Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

quyển 2 chương 16: thịnh thế đại hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai tháng trước, hoàng cung đã bắt đầu chuẩn bị đại hôn, bởi vì đây chính là chuyện lớn nhất của một quốc gia. Các gia các hộ cũng đều treo dải băng màu đỏ để chúc mừng.

Hồng trù diễm sắc treo khắp hoàng cung, thảm đi lửa đỏ lao thẳng bốn phương tám hướng, Hoàng thành tràn ngập sắc thái vui mừng. Người tham gia hôn lễ từ các nẻo tấp nập tiến đến, tất cả đều muốn chiêm ngưỡng hôn lễ xa hoa của Đế hậu.

Tê Phượng Cung:

“Tiểu thư! Nhanh thay giá y đi!” Hoan Lạc nhìn người vẫn còn nằm trên nhuyễn tháp, có chút sốt ruột thúc giục. Sắp tới thời gian đi ra rồi mà tiểu thư nhà nàng vẫn không nóng nảy chút nào.

Hồi lâu sau, Thiên Thanh Hoàng mới thản nhiên ‘Ân’ một tiếng, đứng lên để Hoan Lạc thay y phục.

Cởi bỏ la quần tố sắc, thay vào giá y đỏ thẫm. Giá ý kim ngân ti loan thêu phượng nhìn qua vô cùng đẹp đẽ quý giá, làn váy phía sau kéo dài chừng ba trượng, hai tay áo mở rộng như Phượng Hoàng giương cánh muốn bay. Trên lưng dùng đai lưng kim phiến to rộng vòng quanh, lộ ra cái eo mảnh khảnh.

Tóc đen búi cao, cài thêm trang sức Phượng Hoàng màu vàng. Trên cái trán trơn bóng vòng một viên san hô đỏ tươi ở giữa, khuyên tai là một đôi ngọc tuyết tinh xảo đặc sắc, kiều diễm vô cùng.

Hoan Lạc thay Thiên Thanh Hoàng trang dung, đợi tới khi nàng dừng tay, lại bị cảnh đẹp trước mắt làm cho sợ ngây người. Nàng vẫn biết tiểu thư rất đẹp, nhưng không biết tiểu thư có thể mỹ mạo giống như vậy, cho dù dịch dung đan vẫn có hiệu quả, nhưng sau khi vẽ lên thì không kém lúc trước chút nào!

“Tiểu thư đẹp quá!” Hoan Lạc chưa bao giờ keo kiệt ca ngợi tiểu thư nhà mình.

“Ba hoa!” Thiên Thanh Hoàng hờn dỗi cười, từ vị trí đứng lên, mặt kính rộng lớn vừa vặn chiếu hết toàn bộ bộ dáng của nàng. Cho dù là chính nàng cũng phải sửng sốt. Hai má kiều diễm ôn nhu, lông mày thanh thoát, mâu trung ẩn tình… người này là nàng sao?

Thiên Thanh Hoàng chưa từng nhìn ngắm bản thân, thứ nhất, nàng vốn không để ý tới dung mạo, có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng. Thứ hai, nàng biết khuôn mặt này rất bình thường, có lẽ cũng không có nhiều người nhớ, hơn nữa đây chỉ là khuôn mặt giả, càng không cần để ý.

Nhưng không ngờ hôm nay đột nhiên lướt qua, lại phát hiện không phải quá khó coi.

“Tiểu thư! Hoàng thượng tới!” Hoan Hỷ rạo rực chạy vào báo cáo, sau khi thấy tiểu thư nhà mình, lại khoa trương há to miệng: “Tiểu thư thật đẹp a!”

“Đúng vậy! Ta nhìn cũng phải ghen tị!” Goyard từ phía sau tiến vào, cũng nhịn không được trêu chọc. Bất quá nàng nói rất thật tâm. Tuy rằng không diễm quan quần phương, nhưng cũng là một đại mỹ nhân. Hơn nữa khi nói như vậy, Goyard càng tò mò về bộ dáng chân chính của Thiên Thanh Hoàng hơn. Không ngờ ngay cả đại hôn mà Thiên Thanh Hoàng vẫn dùng khuôn mặt giả. Đúng là khiến người khác hiếu kỳ mà. Không biết Hiên Viên Tuyệt có biết bộ dáng thật của Thiên Thanh Hoàng không?

“Hoàng Thượng giá lâm!” Bên ngoài, An công công hô to một tiếng, giọng nói vừa dứt, thân ảnh Hiên Viên Tuyệt đã xuất hiện trước mặt mấy người.

Chỉ thấy Hiên Viên Tuyệt ngang tàng chậm rãi đi tới, một thân phi long bào đỏ thẫm thêu kim tuyến ôm lấy thân hình cao lớn, nhan sắc diễm tục không tổn hại nửa phần khí chất, thoạt nhìn lại càng yêu dã mỹ lệ. Khuôn mặt như quan ngọc, mày kiếm nhập tấn, tóc vén cao cài trâm hồng ngọc cửu long, phong thái tuyệt diễm.

Bộ pháp vững vàng, khí phách uy nghiêm, tiêu sái lộ ra theo từng bước chân, tựa như một vị thần khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cặp con ngươi sâu thẳm không chớp nhìn Thiên Thanh Hoàng, chứa đựng tình thâm tràn đầy.

“Ta đến rồi.” Hiên Viên Tuyệt đi tới trước mặt Thiên Thanh Hoàng, vuốt nhẹ hai má nàng, trong mắt không che giấu kinh diễm: “Thật đẹp!”

