Phía đông, mặt trời dần lên cao, một chiếc xe ngựa bình thường không vội không chậm đi trước, rất nhiều người còn chưa kịp bừng tỉnh chuyện hôm qua ở Tử Hà thành, đám người của Thiên Thanh Hoàng đã sớm rời đi.
Giữa trưa, rất xa mới thấy một thôn trấn, Hiên Viên Địch cao hứng vươn đầu: “Đến thôn trấn rồi, chúng ta đi ăn một chút gì đó rồi lại đi đi!” Nói xong còn sờ sờ cái bụng xẹt lép.
Thiên Thanh Hoàng dời mắt khỏi sách, nhìn bên ngoài rồi gật đầu: “Ừ!”
“Đến đây đến đây! Khách quan có bao nhiêu người?” Xe ngựa dừng lại trước cửa một tửu lâu, tiểu nhị lập tức thân thiện đi đón.
“Tiểu nhị! Nhanh bày chút đồ ăn ngon lên đây cho gia.” Hiên Viên Địch vội vàng xuống xe, sau đó nhanh chóng chui vào.
“Được rồi! Mời khách quan chờ!”
Đợi tới khi Thiên Thanh Hoàng các nàng đi tới mới nhìn thấy đám người ở đại sảnh đã ngồi đầy, hơn nữa người người đều giữ vũ khí, không khó nhận ra là người trong giang hồ. Nhưng không khí lại có chút quỷ dị, bình thường những nơi có người giang hồ thì đều rất náo nhiệt, nhưng trong đại sảnh này ngược lại rất an tĩnh.
“Ai! Các ngươi nói xem tin tức về Thánh Thủy kia có đúng hay không?” Đột nhiên có một người hạ giọng hỏi người bên cạnh, tuy tiếng động rất nhỏ, nhưng với tất cả người có võ công ở đây đều không khó.
“Chắc là thật, nghe nói ở Nam hoang kia rất nguy hiểm, hơn nữa còn có thần nữ gì đó, cho nên chuyện Thánh Thủy không giả được!” Một người khác đáp lại.
“Nhưng trước kia chúng ta đều không biết, hiện tại sao đột nhiên lại nghe có người nói cái Thánh Thủy gì đó, không phải gạt người chứ?” Có người hoài nghi.
“Không đâu! Mà ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì. Thật hay giả thì đi xem chẳng phải sẽ biết sao, nếu thật thì chúng ta lấy về để buôn bán kiếm lời, nếu giả thì có nhiều người như vậy còn sợ gì?”
“Nhưng mà nhưng mà…”
Kế tiếp, toàn bộ tửu lâu nhất thời sôi nổi tán gẫu, đề tài không đổi, chung quanh vẫn là Thánh Thủy lần này Thiên Thanh Hoàng cần tìm.
“Không phải ta nói!” Phù Linh có chút đáng thương kéo áo Thiên Thanh Hoàng, lịch đại Thánh kinh chỉ có thần nữ có thể xem, nàng không biết những người này từ đâu mà biết.
“Ta không trách ngươi!” Thiên Thanh Hoàng cúi đầu nhìn nàng: “Ta tin tưởng ngươi, nhưng ngọn nguồn của tin tức này quả thật có điểm khả nghi! Nam hoang rất ít can hệ tới bên ngoài, người biết không nhiều lắm, trước kia cũng không từng có người biết, vì sao ở bây giờ lại lộ ra?”
“Chắc chắn là những người đó!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Linh nghiêm lại: “Những người đó giết hại Hiến tế tộc, thần miếu bị hủy, khẳng định đã phát hiện có Thánh kinh bên trong, nhưng vì không có năng lực mở ra nên muốn dẫn người tới giúp sức.”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng gật đầu, khả năng này là lớn nhất.
“Chúng ta có nên ngăn cản bọn họ không?” Phù Linh hỏi.
“Không cần!” Ngăn cản? Đối với đám người nhiệt huyết trên giang hồ mà nói, dụ hoặc của Thánh Thủy này cũng không phải lớn bình thường, muốn dùng hai ba câu nói khiến họ bỏ qua thì chính là người si nói mộng; huống hồ chỗ kia rất hung hiểm, có thêm nhiều người giúp nàng dò đường không phải rất tốt sao?
