Đoạn nhai ngoại Vũ kinh mười dặm, Thiên Thanh Hoàng lẳng lặng đứng dưới gốc cây tùng, ở cách đó không xa có một gò đất, vừa nhìn đã biết là một phần mộ, tại nơi rừng núi lạnh lẽo này có vẻ thêm phần cô độc.
Thiên Thanh Hoàng nhìn ngọn núi xanh tươi đối diện, cả người đều bị bao phủ bởi một hơi thở thê lương.
Ngươi vì hắn khuynh tẫn cả đời, cuối cùng lại chỉ có thể an táng tại nơi hoang vu dã ngoại này, đáng sao? Nàng rất muốn hỏi nữ nhân kia, đáng tiếc là bà đã không thể nghe được. Từ khi bà tiếp nhận chén trà độc từ tay Nhị phu nhân, bà liền nghe không được.
Thiên Thanh Hoàng rất hận cái gọi là mẫu thân, hận đến nỗi muốn tự tay giết bà! Bà không quyền không thế, nàng không trách, bà không được sủng ái, nàng không trách, bà không thể cho nàng một cuộc sống tốt đẹp, nàng cũng không oán. Nhưng nàng hận, hận chính là nữ nhân kia không muốn tranh đoạt, vì tên nam nhân đó mà đánh mất tự trọng!
Bị đại phòng khi dễ, bà chịu, bị tiểu thiếp phu nhân vũ nhục, bà cũng không hề hé răng, ngay cả khi bị nha hoàn nhục nhã, bà cái gì cũng không nói, vĩnh viễn yếu đuối lại hèn mọn mà sống! Bởi vì Thiên Dịch Ngôn một ánh mắt một câu nói, bà liền có thể thỏa mãn một mình ngồi trong viện tử, chưa bao giờ từng nói qua một câu, sống hèn mọn, yêu cũng hèn mọn!
“Hôm nay là ngày giỗ của ngươi, nhưng hắn có nhớ? Hôm nay sứ thần Tây Hạ vào kinh, hắn thân là Thừa tướng quyền cao chức trọng, hẳn là đi kính rượu đi. Mà ngươi, cũng chỉ mãi là một cô hồn vùng hoang vu dã ngoại này! Không biết ngươi có thể cảm thấy một tia băng giá trong trái tim?”
“Có lẽ ngươi sẽ vẫn như trước mà cười nhẹ, dùng sự vô tư để bao dung đi…”
Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, nhất thế, giáo dục nàng nhận được đều là một chồng một vợ, cho nên nàng không thể tiếp thu được chuyện nữ nhân kia cứ như vậy vô tư đến mù quáng vì tình yêu, nữ nhân không có nam nhân chẳng lẽ sống không nổi?
Lần đầu tiên thấy nữ nhân kia vì Thiên Dịch Ngôn mà nén giận, bộ dáng yếu đuối hèn mọn, thì Thiên Thanh Hoàng đã liền hận bà, nàng thực sự không muốn đến chỗ này, nếu như có thể, nàng tình nguyện vĩnh viễn đều không đến. Nhưng là mỗi khi đến ngày này, nàng vẫn không tự chủ mà tiêu sái đi tới, không quỳ không bái, cứ như vậy đứng một hồi, mỗi lần đến tâm tình đều trở nên rất tệ, nhưng là nàng vẫn sẽ đến, chẳng sợ chính là đi ngang qua.
Thu thập lại cảm xúc, Thiên Thanh Hoàng nâng bước rời khỏi, lại đột nhiên thấy điều gì đó, đề phòng nhìn về phía bụi cỏ xa xa: “Ai?”
Trả lời nàng chỉ là tiếng gió thổi qua những bụi cỏ khô, phát ra âm thanh sàn sạt, ngay tại lúc Thiên Thanh Hoàng chuẩn bị đi qua xem xét, nàng đột nhiên cảm giác được một cỗ cường đại lực đạo từ phía sau đánh úp, nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo của nàng, sau đó ôm nàng nhảy hướng vách núi.
Thiên Thanh Hoàng toàn thân lạnh băng, trong lòng dâng lên lửa giận, nàng cư nhiên lại bị người ta đánh lén! Nhưng chính là không biết rốt cuộc là ai muốn tập kích nàng?