Thiên Thanh Hoàng cười nhẹ, nhìn hắn cái dạng này, nàng lại nghĩ tới ngày ấy ở Đông Hán hoàng cung, nàng một thân giá y đỏ thẫm, mà hắn lại chỉ mặc một kiện hắc bào bình thường. Sau khi gặp mặt, câu đầu tiên hắn nói chính là hứa hẹn sẽ cho nàng một hôn lễ đầy đủ, tự mình mặc vào hỉ phục đỏ thẫm…

Thiên Thanh Hoàng cảm giác trái tim không có quy luật nhảy lên, hiện tại nàng đã biết lý do. Trái tim nàng, chỉ bởi vì nam tử trước mắt mà đập! Loại áp lực hít thở không thông này bỗng dưng vô cùng tốt đẹp.

Kiếp thứ nhất, nàng không hiểu tình là gì, cũng chưa từng nghĩ sẽ nếm thử, ngay cả sinh tồn cũng hèn mọn như vậy, nàng có tư cách gì cầu xin tình yêu cùng hạnh phúc? Kiếp này, nàng chỉ muốn tự do, chỉ muốn an toàn mà sống, ôm một tâm tư bạc lạnh đi hết cuộc đời. Nhưng sau đó, người này lại không có dấu hiệu xông vào thế giới của nàng, hơn thế còn lưu lại ấn ký thật sâu…

Cường thế xâm nhập, bá đạo chiếm cứ, luôn luôn ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, thẳng đến một ngày, nàng phát hiện nàng đã bắt đầu nhớ hắn! Suy nghĩ ấy cứ dần dần chiếm cứ tâm trí nàng, làm cho nàng không thể bỏ qua. Nàng biết, nàng đã động tâm! Nàng thích hắn, nàng không muốn xa rời hắn, một đế vương vô tình!

Ánh mắt nhìn người trước mắt, trong con ngươi vô tình chiếu lên thân ảnh nàng, thâm tình cùng sủng nịch, làm cho tim nàng tiếp tục đập nhanh. Bởi vì nàng hiểu rõ tính cách của hắn, cho nên nàng không nghi ngờ thật tình hay giả ý. Không phải mù quáng tin tưởng, mà vì Hiên Viên Tuyệt cũng kiêu ngạo giống nàng. Cường đại như hắn, luôn khinh thường dùng cảm tình lừa gạt người khác.

Khi Hiên Viên Tuyệt đi đến trước mặt, nàng không chút do dự kéo hắn lại gần, hai tay ôm chặt thắt lưng tinh tráng của hắn, ngửi thật sâu mùi hương tản ra.

Đây là lần đầu tiên Thiên Thanh Hoàng chủ động ôm Hiên Viên Tuyệt như thế, nên hắn có loại cảm giác không đúng. Hoàng Nhi lớn mật như vậy, thẹn thùng như vậy, làm cho người ta muốn ngừng yêu mà ngừng không được.

Bọn họ quen biết, chỉ vì một khối kiếm lệnh, nàng gặp biến không sợ hãi, thái độ đạm mạc với kiếm lệnh hấp dẫn hắn, làm hắn lần đầu tiên nhớ kỹ một người. Sau là chuyện ám sát, rõ ràng hắn có thể phái thủ hạ đi, nhưng hắn lại tự mình đến, cuối cùng còn không động thủ! Tiếp đó ở trên Kim Loan điện, lần đầu tiên hắn dùng thân phận đế vương để gặp nàng. Nàng bình tĩnh, nàng kinh thải tuyệt diễm, nàng khí phách cùng cường thế hấp dẫn tầm mắt hắn. Một khắc kia, hắn biết, thiên hạ này chỉ có nữ nhân như vậy mới có tư cách sánh vai cùng mình!

Cuối cùng hắn ma xui quỷ khiến nắm tay nàng, sau khi nghe chuyện nàng muốn rời đi, lần đầu tiên hắn có tư vị đau lòng, sau đó hắn bá đạo muốn giữ nàng, không tiếc mạo hiểm tính kế nàng; nhưng hắn nhất điểm cũng không hối hận, bởi vì hắn hiểu rõ tâm tư của mình, cũng đợi cho đến giờ khắc hắn chờ mong nhất này!

Tuấn nam mỹ nữ thâm tình ôm nhau, hình ảnh duy mỹ như vậy làm cho người ta không đành lòng phá hỏng. Mấy người đều thật tâm chúc phúc bọn họ, Hoan Lạc kéo Hoan Hỷ rời đi, Goyard nháy mắt còn cảm động rơi lệ.

Hiên Viên Tuyệt ôm chặt thiên hạ trong lòng, hít sâu một ngụm hương thơm của nàng, bỏ thêm vào tình yêu nồng đậm trong lòng như sắp phát nổ. Cuối cùng, Hiên Viên Tuyệt muốn nói ra một câu mà hắn nghĩ cả đời sẽ không bao giờ nói ra: “Hoàng Nhi! Ta yêu nàng!”

Hoàng Nhi! Ta yêu nàng! Rất yêu! Rất yêu! Yêu đến mức muốn chết đi!

Thiên Thanh Hoàng chấn động, ngẩng đầu không thể tin nhìn Hiên Viên Tuyệt, ánh mắt nhìn thẳng con ngươi thâm tình, đáy lòng bỗng gợn sóng, không bình tĩnh được.

“Hiên Viên Tuyệt! Chàng biết những lời này có ý nghĩa gì không? Nếu như chỉ là vì hôn lễ, ta có thể bỏ qua, nhưng nếu như chàng cho ta trái tim của mình, thì trong lòng chàng chỉ được có ta. Nếu kiếp này chàng dám phụ ta, ta tuyệt đối sẽ kéo chàng xuống địa ngục!” Thiên Thanh Hoàng nói vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng vô cùng quyết tuyệt.

“Đứa ngốc!” Hiên Viên Tuyệt than nhẹ, trong mắt tình ý càng sâu: “Tâm ra chỉ có một mình nàng có thể đi vào, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng. Cho dù cùng nàng xuống địa ngục, ta cũng vui vẻ chịu đựng!”

Thiên Thanh Hoàng cảm giác hai mắt trở nên mơ hồ, một giọt thanh lệ bỗng chảy xuống, vô cùng trong suốt.

