại đến sáng.
Bước chân tạo thành một đường thẳng song song với cây cọ, bàn tay kia bỗng nhiên bắt lấy ống quần của anh, cơn gió thổi qua xua đi mùi rượu.
Tống Du Liệt đã rõ, bóng người dưới gốc cọ kia là thật.
Bóng người ấy là thật, như vậy...
Đôi giày của đàn ông khác trêи chân cô ấy cũng là thật, không chỉ có vậy, áo khoác trêи người cô cũng là kiểu nam.
Cho dù đến giờ phút này, con sâu ghen tị trong lòng vẫn rất sục sôi.
Không thể ném cô xuống hồ bơi lại càng không thể để cô ở đó suốt đêm được.
Cô tỏ vẻ đáng thương bảo em đói rồi, chết tiệt!
Thừa nhận đi Tống Du Liệt, từ lúc mở cánh cửa phòng vệ sinh kia nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng vì khóc của cô ấy, mày đã không nhịn được mà muốn ôm cô ấy vào ngực rồi, mày còn muốn dùng những câu nói đáng yêu nhất thế giới để dỗ cô ấy, dỗ đến khi nào cô ấy mỉm cười, nếu cô ấy đòi mày giải thích vì sao không nghe điện thoại của cô ấy sợ là mày cũng thuận theo ý cô ấy luôn.
Không, không, không, đã sớm có dấu hiệu bại trận từ trước rồi.
Khi nhìn qua cánh cửa kia, nhìn thấy cô ấy ngồi dưới gốc cây cọ, bộ dạng cực kỳ đáng thương, anh đã đoán ra Tống Du Liệt không thể nào thoát nổi đội bóng dở tệ mang tên Qua Việt Tú được.
Phải tốn bao nhiêu công sức mới kiềm chế: Không ôm cô ấy vào lòng, không hỏi vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, không hỏi cô ấy tìm mày làm gì.
Những điều ấy trong khoảnh khắc này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là cô ấy đã ở đây rồi.
Cũng thiếu nghị lực như trêи, phải kiềm chế lắm mới không bước đến hôn lên khóe mắt hồng hồng của cô.
Vừa hôn vừa thuận theo ý cô: Đúng đúng đúng, đều là do Tống Du Liệt sai, đúng đúng đúng, Tống Du Liệt là tên khốn kiếp, đúng đúng đúng, tên khốn Tống Du Liệt làm sao có thể coi thường việc Qua Việt Tú giao hộ chiếu cho anh ta chứ? Đó là một tội ác tày trời.
Không thể ôm, không thể ôm cũng không thể chạm vào... người phụ nữ tên Qua Việt Tú kia phải nếm chút đau khổ.
Sau khi chịu chút đau khổ này, cô ấy sẽ biết được trêи thế giới còn có mùi vị chia ly, con nhỏ điên của anh.
Khi nếm được mùi vị chia ly cô ấy sẽ biết trân trọng hơn. Cùng nhau đi tản bộ, cùng nhau chúc ngủ ngon, cùng nhau nấu cơm, cùng xem phim, cùng ngồi trêи ghế băng, khi giận sẽ trừng mắt, trong lúc ầm ĩ tức giận thì chỉ cần một nụ hôn là có thể hóa giải, ... rất nhiều thứ đều cần đến yêu thương, khoan dung chứ không phải phá hỏng, lại càng không phải chiếm hữu.
Một ngày nào đó con nhỏ điên sẽ từ từ học được những điều này.
Nhưng...
Không, không, không, để con nhỏ điên từ từ học được những thứ này quá viển vông, anh chỉ muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn khiến cho cô khóc rồi lại cười... suy nghĩ này khi nhìn thấy cô trang điểm ăn mặc lồng lộn, nhân cơ hội anh không để ý lén chuồn ra ngoài đã trở nên rất mãnh liệt.
Môi đỏ, váy lộ eo, cứ như vậy mà đi xem biểu diễn sao, còn nữa, gò má hồng hồng kia là thế nào?
Quỷ tha ma bắt, nếu đi xem biểu diễn thật thì có biết bao gã đàn ông lén liếc mắt về phía cô, lúc nhìn thấy cô không chừng đã thầm đo đạc ngực cô một lần.
Người phụ nữ Qua Việt Tú kia chỗ nhỏ cần nhỏ chỗ lớn cần lớn, càng khiến người ta đau đầu hơn là Qua Việt Tú còn có một gương mặt rất khiến người ta yêu mến, là cái kiểu con gái ở trại hè, mấy tên nam sinh sẽ rất vui vẻ tình nguyện tất bật vì cô ấy á.
Nhưng anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Cách cánh cửa, cô nói với anh: "Tống Du Liệt, bây giờ anh có muốn làm lành với em hay không?"
Rốt cuộc quả bóng ba điểm đã vào rổ rồi sao? Đội bóng dở tệ Qua Việt Tú lần này rốt cuộc đã ghi điểm rồi ư? Hay là đây chỉ là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại?
Ngay cả Tống Du Liệt cũng không biết.
Rõ ràng Qua Việt Tú ở ngoài cửa phòng anh, Qua Việt Tú đến tìm anh, lần này không phải đến nhờ anh thu dọn cục diện rối rắm nữa.
Mặc dù cô ấy đi giày của người đàn ông khác xuất hiện, hơn nữa giày trêи chân cô ấy nhìn phát biết ngay là của ai.
Bây giờ, cô ấy đang ở ngoài cửa.
Mở cửa.
Tay nắm chặt tay cô, kéo một cái, cô đã mềm mại ngã vào lồng ngực anh.
Chỉ mong rằng lần này Qua Việt Tú có thể hiểu chuyện một chút.
Cô đã học được cách ủi áo sơ mi cho anh.
Nếu như cô có thể học cách sắp xếp hành lý cho anh thì càng tốt, phải biết là mỗi tháng ít nhất anh phải đi công tác hai lần, dĩ nhiên anh cũng sẽ mang cô đi cùng.
Lúc Qua Việt Tú vì tức giận mà chạy thật nhanh anh sẽ cùng cô chạy, lúc Qua Việt Tú cảm thấy cô đơn, anh sẽ nói những lời cô thích nghe.
Ví dụ như Qua Việt Tú tóc em đẹp lắm.
Con nhỏ điên rất lười biếng, khẳng định là trong lòng con nhỏ điên đã từng có mong muốn cắt tóc ngắn cho tiện, nhưng trước mắt, con nhỏ điên không có đủ tự tin để cắt tóc.
"Qua Việt Tú tóc em đẹp lắm" là một trong những loại thức uống năng lượng của con nhỏ điên.