“Thiên Thanh Hoàng, ta với ngươi so dung mạo!” Thu Nhược Yên nhịn xuống đau đớn nói ra câu này, nhất thời chẳng những người trên đài cao mà người phía dưới đều nghe rõ.
“Vô sỉ!” Hiên Viên Địch cắn răng: “Biết Hoàng tẩu của ta không bằng nên dám dùng chiêu này!”
Hai người bên cạnh cũng lo lắng, cắn chặt môi căm hận.
“Sư huynh!” Kiếm Linh đứng lên, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng, mặc dù tỷ tỷ có rất nhiều chỗ thắng được, nhưng dung mạo của nàng thật sự quá bình thường, không thể đem ra so.
Kiếm Vũ xoa đầu nàng, cười nói: “Không phải ngươi rất tin tỷ tỷ của mình sao? Như vậy cứ tin đi!”
Nghe vậy, Kiếm Linh nở nụ cười: “Đúng! Ta tin nàng!”
Mà người phía dưới cũng kinh sợ: “So dung mạo?”
“Không phải chứ?”
Thu Nhược Yên gian nan đứng lên nhìn về phía mọi người: “Hôm nay là chọn Đệ nhất mỹ nhân, ngoại trừ đọ tài năng còn phải so dung mạo, chẳng lẽ một xấu nữ cũng có thể làm Đệ nhất mỹ nhân?”
“Nói như vậy cũng đúng a!”
“Đúng vậy! Hôm nay là chọn Đệ nhất mỹ nhân cơ mà!” Mọi người nhất thời nhớ tới mục đích hôm nay.
“So dung mạo?” Đông Phương Hằng vốn vì chiêu vừa nãy của Thiên Thanh Hoàng phe phẩy quạt lại một lần nữa nắm chặt; đề này hắn cũng cho rằng Thiên Thanh Hoàng không có phần thắng, cho dù nàng có khí chất, nhưng dung mạo hắn đã thấy qua, nếu chỉ nhìn mặt một cách đơn thuần thì sợ rằng hôm nay có rất nhiều mỹ nữ của các thế lực lớn vượt xa.
Mà những người khác đã thấy qua hình dáng của Thiên Thanh Hoàng đều nghĩ như vậy, người không biết cũng tin lời đồn không phải vô căn cứ, cho dù Thiên Thanh Hoàng này so với lời đồn có chút xinh đẹp hơn thì cũng không ai tin có thể vượt qua Võ lâm đệ nhất mỹ nhân.
“Hừ! Xem nàng ta còn kiêu ngạo như thế nào!” Mấy người phụ nhân bị kinh sợ lập tức sống lại; Minh Tử Toàn, Thượng Quan Ức, Triệu Phi Tuyết và Hàn Linh Nhi đều đã thấy dung mạo của Thiên Thanh Hoàng, cho nên không hề nghi ngờ kết quả!
“Ha ha! Cho dù võ công lợi hại thì sao, có tài tình đến đâu thì sao, hôm nay là chọn mỹ nhân, không phải chọn tài nữ!” Công chúa Mông quốc quyến rũ cười.
“Thiên Thanh Hoàng, ta xem lúc này ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!” Hàn Linh Nhi vô cùng căm hận Thiên Thanh Hoàng, hoàng đế biểu ca vì nàng ta mà đuổi cô cô đi, Hàn gia cũng theo đó mà suy bại. Nếu không phải nàng ta đoạt hậu vị, mê hoặc biểu ca bất hiếu thì đâu có ngày hôm nay!
Cho nên mới nói nữ nhân ghen tị thật sự đáng sợ, trắng cũng có thể nói thành đen.
“Thiên Thanh Hoàng, hậu vị là của ta!” Triệu Phi Tuyết cười lạnh, ánh mắt dừng trên mặt Thu Nhược Yên: Hiện tại cho ngươi kiêu ngạo một chút, tốt nhất các ngươi cùng đấu cùng chết đi, để ta có thể làm ngư ông đắc lợi!
Mỗi người một tâm tư khác nhau, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại không kinh hoảng như tưởng tưởng, hay sợ hãi trực tiếp nhận thua, mà là lấy tư thái không chút để ý nhìn Thu Nhược Yên, ánh mắt như vậy làm Thu Nhược Yên cảm thấy mình như con trâu nhỏ, trong lòng bốc lên tức giận, không khỏi châm chọc nói: “Sao? Ngươi sợ? Hay là cảm thấy dung mạo không bằng ta nên không dám nói gì?”
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh nhướn mày: “So dung mạo? Ngươi xác định?”
Loại tự tin ngang nhiên này nhất thời khiến mọi người hít vào! Thật kiêu ngạo! Rõ ràng không có phần thắng, nhưng ngữ khí của nàng lại như nói, ta nhất định sẽ thắng! Hơn nữa cố tình lại khiến người ta có cảm giác tin tưởng vô điều kiện.
Thu Nhược Yên cắn răng, nàng ta đã xem qua dung mạo của Thiên Thanh Hoàng, nàng ta không tin Thiên Thanh Hoàng xinh đẹp hơn mình, cho dù lời của Thiên Thanh Hoàng lại khiến người ta tin tưởng, nhưng sự thật là sự thật, Thiên Thanh Hoàng chỉ phô trương thanh thế mà thôi.
“Thiên Thanh Hoàng, ta xác định, ta muốn so dung mạo với ngươi!”
Thu Nhược Yên đón nhận một viên thuốc từ tay thị nữ nuốt vào, chờ hai thị nữ khác điều tức một lát rồi mới đứng lên, không vội không hoãn bước lên phía trước, đứng trên lôi đài dừng lại đối mặt trước mọi người, sau đó, chậm rãi cởi màn xa…
“Oa! Đẹp quá…”
“Tê! Quả nhiên không hổ là Võ lâm đệ nhất mỹ nhân…”
“Đúng vậy! Thật giống tiên nữ…”
“Trời ơi! Ta cư nhiên có thể gặp một mỹ nhân như vậy, ai có thể nói cho ta biết đây là sự thật đi…”
Thu Nhược Yên vừa lòng nhìn phản ứng của người xung quanh, sau đó chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt kia rất giống Ngụy Ánh Nguyệt, bất quá vẫn hơi chút khác biệt, hiển nhiên khi làm Ngụy Ánh Nguyệt nàng ta có thay đổi!