“Sao lại khóc?” Hiên Viên Tuyệt đau lòng đón lấy nước mắt của nàng, bỏ vào trong miệng, có vị chát, nhưng rất ngọt!

“Hiên Viên Tuyệt, chàng hỗn đản!” Đã bao nhiêu năm rồi, ngay cả sau khi trọng sinh nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng giờ khắc này, nàng lại cảm động muốn khóc, nước mắt cũng không thể khống chế.

Đã từng, ở cái nơi không có thiên lý ấy, một mình nàng liều mạng huấn luyện, càng ngày càng nghiêm khắc. Một mình nàng vượt qua cái chết cận kề, một mình xuyên qua địa vực tử vong. Tất cả đều coi nàng là ma quỷ, kính trọng như không muốn lại gần…

Mẹ chắp tay tặng nàng cho người khác, cái gọi là cha tự mình đẩy nàng vào địa vực. Những người cùng nhau huấn luyện chính là kẻ thù của nhau, không phải ngươi chết thì ta chết, đây là quy tắc sinh tồn.

Chưa từng có một người sẽ nói: Cho dù cùng nàng xuống địa ngục, ta cũng vui vẻ chịu đựng!

“Hiên Viên Tuyệt! Về sau chàng là của ta, chỉ có thể là của ta!” Thiên Thanh Hoàng kích động ôm Hiên Viên Tuyệt, bá đạo tuyên bố.

“Ừ! Ta vĩnh viễn đều là của nàng!” Hiên Viên Tuyệt hôn lên mi tâm Thiên Thanh Hoàng, giờ khắc này, hắn biết mình đã thật sự đi vào trái tim nàng! Sự bá đạo ấy làm hắn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Hồi lâu sau, trong lòng Hiên Viên Tuyệt mới truyền đến một thanh âm rầu rĩ: “Hiên Viên Tuyệt! Ta yêu chàng!”

Hiên Viên Tuyệt chấn động, thì ra những lời này nói ra từ miệng nàng, lại dễ nghe như vậy, hoặc nhân như vậy! “Hoàng Nhi! Nàng nên gọi ta Tuyệt, hoặc là phu quân. Thật ra ta càng hi vọng cái sau hơn…”

Thiên Thanh Hoàng hung hăng siết chặt bên hông hắn, làm Hiên Viên Tuyệt tuy đau nhưng lại không nhăn mày một chút, ngược lại còn rất ngọt ngào.

“Chậc chậc chậc chậc…” Hoa Úc vừa bước vào đã lập tức thấy được hình ảnh như vậy: “Còn muốn đại hôn nữa không a? Hay là trực tiếp động phòng đi!”

Hiên Viên Tuyệt hiện tại tâm tình rất tốt, cho nên không so đo với Hoa Úc. Dù sao hắn cũng là kẻ không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.

“Đi thôi!” Buông thân mình Thiên Thanh Hoàng ra, sửa thành cầm tay nàng: “Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta!”

“Ân!” Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu, cảm xúc kích động đã bình phục, ý cười trên mặt như nắng sớm.

Hoa Úc đột nhiên tiến lên ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, rầu rĩ nói: “Hoàng Nhi! Đột nhiên không muốn gả ngươi đi a. Hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn được không?”

Thiên Thanh Hoàng dở khóc dở cười, người này còn muốn cái gì nữa? Hiên Viên Tuyệt tiến lên hất Hoa Úc ra, tuấn mỹ tối tăm: “Ngươi còn dám nói nhiều thêm một câu, ta sẽ tống ngươi ra bên ngoài!”

Hoa Úc đột nhiên thu hồi bộ dáng bất cần đời, nghiêm túc nhìn hai người, ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng vô hạn sủng nịch, còn nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt lại tóe lửa.

“Nếu Hoàng Nhi có một ngày bị ủy khuất, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Nghe vậy, tay Hiên Viên Tuyệt nắm Thiên Thanh Hoàng không tự chủ tăng thêm lực đạo: “Cho dù ta chết, cũng tuyệt không để Hoàng Nhi bị thương tổn!”

Đây là hứa hẹn! Một nam nhân hứa hẹn trước một người nam nhân! Đồng thời cũng là chiến thư!

“Ha ha!” Hoa Úc cười, đánh một quyền vào ngực Hiên Viên Tuyệt, rồi lại xoa mặt Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi! Chúc phúc cho ngươi!”

Thiên Thanh Hoàng hiểu ý nở nụ cười, chủ động tiến lên ôm Hoa Úc: “Yêu nghiệt! Một mình rất cô đơn, ta cũng hi vọng có một ngày ngươi sẽ tìm được hạnh phúc ngươi muốn. Nhưng mà dù có thành thân, ta vẫn là người ngươi thân nhất, cả đời không thay đổi!”

Trong lòng Hoa Úc hơi chua chát, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngữ khí còn ái muội nói: “Hoàng Nhi không buông thì ta sẽ chết đuối trong dấm chua mất!”

Thiên Thanh Hoàng nghe vậy lập tức buông Hoa Úc, quay đầu vừa vặn nhìn con ngươi Hiên Viên Tuyệt ê ẩm, nhịn không được cười khẽ: “Ha ha, dấm chua có lợi cho thân thể khỏe mạnh!”

“Ha ha!” Hoa Úc cũng cười rộ lên, hai nam nhân nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, đều khôn cùng sủng nịch.

“Đến giờ rồi! Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt dắt tay Thiên Thanh Hoàng ra khỏi cung điện, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đã chờ ở đó. Hiên Viên Địch thay một thân phục sức Hoàng tử chính thống, nhưng vẫn không nhìn ra trên người hắn có điểm gì giống thân phận.

“Chúc mừng hoàng huynh! Chúc mừng Hoàng tẩu!” Hiên Viên Địch quỳ một gối xuống.

“Chúc mừng tiểu thư!”