Phù Linh tuy không biết ý của Thiên Thanh Hoàng, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, nếu nàng từng là thần nữ trước kia thì tuyệt đối sẽ không cho phép những người này bước vào Thần đàn thần thánh của bọn họ, nhưng bây giờ chỗ đó đã bị đám hỗn đản kia chiếm lĩnh, bản thân nàng còn đang dẫn ngoại nhân trở về, loại cảm giác này khiến nàng không biết nên nói thế nào!
Đi một đường dài hai ngày, trên đường gặp người giang hồ không hơn một ngàn cũng có vài trăm, đề tài không ngoài hai chữ ‘Thánh Thủy’, một đám vẻ mặt hưng phấn cùng nhiệt huyết kia giống như mình đã sắp lấy được.
Nhưng như vậy cũng làm Hiên Viên Địch đại khai nhãn giới, thì ra đây mới gọi là giang hồ a!
Càng đi về hướng đông, sau khi đi tới biên giới Đông Hán thì lập tức xuyên một qua dãy núi dài, nơi này không có thôn trang, không có bóng người, ngủ lại trở thành lựa chọn duy nhất của bọn họ.
“Oa! Phải ngủ ngoài trời sao!” Hiên Viên Địch nhìn cây trong rừng nơi nơi đều có người ngủ thì vẻ mặt ngạc nhiên, trong mắt lộ ra hưng phấn cùng nóng lòng muốn thử.
Tiếp tục đi về phía trước, xe ngựa cũng không thể dùng, ngay cả ngựa cũng không thể qua, cho nên chỉ có thể dùng chân bay qua ngọn núi này! Thiên Thanh Hoàng nhìn rừng cây sâu thẳm phía trước nói.
“Nơi này từng có một Vu tộc, có rất nhiều độc vật cùng độc thảo, cẩn thận một chút!” Hoan Lạc nhắc nhở.
“Ngươi định làm gì? Chỗ này ta nhìn thấy trước cơ mà, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn đuổi người?” Tiếng một hán tử nhất thời khiến người trong rừng chú ý, vừa nhìn lại đã thấy một hán tử hai bảy hai tám bị vài nam nữ tử làm cho mặt đỏ tai hồng.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào chúng ta là người của Chuyên Môn phái, mà ngươi chỉ là một hiệp sĩ tam lưu!” Một nữ tử cao ngạo chanh chua nói. Nàng ta nói vậy không chỉ đắc tội với một người, mà nơi này có rất nhiều người đều như vậy, đi cùng chỉ giúp góp vui, nhưng tất cả cũng ngại thân phận Chuyên Môn phái nên không dám động thủ.
“Chuyên Môn phái thì rất giỏi sao? Chuyên Môn phái thì có quyền đuổi người sao? Nơi này có nhiều chỗ như vậy, ngươi dựa vào cái gì cố tình nhắm chỗ của ta?” Hán tử kia vẻ mặt không phục, hai mắt đỏ đậm, tay nắm đao nổi gân xanh, có thể thấy hắn phẫn nộ bao nhiêu.
“Chúng ta thích nơi này, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cút ra, bằng không cẩn thận ta đánh ngươi tới răng rơi đầy đất!” Nam tử cầm đầu diện mạo bình thường, ánh mắt hẹp dài khiến hắn thoạt nhìn có chút âm nhu, nhưng không có cảm giác đẹp như Đông Phương Hằng mà ngược lại khiến người ta nghĩ đến một loại rắn độc, rất không thoải mái.
“Các ngươi… Các ngươi khinh người quá đáng…” Hán tử giang hồ vốn thẳng tính, thường trực tiếp động thủ, bị người nói như vậy, hắn có thể chịu lâu thế cũng là kỳ tích, ‘khanh’ một tiếng bảo đao rời vỏ, hung hăng bổ tới.
“Muốn chết sao!” Nam tử cầm đầu thoạt nhìn võ công không tệ, thoải mái đỡ một kích mãnh liệt của hán tử.