“Là nàng ta!” Triệu Phi Tuyết cả kinh, lúc ở Kim Loan điện nàng ta đã gặp Ngụy Ánh Nguyệt nên tất nhiên nhận ra, chỉ là: “Cũng giống như không phải!” Khi đó nàng ta không đặc biệt chú ý, nhưng tinh tế nhìn thì vẫn có điểm khác nhau, cho nên không lập tức xác định.
“Đúng là một mỹ nhân!” Thiên Thanh Hoàng thản nhiên nói, nghe không ra khích lệ hay là cái gì.
Thu Nhược Yên lại vì vẻ mặt này mà khí cực, nàng ta rất muốn nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng thất kinh và sợ hãi cầu xin tha thứ, nhưng Thiên Thanh Hoàng vẫn không ôn không hỏa, giống như tất cả đều nắm chắc thắng lợi.
“Nhiều lời vô ích, tới lượt ngươi!” Nói xong, Thu Nhược Yên lại bỏ thêm một câu: “Có lẽ ngươi nên trực tiếp nhận thua, ta có thể giữa cho ngươi chút tôn nghiêm cuối cùng!” Dứt lời, Thu Nhược Yên như tìm lại được tự tin, vẻ mặt cao ngạo như lúc mới gặp.
“Chút tôn nghiêm ấy, ngươi vẫn nên giữa cho mình đi!” Thiên Thanh Hoàng lơ đễnh với lời châm chọc kia.
“Mẹ! Còn so gì nữa? Đệ nhất mỹ nhân khẳng định là Thu tiểu thư!”
“Đúng vậy, đã xấu còn ra bêu xấu, thật là!”
“Muốn so với đệ nhất mỹ nhân thì đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng người có võ công đều nghe được, tuy trên đài cao không ai nói gì nhưng trong lòng cũng đồng ý, đương nhiên là trừ Hình Tử Tiêu, Địch Hằng cùng Lãnh Nguyệt Lãnh Diễm, tuy bọn họ tin Thiên Thanh Hoàng nhưng vẫn phải chuẩn bị thật tốt, nếu Thiên Thanh Hoàng có thua thì cũng bảo vệ được nàng.
Nhưng dù mọi người có khẳng định Thiên Thanh Hoàng thua thì duy nhất có một người vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn không thay đổi, nếu không muốn nói sự thay đổi đó là trong lòng hắn có một phần chờ mong. Kỳ thật trước đây hắn đã mơ hồ đoán được, nên lời ban nãy của Hoàng Nhi càng khiến hắn thêm xác định. Nếu muốn hỏi Hoàng Nhi giấu hắn những thứ gì, thì cái đầu tiên phải nói đó là dung mạo!
Thiên Thanh Hoàng quay đầu, vừa vặn thấy ánh mắt chờ mong của Hiên Viên Tuyệt, trái tim nhất thời thiếu nửa nhịp, ánh mắt hắn rõ ràng viết ‘Ta đã muốn biết’, nhưng lại không có hoài nghi, không có mất tín nhiệm, không có tức giận, chỉ có chờ mong cùng vui mừng! Trong lòng cũng sinh ra một tia ấm áp.
“Thiên Thanh Hoàng, ngươi muốn kéo dài thời gian sao?” Thu Nhược Yên đắc ý ngẩng đầu, những biểu hiện này làm hư vinh của nàng ta được thỏa mãn rất lớn, không có nam nhân không thương mỹ nữ, nàng ta tin tưởng đợi Hiên Viên Tuyệt so sánh giữa mình và Thiên Thanh Hoàng xong chắc chắn sẽ bỏ Thiên Thanh Hoàng.
“Không!” Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ lắc đầu, một tay đặt lên mặt, sau đó từ từ nhấc khăn che mặt từ dưới lên…
Mọi người cùng ngừng thở đợi đáp án công bố, nụ cười đắc ý bên môi Thu Nhược Yên cũng càng thêm rõ ràng, nàng ta đợi chính là giờ khắc này…
Nhưng, khi dung mạo kia chân chính bại lộ trước mắt tất cả, thì không khí đều ngưng tụ…
Khăn che mặt rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không ngôn ngữ nào có thể hình dung; đường cong nhu hòa vòng quanh khuôn mặt duyên dáng, da thịt như tuyết, nhan sắc phấn nộn, mi phong vi chọn, lông mi cong dài, con ngươi băng tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình, cái mũi tiểu xảo, cánh môi nhiễm hồng kiễu diễm! Cái cằm hoàn mỹ hơi nâng, cao ngạo nhưng không làm người ta chán ghét, ngược lại còn có cảm giác muốn quỳ gối dưới chân nàng.
Ở giữa mi gian có đồ án hỏa diễm màu đỏ càng làm khuôn mặt thêm phần yêu dã mỹ, quyến rũ lại mang theo thánh khiết, hai cực đoan mỹ bày ra trên người nàng rất hòa hợp, đẹp đến nỗi hít thở không thông!
Nhất kiện thu thủy thần mị hồn
Bán khúc thanh ca ảnh như phiêu
Áo thủy đánh tan sương lý Nguyệt.
La quần tảo toái hoa mai sơ
Mạn châu đối diện dẫn tam sinh
Bồ Đề phi thụ chọc phàm trần
Như điệp như phong nan xuy tuyết.
Nhất vô tình cũng động nhân tâm.
Khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng khi bình thường làm người ta chú ý đến khí chất của nàng, mà hiện tại, nàng một thân áo trắng lẳng lặng đứng đó lại khiến vạn vật thiên địa thất sắc, làm người ta không tự chủ muốn dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất trên người nàng.
