Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

quyển 2 chương 44-1: giãy chết 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Qua mất mười ngày, bọn họ rốt cục cũng về tới Phượng đều, nhưng Phượng đều sớm đã loạn thành một đoàn, mà Thiên Thanh Hoàng cũng không trực tiếp hồi cung mà ở Mị Âm các nghe phía dưới hồi báo tin tức.

“Chủ thượng! Mười ngày qua, đột nhiên xuất hiện một thế lực không rõ tên chiếm lĩnh hoàng cung, giết chết các binh sĩ giám thị Hàn Thái hậu, còn Hàn Thái Hậu thì mất tích!”

“Cửu Thiên đã xác nhận trước, thế lực đó thuộc Chuyên Môn phái, là đội ngũ mà Chuyên Môn phái lén huấn luyện!”

“Người cướp đi Hàn Thái Hậu là chưởng môn của phái, Hàn Thái Hậu bây giờ còn ở Phượng đều, cùng với chưởng môn kia và Hàn Linh Nhi bàn tính soán ngôi đoạt vị!”

“Trong triều, các đại thần bị Hàn Thái Hậu mua chuộc, nghiêm khắc khiển trách Hoàng Thượng tàn bạo bất nhân, gần như một nửa đã phản chiến, số ít thì dao động, cũng có một số kiên định cự tuyệt, đứng bên Hoàng Thượng và Nhiếp Chính vương tạo thành một mặt trận!”

Rất nhanh sau đó, một danh sách rõ ràng được đưa tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng, nàng cười lạnh: “Bách túc chi trùng tử nhi bất cương ( Rết trăm chân khó ngã) lời này quả nhiên rất đúng!” Lần trước Hiên Viên Tuyệt quyết tuyệt dùng thủ đoạn cũng không thể làm cho thế lực của Hàn Thái Hậu hoàn toàn tiêu tán, nay lại có Chuyên môn phái giúp đỡ thì khẳng định là như hổ thêm cánh. Mặt khác lại nhân lúc Hiên Viên Tuyệt ở biên quan nàng cũng không ở hoàng cung, chỉ có mỗi vương gia gà mờ Hiên Viên Địch nắm giữ hoàng quyền mà bày kế, bàn tính này thực rất khá!

Bất quá, nếu như bọn họ biết tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của nàng thì không biết sẽ thấy thế nào? Hàn Thái Hậu muốn chết, nàng nhất định sẽ khiến bà ta chết không thể chết lại lần nữa, mà chỗ đại thần phản chiến này, dù sao khoa khảo của Lý Lương cũng được cử hành trong tháng này, còn sợ gì thiếu người? Vừa đúng lúc nên thay máu toàn bộ triều đình.

“Tỷ tỷ, bây giờ không cần hồi cung chủ trì đại cục sao?” Triển Hạo nhìn Thiên Thanh Hoàng không thấy có ý hồi cung, không khỏi thắc mắc. Tuy hắn không hiểu kế này nhưng cũng nghe ra được Hàn Thái Hậu muốn mưu quyền soán vị. Nhưng vì sao tỷ tỷ lại không có chút nóng nảy nào?

“Không phải Hiên Viên Địch đang ở đó rồi sao? Hắn là Nhiếp Chính vương, có hắn là ổn!” Thiên Thanh Hoàng tâm trạng tốt cầm một ly trà vừa uống vừa nói.

Mà Triển Hạo nghe xong hơi nhíu mi: Hiên Viên Địch? Tuy hắn có thân phận hoàng tử nhưng không có lấy một điểm ra dáng hoàng tử. Hắn làm Nhiếp Chính Vương? Có thể làm gì sao? Triển Hạo hắn nghiêm trọng hoài nghi!

Thiên Thanh Hoàng thấy cái dạng này, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, buông chén trà: “Có phải đệ cảm thấy Hiên Viên Địch không ra dáng một Nhiếp Chính vương không?”

Triển Hạo thành thực gật đầu: “Tưởng tượng không ra bộ dáng Vương gia bây giờ của hắn!” Nếu như hắn vẫn giữ cái bộ dáng như trước kia thì âm mưu lần này khẳng định sẽ thua thảm!”

Thiên Thanh Hoàng than nhẹ: “Lúc trước hắn muốn đi theo ta, ta đã nói rõ tuy rằng ta thích hắn trong sáng thuần khiết, nhưng ta không hi vọng điều đó lại biến thành ngu muội, cái gì cũng không hiểu. Hắn vẫn duy trì tấm lòng của hắn là tốt, nhưng cần đủ cả trí tuệ và năng lực, bởi vì bên cạnh ta không cần phế vật!”