“Chúc mừng ngươi! Nha đầu!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía bọn họ, hạnh phúc mỉm cười, lời chúc phúc chân thành như vậy làm nàng không thể cự tuyệt.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Tiếng hô chấn hiên vang vọng toàn bộ hoàng cung.

Ngay tại thời điểm Hiên Viên Tuyệt cùng Thiên Thanh Hoàng vừa bước lên xe long phượng, một thái giám đột nhiên chạy tới nói với An công công cái gì đó, An công công lập tức thần sắc mất tự nhiên đi tới: “Khởi bẩm Hoàng Thượng! Xe phượng của Thái Hậu nương nương đã đến ngoài thành, Thái Hậu phái người nói thỉnh Hoàng Thượng hoãn thời gian đại hôn lại một canh giờ, đợi người vào thành rồi tiếp tục.”

Đây là lần đầu tiên ở Tây Hạ hoàng cung Thiên Thanh Hoàng nghe có người nhắc tới Thái hậu: “Ra oai phủ đầu sao?”

Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng thật chặt: “Hoàng Nhi đừng lo. Chỉ là một lão bà thôi.”

“Hiên Viên Tuyệt, vì sao chàng giữ bà ta lại?” Nếu hắn đã giết Thái tử cùng Hoàng thượng, danh xấu lưu truyền, vậy giết thêm một Hoàng hậu không phải cũng giống nhau sao?

An công công ở một bên nghe được mà kinh hãi đảm chiến, đây là bí văn của hoàng thất, vậy mà hai người kia cư nhiên đứng trước công chúng thảo luận, tuy người ở phía dưới không nghe thấy, nhưng hắn có thể nghe được thanh thanh sở sở a!

“Hoàng Nhi biết Chuyên Môn phái không?”

“Chẳng lẽ Thái hậu là người của Chuyên Môn phái?” Môn phái kia đứng thứ ba trên võ lâm, ở trong Thất thế lực cũng chiếm một vị trí nhỏ.

“Bà ta từng theo chưởng môn của Chuyên môn phái học võ công, cũng xem như là đệ tử đóng cửa của hắn. Giết bà ta sẽ đắc tội với Chuyên môn phái. Mà lúc đó ta mới thượng vị, chỉ khống chế triều đình đã rất cố sức, nếu còn chọc vào đại môn phái như vậy, không thể nghi ngờ chính là tự chịu diệt vong, nhưng hiện tại thực lực của ta đã đủ, chờ thành hôn xong sẽ tính.”

Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới hình ảnh trong mộng Hiên Viên Tuyệt quỳ gối trước mặt nữ nhân kia, trong lòng đau xót: “Hiên Viên Tuyệt! Ta không muốn hôn lễ của mình có người này!”

“Được.” Không có nguyên nhân, không có nghi hoặc, Hiên Viên Tuyệt vung tay lên, Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Diễm đứng một bên lập tức lại gần: “Tham kiến Hoàng thượng!”

“Dẫn người đi ngăn cản Thái hậu, tuyệt đối không cho vào thành!”

“Dạ!” Hai người lĩnh mệnh liền rời đi, Thiên Thanh Hoàng lại đột nhiên xoay người: “Chờ một chút!”

“Nương nương có chuyện gì?” Hai người lại quỳ xuống, nhìn Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Về sau các ngươi không cần quỳ với ta, cũng không cần quỳ với Hoàng thượng, ta nhìn không thoải mái!” Hai người kia nàng rất thích, cho nên không muốn bạc đãi bọn họ.

“Nương nương?” Hai người kinh ngạc ngẩng đầu.

“Hoàng hậu nói chính là trẫm nói, không nghe thấy sao?” Hiên Viên Tuyệt cũng không vì Thiên Thanh Hoàng nói vậy mà tức giận.

“Tạ Hoàng thượng! Tạ nương nương!” Hai người đứng dậy, thần sắc hơn vài phần cung kính, cho dù là nhất phẩm đại thần gặp Đế hậu cũng đều phải quỳ, vậy mà hoàng hậu lại cho bọn họ vinh sủng như vậy, bọn họ không thể không cung kính.

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Các ngươi nhớ dẫn theo Hoan Hỷ cùng đi. Nàng có thể điều động người Thanh Hoàng sơn trang giúp các ngươi.”

“Thanh Hoàng sơn trang?” Hai huynh đệ đồng thời cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng có chút bất khả tư nghị, Thanh Hoàng sơn trang đệ nhất tài phú vô cùng thần bí?!

“Được rồi, nhanh đi!” Hiên Viên Tuyệt vung tay sai hai người rời đi, trong lòng càng thêm khẳng định về thân phận của Thiên Thanh Hoàng. Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn biết Hoàng Nhi của hắn rất lợi hại, cho nên không quá thần kỳ.

Hiên Viên Tuyệt không hỏi, Thiên Thanh Hoàng cũng không cố giải thích, thời điểm nên biết thì sẽ biết! Hiên Viên Tuyệt nắm tay Thiên Thanh Hoàng lên xe long phượng, đại hôn vừa mới bắt đầu.

Đội ngũ dài nhìn không đến điểm cuối, một ngàn binh lính khai đạo, dân chúng hai bên bị cách trở ngoài dải tơ hồng, trăm cung nữ cầm đèn cung đình đi theo binh lính, phía sau mới là ngựa thuần trắng kéo xe long phượng hoa lệ.

Hai bên xe dát vàng phủ rèm che, chỉ có thể nhìn thấy bên trong có hai thân ảnh hồng sắc, ngoài ra không thấy cái gì nữa.

Mà bên trong xe, Thiên Thanh Hoàng ghé vào trong lòng Hiên Viên Tuyệt, một bên khép mi, một bên ăn trái nho Hiên Viên Tuyệt vừa mới bóc vỏ, không có nửa phần tự giác sắp làm Hoàng hậu. Nếu người bên ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ tức chết!