Nàng không làm gì, cũng không nói gì, nhưng cũng có thể cướp đoạt hô hấp của mọi người.
Những người ngồi trên đài cao không biết khi nào đều đứng dậy, Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu cười khổ, bọn họ đã bỏ qua sự tốt đẹp này, nhưng bọn họ lại cam tâm tình nguyện! Mà Tiêu Ngôn cũng khiếp sợ, đây mới là nàng sao, thì ra là dịch dung?
Thượng Quan Hồng không thể tin mở to mắt, tuy hắn không gặp Thiên Thanh Hoàng nhiều, nhưng dung mạo chắc chắn kém xa Thiên Thanh Tuyết cùng Thiên Thanh Liên, đã nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nàng xinh đẹp như thế. Thế này mà còn có người chê là xấu nữ? Nếu nàng là xấu nữ, chỉ sợ thế gian này không còn nữ nhân xinh đẹp! Nhưng nữ tử quả thật là Thiên Thanh Hoàng, nói cách khác nhiều năm qua nàng đều che giấu dung mạo?
Triệu Duệ nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt giống như người bình thường si mê, hắn chưa từng gặp mỹ nhân như vậy, nếu vừa rồi Thu Nhược Yên cho hắn kinh diễm, thì hiện tại Thiên Thanh Hoàng cho hắn rung động, rung động không nói nên lời.
Mà cây quạt trong tay Đông Phương Hằng không biết rơi ra khi nào, hai mắt ngơ ngác nhìn Thiên Thanh Hoàng không nói nên lời, sau khi hoàn hồn, chỉ có một ý niệm trong đầu: Hắn ghen tị với Hiên Viên Tuyệt, vô cùng ghen tị!
“Không…” Thu Nhược Yên mạnh mẽ lui về phía sau, nàng ta làm sao có thể tin người trước mắt này là Thiên Thanh Hoàng? Không… rõ ràng Thiên Thanh Hoàng là một xấu nữ, như thế nào đột nhiên trở nên xinh đẹp, xinh đẹp làm người khác tự biết xấu hổ…
“Kia… Cái kia… Người kia là Hoàng tẩu sao?” Hiên Viên Địch vẻ mặt không thể tin, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, có thể thấy hắn kích động bao nhiêu.
“Thì ra tỷ tỷ lại xinh đẹp như vậy a!” Phù Linh ôm mặt, mỹ mạo than.
“Ô ô! Thì ra đây mới là tiểu thư a, ta đã nói tiểu thư nhà ta là người xinh đẹp nhất trên thế gian mà, sao có thể bại dưới tay loại nữ nhân như Thu Nhược Yên chứ!” Hoan Hỷ cũng vui vẻ vô cùng.
Không vì bị giấu diếm mà phẫn nộ, chỉ có vui mừng, đây mới là người Thiên Thanh Hoàng chọn!
“Sư huynh! Tỷ tỷ thật sự dục hỏa trùng sinh a!” Kiếm Linh ôm cổ Kiếm Vũ, kích động khóc lên, tỷ tỷ thật sự dục hỏa trùng sinh rồi, đẹp quá!
“Ừm!” Kiếm Vũ vỗ vỗ đầu Kiếm Linh, nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, suất khí trên mặt gợi lên nụ cười nhẹ: “Sao nàng có thể làm ngươi thất vọng chứ!”
Người vốn lên ‘ở cùng Hoan Lạc chữa thương’ cũng không biết chạy đến từ bao giờ, ánh mắt chăm chú nhìn dung mạo của Thiên Thanh Hoàng, che miệng cười duyên: “Nha đầu, còn muốn dấu dung mạo với ta nữa không? Ha ha! Quả nhiên mỹ mạo làm ta ghen tị nha!”
Mà ở trong góc tối, Hoan Lạc một thân hắc y nhu hòa nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt tràn ngập vui mừng: “Tiểu thư! Cuối cùng ngươi cũng có thể chân chính đối mặt với chính mình rồi! Ta thật sự rất vui cho ngươi, ở nơi ngươi không biết, mỗi ngày ta đều cầu nguyện cho ngươi! Tiểu thư, ngươi biết không, ra đi lâu như vậy, Hoan Lạc có bao nhiêu nhớ ngươi?”
Thiên Thanh Hoàng đứng bỗng có dự cảm nhìn qua, Hoan Lạc cả kinh nhanh chóng trốn đi, đợi cho Thiên Thanh Hoàng chuyển tầm mắt mới lại nhìn về phía nàng.
Duy có một người bị Lãnh Nguyệt dùng đao chế trụ, Tô Như Tuyết lại sắc mặt trắng bệch, không có một tia huyết sắc, khiếp sợ nhìn khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng, đôi môi không ngừng run run: “Họa… Phiến…” Chuyện Họa Phiến đã là của hai mươi năm trước, tất cả chỉ biết bà có dung mạo thiên tiên mà không còn nhớ rõ bộ dáng thế nào, nhưng nếu hỏi ai trong số những người ở đây biết rõ nhất thì phải nói đến Tô Như Tuyết, biết rõ thanh thanh sở sở. Bà ta hận người kia đến tận xương tủy, làm sao không nhớ rõ cho được. Mà Thiên Thanh Hoàng này lại có khuôn mặt năm phần tương tự Họa Phiến, năm phần khác giống hệt Thu Thủy Ly, cho dù có ngốc đến đâu cũng biết thân phận của nàng!
Tiện nhân kia không phải đã bị bà ta đuổi đi sao? Vì sao lại có Thiên Thanh Hoàng? Vì sao Thiên Thanh Hoàng lại nhỏ tuổi hơn Thu Nhược Yên? Vì sao…
Lãnh Nguyệt cũng bị bộ dáng của Thiên Thanh Hoàng làm rung động cho nên không chú ý, lúc phát hiện ra, Tô Như Tuyết đã lao lên cao đài, tay cầm kiếm lao về phía Thiên Thanh Hoàng: “Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!”