“Trừ võ công, thì về tri thức ta có thể dạy, nhưng cũng không biết hắn sẽ lĩnh hội đến bao nhiêu!” Thiên Thanh Hoàng vô tình nói: “Hắn là một hoàng tử, đây là trách nhiệm cũng là sứ mệnh, thân là hoàng thất, hắn không thể trốn tránh, hoặc là hắn làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, hoặc là lúc này để chút âm mưu bình thường mưu sát đi, không có lựa chọn khác!”

“Nếu hắn thật sự thất bại thì tỷ tỷ sẽ ra tay cứu giúp sao?” Nhất định đi, bởi vì tỷ tỷ thật sự để ý tới người ở bên cạnh nàng, Triển Hạo nghĩ như vậy, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại trả lời khiến cho hắn kinh ngạc.

“Không!” Sắc mặt của Thiên Thanh Hoàng rất kiên quyết, không mang ý đùa: “Nếu hắn chỉ là Hiên Viên Địch, ta nhất định sẽ cứu, nhưng hắn là hoàng tử Tây Hạ, hiện tại còn là Nhiếp Chính vương. Chút chuyện như vậy cũng không thể xử lý thì hắn là một kẻ thất bại. Hắn là đồ đệ của ta, ta không cho phép hắn thất bại dễ dàng như thế, cho nên ta sẽ không cứu. Ta đã cho hắn đầy đủ lực lượng, trận chiến này sống hay chết phải xem ở chính hắn!”

Mặc dù có chút tuyệt tình, nhưng Triển Hạo cảm thấy mình có thể hiểu được! Đồng thời cũng cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng Hiên Viên Địch sẽ không chết thảm.

“Nha đầu! Đi ăn cơm trưa trước đi!” Qua Nhã đi đến nói.

“Được!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Triển Hạo: “Đệ không phải có thể ẩn mình sao? Tự vào hoàng cung đi dạo đi!”

“Đệ biết rồi!” Triển Hạo bây giờ là hồn, cho nên không cần phải ăn; nghe xong Thiên Thanh Hoàng mỉm cười, sau đó quay đầu đi về phía hoàng cung. Kỳ thật hắn cũng muốn nhìn một chút xem Hiên Viên Địch làm Vương gia có bộ dáng gì.

Qua Nhã có chút kinh ngạc về Triển Hạo, nhưng nàng tôn trọng hắn nên cũng không hỏi, chỉ có chút lo lắng: “Hắn đi như vậy không có vấn đề gì sao?”

“Không sao!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy đi qua: “Đi thôi! Đi ăn cơm, ta thật ra hơi đói!”

Nghe vậy, Qua Nhã cũng không nói nhiều, xoay người đi theo Thiên Thanh Hoàng; hai người đi ngang qua phòng Hoa Úc, Thiên Thanh Hoàng hơi dừng bước chân, nhìn cửa phòng một lúc rồi quay người đi tiếp! Ở phía sau, Qua Nhã cũng nhìn, con ngươi có chút ảm đạm, quay đầu nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, muốn nói lại thôi! Nàng rất muốn hỏi Hoa Úc vì sao không trở về, nhưng lại không biết nói như thế nào! Nàng biết Thiên Thanh Hoàng không nói khẳng định có lý do, nhưng thực sự nàng rất lo lắng!

Phù Linh lại đi tới chỗ Mạc thúc, cho nên chỉ có Thiên Thanh Hoàng và Qua Nhã ăn cơm, bàn ăn vỗn tĩnh lặng, lại bởi hai người đều không nói lời nào càng trở nên an tĩnh hơn.

Thiên Thanh Hoàng tự nhiên ăn cơm, còn Qua Nhã thì vẻ mặt rối rắm, Thiên Thanh Hoàng xem như không thấy, bình thường ăn xong bát cơm, sau đó nhẹ nhàng buông đũa.

“Muội muốn ăn nữa không, ta lấy cơm cho muội!” Qua Nhã buông bát nói, cơm trong bát nàng bị nhíu nát, một miếng cũng không ăn.

“Không cần!” Thiên Thanh Hoàng lấy khăn tay ở một bên lau miệng: “Tỷ muốn hỏi gì thì hỏi đi, bộ dáng kia ta nhìn thấy khó chịu!”

“A!” Qua Nhã sửng sốt, suy nghĩ một chút rốt cục vẫn hỏi: “Hắn đâu?”