Ánh mắt Hiên Viên Tuyệt vẫn dừng trên mặt Thiên Thanh Hoàng tràn đầy sủng nịch cùng thâm tình. Thiên Thanh Hoàng vừa mới muốn chuyển động đầu, lại bị hắn đè lại: “Đừng lộn xộn, sẽ rối tóc đấy.”

“Nhưng có sợi vướng ở cổ.” Thiên Thanh Hoàng không thoải mái mặt nhăn nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại cảm giác được trên cổ có một bàn tay, đó là tay của Hiên Viên Tuyệt!

“Hiên Viên Tuyệt, chàng đừng…” Tuy biết hắn muốn giúp nàng, nhưng xúc cảm tê tê này làm nàng nhịn không được xấu hổ. Mở mắt ra muốn trừng Hiên Viên Tuyệt, lại vừa vặn nhìn thấy con ngươi hắn u ám, nơi đó làm nàng cảm giác được nguy hiểm.

Hiên Viên Tuyệt thâm tình nhìn Thiên Thanh Hoàng, đầu ngón tay vẫn còn xúc cảm mềm mại của thân thể nàng, khiến hắn tâm huyền ý mã, ánh mắt dừng trên dung nhan kiều diễm mà huyết khí toàn thân đều dồn vào một chỗ.

Mâu quang nhìn cánh môi mỏng, hơi cúi đầu, gần… càng gần…

Rốt cục, hai môi cũng tướng tiếp, tuy đã vài lần hôn môi, nhưng mỗi lần chạm vào đều làm cho toàn thân hai người như có điện lưu chạy qua.

Hiên Viên Tuyệt sớm đã bị Thiên Thanh Hoàng khơi mào hỏa diễm, giờ phút này lại càng không thể vãn hồi, một tay ôm lấy eo nhỏ, một tay đưa ra sau gáy vuốt ve da thịt mềm mại, những nơi đại chưởng xẹt qua đều khơi lên những ngọn lửa nhỏ.

“Ngô ân…” Thiên Thanh Hoàng bị Hiên Viên Tuyệt hôn đến mơ mơ màng màng, vô ý thức rên rỉ lại làm hắn càng điên cuồng.

“Hoàng Nhi!” Hắn đè lại cánh môi muốn buông ra, đem nàng kéo vào trong lòng, mượn cảm giác này này để tiêu trừ dục vọng sắp nổ mạnh.

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng từ trong hỗn độn thanh tỉnh chính là lấy Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt áp lực, trong lòng cao hứng đồng thời lại buồn cười: “Đây là tự mình tra tấn mình!” Biết rõ càng hôn càng không chịu nổi mà còn cố tình muốn hôn.

Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Tuyệt hiện lên một chút nguy hiểm: “Nàng lại dụ hoặc ta! Không sợ ta muốn nàng ở trong này sao?” Thanh âm mang theo dục vọng khàn khàn, nhưng lại phá lệ dễ nghe.

“Chàng sẽ không làm vậy.” Thiên Thanh Hoàng không sợ hãi chút nào, nàng biết Hiên Viên Tuyệt sẽ không ở nơi này muốn nàng. Ngay cả khi hắn nhẫn nhịn rất vất vả cũng không.

“Ai!” Hiên Viên Tuyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi, tổng cảm thấy mình bị người trước mắt ăn gắt gao: “Tiểu yêu tinh!”

Thiên Thanh Hoàng tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm, hôm nay nàng lại nghĩ tới những chuyện trước kia, nhưng không phát điên, chẳng lẽ bởi vì có hắn bên cạnh?

“Dừng lại!” Một tiếng hét lớn từ phía trước truyền đến, sau đó, đội ngũ dần dừng lại.

“Ta muốn gặp Thiên Thanh Hoàng!” Một thanh âm lo lắng vang lên làm Thiên Thanh Hoàng lập tức từ trên người Hiên Viên Tuyệt ngồi dậy: Thanh âm này?

“Thanh Hoàng, ngươi đi ra đây cho ta!” Thanh âm kia lại vang lên, bên người có binh lính muốn bắt hắn đều bị đẩy ra. Nơi hắn đứng nhất thời hình thành một khoảng trống trải.

Thiên Thanh Hoàng muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Hiên Viên Tuyệt nắm tay, hắn không nói lời nào, nhưng sự lo lắng rất rõ ràng.

“Không có việc gì đâu!” Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ tay hắn, đứng dậy vén rèm đi ra ngoài, mà Hiên Viên Tuyệt cũng rất tự nhiên theo ra.

Ở trước xe khoảng hai mươi mễ, một nam tử áo trắng cùng một nam tử áo bào tro bị binh lính bao vây, nhưng không ai dám vượt lên, bởi vì vừa có vài binh lính bị hắn đánh bay ra ngoài. Nam tử áo trắng thân hình có chút gầy yếu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn tái nhợt vì bệnh, nhưng hắn lại đứng thẳng tắp, thâm tình cao ngạo lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác huyền huyễn không chân thực như tiên tử, trong tay còn cầm một ngọc tiêu xanh biếc.

Nam tử áo bào tro khác bộ dáng cũng cực kỳ xuất sắc, rõ ràng là y phục màu xám nhưng lại tản ra khí chất không đồng dạng, hắn cầm một bàn tính chỉ có năm châu. Cả người bày ra tư thế đánh nhau, hiển nhiên người vừa ra tay là hắn.

“Lui ra!” Hiên Viên Tuyệt vẫy tay cho lui binh lính, mọi người thấy hai người đi ra, lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Ngươi tới đây làm gì?” Thiên Thanh Hoàng không nhìn nam tử áo bào tro, mà là nhìn nam tử áo trắng.

“Theo ta trở về được không?” Thanh âm của nam tử áo trắng lạnh lùng lộ ra ưu thương nhè nhẹ, làm người ta nghe xong có cảm giác đau lòng.

Thiên Thanh Hoàng cắn răng: “Thần Côn nói lung tung nên ngươi cũng đi theo hồ nháo phải không?”