“Ba! Khanh!” Tiếng trọng vật rơi xuống đất cùng đao kiếm vung xa đồng thời vang lên, lần này người ra tay không phải Thiên Thanh Hoàng, mà là Hiên Viên Tuyệt, một tay hắn ôm thắt lưng nàng, ánh mắt lạnh băng nhìn Tô Như Tuyết: “Ám sát hoàng hậu của trẫm, là tử tội!”
“Ha ha ha…” Tô Như Tuyết đột nhiên phá lên cười, thê lương mà thảm đạm: “Thiên Thanh Hoàng, cái tiện nhân kia là gì của ngươi?”
Thiên Thanh Hoàng không trả lời, chuẩn xác mà nói nàng căn bản không biết bà ta có ý gì.
“Họa Phiến, đồ tiện nhân! Không phải ngươi đã đi rồi sao? Dựa vào cái gì còn muốn trở lại? Không phải chỉ ỷ vào khuôn mặt sao? Ngươi đoạt đi sự nổi bật của ta, giờ lại còn sinh ra một dã nữ đến cướp sự nổi bật của nữ nhi ta! Ngươi đáng chết! Ha ha, ta thật sự hận lúc trước không hảo hảo tra tấn ngươi…”
“Nương! Người làm sao vậy?” Thu Nhược Yên vừa hoàn hồn từ trong rung động liền căm hận thấy Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng đứng một chỗ, trời biết vừa nãy lúc nương lao ra kia, nàng ta có bao nhiêu hi vọng bà có thể giết Thiên Thanh Hoàng!
Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng nghe hiểu, ý tứ của bà ta là Thiên Thanh Hoàng nàng do Họa Phiến sinh, chẳng lẽ vì khuôn mặt này? Nhưng nàng cũng không có tâm tình đi tìm thân thế! Thiên Thanh Hoàng đẩy Hiên Viên Tuyệt ra, lấy trong giá binh khi ra một thanh kiếm, từ từ đi tới giữa lôi đài, mỗi bước đều có thể nghe thấy thanh âm hít vào.
“Khanh!” Thiên Thanh Hoàng rút kiếm khỏi võ, xẹt trên không trung một độ cong, cuối cùng chỉ về phía Tô Như Tuyết cùng Thu Nhược Yên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người phía dưới, thanh âm tăng thêm lạnh lùng: “Nửa tháng trước, Thanh Hoàng sơn trang bị giết, ngoại trừ người bị giết ở Tử Hà thành, ngay cả lão nhược phụ nhụ ở tổng bộ cũng bị giết sạch, mà đầu sỏ của tất cả, chính là hai mẹ con trước mắt!”
“Hôm nay! Thiên Thanh Hoàng ta lấy danh nghĩa chủ nhân của Thanh Hoàng sơn trang khiêu chiến với thành chủ phủ Tử Hà thành, báo thù cho hơn một ngàn sinh mạng vô tội của Thanh Hoàng sơn trang!”
“Xôn xao!” Mọi người thật vất vả mới chấp nhận được dung mạo của Thiên Thanh Hoàng xong lại nghe được một tin khiếp sợ chấn động không kém dung mạo của nàng như thế.
“Nàng là trang chủ của Thanh Hoàng sơn trang sao? Thanh Hoàng sơn trang phú giáp thiên hạ?”
“Thì ra nguyên nhân Thanh Hoàng sơn trang biến mất là bị tiêu diệt a!”
“Là người của Tử Hà thành làm sao?”
“Nàng muốn khiêu chiến với Tử Hà thành? Muốn chết à?”
Hiên Viên Tuyệt đang thấy vòng ôm rỗng tuếch lại đang nghe được lời nàng nói như thế, nhất thời cảm giác vô lực. Giang hồ phân tranh hoàng thất không thể tham dự, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Hoàng Nhi!
“Người nào đang nói lung tung?” Một thanh âm như hồng chung sấm đình nổ tung, vừa nghe đã biết là của các trưởng lão đời trước của Thu gia.
Rất nhanh, năm lão nhân hơn năm mươi tuổi bay ra đứng trên đài cao, theo sau là vô số hộ vệ xông lên, bao vây toàn bộ lôi đài. Ánh mắt các lão nhân thâm sâu nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Ngươi chỉ là một nữ oa mà cũng dám phát ngôn bừa bãi khiêu khích Tử Hà thành, thật sự to gan!”
Đối mặt với đại trận, Thiên Thanh Hoàng hào không úy kỵ, xinh đẹp xoay người, kiếm trong tay vẽ ra một đạo kiếm phong thẳng tắp đánh úp về phía đại môn của phủ thành chủ, chỉ nghe ‘âm vang’ một tiếng, đại môn cao lớn đổ sập xuống, ngay cả khung cửa cũng không còn.
Mọi người bị thủ pháp của Thiên Thanh Hoàng bưu hãn chấn trụ, dám ở trước mặt trưởng lão của Thu gia phá cửa lớn, khắp thiên hạ tìm không ra người thứ hai kiêu ngạo như vậy!
“Ngươi…” Các lão nhân tức giận nắm tay, thiếu chút nữa ngất xỉu. Tử Hà thành nhiều năm qua vẫn luôn được mọi người tôn kính, nào có khi bị khiêu khích trắng trợn như thế.
“Ta muốn tới chỗ tiểu thư nhà ta, các ngươi đi không?” Ánh mắt Hoan Hỷ đã không còn vẻ vui cười chỉ có quyết tuyệt.
“Được! Hôm nay ta cũng không phải hoàng tử Tây Hạ, ta là đồ đệ của sư phụ!” Hiên Viên Địch nhếch miệng cười, hai răng nanh lộ ra lóe sáng.
“Ta cũng phải đi giúp tỷ tỷ!” Phù Linh ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết.
Ba người ăn ý gật đầu, sau đó tay trong tay bay lên đài cao, Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ rút kiếm, một trái một phải che trước người Thiên Thanh Hoàng, Phù Linh cũng đứng bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, trên tay hội tụ linh lực chuẩn bị ra tay.