Thiên Thanh Hoàng đương nhiên biết nàng nói hắn là Hoa Úc, nàng trở về cũng chỉ có Thu Triển Hạo đồng hành, về phần con hồ ly kia, Qua Nhã chỉ sợ là không tưởng tượng ra nổi; Hoa Úc vì khôi phục nhân thân nên ở trong phòng bế quan, cho nên một bóng hồ ly cũng nhìn không thấy.

“Hắn không có gì nguy hiểm, sẽ nhanh trở về thôi!” Nàng cũng chỉ có thể nói có vậy, nàng đã đồng ý với Hoa Úc, cho dù là Qua Nhã cũng sẽ không nói một câu, dù sao nàng cũng hiểu rõ yêu nghiệt kia không thích bộ dáng hiện tại như nào.

“Có thể nói cho ta biết hai người ra ngoài đã xảy ra chuyện gì không?” Qua Nhã biết Hoa Úc không có nguy hiểm, hơi giảm giọng xuống, nhưng trong lòng vẫn không chịu buông.

“Không thể!” Hai chữ, Thiên Thanh Hoàng trả lời rõ ràng vô cùng, sự tình không thể nói cho Qua Nhã, nàng cũng không có cách giải thích rõ ràng. Mà Thiên Thanh Hoàng lời nói vô tâm lại làm thương tâm Qua Nhã; nàng biết giữa nàng cùng Thiên Thanh Hoàng và Hoa Úc có một bức tường, cho dù nàng có làm thế nào cũng không thể theo chân bọn họ vào thế giới đó, nhưng nghe Thiên Thanh Hoàng nói như vậy không tránh khỏi lạnh tâm.

“Ta chỉ muốn biết một chút thôi, vì sao không thể nói một câu?” Qua Nhã cắn môi, trong lòng dâng lên một tia oán hận, tuy rằng nàng đã cực lực ngăn chặn ghen tị trong lòng, nhưng mỗi lần nhìn Hoa Úc đối xử với Thiên Thanh Hoàng khác với mình thì tâm tư liền khó chịu; hiện tại nàng chỉ muốn biết bọn họ đi đâu cũng không thể!

“Qua Nhã, tỷ thay đổi rồi!” Thiên Thanh Hoàng thở dài một hơi, một Qua Nhã vốn tự tin, lớn mật, cầm được thì cũng buông được, hiện tại lại trở nên cẩn thận như vậy, tâm tình phức tạp, so với ngày trước, kém nhiều lắm.

“Là mọi người cùng thay đổi, không phải muội cũng thay đổi sao?” Qua Nhã buồn bã cười: “Lúc trước muội vô tình, lạnh lùng, nay bởi vì Hiên Viên Tuyệt mà trở nên ra dáng nữ nhân một chút, thậm chí vì hắn nguyện ý đi lên triều đình, không giống với tính cách của muội!” Thiên Thanh Hoàng nghe ra trong giọng nói của Qua Nhã có oán khí, sắc mặt cứng đờ.

“Ta chỉ dựa theo nguyên tắc làm việc, không có gì thay đổi, từ trước tới nay ta vẫn vậy!” Nàng có khác, đó là khác khi ở trước Hiên Viên Tuyệt, còn lúc khác, nàng vẫn là Thiên Thanh Hoàng trước kia!

“Thật không?” Qua Nhã ảm đạm không nói, cúi đầu không để người khác thấy biểu cảm.

“Tỷ vì ta không nói mà không thoải mái sao?” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm Qua Nhã chú ý, nàng đã lâu rồi chưa nghe Thiên Thanh Hoàng dùng loại thanh âm lạnh lẽo này nói chuyện với mình, trong lòng cười khẽ, quả nhiên là thay đổi sao? Lắc đầu: “Không có!”

“Không có sao?” Thiên Thanh Hoàng nhìn thẳng nàng: “Tỷ có biết lúc trước vì sao ta và tỷ lại trở thành bằng hữu không?” Nàng ghét rắn nhất cũng vì Qua Nhã, nhưng cuối cùng vẫn là trở thành bằng hữu.

“Ta…” Qua Nhã có chút mê mang, nàng tìm Thiên Thanh Hoàng làm bằng hữu là vì thích, nhưng Thiên Thanh Hoàng vì sao nguyện ý làm bằng hữu với nàng?