Nam tử áo trắng nâng mâu nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, trong mắt chứa đựng ưu thương: “Thanh Hoàng, ngươi muốn ta cũng lừa mình dối người sao?”

Thiên Thanh Hoàng xoay mặt, nàng chịu không nổi bộ dạng này của hắn, nắm chặt tay Hiên Viên Tuyệt, vận khí khinh công bay lên nóc nhà, làn váy ba trượng ở phía sau xẹt qua không trung độ cong duyên dáng, người phía dưới nhìn xem mà phải thốt lên: Đẹp quá!

Thấy Thiên Thanh Hoàng rời đi, hai người cũng dùng khinh công đi theo. Hôn lễ lập tức không thấy hoàng đế cùng hoàng hậu, đây chính là chuyện trăm năm khó gặp!

Bay đến một ngõ nhỏ không người, Thiên Thanh Hoàng mới cùng Hiên Viên Tuyệt dừng lại, hai người sóng vai đứng trên đài cao, cùng đợi hai người phía sau.

Hai điểm trắng rất nhanh dần dần đi đến, trong chớp mắt đã tới trước mắt, nam tử áo bào tro cắn răng nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Thanh Hoàng, ngươi muốn ép buộc ta thế nào mặc kệ ngươi, nhưng ngươi nghĩ lại cho Tử Tiêu đi! Hắn vì ngươi mà kéo thân thể suy yếu ngàn dặm xa xôi chạy tới, vậy mà ngươi ngay cả lời hắn cũng không nghe sao?”

Không sai, hai người trước mắt này chính là người giang hồ vẫn đồn đại Thần tính Ngũ Tử Tính cùng Ngọc tiêu công tử Hình Tử Tiêu!

Hiên Viên Tuyệt từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn không nói gì, hắn biết rõ hai người này là tới ngăn cản hôn lễ. Nhưng muốn ngăn cản thì cũng phải có lý do!

“Ngươi là Hiên Viên Tuyệt?” Hình Tử Tiêu rốt cục cũng đem ánh mắt từ Thiên Thanh Hoàng dời đến người bên cạnh, chỉ là ánh mắt vô cùng không thân mật.

“Ngươi là Hình Tử Tiêu?” Mấy ngày trước hắn còn đang nghĩ xem người này có quan hệ gì với Thiên Thanh Hoàng, không ngờ hôm nay đã gặp mặt. Giang hồ nghe đồn Ngọc tiêu công tử khí chất thiên tiên, không vô cầu, không cần gì cả, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy.

“Thanh Hoàng không thể gả cho ngươi!” Hình Tử Tiêu không chút khách khí nói.

“Ta muốn thú nàng, nàng nguyện ý gả cho ta, không có gì là có thể hay không thể, cho dù trời sập, hôn lễ cũng phải cử hành!” Hiên Viên Tuyệt dùng khí phách đế vương nhìn Hình Tử Tiêu.

“Là ngươi dẫn hắn đến? Ngươi biết rõ thân thể hắn không được tốt còn dám đem hắn tới?” Thiên Thanh Hoàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngũ Tử Tính.

Ngũ Tử Tính chán nản: “Nếu không phải ngươi cố ý muốn thành hôn, ta dám mang hắn đến sao?” “Ta đã nói rồi, ngươi có mệnh kiếp nghịch thiên, chuyện không thể động nhất chính là tình kiếp, nhưng ngươi chẳng những động, hơn nữa đối tượng còn là một đế vương! Ngươi thật sự muốn hồn phi phách tán mới vui vẻ sao?” Thần sắc của Ngũ Tử Tính đã có thể dùng từ phẫn hận để hình dung, lời cuối cùng như là rống lên.

Nghe vậy, thần sắc Hiên Viên Tuyệt khẽ nhúc nhích. Người trước mắt hắn biết là thần tính trong giang hồ Ngũ Tử Tính, đồn đãi sư phụ của hắn là tiên sư Cố Thập. Hắn có thiên nhãn, chưa bao giờ từng tính sai. Nay hắn lại tính Hoàng Nhi có mệnh kiếp như vậy, trách không được bọn họ muốn liều mạng ngăn cản.

Thiên Thanh Hoàng trầm mặc, hồi lâu sau mới đột nhiên ngẩng đầu, khóe môi mỉm cười, nhưng lại lạnh lẽo như băng: “Ngươi có biết vì sao trong các sư huynh, ngươi đối với ta tốt nhất nhưng ta lại ghét ngươi nhất không?”

Ngũ Tử Tính chấn động, đây là điều hắn đau lòng nhất: “Vì sao?” Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn muốn biết.

“Lần đó… Ngươi thấy trong luân hồi kính cái gì?” Luân hồi kính là pháp bảo của Cố Thập, có thể nhìn trộm kiếp trước kiếp này, nhưng lại chỉ có người có thiên nhãn mới nhìn thấy.

Ngũ Tử Tính khiếp sợ ngẩng đầu: “Ngươi nhớ rõ chuyện kiếp trước?” Sau khi hắn nhìn kiếp trước của nàng, hắn cũng thực sự khiếp sợ, nhưng hắn chưa từng nói với bất kỳ kẻ nào. Nàng sở dĩ biết, nói cách khác là vẫn luôn nhớ rõ những chuyện ấy.

“Ha ha…” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cười ha ha, rõ ràng là nắng tiếu, nhưng lại khiến người khác đau lòng.

“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt ôm lấy Thiên Thanh Hoàng, hiện tại hắn rất vô lực, bởi vì những thứ hắn không biết này, lại là những điều nàng chú ý nhất.

“Ha ha…” Thiên Thanh Hoàng tránh khỏi cánh tay Hiên Viên Tuyệt, thân ảnh đỏ tươi nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện, Ngũ Tử Tính đã bị một quyền của nàng đả thương: “Chuyện ta liều mạng muốn quên nhất, lại có người còn nhớ rõ hơn cả ta! Ngươi nghĩ cao ngạo như ta, chịu để cho người khác thấy rõ cuộc sống hèn mọn không bằng một con cẩu của mình sao?”