Mà lúc này, Goyard cũng lay động cơ thể quỷ mị xuất hiện, nửa đùi câu hồn lộ ra làm những người đó thiếu chút nữa phun máu mũi, cười duyên nói: “Nha đầu, muốn đánh nhau mà sao không gọi ta, quá không trượng nghĩa!”
“Còn chúng ta nữa!” Kiếm Linh cùng Kiếm Vũ phi thân đi lên, Kiếm Linh cũng không che giấu thân phận: “Kiếm trủng đại đệ tử thứ ba mươi hai Kiếm Linh, Kiếm Vũ!”
“Người của Đông Huyền tông cũng ở đây!” Hình Tử Tiêu cùng Địch Hằng đứng lên.
“Hoàng Nhi! Còn có ta nha!” Thanh âm Hoa Úc vang lên, nhất thời hoa hồng đầy trời, lòng người kinh hãi: “Hoa hồng tán loạn, là hồng y Tu La!”
“Cái gì? Hồng y Tu La, sao hắn lại đến đây?”
Không để ý đến mọi người nghị luận, hồng y chợt lóe, Hoa yêu nghiệt dừng bên người Thiên Thanh Hoàng, không để ý đến ánh mắt đối định của Hiên Viên Tuyệt, ngả ngớn ôm vai nàng: “Hoàng Nhi đánh nhau sao không bảo ta, người ta thật đau lòng nha!”
Thiên Thanh Hoàng ghét bỏ nhíu mày: “Yêu nghiệt, ngươi cút xa ra cho ta!”
Đám trưởng lão nhìn một đám người đi ra, nhất thời đen mặt, những cái khác không nói, chỉ bằng hai người Kiếm Trủng cùng Đông Huyền tông cũng đủ để bọn họ kinh hãi, thật sự không thể đắc tội!
“Các vị, các ngươi vì cớ gì lại vì yêu nữ này mà đối địch với Tử Hà thành chúng ta? Các vị đại diện cho chính nghĩa võ lâm nhưng lại cùng yêu nữ khiêu khích Tử Hà thành, không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?” Ánh mắt dừng trên người Hoa Úc: “Nếu ta không đoán sai thì vị này chính là hồng y Tu La Hoa Úc, nàng cùng người của tà phái cấu kết, tội không thể tha, chẳng lẽ các vị còn muốn che chở?”
Địch Hằng cùng Hình Tử Tiêu lạnh lùng liếc mắt: “Đã quên nói cho các ngươi biết, nàng là sư muội của chúng ta, cũng là nữ đệ tử duy nhất của tiên sư Cố Thập, chẳng lẽ thấy đồng môn bị bắt nạt mà chúng ta khoanh tay ngồi im?”
“Cái gì?” Lão nhân kia thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi, Thiên Thanh Hoàng này là đệ tử của tiên sư? Thật sự phiền toái lớn rồi!
“Hừ! Gia gia Kiếm Kha của ta cũng là sư phụ của tỷ tỷ, nếu các ngươi dám đắc tội với nàng thì đời này đừng mong bước vào Kiếm Trủng!” Kiếm Linh lạnh lùng nói.
Lời này vừa xong khiến những người đó thiếu chút nữa ngã quỵ, chẳng những đắc tội với Đông Huyền tông, lại còn chạm phải Kiếm Trủng?
“Hoàng Nhi! Muốn ta thay ngươi giết bọn họ hay không?” Hoa Úc yêu nghiệt cười, ánh mắt thị huyết đảo xung quanh, người nào dám khi dễ Hoàng Nhi, đều phải chết!
“Được rồi! Các ngươi đều đi xuống đi!” Thiên Thanh Hoàng dứt lời, nội lực liền phiêu tán mở ra, những người vây quanh nàng lập tức bị đẩy xuống dưới đài, ngoại trừ Hoa Úc, bất quá Hiên Viên Tuyệt rất trực tiếp đánh một chưởng lên khiến hắn không thể không buông tay, sau đó Hiên Viên Tuyệt không lưu tình lại ra tay, hừ lạnh: “Đối thủ của ngươi là trẫm!”
Hoa Úc yêu nghiệt nhíu mày: “Đã sớm muốn đánh với ngươi!” Dứt lời, ra tay cũng không lưu tình, bất quá hai người cũng cố ý đem sân khấu tặng cho Thiên Thanh Hoàng, đồng thời bay ra phía ngoài. Chuyện của hai nam nhân, bọn họ muốn tự giải quyết!
Thẳng đến khi hai người đi xa, Thiên Thanh Hoàng mới thu hồi ánh mắt nhìn năm người phía trước: “Hôm nay Thiên Thanh Hoàng ta lấy danh nghĩa của Thanh Hoàng sơn trang khiêu chiến với các ngươi, không liên quan tới các thế lực khác, thân phận của ta là trang chủ Thanh Hoàng sơn trang, không phải đệ tử Đông Huyền tông, càng không phải đệ tử Kiếm Trủng, ta chỉ là Thiên Thanh Hoàng!”
Thanh âm của nàng leng keng vang lên làm người ta cả kinh, nhưng đồng thời cũng bội phục nàng, người có khí phách lại gan dạ sáng suốt như vậy, đủ để khiến người trong giang hồ tôn kính!
“Yêu nữ, ngươi xác định chỉ một mình ngươi khiêu chiến?” Người nọ tựa hồ không tin.
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Chẳng lẽ người của Tử Hà thành không biết cái gì gọi là tôn trọng người khác sao? Yêu nữ? Thiên Thanh Hoàng ta có tên có họ, chẳng lẽ ngươi không có lỗ tai?”