“Bởi vì tỷ ngay thẳng, có gì nói đấy, mọi tâm tình đều biểu hiện trên mặt, sẽ không giấu diếm, cho nên ta mới có thể làm bằng hữu với tỷ!” Thiên Thanh Hoàng nhìn ra ngoài cửa: “Lúc ấy trong mắt tỷ không có bóng ma, chỉ có chân thành, vậy mà bây giờ tỷ lại giấu tất cả dưới đáy lòng, học nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng học oán thán ta. Đối với bằng hữu ta yêu cầu rất đơn giản, cho dù nàng có đối xử với bên ngoài thế nào, chỉ cần thẳng thắn với ta, ta liền kết bạn với nàng, ta cho phép bằng hữu có điều giấu diếm, bởi vì mỗi người đều có lúc khó nói, nhưng ta không cho phép bằng hữu của ta bày ra khuôn mặt giả dối đối với ta. Qua Nhã, tỷ nghĩ lại chính mình đi!”

Qua Nhã run lên, cúi đầu không nói.

“Tỷ oán ta, là vì Hoa Úc sao?” Thiên Thanh Hoàng đạp cửa ra ngoài, cuối cùng nói một câu: “Tỷ vì yêu nên hẹp hòi, nếu tỷ còn không trở bộ dáng trước kia thì vĩnh viễn cũng sẽ không có được tình yêu thật sự!” Mà Hoa Úc lúc trước coi trọng nàng cũng bởi vì nàng ngay thẳng, hiện tại với cái dạng này, sẽ chỉ làm Hoa Úc chán ghét. Đã nhiều năm ở chung, so với nàng không ai hiểu yêu nghiệt kia hơn!

Thiên Thanh Hoàng dứt lời, lạnh lùng xoay người, không để ý tới Qua Nhã nữa. Nàng biết Qua Nhã thích Hoa Úc, nàng cũng muốn tác hợp cho bọn họ, bởi vì nàng không chán ghét Qua Nhã, mà Hoa Úc lại cô đơn, nàng cũng hi vọng sẽ có một người ở bên làm bạn với hắn; nhưng tính tình của Hoa Úc như vậy, chỉ có tự Qua Nhã đi cảm động hắn thì bọn họ mới có cảm tình thật sự, cho nên nàng lựa chọn ngậm miệng không nói.

Có một lần Qua Nhã nói với nàng nàng ấy ghen tỵ với mình. Thời điểm đó Thiên Thanh Hoàng cũng không tức giận, bởi vì nếu như nàng yêu Hoa Úc, thì loại tâm tình này thực bình thường, nhưng ban nãy, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng cảm giác được trong lòng nàng có oán khí cùng ghen tỵ, còn có thần sắc trốn tránh khiến Thiên Thanh Hoàng lạnh tâm. Đã không có chân thành thì còn được cho là bằng hữu sao?

Thiên Thanh Hoàng ít có lòng tham, người bên cạnh cũng có hạn, người có thể hiểu nàng, tất nhiên nàng sẽ thật tình đối đãi, nhưng nàng không nghĩ tới Qua Nhã lại đối xử với nàng như vậy!

Trước kia nàng không hiểu tình yêu, nhưng từ sau khi nàng yêu Hiên Viên Tuyệt, nàng bắt đầu dần hiểu nhiều thứ. Tình yêu là hai người thật tình trả giá, là tin tưởng hoàn toàn với đối phương, là cùng đối mặt tất cả khó khăn. Qua Nhã yêu Hoa Úc, nên dùng chính bản thân mình làm hắn cảm động, nàng đã nói chỉ cần có kiên nhẫn, tảng đá cũng sẽ nóng, huống chi Hoa Úc rõ ràng là người; nhưng Qua Nhã lại bởi vì không biết tin tức của Hoa Úc mà bắt đầu oán khí như vậy, không làm nàng tức giận sao được?

Từ ngày đó, Thiên Thanh Hoàng đã hai ngày không gặp Qua Nhã, một bên phái người chặt chẽ chú ý nàng, một bên nắm giữ tất cả động thái từ hoàng cung; mà ngay tại buổi tối sau đó, ám vệ bẩm báo, Qua Nhã biến mất! Rốt cục thì tâm Thiên Thanh Hoàng cũng trầm xuống!

Gọi Triển Hạo bày cờ lên, cũng chỉ để hắn đứng bên cạnh, một tay lấy quân đen, một tay lấy quân trắng, tự mình chơi cờ. Biết Thiên Thanh Hoàng tâm tình không tốt, Triển Hạo cũng không đi quấy rầy nàng.

Thần sắc của Thiên Thanh Hoàng như bình thường, vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ nàng mới biết giờ khắc này nội tâm của mình có bao nhiêu phiền chán cùng khó chịu. Ngày ấy nàng đã nói rất nặng lời, là hi vọng có thể khiến Qua Nhã tỉnh ngộ, hy vọng có thể thấy Qua Nhã của trước kia, khi ấy hai người vẫn sẽ trở lại là bằng hữu… Nàng luôn nhẫn nại, nhẫn nại đợi nàng ấy chiến thắng oán niệm của mình, nhưng nàng ấy đúng là vẫn còn…

Biến mất! Ở trước mắt ám vệ nàng bố trí mà rời đi, không lưu lại một dấu vết, Qua Nhã, rốt cuộc tỷ đang suy nghĩ cái gì?