“A!” Lập tức hán tử lại ra tay thêm một chiêu, nhưng lúc này hiển nhiên có biến hóa, nếu một đao kia là cậy mạnh thì hiện tại hoàn toàn có thể dùng từ linh hoạt để hình dung. Trường đao tứ thước vũ uy vũ sinh uy, thân mình cao lớn nhưng động tác linh mẫn, mắt thấy hắn sắp bị thương, nhưng hắn lại trở tay ngay sau đó.
Hai người đánh nhau trong rừng,rất nhiều người tự giác tránh ra, sợ bị thương, nhưng lại không ai ra tay, đều một bộ tư thái xem kịch vui.
“Có chút bản lĩnh.” Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng vẫn dừng trên người hán tử, càng xem càng thấy không tệ, hán tử này tuy nhìn lỗ mãng, nhưng lại có vài phần nhân tính, vừa nãy khi bắt đầu hắn rõ ràng có thể rút đao, nhưng lại nhịn xuống, cho đến khi bị chọc tức đến nóng nảy mới rút đao; mà đao pháp của hắn kính nói mười phần, khí phách lại không mất linh mẫn, nhân tài như vậy đặt trong chốn giang hồ thật sự đáng tiếc.
“A!” Hán tử tuy có võ công không tệ, nhưng vẫn còn kém đám người được Chuyên Môn phái dạy dỗ, nam tử bị kiếm đâm bị thương, đại đao rời khỏi tay vung xa, máu tươi chảy ròng.
Nam tử thắng cũng không đuổi tận giết tuyệt, có lẽ nói hắn khinh thường giết hắn, khinh bỉ nhìn hán tử: “Chỉ với chút võ công ấy mà cũng dám khoe khoang trước mặt bản công tử sao?”
Hán tử ôm tay không nói, mồ hôi thấm ra từng giọt lớn trên trán, máu tươi chảy ra nhanh chóng thành một vũng nhỏ trên đất, xem ra một kiếm kia không nhẹ!
“Hoan Lạc! Cứu hắn!” Thiên Thanh Hoàng cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại khiến mọi người ngoài ý muốn, không ngờ nàng sẽ chủ động mở miệng cứu người.
“Dạ!” Sung sướng nghe vậy dưới chân liền sinh gió, hai bước đã đến trước mặt hán tử, thân thủ nhanh chóng điểm hai huyệt đạo trên người giúp hắn ngừng chảy máu rồi mới đưa một viên thuốc qua: “Ăn xong sẽ dễ chịu một chút, ngồi xuống ta giúp ngươi băng bó!”
Hán tử tiếp nhận ăn vào, phát hiện thật sự dễ chịu hơn rất nhiều, bình tĩnh xong mới miễn cưỡng mở miệng: “Cảm ơn tiểu cô nương!”
Hoan Lạc mặt không chút thay đổi: “Không cần cảm tạ ta, là tiểu thư nhà ta muốn cứu ngươi!”
Hán tử nghe vậy, hàm hậu cười: “Mặc kệ là ai, Vũ Đức ta đều cám ơn nàng!”
Hoan Lạc hơn cong môi, đối với hán tử hàm hậu hơn một phần hảo cảm! Mà lúc này đám người kia lại đi lên, bắt đầu nói chuyện là nữ tử bất mãn nhìn Hoan Lạc: “Tiểu nha đầu ngươi là ai? Tại sao dám cứu hắn?”
Hoan Lạc nghe vậy, lạnh lùng ngẩng đầu: “Ta là ai cũng không liên quan đến ngươi, cút xa một chút cho ta!” Ai nói Hoan Lạc không có tính tình? Đó chỉ là ở trước mặt tiểu thư nhà nàng thôi, khi gặp phải kẻ khiến nàng chán ghét cũng không dễ chịu.
Một đống người này không có lấy một kẻ tốt thì đừng trách nàng không hòa nhã!
“A! Tính tình tiểu nha đầu ngươi cũng thật không nhỏ, không phải là tiểu lão bà nhà ai đó chứ?” Lông mày nàng ta dựng thẳng lên, trào phúng cười.
“Câm mồm! Ta cùng cô nương nhà người ta thanh trong bạch sạch, không được nói năng bậy bạ!” Vũ Đức muốn cãi lại, nhưng bị thương không thể cố sức, chỉ đành hồng cổ trừng người ta.
“Ta còn chưa nói cái gì đâu, ngươi kích động làm gì? Bằng không người khác còn tưởng các ngươi thật sự có cái gì a?” Nữ tử cười lớn.