“Đồ yêu nữ nói năng bậy bạ!” Người nọ đỏ mặt nói, vừa muốn phát giận đã bị người bên cạnh cản lại, người nọ thoạt nhìn lớn nhất trong đám người, ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng muốn hoà giải: “Thiên cô nương, oan oan tương báo khi nào chấm dứt, cần gì vì kích động nhất thời mà đối địch với Tử Hà thành? Không bằng mọi người đều lui bước, xen như hôm nay không phát sinh chuyện gì, Tử Hà thành không truy cứu, cũng thỉnh cô nương buông tâm cừu hận!”
“Ha ha… Không truy cứu?” Khóe môi Thiên Thanh Hoàng nhướn lên độ cong châm biếm lạnh băng: “Phu nhân cùng tiểu thư thành chủ phủ các ngươi giết hại mấy trăm mạng lão nhược phụ nhụ của Thanh Hoàng sơn trang chúng ta mà ngươi lại yêu cầu ta không truy cứu?”
“Ngươi có biết bọn họ giết những người như thế nào không? Tất cả đều tay trói gà không chặt, cuộc sống khó khăn, bọn họ chỉ muốn một đời an tĩnh, nhưng người vô tội như vậy lại bị sát hại, ngươi yêu cầu ta buông tâm?”
Thiên Thanh Hoàng lửa giận tận trời, xoay người, ánh mắt đảo qua những người đang ngồi, thanh âm lộ ra thê lương: “Lúc trước khi ta thành lập Thanh Hoàng sơn trang, ta đã hứa để bọn họ cả đời an ổn, ta đáp ứng dùng sinh mạng của mình bảo vệ cuộc sống yên bình ấy, vậy mà cuối cùng lại vì ta mà bọn họ phải chết oan, chết mà không biết vì sao phải chết. Tất cả những thứ này đều là lỗi của ta, cho nên một khi đã vậy, ta sẽ liều mạng báo thù!”
Dứt lời liền thu lại cảm xúc, khoanh tay đối mặt với người của Tử Hà thành, khí chất vương giả quanh thân phát uy, giống như một khối cự thạch đặt trong lòng mọi người. Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng cất giọng: “Thất Tinh có mặt!”
“Dạ!” Bảy người trống rỗng xuất hiện, mà có người đồng thời phát hiện mình bị đá ra ngoài, bởi vì trước mắt bọn họ đột nhiên trống rỗng xuất hiện hơn một ngàn người, thống nhất một thân hắc y, trên mặt đeo mặt nạ, bên trái hông có hai thanh đoản đao.
Bảy người đứng đầu quỳ xuống, một ngàn người phía sau cũng nhất tề quỳ gối, thanh âm lạnh lùng lộ ra hưng phấn không dễ phát hiện: “Thuộc hạ tham kiến trang chủ!”
“Bọn họ đã xuất hiện như thế nào?” Đông Phương Hằng kinh ngạc nhìn đội nhân mã, một ngàn người quỷ dị không có dấu hiệu xông vào ánh mắt mọi người, hơn nữa đều có hơi thở quỷ dị, rõ ràng chỉ có một ngàn người nhưng lại cho hắn cảm giác khí thế trăm vạn đại quân, hơn nữa hắn có thể nhận ra bọn họ vô cùng tôn kính và trung tâm với Thiên Thanh Hoàng. Thật sự không biết Thiên Thanh Hoàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
“Thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị nhân mã?” Năm trưởng lão cũng bị khí thế này chấn trụ, nhất thời kinh hãi trong lòng, quỷ dị hiện ra một đội nhân mã khổng lồ như thế chắc chắn không phải người bình thường! Bọn họ quả nhiên vẫn coi thường nàng.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu đã chuẩn bị tới cửa khiêu khích thì sao không giữ lại con bài chưa lật?” Thiên Thanh Hoàng tự tin nhướn môi, suất khí vẫy tay: “Đứng lên đi! Hôm nay là ngày chúng ta rửa hận báo thù. Hãy dùng máu của bọn họ cúng tế vong hồn thân nhân các ngươi!”
“Dạ!”
Thanh âm đinh tai nhức óc, khí thế làm người ta sinh khiếp ý, Hiên Viên Địch giật nhẹ góc áo Hoan Hỷ: “Những người này là?”
Hoan Hỷ ngạo khí ngẩng đầu: “Đây là Thất Tinh, là Thất Tinh cường đại nhất trong tay tiểu thư, thực lực vô địch, bọn họ là ám quân địa hạ của Thanh Hoàng sơn trang, chỉ khi đặc biệt mới xuất hiện!” Mà một ngàn người này cũng chỉ là một phần nhỏ! Nhưng câu ấy Hoan Hỷ không nói ra.
Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ nhìn Thu Nhược Yên, nụ cười như ma quỷ: “Thu Nhược Yên, là ngươi nợ ta trước, cho nên bắt đầu từ ngươi đi!”
“Không!” Thu Nhược Yên lắc đầu, nàng ta biết Thiên Thanh Hoàng võ công cao cường, hơn nữa mình còn đang bị thương, Thiên Thanh Hoàng muốn giết người quả thực dễ như trở bàn tay. Nàng ta không muốn chết, một chút cũng không muốn chết! Ánh mắt của Thu Nhược Yên đột nhiên chuyển tới người kia của Ngô Đồng Lâm, vẻ mặt như tìm được cứu tinh, tay chân cùng sử dụng đi qua: “Cứu ta, cứu ta, ta không muốn chết!”
Người kia do dự một lát, nâng tay đẩy Thu Nhược Yên ra, thanh âm khó nghe đến cực điểm: “Đây là ân oán cá nhân của ngươi, không liên quan tới bản tôn!”
“Cái gì?” Thu Nhược Yên như bị sét đánh, không thể tin nhìn người nọ: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói không liên quan? Làm sao có thể không liên quan?”
Người nọ nghe vậy, không do dự đánh bay một chưởng lên người Thu Nhược Yên: “Ngươi không có tư cách chất vấn bản tôn!”
“Phốc…” Thu Nhược Yên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể vốn mang trọng thương dưới một chưởng này rốt cuộc không chịu nổi nữa hôn mê bất tỉnh; mà đám trưởng lão kia thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày, không nói một câu.
