Tư Đồ Văn Thiên ngữ xuất kinh người, lập tức toàn bộ yến hội đều không còn thanh âm.
“Làm càn!” Tư Đồ Thanh hét lớn một tiếng, mà hoàng hậu cũng nhìn chằm chằm Tư Đồ Văn Thiên, chén rượu trong tay từ trên đài cao hạ xuống, sau đó lập tức đứng dậy, quát hỏi: “Văn Thiên ngươi nói cái gì?”
Tư Đồ Văn Thiên lập tức thanh lệ cư hạ: “Mẫu hậu! Thái tử ca ca là bị người sát hại! Nhi thần vẫn chưa từng nói ra là vì sợ bị trả thù, nhưng là lương tâm nhi thần ngày càng không yên, cho nên mới đi ra thỉnh tội, thỉnh phụ hoàng mẫu hậu vì thái tử ca ca báo thù!”
Tư Đồ Thanh cũng rất nhanh có phản ứng, khiếp sợ cùng chân tướng đồng thời lại đối Tư Đồ Văn Thiên thực hiện bất mãn, trước mặt Tây Hạ sứ thần, này không phải là đánh mất mặt mũi sao?
Hoàng hậu run rẩy tới gần Tư Đồ Thanh, hai hàng nước mắt không tiếng động chảy xuống: “Hoàng Thượng! Nô tì vì con trai, khẩn cầu Hoàng Thượng vì Lang nhi làm chủ!”
Lúc này, sứ thần nguyên bản đang nhìn cũng đứng lên, đối Tư Đồ Thanh chắp tay: “Hán Hoàng không cần cố kỵ ta, Thái tử bị người sát hại chính là đại sự quốc gia, Hán Hoàng vẫn là nên hỏi công chúa trước!”
Tư Đồ Thanh làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đã sớm học được các không bộc lộ hỉ giận, lập tức xin lỗi nói: “Trẫm chiêu đãi không chu toàn, mong rằng Chung tướng quân bao dung!”
Nói xong mới xoay người nhìn Tư Đồ Văn Thiên khóc sướt mướt quỳ trên mặt đất: “Đem chuyện ngươi biết nói ra!”
Tư Đồ Văn Thiên hít sâu một hơi, nâng lên ngón tay chỉ Thiên Thanh Hoàng: “Chính nàng hại chết Thái tử!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ triều đình liền ồ lên, không ai nghĩ tới sẽ là Thiên Thanh Hoàng làm! Ánh mắt mọi người lả tả nhìn nàng, mà đương sự lại giống như không có cảm giác gì, thậm chí mí mắt cũng không nâng một chút!
Tư Đồ Thanh đang có ý muốn liên hôn, tự nhiên biết Thiên Thanh Hoàng này là nhất hào nhân, cho nên đối với Tư Đồ Văn Thiên lên án khẽ nhíu mày: “Chứng cớ đâu?”
“Ngày ấy nhi thần cùng thái tử ca ca đi vào Mị Âm uyển đệ tam khu, không nghĩ tới ở trên đường gặp được Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng ỷ vào chính mình được phụ hoàng phong là Định Quốc công chủ mà khiêu khích, Thái tử ca ca cảnh cáo nàng chú ý thân phận của mình, nàng liền ghi hận trong lòng, dễ dàng bắt Thái tử ca ca đánh cuộc, ở Mị Âm uyển đánh bạc một ván, người thua sẽ đáp ứng một điều kiện của đối phương. Thái tử ca ca giữ mình trong sạch, như thế nào là sẽ đối thủ của nàng, cho nên Thái tử ca ca đã thua, nàng liền yêu cầu Thái tử ca ca cầu phụ hoàng hủy bỏ phong hào cho nàng, một lần nữa chọn lại người đi hòa thân!”
“Lúc ấy Thái tử ca ca không đáp ứng, nàng liền tuyên bố nếu như Thái tử ca ca không thực hiện thì sinh mệnh sẽ nguy hiểm. Mà Tây Hạ sứ thần lúc đó đã xuất phát, nếu như sửa đổi sẽ có khả năng ảnh hưởng đến phụ hoàng, cho nên Thái tử ca ca không nhắc đến, nào biết… Nào biết ngay tại ngày sứ thần vào kinh hôm đó, thái tử ca ca đã bị người sát hại!”
Hảo một câu khiêu khích. Hảo một câu giữ mình trong sạch, đem sai lầm đều quy lên người khác. Tuy rằng không nói thẳng là Thiên Thanh Hoàng phái người giết Thái tử, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Hoàng hậu lập tức vung tay lên: “Người tới! Đem Thiên Thanh Hoàng kéo ra ngoài chém đầu cho bản cung!”
“Chậm đã!” Xuất hồ ý liêu, người lên tiếng là Chung tướng quân vẫn ngồi một bên.
“Chung tướng quân, đây là chuyện của Đại Hán ta, thỉnh tướng quân chớ nhúng tay!” Hoàng hậu vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt hận ý cùng tính kế ngăn không được lộ ra.
“Hoàng hậu hiểu lầm!” Chung tướng quân đứng lên, đối Tư Đồ Thanh thi lễ: “Theo lý thuyết bản tướng chính là người Tây Hạ, bản tướng không có tư cách hỏi đến việc của Đông Hán, nhưng ở Tây Hạ của chúng ta, trước khi định tội đều phải cho phạm nhân hàm oan cơ hội, mà Thiên tiểu thư hiện tại có thân phận là Định Quốc công chủ, là phi tần Hoàng Thượng của chúng ta định ra, hoàng hậu chưa thẩm vấn đã chém, tựa hồ không đúng a!”