Vũ Đức còn muốn nói thêm, lại bị Hoan Lạc ngăn lại: “Đừng chấp ả điên!”
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám nói ta là ả điên?” Nữ nhân kia giận dữ, kém rút kiếm lao về phía trước thì bỗng từ đâu xuất hiện một đội bóng áo trắng tố sam đi tới, liếc mắt một cái nhìn lại đều toàn tuấn nam mỹ nữ, cầm đầu là nam tử mắt sáng răng trắng, phong thần tuấn lãng, nữ tử lông mày loan loan, mắt to mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu tình, một thân áo trắng khiến nàng thoạt nhìn oai hùng hiên ngang.
“Người của Chuyên Môn phái lại bắt nạt người khác sao?” Mở miệng là nữ tử kia, không khó nghe ra nàng bất mãn với Chuyên Môn phái.
“Áo trắng kiếm ngọc, đây không phải thất đại đệ tử của Minh tông sao?” Thân phận mấy người một thân áo trắng rất rõ ràng. Ngọc bội bên hông, áo trắng kiếm ngọc, đây là người của Thiên hạ đệ nhị tông phái Minh Tông, dấu hiệu của thất đại đệ tử chính thống.
“Chuyện của Chuyên Môn phái không tới lượt người của Minh tông đến quản!” Nam tử cầm đầu Chuyên Môn phái lại mở miệng, ánh mắt không tốt nhìn người Minh Tông.
Trong chốn võ lâm có vô số phân cấp, nhưng có thể đứng sừng sững cùng võ lâm chỉ có ba cái; Đông Huyền tông đệ nhất, Minh Tông đệ nhị, Chuyên Môn phái đệ tam, Đông Huyền tông có tiên sư Cố Thập tọa trấn, không ai dám nói một câu không phải, nhưng Minh Tông cùng Chuyên Môn phái lại thủy hỏa bất dung; không chỉ vì người Minh Tông từng muốn giết Hiên Viên Ngân còn người Chuyên Môn phái lại bảo vệ hắn; mà hai thế lực lớn trong lúc đó vốn đã không hòa thuận.
Vị trí thứ hai thứ ba tuy chỉ là một bài danh, nhưng chính là đại biểu cho địa vị trong giang hồ, cho nên hai phái luôn muốn tranh đoạt, nhưng vì Minh tông thủy chung chiếm giữ vị trí thứ hai, không để Chuyên Môn phái chiếm ưu thế, nên Chuyên Môn phái cũng bám riết không tha, khắp nơi tìm kiếm người Minh tông gây phiền toái. Người hai bang phái chống lại nhau, tất nhiên sẽ không tường an vô sự!
“Minh Tông đại diện cho chính nghĩa của võ lâm, không quen nhìn loại hành vi cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu của các ngươi, cho nên đương nhiên phải xen vào!” Nữ tử Minh tông nhướn lông mày nói; một câu này dễ dàng trở thành ngòi nổ, hai bên lập tức ‘khanh’ một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, mỗi biên đều có năm người, vừa vặn một chọi một!
“Hắc hắc! Người Minh Tông cùng Chuyên Môn phái vừa gặp đã đánh nhau, giống như chỉ cần có bọn họ đồng thời xuất hiện thì sẽ không có chuyện không giao tranh!” Người nọ là điển hình của những người xem kịch vui.
“Đi thôi!” Hoan Lạc nhanh tay băng bó giúp Vũ Đức, sau đó xoay người đi tới chỗ Thiên Thanh Hoàng.
Vũ Đức nhìn Hoan Lạc, lại nhìn hai bên đang giao tranh, cuối cùng vẫn đi theo Hoan Lạc rời khỏi chiến trận.
“Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!” Vũ Đức thấy Thiên Thanh Hoàng, lập tức quỳ tạ, lại bị Thiên Thanh Hoàng ngăn cản. Nội lực cường đại bức hai đầu gối gấp xuống của Vũ Đức đứng thẳng khiến hắn kinh hãi đồng thời kính nể: “Không ngờ cô nương tuổi nhỏ mà võ công lại rất cao, Vũ Đức bội phục! Đại ân đại đức này của cô nương Vũ Đức không có gì để báo, chỉ cần cô nương không chê bai, Vũ Đức nguyện vì cô nương cống hiến sức lực!”