“Mạng nàng là của ta!” Thiên Thanh Hoàng đứng đối diện người kia, mắt bắn hàn băng, dám ở trước mặt nàng giết người của nàng, nàng thực không vui.
“Thiên Thanh Hoàng phải không?” Người nọ nâng mặt lên, lộ ra khuôn mặt da bọc xương đáng sợ: “Bản tôn nhớ kỹ ngươi! Chuyện Tử Hà thành bản tôn có thể mặc kệ, nhưng ngươi nên biết, người nào cũng có mấu chốt!”
Thiên Thanh Hoàng biết hắn nói đến người đứng đằng sau màn này, xem ra Thu Nhược Yên cùng Tô Như Tuyết chỉ là hai quân cờ mà thôi!
”Đúng thế, tuy ta không chạm được mấu chốt của hắn, nhưng… các ngươi lại chạm được mấu chốt của ta!”
Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng chợt lóe, dơ kiếm chém về phía người nọ, kiếm kia mơ hồ mang theo hỏa diễm màu đỏ, trực tiếp đâm qua cơ thể hắn, rõ ràng là một cao thủ, lại bị Thiên Thanh Hoàng trực tiếp giây sát, ầm ầm ngã xuống, dứt thành hai đoạn.
Mà phía sau người kia, Thiên Thanh Hoàng vẫn duy trì tư thế giết người như Tu La, nhưng lại không khiến người ta chán ghét. Tóc nàng bị gió thổi bay, làm nổi bật lên dung mạo xa hoa, người nhìn ngây ngẩn…
Đám người của Ngô Đồng Lâm lập tức rút kiếm muốn ra tay, lại bị đám người Thất Tinh ngăn cản, hai đội nhân mã nhất thời xuất chiêu quá nặng! Nhưng thực hiển nhiên năng lực của Thất Tinh lớn hơn, chỉ dùng ba hiệp đã giết sạch cả đám người.
Nhất thời, khắp nơi yên tĩnh chỉ còn tiếng gió cùng mùi máu tươi phiêu tán…
“Yêu nữ, ngươi…” Năm trưởng lão hoàn toàn bị Thiên Thanh Hoàng làm cho kinh sợ, người kia là tông cấp trưởng lão của Ngô Đồng Lâm, tuy xếp hạng cuối cùng nhưng cho dù là bọn họ cũng không dám đắc tội, vậy mà Thiên Thanh Hoàng lại dùng một kiếm chém đôi người ta, ngay cả toàn bộ thủ hạ của hắn cũng không lưu.
“Thiên cô nương, ngươi muốn đối địch với hai thế lực lớn sao?” Trưởng lão đứng giữa ánh mắt thâm trầm nhìn Thiên Thanh Hoàng, vừa rồi hắn đột nhiên phát hiện một việc, Thiên Thanh Hoàng này không phải người có thể chọc vào, cho dù là vì tự thân thực lực hay là vì những người đứng sau nàng, nếu cố tình khiêu chiến, nói không chừng hậu quả chính là Tử Hà thành diệt vong.
Thiên Thanh Hoàng thu kiếm cười lạnh: “Các ngươi chỉ sợ không đại diện nổi cho Tử Hà thành đi? Nếu muốn nói chuyện với ta thì gọi Thu Thủy Ly ra đây! Các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
“Yêu nữ, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Ngươi nghĩ mình có thân phận gì mà thành chủ Tử Hà thành cũng có thể tùy tiện gặp?”
Hừ! Thiên Thanh Hoàng không muốn đấu võ mồm, một kiếm chém đứt đầu người kia, kéo một khối khăn trải bàn màu đỏ cuốn vào, quăng qua một bên, đám mỹ nữ biết bên trong là cái gì, lập tức sợ hãi nhanh chóng né ra, mà đầu người kia trực tiếp được ném tới trước mặt Vụ Nữ: “Đem về, nói đây là lễ gặp mặt của ta!”
Vụ Nữ không nói gì, dùng nội lực biến bao bố thành bột phấn, bụi tro bay tan trong không khí, thế này mới ngẩng đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng, không phẫn nộ cũng không sợ hãi, biểu tình rất bình tĩnh: “Lời của ngươi ta sẽ chuyển lại, còn thứ dơ bẩn này không cần mang về làm ô uế mắt hắn!”
Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, cũng không hỏi ‘hắn’ trong miệng nàng ta là ai: “Tùy ngươi!”
“Cái này…” Thấy Thiên Thanh Hoàng cùng Vụ Nữ ‘hài hòa’ nói chuyện, đám trưởng lão có chút mờ mịt.
Xử lý xong chuyện của Ngô Đồng Lâm, Thiên Thanh Hoàng mới quay đầu nhìn đám người của Tử Hà thành, chuẩn xác mà nói là nhìn Tô Như Tuyết bị dọa đến choáng váng, vẻ mặt không thể tin, hình như còn bị kích thích chưa hồi phục tinh thần.
“Ngươi chuẩn bị giả ngu sao? Thu phu nhân?!”
Tô Như Tuyết quay đầu nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt nhất thời thanh tỉnh, sau đó tràn ngập hận ý: “Thiên Thanh Hoàng, ngươi giống hệt mẫu thân tiện nhân của mình! Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Thiên Thanh Hoàng lơ đễnh: “Ta giết rất nhiều người, cho tới bây giờ không nghĩ mình sẽ có kết quả tốt, việc ấy ngươi không cần nói ta cũng biết, hơn nữa ta cũng cho ngươi biết, ngày ấy ngươi tuyệt đối nhìn không tới!”
Tô Như Tuyết căm hận: “Ta muốn gặp tiện nhân kia! Ả ta còn sống đúng không? Ta muốn gặp Họa Phiến!”