“Chủ tử, có người đưa tới một phong thư cho người!” Một tiểu nha đầu cầm một phong thư đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng do dự tiếp nhận, sau đó để lên bàn cờ: “Ngươi đi xuống đi!”

“Dạ…!”

Đợi người nọ rời đi, tay Thiên Thanh Hoàng nắm quân cờ đột nhiên dừng lại trên không, thật lâu không đặt xuống; trên phong thư mang theo mùi hương của Qua Nhã, cho nên nàng lập tức đoán ra chủ nhân của nó.

Hồi lâu, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng chậm rãi buông quân cờ, mở phong thư ra. Trên giấy là một chuỗi ký tự vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng chưa từng thấy chữ viết của Qua Nhã, nhưng mùi hương quả thật là nàng, mang theo vĩ giác khải thư, thoạt nhìn rất được; vài dòng mở đầu làm cho Thiên Thanh Hoàng chấn động trong lòng.

“Nha đầu, thực xin lỗi!

Tha thứ cho ta ra đi không từ giã, ta đã nghĩ suốt hai ngày, rốt cục cũng thông suốt, không cần đi tìm ta, ta chỉ muốn ra ngoài một chút, giống như muội nói, đi tìm về cái tôi thật sự của mình!

Nha đầu, đêm đó ta oán muội làm muội thương tâm phải không? Cho nên muội mới nói như vậy, lúc ấy muội đi rồi ta liền khóc, ta sợ muội không để ý tới ta. Tuy rằng ta yêu Hoa Úc, nhưng ta cũng không muốn mất đi muội.

Câu cuối cùng của muội, ta nghe hiểu, là ta vì yêu nên lạc hướng, nhìn thấy Hoa Úc đối tốt với muội, ta bắt đầu ghen tị với muội, cho đến cuối cùng thậm chí ta còn oán trách, hết thảy đều là vì ta, vì cái gọi là tình yêu, ta khiến bản thân không còn nhận ra chính mình!

Nếu ta cứ tiếp tục ghen tị, càng lún sâu xuống sẽ không còn cách quay đầu, cho nên ta lựa chọn rời đi, chuyên tâm ổn định lại tâm tình của mình. Kỳ thật ta cũng có chút chờ mong, nếu như ta ở bên ngoài có thể gặp hắn, thì hay quá.

Nha đầu, ta không biết muội và Hoa Úc rốt cuộc có cái gì bí mật, nhưng giờ ta rõ ràng biết muội và hắn không có khả năng. Khi ta nghĩ thông suốt, ta cảm thấy trước kia mình ghen tị có chút buồn cười.

Nha đầu, không nói nhiều nữa, thầm nghĩ ta nói cho muội biết, ta như trước hay là ta bây giờ đều vẫn làm bằng hữu của muội, khi ta có thể đối mặt với muội bằng tâm tình của thời điểm trước kia, ta sẽ trở về; nhưng trước hết, mong muội nhớ kỹ, muội còn có một bằng hữu tốt lắm.

Qua Nhã!”

“Qua Nhã!” Thiên Thanh Hoàng thấp giọng gọi, khoé môi cong cong, tâm tình âm trầm mấy ngày rốt cục tiêu tán hết.

Nàng thật cao hứng vì Qua Nhã có thể hiểu được tâm tình của nàng, càng vui hơn là nàng không mất đi vị bằng hữu này.

“Tỷ tỷ!” Triển Hạo nhìn Thiên Thanh Hoàng vui vẻ, biết nàng và Qua Nhã nhất định đã hòa hảo trở lại, chuyện Thiên tỷ tỷ vì chuyện của Qua Nhã mà tâm tình không tốt hắn đều cảm giác được, hiện tại các nàng hòa hảo, hắn cũng vui vẻ thay.

“Ta không sao!” Thiên Thanh Hoàng nâng mắt, con ngươi lạnh lùng kinh ngạc, nàng biết hai ngày nay Triển Hạo cũng lo lắng cho nàng. Từ lần đó, Thiên Thanh Hoàng cảm giác như mình có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Triển Hạo, mà hắn giống như cũng có thể cảm nhận được từ nàng. Mối liên hệ vô hình kỳ diệu này khiến nàng rất kinh ngạc, nhưng không bài xích.

Truyện Chữ Hay