Thiên Thanh Hoàng đối với loại người thẳng tính này rất thích, nhưng nàng sẽ không vì thế mà thay đổi ý định ban đầu, nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ cứu người ta cảm thấy đáng cứu, nếu ngươi muốn báo đáp, có thể đi theo ta làm hộ vệ trên đường chứ?”
Vũ Đức cảm kích gật đầu: “Đa tạ tiểu thư!” Hắn tuy thành thật, nhưng không ngu ngốc, hắn đương nhiên biết một đường này có bao nhiêu hung hiểm, mà vừa nãy hắn bị thương không thể động đao, có thể sống hay không cũng là một vấn đề, nếu làm hộ vệ của nàng, hiển nhiên sẽ an toàn rất nhiều.
Thiên Thanh Hoàng không nói nhiều, có chút đạo lý tự mình hiểu vẫn hơn, ánh mắt đảo qua Vũ Đức lập tức rời đi. Thân mình hắn cao tráng như thế tốt nhất nên ngẩng đầu lên, nàng không thích loại cảm giác này.
Bên này vô cùng an tĩnh, bên kia lại nhộn nhịp đánh nhau, sắc trời đã dần tối, có người đã nhóm lửa mà vòng luẩn quẩn đao quang kiếm ảnh vẫn tiếp tục. Mấy người kia đều là những đệ tử xuất sắc, người của Minh Tông tuy gắt gao áp chế người của Chuyên Môn phái, nhưng muốn thắng cũng không dễ, hơn nữa bọn họ chỉ có thể đả thương chứ không thể giết, cho nên ra tay không toàn lực, đánh tới đánh lui, thoạt nhìn đã không còn hứng chí như ban đầu, thậm chí có người đã đi ngủ.
Người hai bên không ngừng thở, hiển nhiên cũng mệt mỏi, nhưng không ai muốn dừng tay trước.
“Đủ rồi!” Cuối cùng, một tiếng quát lạnh lẽo cũng vang lên, đối với người hai bên đều như tiếng trời.
Thiên Thanh Hoàng cũng nhìn về phía người nọ, ánh vào mi mắt đầu tiên chính là bạch y, sau đó là cổ tay tinh xảo đặt bên bụng, mãi cho đến khi hắn tiếp tục cất bước, mọi người mới nhìn rõ bộ dáng của hắn. Khuôn mặt kinh hồng nhược tuyết, nói đẹp hắn không bằng Hoa Úc, nói tuấn tú, hắn không bằng Hiên Viên Tuyệt, nói dương quang, tuổi của hắn hơi lớn, nói lạnh lùng, hắn so ra còn kém Hình Tử Tiêu, nhưng loại hỗn loạn này ở trên người hắn lại tạo cảm giác rất dễ nhìn!
Mặt như trăng rằm đêm thu, như đóa hoa xuân nở, mi như mực họa, khuôn như trái đào. Thiên Thanh Hoàng không biết tại sao lại nghĩ ra những lời này, nhưng đây là hình dung chân thực nhất về người trước mắt. Nhưng nói về hơi thở của hắn, thì chỉ có thể dùng hai chữ, đạm mạc!
Đôi mắt như dòng nước dưới trăng, trong sâu thẳm lộ ra bạc lạnh, cả người thoạt nhìn rất tùy ý, không có biểu tình cố ý, có lẽ nói hắn không có biểu tình thì giống khí chất trích tiên, nhưng lại không giống Hình Tử Tiêu tùy thời hóa tiên.
“Sư tôn!” Năm người Minh tông xoay người, quỳ gối trước mặt nam tử, vẻ cung kính trên mặt không phải giả.
“Sư đệ duy nhất của chưởng môn Minh Tông, Vô Trần công tử, Tiêu Ngôn!” Hoan Lạc mặt không chút thay đổi nói ra thân phận của hắn.
“Vô Trần…” Thiên Thanh Hoàng dùng thanh âm chỉ có một người có thể nghe thấy nỉ non. Vô trần… không giống phàm, cũng không như tiên.