Sau lưng là một lồng ngực kiên cố, làm Thiên Thanh Hoàng không khỏi cảm thấy an tâm, nhất thời nghĩ rằng người này sẽ không thương tổn đến mình. Chóp mũi quanh quẩn hương vị Long Tiên Hương cùng huyết tinh, rất rõ ràng người này đang bị thương, nghe hô hấp hắn có áp lực, hẳn là thương thế không nhỏ!
Mũi chân người nọ đáp xuống vách núi mượn lực, ôm Thiên Thanh Hoàng vững vàng dừng trên một mỏm đá, vươn chân lần tới trước một cửa động.
Thiên Thanh Hoàng hơi nhíu mày: Vì sao nàng không biết nơi này còn có địa phương như vậy?
Sau khi đi vào thạch động, Thiên Thanh Hoàng lập tức bị người nọ ném lên giường đá duy nhất bên trong, dưới thân là da thú mềm mại. Rồi rất nhanh, người nọ châm đèn, mờ nhạt sáng sáng chiếu lên thạch động, chỉ tiếc là Thiên Thanh Hoàng giờ phút này bị điểm huyệt đạo, trừ bỏ đỉnh thạch động ra thì những cái khác đều nhìn không thấy.
Bên người truyền đến thanh âm sột soạt, hơn nữa còn mùi máu tươi hòa vị thuốc, hẳn là người nọ đang bôi thuốc… Thiên Thanh Hoàng nhắm mắt vận công muốn phá huyệt, nhưng vừa mới vận khí, ngực lại một trận đau nhức, một ngụm máu tươi dọc theo khóe môi tràn ra!
Người nọ tựa hồ phát hiện, nói: “Ngươi không cần uổng phí khí lực, đây là độc nhất vô nhị huyệt pháp, nếu như không muốn tàn phế thì tốt nhất ngoan ngoãn nằm im!”
Thanh âm này thật là dễ nghe! Đây là ý thức đầu tiên của Thiên Thanh Hoàng, thanh âm của hắn như tiếng đàn violon trầm thấp, khả năng bởi vì bị thương mà hơn một tia khàn khàn, nhưng lại càng thêm mê người gợi cảm, không khỏi làm người ta tò mò xem người có thanh âm như vậy rốt cuộc trông thế nào.
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng không dám nhúc nhích, tuy rằng không biết lời hắn nói có bao nhiêu phần có thể tin, nhưng là vẫn nên đề phòng.
Rất nhanh người nọ đã bôi thuốc xong, đầu tiên là thân thủ đút cho nàng một viên dược cởi bỏ huyệt đạo, Thiên Thanh Hoàng lập tức quay đầu, tưởng là sẽ nhìn được dung nhan người kia, nhưng khi nhìn đến mặt nạ quỷ dữ tợn thì nhịn không được có chút thất vọng.
Ánh mắt lập tức dừng trên người hắn, trước ngực dùng vải trắng bao lấy, nhưng đại bộ phận lộ ra vẫn có thể nhìn thấy vàng nhạt lồng ngực to lớn hữu lực, khoan kiên thắt lưng, phần bụng không một chút dư thừa, sáu khối cơ bụng vân da rõ ràng, tản ra ánh sáng mê người. Thân mình thon dài, dáng người to lớn, cho dù không biết hắn lớn lên trông thế nào, nhưng chỉ bằng thân thể hiện tại này đã đủ để mê đảo nhiều người.
Bất tri bất giác, ánh mắt Thiên Thanh Hoàng nhiễm lên một tia nóng rực. Nàng cam đoan mình không phải sắc nữ, nhưng là sao giờ phút này lại có cảm giác kỳ quái, miệng khô lưỡi đắng? Có chút gian nan đem ánh mắt rời khỏi thân thể kia, nàng ngẩng đầu chống lại một đôi con ngươi thâm thúy sâu như hồ nước, tựa như muốn đem tất cả cuốn vào!
“Các hạ bắt ta tới làm gì?” Thiên Thanh Hoàng có thể xác định chính mình không biết người trước mắt này, hơn nữa thân phận hắn chỉ sợ không giống nàng. Chỉ bằng quanh thân có hơi thở tôn quý đã biết không phải người bình thường. Trong mắt hắn không có sát khí, tự nhiên không phải vì giết nàng, chẳng lẽ còn mục đích khác?