“Cái gì ta cũng không có, cái gì cũng không có…” Thiên Thanh Hoàng tê thanh rống lên, còn hơn cả thời điểm nàng phát điên.

“Hoàng Nhi…” Hiên Viên Tuyệt gắt gao ôm nàng vào trong lòng, lại không biết nên nói thêm điều gì.

“Thanh Hoàng…” Hình Tử Tiêu cùng Ngũ Tử lần đầu tiên thấy Thiên Thanh Hoàng như vậy, cho nên vô cùng kinh hãi, thì ra thiên hạ lạnh lùng cũng sẽ có lúc không kiểm soát được chính mình.

“Hoàng Nhi! Nàng quên nàng đã nói gì sao? Nàng nói cho dù xuống địa ngục nàng cũng kéo ta cùng đi, nhưng hiện tại nàng đang làm gì vậy? Nàng muốn vứt bỏ ta rồi một mình đi xuống địa ngục sao? Ta đây nói cho nàng biết, ta không đồng ý! Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt ta không đồng ý!” Hiên Viên Tuyệt ôm mặt Thiên Thanh Hoàng, cũng không quản ở đây có hai người khác, trực tiếp hôn lên đôi môi kiều diễm, không có dục vọng, chỉ có tràn đầy đau lòng.

Mà Ngũ Tử Tính cùng Hình Tử Tiêu đã bị lời nói của Hiên Viên Tuyệt làm cho chấn kinh, bọn họ không ngờ Hiên Viên Tuyệt lại thâm tình với Thiên Thanh Hoàng như vậy. Rốt cục cũng hiểu vì sao Thiên Thanh Hoàng muốn gả cho Hiên Viên Tuyệt!

Thiên Thanh Hoàng ban đầu còn giãy dụa, nhưng sau đó dần dần an tĩnh lại, ý thức dần khôi phục. Không cần Thanh tâm đan, chỉ cần hơi thở quen thuộc và bá đạo kia…

“Thanh Hoàng, thiên nhãn của ta chỉ thấy những chuyện trước năm tuổi của ngươi, nhưng cái khác ta không nhìn thấy!” Ngũ Tử Tính tức giận nói, sớm biết vì như vậy hắn mới bị nàng chán ghét thì đã sớm nói ra.

Nghe vậy, thân mình Thiên Thanh Hoàng bị kiềm hãm, lại không nói gì.

“Thanh Hoàng! Ngươi thật sự muốn gả cho hắn sao? Ngươi chắc chắn?” Hình Tử Tiêu biết mình có nói gì cũng vô dụng, nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ một lần.

Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng lại kiên định: “Ta đã sớm nói trên đời này không ai có thể ngăn cản việc ta muốn làm, cho dù lựa chọn của ta có hôi phi yên diệt, ta cũng không một câu oán hận!”

Hai người đồng thời giật mình, nhưng nhất điểm phản bác cũng nói không ra lời. Con ngươi vô cầu của Hình Tử Tiêu hiện lên một chút ảm đạm trong chớp mắt, đáng tiếc không có ai phát hiện.

“Hoàng Nhi! Chỉ cần ta còn sống, Hiên Viên Tuyệt ta quyết không phụ nàng, cho dù lên thiên đường hay xuống địa ngục, ta cũng không buông tay, nàng vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi ta!” Hiên Viên Tuyệt rất hận nói, nhưng lại vô hạn thâm tình.

“Lòng ta cũng thế!”

“Hoàng Nhi! Hôn lễ còn phải tiếp tục!”

“Ân!” Hôn lễ này, không ai có thể ngăn cản được!

Đông Phương mỗ tọa trên đỉnh núi, một lão già đầu bạc râu bạc ngồi trên một tảng đá bên vách núi, ngẩng mặt nhìn về phía tây.

Lão một thân trắng thuần, làm cho người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.

“Song đế tinh! Nha đầu, đây là mạng của ngươi a!” Người này không phải ai khác, chính là người trong chốn giang hồ vẫn tôn kính, Cố Thập, sự phụ của Hình Tử Tiêu, Ngũ Tử Tính cùng Đông Phương Mạc!

“Sư phụ vẫn lo lắng cho sư muội sao?” Một nam tử áo trắng hơn ba mươi tuổi từ từ đi đến, bộ dáng không tuấn mỹ bằng đám người Hình Tử Tiêu, nhưng cũng rất dễ nhìn, thần sắc ổn trầm, đây chính là đại sư huynh Địch Hằng!

Cố Thập nghe vậy hơi ghé mắt: “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng?” Tuy đệ tử này ổn trầm hơn những người khác, nhưng về điểm tâm tư này muốn giấu là không có khả năng.

Địch Hằng cũng không phủ nhận: “Tất nhiên lo lắng! Sư muội tuy thông minh tuyệt đỉnh, võ công cũng độc nhất vô nhị, nhưng nàng có thể thông thấu mọi thứ, chỉ duy nhất không rõ tâm tư của mình. Chấp niệm quá sâu, cũng quá cực đoan!”

“Ân!” Cố Thập tỏ vẻ đồng ý: “Nếu nha đầu kia có thể buông tha chấp niệm trong lòng thì nhất định có thể tu đạo thành tiên.”

“Sư phụ! Thế giới này thật sự có tiên sao?” Hắn luôn nghe sư phụ nói vậy, nhưng hắn chưa gặp qua bao giờ, cho nên vẫn có chút nghi vấn.

“Ngươi nghĩ sao?”

“Không biết!” Trong mắt hắn, sư phụ còn tốt hơn so với thần tiên, nhưng sư phụ là phàm nhân, không thể giống thần tiên trong truyền thuyết.