Nghe vậy, hoàng hậu nhất thời nghẹn lời, bà ta sợ phía sau Thiên Thanh Hoàng còn có thế lực lớn, cho nên mới ở đây công khai giết nàng, nếu hiện tại cho nàng biện bạch, thì muốn giết phỏng chừng sẽ khó khăn!
Nguyên bản chuyện không liên quan đến mình, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cầm chén rượu, nâng mâu nhìn về phía võ tướng giúp nàng nói chuyện, cũng có chút hiểu được Hiên Viên Tuyệt vì sao phái người như vậy đến đây. Tuy rằng là võ tướng, nhưng đã mở miệng thì nửa điểm cũng không thừa.
Trước là nói chính mình không thể vượt quyền quản chuyện Đông Hán, sau là nói quốc gia mình không để phạm nhân oan uổng, nếu như Tư Đồ Thanh cứ như vậy định Thiên Thanh Hoàng mắc tội, thì hắn chính là hoàng đế không phân biệt được thị phi. Còn cuối cùng chính là chỉ ra thân phận hiện tại của Thiên Thanh Hoàng, tuy rằng chưa xuất giá, nhưng nàng thân phận đã định, ở trước mặt sứ thần chém giết công chúa sắp gả, chính là ngay mặt khiêu khích, cho dù có bởi vậy mà khai chiến cũng không phải không có khả năng!
Lời này nói ra thực nghệ thuật! Vừa cho Tư Đồ Thanh mặt mũi, cũng làm cho hắn có điều cố kỵ!
“Ngươi không cần lo lắng!” Thiếu niên bên cạnh Thiên Thanh Hoàng cho rằng nàng sợ hãi, không khỏi lên tiếng an ủi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm Thiên Thanh Hoàng lập tức đối thiếu niên này có hảo cảm.
“Ta không lo lắng!” Vài mưu kế này làm gì được nàng!
Nghe được nàng trả lời, thiếu niên hơi kinh ngạc, lập tức liền không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn nàng.
“Hoàng Thượng! Chứng cớ vô cùng xác thực, thần nữ có thể làm chứng, công chúa tuyệt đối không đổ oan cho Thiên Thanh Hoàng!” Thượng Quan Ức dẫn theo làn váy quỳ xuống bên người Tư Đồ Văn Thiên, nói xong còn quay đầu, vẻ mặt hung tợn trừng mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Ngươi hại chết Thái tử ca ca, ta nhất định phải khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!”
“Thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!” Thiên Dịch Ngôn biết chính mình nếu không tỏ thái độ thì khả năng cũng sẽ không xong, cho nên lập tức liêu khởi vạt áo thỉnh tội.
“Hoàng Thượng! Thiên Thanh Hoàng ý đồ mưu sát Thái tử, tội giống hành thích vua, quyết không thể khinh, thỉnh Hoàng Thượng làm chủ.”
“Hoàng Thượng!”
“Thần tán thành!”
Trong lúc nhất thời, nguyên bản Cung yến liền biến thành đại hội thảo phạt Thiên Thanh Hoàng, một đám người đều chính nghĩa lẫm nhiên quỳ xuống, chỉ vì giết một nữ tử!
“Này…” Tư Đồ Thanh không biết nên làm sao cho phải, mà Hoàng Hậu lại bỏ thêm dầu vào lửa, túm phượng bào quỳ xuống: “Nô tì thỉnh Hoàng Thượng làm chủ!”
“Trẫm… Thiên Thanh Hoàng ngươi có gì nói?” Tư Đồ Thanh lập tức đem đề tài quăng cho Thiên Thanh Hoàng, nếu như Thiên Thanh Hoàng nói không nên lời, thì việc giết nàng không cần bàn!
Bị điểm tên, Thiên Thanh Hoàng nhất thời nghênh đón tầm mắt tất cả, thong dong buông chén rượu, đứng dậy từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả quỳ trên mặt đất, cười khẽ: “Trước khi thẩm vấn phạm nhân thì phải cho mời người làm chứng, chứng minh phạm nhân phạm tội, cuối cùng khi chứng cớ vô cùng xác thực, phạm nhân thú nhận, thì mới có thể định tội. Cái này chỉ sợ tùy tiện hỏi một Huyện lệnh cửu phẩm cũng biết. Vậy mà đường đường cả văn võ bá quan Đông Hán triều lại đều chỉ nghe lời của hai nữ nhân nói rồi định một người phạm tội, chủ động thăng cấp lên thành tội hành thích vua!”
Ngữ khí đột nhiên chuyển thành trào phúng: “Đây là Đông Hán lương chi thần?”
“Thiên Thanh Hoàng ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ, công chúa miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể vu hãm ngươi?” Một đại thần mặt đỏ tai hồng quát lớn.
“Thật không?” Thiên Thanh Hoàng thản nhiên câu môi: “Nếu như lời các ngươi nói chuẩn xác, vậy các ngươi nói gì thì là cái đó đi!” Cùng một đám người không có đạo lý giảng đạo lý, quả thực chính là lãng phí nước miếng!
“Bất quá!” Dừng một chút, Thiên Thanh Hoàng lại nói: “Các ngươi muốn đụng đến ta, đừng có mơ hậu quả sẽ tốt đẹp!”
Hoàng Hậu lập tức đứng lên, giận dữ quát: “Thiên Thanh Hoàng ngươi cư nhiên dám uy hiếp Thánh Thượng? Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?”
“Ta…” Thiên Thanh Hoàng vừa muốn nói, thì đột nhiên một thanh âm khí phách uy nghiêm ở cửa vang lên: “Trẫm cho!”
Thiên Thanh Hoàng nhăn mày: Thanh âm này?