“Đứng lên đi!” Tiêu Ngôn đảo mắt qua mấy người, không nói gì, trực tiếp xoay người trở lại xe ngựa vừa ngồi.
“Hừ!” Hai bên nhân mã hung hăng trừng liếc đối phương một cái, sau đó đều tự tìm nơi rời đi, mà người vô tội như Vũ Đức đã sớm bị bọn họ quên mất.
“Tiểu thư! Bên Chuyên Môn phái kia là thập tứ đại đệ tử, cầm đầu có hai người, nam là Hà Kiều, nữ là Liễu Mi, ba người khác ta không biết; bên Minh tông ngoại trừ hai người phía trước là thất đại đệ tử thì những người khác đều là bát đại đệ tử, nam là Minh Tử Nặc, nữ là Minh Tử Tuyền!” Hoan Lạc đứng bên cạnh Thiên Thanh Hoàng nói.
“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng thản nhiên gật đầu sau đó xoay người về xe ngựa, xe ngựa rất rộng, nhưng có nhiều người như vậy nên khẳng định phải có người ngủ bên ngoài. Trong bọn họ chỉ có Thiên Thanh Hoàng cùng Phù Linh ngủ trên xe, Hiên Viên Địch thì cao hứng nhảy lên một nhánh cây phía trước xe ngủ, Vũ Đức tựa vào thành xe bên ngoài chợp mắt; Hoan Hỷ gác đêm, Hoan Lạc đi tìm đồ ăn.
Đêm, vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lửa ‘bùm bùm’ cũng chỉ có tiếng người ngủ say hít thở.
Ở những nơi thế này Thiên Thanh Hoàng tự nhiên không ngủ được, từ trên xe ngựa xuống bảo Hoan Hỷ đi vào ngủ, sau đó mới đi về một hướng khác trong rừng.
Chóp mũi ẩm ướt nói cho nàng biết chỗ này có một hồ nước nhỏ, đi về phía trước không xa quả nhiên thấy.
Ánh trăng nhẹ nhàng phủ trên mặt hồ, yên tĩnh không một tia gợn sóng, vô cùng xinh đẹp!
Vừa mới đến bên hồ, Thiên Thanh Hoàng đã phát hiện có người đến trước nàng. Một thân áo trắng lẳng lặng đứng bên hồ ngoài Tiêu Ngôn thì không còn ai! Nhưng Tiêu Ngôn lại không có động tác gì, vẫn yên lặng nhìn phương xa, giống như không nhận ra nàng đến.
Thiên Thanh Hoàng không phải loại người tùy ý kết giao, cho nên dù người nọ là Tiêu Ngôn, nàng cũng không tới gần mà chỉ ngồi xuống bên hồ nhìn một lát, thật khó có dịp gặp cảnh đẹp này.
Cuối cùng, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được đưa tay vào hồ nước, đảo loạn một đoạn, đáng tiếc lực của nàng quá nhỏ, khi nàng vừa dừng tay, chỉ chốc lát sau mặt hồ đã khôi phục như ban đầu.
Hai người, một ở trên bờ, một ở bên bờ, một lẳng lặng nhìn phương xa, một lẳng lặng nhìn mặt hồ; hình ảnh duy mỹ hài hòa; chỉ có bọn họ biết, bọn họ biết đối phương tồn tại, nhưng đều xem như đối phương không tồn tại.
Mãi cho đến khi một loại tiếng động không rõ vang lên, Thiên Thanh Hoàng mới cả kinh đứng dậy, mà thân ảnh của Tiêu Ngôn đã biến mất trong rừng cây.
Khi Thiên Thanh Hoàng trở lại xe ngựa, mọi người vẫn ngủ, mà xung quanh cũng không có dị động, lúc này mới tạm yên tâm, nơi này cách hồ nước không xa, nếu có chuyện nàng sẽ về kịp.
Thiên Thanh Hoàng vừa muốn xoay người lên xe ngựa thì đột nhiên thân mình cứng đờ, máu toàn thân đều bị đông lại, thanh âm ban nãy không ở trong này, như vậy… Hoan Lạc ở trong núi…
Thiên Thanh Hoàng nắm chặt tay, thân ảnh chợt lóe lao đi, trái tim không ngừng run rẩy: Hoan Lạc! Trăm ngàn lần đừng có việc gì!