“Dùng ngươi trao đổi!” Hắn rất rộng rãi thừa nhận.
“Thiên Gia có cái gì đáng giá? Bất quá muốn đổi cũng không nên là ta a. Ngươi hẳn nên đi bắt Thiên Thanh Tuyết mới phải?”
Người nọ lạnh lùng liếc Thiên Thanh Hoàng một cái, phun ra hai chữ: “Hoa Úc!”
Ách! Thiên Thanh Hoàng hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Ngươi muốn đổi gì?” Nàng thật rất muốn biết chính mình có giá trị bằng cái gì.
Người nọ trầm mặc, ngay tại lúc Thiên Thanh Hoàng nghĩ hắn sẽ không nói, thì thanh âm hắn lại vang lên: “Kiếm lệnh!”
“Kiếm lệnh?” Vì sao có cảm giác hơi quen tai? Tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào đó.
“Thất tuyệt Kiếm trủng Kiếm lệnh!” Tựa hồ nhìn ra Thiên Thanh Hoàng nghi hoặc, người nọ nói tiếp.
“Kiếm trủng?” Thiên Thanh Hoàng nhắm mắt trầm tư một lát, sau đó trong giây lát mở to hai mắt: “Ngươi nói là khối bài tử đen tuyền?”
“Ngươi biết?” Hắn tựa hồ có điểm kinh ngạc, tính cách Hoa Úc cổ quái, không nghĩ tới vật như vậy hắn cũng dám cho nàng xem. Bất quá nếu hắn biết khối lệnh bài người người trong thiên hạ tha thiết ước mơ kia bị người nào đó làm cái gì đó, thì tâm tình hẳn sẽ không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung!
“Đương nhiên biết, bởi vì cái kia ở trong tay ta, ngươi tìm Hoa Úc cũng vô dụng. Nếu ngươi muốn thì ta cho ngươi, dù sao ta cũng không cần!” Kiếm trủng là nơi ở của Thiên hạ đệ nhất chú kiếm gia tộc, muốn đi vào trong đó phải có lệnh thông hành.
Kiếm lệnh là duy nhất thông hành lệnh nơi đó, nhưng là Kiếm lệnh khắp thiên hạ chỉ có năm khối, trong đó hai khối rất sớm đã biến mất không để lại dấu vết, nói cách khác thì hiện tại chỉ còn ba khối, một khối ở chỗ Thiên Thanh Hoàng, một khối ở chỗ Thiên hạ đệ nhất tông sư Cố Thập, còn một khối ở trong tay Tử Hà thành thành chủ.
Thiên Thanh Hoàng không rõ tại sao người này lại đem chủ ý thực hiện trên người mình, chẳng lẽ nàng thoạt nhìn so với hai người kia dễ khi dễ hơn sao?
“Thật sự?” Tựa hồ cảm thấy quá dễ dàng, người nọ có điểm không tin!
“Ta lừa ngươi làm gì, nhưng ngươi phải đưa ta trở về, bằng không ở trong này ta cũng không cho ngươi được!” Nghĩ đến cái lão nhân bị nàng nháo loạn rồi hung hăng đánh cướp lung tung kia, phỏng chừng đời này hẳn cũng không muốn nhìn thấy nàng lại tiến vào đại môn Kiếm trủng đi! Ha ha… Nghĩ đến lão nhân đáng yêu ấy, nguyên bản tâm tình buồn bực đã bị vứt lên chín tầng mây.
“…” Người nọ trầm mặc.
Thiên Thanh Hoàng muốn đứng lên, nhưng khí lực tay chân tựa như bị rút hết, có chút phẫn nộ nhìn người nọ, chết tiệt, nhuyễn kinh tán!
Rốt cục ngay tại lúc Thiên Thanh Hoàng sắp dùng hết kiên nhẫn, người nọ đã mặc y bào, xoay người tự nhiên đem Thiên Thanh Hoàng ôm lên, hướng một phương hướng khác đi đến. Hiển nhiên nơi này xuất nhập không chỉ một cái!
“Ngươi có thể cho ta giải dược thì tốt hơn!” Thiên Thanh Hoàng đưa ra một đề nghị hợp lý.
“…” Người nọ không nói, cước bộ không tạm dừng một chút, hiển nhiên là không muốn thương lượng.