“Lại đây! Nghe vi sư kể cho ngươi một chuyện xưa!” Cố Thập vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Địch Hằng thong dong ngồi xuống, chờ Cố Thập mở miệng.

“Rất lâu rất lâu trước kia, ở một đại lục dư thừa linh khí, người tu tiên nhiều như kẻ qua sông, tuy rằng không phải người người đều phi thăng thành tiên, nhưng là vẫn phải có!”

“Mà phía trên cửu trọng cung khuyết, ngoại trừ tiên gia bình thường, còn có một chủng tộc đặc thù. Long tộc, Phong tộc cùng Hồ tộc là tam tộc lớn nhất, bọn họ được xưng là Thần Tộc. Đứa nhỏ của ba tộc từ khi sinh ra đã là tiên tộc, không cần tu luyện cũng có được pháp lực nhân loại tu luyện cả đời.”

“Mà trong ba chủng tộc đều có một loại nghịch thiên tồn tại, Long tộc có Nghiệt Long, mười vạn năm không nhất định xuất hiện một lần, nghe đồn nó vừa ra sinh ra đã có cửu thiên lôi kiếp, trực tiếp phi thân trở thành đại thần. Bình thường khi Long tộc xuất hiện Nghiệt Long, tất cả sẽ dốc toàn lực để tiêu diệt nó, bằng không chính là hạo kiếp của Thiên Địa!”

“Trong Phượng tộc cũng có Phượng Hoàng nghịch thiên, Hỏa Hoàng. Nàng có hỏa diễm nghịch thiên ‘đốt thế chi diễm’ hủy diệt thế gian. Nhưng đốt thế chi diễm thức tỉnh rất chậm, hơn nữa Phượng Hoàng có được hỏa diễm như vậy mà còn sống thì chưa từng có.”

“Có Phượng Hoàng không chịu được hỏa diễm sao?” Bộ tộc Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, hỏa diễm như sinh mệnh của bọn họ. Nếu không chịu nổi thì có thể thấy hỏa diễm kia lợi hại bao nhiêu.

“Đương nhiên! Cho nên mới nói đó là nghịch thiên! Còn Hồ tộc thì có mị thuật, nữ tử mỹ lệ xinh đẹp, mà nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ tử. Trong Hồ tộc có Cửu vĩ linh hồ là huyết mạch cao nhất, Hỏa Hồ sắp xếp thứ hai, nhưng khi Hỏa Hồ xuất hiện Hỏa Hồ Vương, hơn nữa tu luyện thành Hồ Hoàng, thì huyết mạch có thể so sánh với hai tộc long phượng, hơn nữa con nối dòng cũng có được huyết mạch như vậy.”

“Ba loại này đều là cực kỳ nghịch thiên, muốn xuất hiện một cái đã là rất khó, vậy mà mười vạn năm trước, ba loại đồng thời xuất hiện, Nghiệt Long vượt qua cửu thiên chi kiếp trở thành Long trung chi hoàng, mà Hỏa hoàng chiếm được đốt thế chi diễm, chẳng những nhận, còn làm nó trở thành hỏa diễm bản mệnh của mình. Hồ tộc Hỏa Hồ tu vi hỏa mị, tạo thành huyết mạch nghịch thiên!”

“Khi mọi người còn đang bàn luận xem có nên liên thủ trừ bỏ bọn họ hay không, thì Nghiệt Long cùng Hỏa Mị lại đồng thời yêu Hỏa Hoàng, cũng vì Cửu trọng cung quyết ra tay quá nặng, thậm chí dùng cả tuyệt chiêu, mà cuối cùng Nghiệt Long cùng Hỏa Mị song song ngã vào Hóa Thần trì, Hỏa Hoàng thương tâm cực điểm, tế xuất đốt thế chi diễm thiêu hủy toàn bộ Hóa Thần trì, ở thời khắc cuối cùng đã cứu được phần hồn phách còn sót, đưa bọn họ vào vòng luân hồi, mà nàng cũng vì quá sức sử dụng nghịch thiên hỏa diễm mà ngã xuống, từ đó về sau thế gian không còn bóng dáng bọn họ.”

“Tuyệt thế thiên tài mà lại chết như thế, thật sự không đáng a!” Địch Hằng nhịn không được thở dài, mười vạn năm không nhất định xuất hiện thiên tài, chỉ sợ không ai nhịn được tiếc hận đi!

“Nhưng sư phụ, sao người có thể biết việc này?” Địch Hằng khó hiểu, nếu như lời sư phụ nói là sự thật, thì kia đã là chuyện của mười vạn năm trước, cho dù có thể đoán thiên cơ, nhưng chuyện như vậy cũng có thể nhìn sao? Trừ phi tận mắt thấy, hoặc là người của thế giới đó.

“Chẳng lẽ sư phụ…” Địch Hằng vì suy đoán của mình mà khiếp sợ, không thể tin nhìn sư phụ.

Cố Thập cười nhẹ: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”

“Sư phụ! Trước không nói chuyện này, nhưng chuyện của sư muội phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ đứng nhìn như vậy?” Vấn đề Địch Hằng lo lắng nhất vẫn là về Thiên Thanh Hoàng.

“Ai!” Cố Thập thở dài: “Cả đời nha đầu kia vốn nhiều ma, tất cả phải xem tạo hóa…”

Tây Hạ:

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Trên đài cao, Thiên Thanh Hoàng nắm tay Hiên Viên Tuyệt nhận vạn dân triều bái, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên thân ảnh hai người, tạo thành một vầng sáng thần thánh.

“Hoàng Nhi! Từ giờ trở đi, nàng là thê của ta, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu nhấp nhô, ta cũng nhất định nắm tay nàng đi về phía trước, đời đời kiếp kiếp không buông.”

“Tuyệt! Từ giờ khắc này ta với chàng là vợ chồng nhất thể, cùng sinh cùng tử, hoạn nạn không rời!”

Trên đài cao, bọn họ trao nhau lời thề thần thánh.

Truyện Chữ Hay