Thiên Thanh Hoàng nhướn mi: “Nếu người ngươi đang nói là Họa Phiến thì không nên hỏi ta, có lẽ nên hỏi phu quân đại nhân của ngươi mới có đáp án! Hơn nữa, ngươi thân là thành chủ phu nhân, vậy mà dưới con mắt của nhiều người như thế một câu tiện nhân, hai điều tiện nhân, không biết hình tượng ngươi vất vả xây dựng bao năm qua sẽ trở nên thế nào!”
“Ta…” Nghe vậy, Tô Như Tuyết quả nhiên nhanh chóng sửa lại dung nhan, chỉ tiếc đã không còn kịp, hiện tại chẳng khác gì kẻ điên.
“Giờ các ngươi có thể nói vì sao lại ra tay với Thanh Hoàng sơn trang không?” Thanh âm của Thiên Thanh Hoàng không còn lạnh liệt, cũng không còn khí thế bức nhân, giống như đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhưng chính loại bình tĩnh này lại khiến người ta hoảng hốt.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ai ra tay với Thanh Hoàng sơn trang?”
“Yêu nữ, ngươi không được ngậm máu phun người!”
“Thiên cô nương, nói chuyện cần phải có căn cứ!”
“Vậy sao?” Thiên Thanh Hoàng châm chọc cười: “Nếu không có, vậy vì sao các ngươi phải kích động? Không phải các ngươi tự nhận là chính nhân quân tử sao? Các ngươi chột dạ cái gì?”
“Ta…”
Lời của Thiên Thanh Hoàng vô cùng sắc bén; kỳ thật ngay từ đầu nàng đã biết chuyện lớn như vậy không phải chỉ hai mẹ con Tô Như Tuyết cùng Thu Nhược Yên có thể làm, Tử Hà thành dù sao cũng của Thu gia, dù Tô Như Tuyết có chưởng quản Tử Hà thành nhiều năm không bị người của Thu gia phản đối, thì dù thủ đoạn có cao tới đâu cũng không có khả năng gây chuyện. Sau lưng bà ta lần này khẳng định phải có người Thu gia chống đỡ, mà ngoài đám trưởng lão này ra không còn thế lực khác!
Tin tức Hiên Viên Tuyệt phái người mang về đã chứng thật suy đoán của nàng, cho nên nàng mới làm một trận lớn bức đám người này ra, sau đó giết tất cả trước mặt người trong thiên hạ. Nàng đã nói nàng thích quang minh chính đại giết người, cho nên dù nàng có giết đám người này, cũng là giết quang minh chính đại, không ai dám phản bác!
“Là cái này sao?” Thiên Thanh Hoàng lấy ra một khối lệnh bài phượng hoàng hắc sắc, phía trên viết rõ hai chữ Thanh Hoàng. Đây là chủ lệnh của trang chủ Thanh Hoàng sơn trang, có thể điều động mọi thứ dưới danh nghĩa Thanh Hoàng sơn trang.
Nhưng quan trọng không phải cái này, mà khối lệnh bài này là ‘thiên thạch’! Thiên thạch kỳ thật là một kim loại đặc thù hiếm có, cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng nó lại là một vị thuốc trong quyển ‘trường sinh’ của Vô Nhai, lúc trước Thiên Thanh Hoàng cũng chỉ vô tình có được, bởi vì rất hiếm nên mới để tạo lệnh bài, không ngờ cuối cùng vì vậy mà hại biết bao người mất mạng.
Ban đầu Thiên Thanh Hoàng nghĩ Tô Như Tuyết dùng chuyện nàng giết Thu Thủy Hà cùng Thu Thanh Nhi để đám trưởng lão ra tay, nhưng sau bỗng nhớ Thu Triển Hạo từng nói với nàng ‘Người của Thu gia không có thân tình ‘ nên mới phủ định ý nghĩ kia, mãi đến một ngày trong lúc vô tình nàng mở sách Goyard đưa cho nàng ra xem, thấy có ghi chép liên quan đến trường sinh, mà trong đó ghi rõ về công dụng của ‘thiên Thạch’, kết hợp với chuyện của Tranh Hành và chuyện ở hoàng cung Tây Hạ, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng tìm được chân tướng. Về phần có sự tham gia của Ngô Đồng Lâm, yêu cầu chính là đổi lấy Thu Triển Hạo!
“Thiên Thạch…” Năm trưởng lão kia thấy khối lệnh bài nhất thời cả kinh, mà tộc trưởng Vô Nhai cũng hơi kinh ngạc, bất quá không kích động như đám người kia, chỉ kinh ngạc thôi.
“Đúng vậy! Đây là thiên thạch trong miệng các ngươi! Các ngươi vì cái này mà dùng một đứa nhỏ giao dịch với Ngô Đồng Lâm, giết hại toàn bộ Thanh Hoàng sơn trang! Nếu các ngươi thật sự trường sinh bất lão thì không biết còn làm ra những chuyện như thế nào!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, sau đó dùng chút lực, khối lệnh kia lập tức hóa thành bột phấn…
“Không! Không được…” Năm người không để ý tới hình tượng đánh lên muốn ngăn cản, nhưng bột phấn kia đã theo gió bay đi, không còn sót lại chút gì.
Thiên Thanh Hoàng xoay người khoanh tay đứng, đưa lưng về phía đám người, lạnh lùng phun ra một chữ: “Giết!”
Nhất thời, Thất Tinh nhân động, không có tiếng kêu, không có tiếng gọi, chỉ có tiếng đao kiếm đâm vào da thịt cùng mùi máu tanh nồng nặc. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đài cao đã lênh láng máu tươi, hơn một ngàn hộ vệ tính cả ngũ đại trưởng lão nháy mắt không sót một ai.
Dưới đất máu chảy thành sông, mà ngẩng đầu là khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng, mỹ mạo khiến người ta hít thở không thông, tuy trận thảm sát này nàng chủ đạo, nhưng lại không ai đem từ ngoan độc vô tình hay ma quỷ đặt trên người nàng, cho dù nàng có đứng giữa biển máu, nàng vẫn như một viên minh châu sáng bóng tản ra thánh khiết…