Đêm, mọi vật đều tĩnh lặng. Một thân hắc y từ phía bên ngoài cửa sổ nhảy ra, thân ảnh Tri Nhã như con chim yến, lặng yên rời khỏi.
Phía ngoài gió lạnh thổi tới chiếc cổ nhỏ xinh đẹp, cảm giác hành tẩu trong đêm dần có lại, dường như lữ hành đêm khuya. Tri Nhã cong khoé miệng lên.
Đêm tối, chính là thiên hạ của nàng.
Thân ảnh từ trên tường nhảy xuống, Tri nhã khéo léo nhảy tới chỗ Hiên Viên Uyên. Chưa từng có người nào khiến nàng cảm thấy hứng thú như tên Hiên Viên Uyên kia.
Huống chi… Bên môi vô ý cong lên, nội dung trong phong thư, nàng cảm thấy rất hào hứng.
Nhẹ nhàng tránh thoát mỗi thị vệ, Tri Nhã xoay người nhảy vào cửa sổ. Giữa ánh sáng chập chờn từ ngọn nến, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền tới bên tai, Tri Nhã vô ý đi đến phía giọng nói phát ra.
Một giọng nam xa lạ đè nén phẫn nộ: “Ngươi là kẻ ngốc à? Biết rõ nội lực của ngươi không có khả năng vẫn ngăn chặn độc trong người, còn không mau lấy giải dược trong thân thể nha đầu Phượng gia kia ra, ban đầu là để cứu mạng của nàng, hiện tại ngươi đừng kiếm cớ với ta!”
Tri Nhã khẽ cau mày, nghe khẩu khí người kia, chẳng lẽ Hiên Viên Uyên đột nhiên chuyển thành tóc bạc thực sự có liên quan tới mình? Nghĩ đến những quái dị lần đầu tiên gặp mặt, tất cả đầu mối không ngừng liên tiếp hiện lên, động tác không khỏi ngừng lại.
Giọng Hiên Viên Uyên hơi cuồng vọng, trôi dạt đến bên tai: “Không sao cả, hơn nữa không tìm được Thất sắc thảo, giờ lấy ra giải dược từ trên người nàng cũng gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm! Ngươi là đầu heo!” Người kia cũng không cho chút mặt mũi, chửi ầm lên: “Có bằng nguy hiểm của ngươi không? Phải biết rằng, độc tái phát lần hai, ngươi nhất định sẽ chết! Thôi được rồi, mặc kệ ngươi!” Nói xong cũng nghe cửa đóng rầm một cái.
Tri Nhã ẩn người, đã nhìn thấy trên tay nam tử mang theo cái hòm thuốc, căm giận xoay người đi.
Hiên Viên Uyên sẽ bị vậy à? Cước bộ Tri Nhã hơi chậm lại, thanh âm rất nhỏ bị bại lộ.
“Là ai?” Thanh âm cao ngạo nhất thời vang dội cả gian phòng.
Môi Tri Nhã khẽ động, hoàn không nói được tiếng nào. Cả người Hiên Viên Uyên giống như kiếm lao nhanh từ phòng ra, chưởng phong lăng liệt hóa thành một đạo quang.
“Là ta!” Tri nhã còn chưa thấy rõ bóng dáng Hiên Viên Uyên, cả người phản xạ khẽ động.
Tốc độ thật nhanh!
Xoay người trong nháy mắt, Hiên Viên Uyên nhất thời thấy rõ ràng người trước mắt, chiêu thức trong tay hóa thành hư không.
“Là ngươi.” Trên nét mặt chợt lóe lên kinh ngạc, Hiên Viên Uyên trở về phòng.
Theo tiếng nước dập dờn vang lên lần nữa, Tri Nhã cảm giác mới vừa nãy là một màn ảo giác. Hiên Viên Uyên đi ra, trở về thế nào?
Đúng lúc này, thanh âm vô cùng lười biếng từ buồng trong truyền ra: “Tiến đến —— “
Tri Nhã nâng cước bộ lên, đẩy cửa phòng ra. Hai hàng lông mày nhăn lại.
Trong phòng chỉ có một hồ nước lớn, bốc hơi dày đặc, trong không khí phiêu đãng mùi thuốc. Hiên Viên Uyên ngâm nửa người trong dược trì, thân thể mạnh mẽ hữu lực, tóc dài màu bạc hơi ngả đen, giọt nước từ trước ngực chảy xuống, mỹ lệ câu phách nhân tâm vậy, đang từng bước đi về phía nàng.
“Ngươi tới làm gì?” Hiên Viên Uyên cười tà mị, bước chân thoăn thoắt đi lại trong nước, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tri Nhã.
Tri Nhã sắc mặt ửng đỏ, nàng tuy rằng sống tại thế kỷ , nhưng chưa từng xem qua tình huống kinh diễm như thế. Bên môi càng tăng thêm tiếu ý, tên hồ ly này, nhất định là cố ý.
Tùy ý ngồi bên cạnh cái ao, con ngươi trong suốt đảo qua thân thể Hiên Viên Uyên, chậm rãi mở miệng.
“Ngươi muốn ta đi với ngươi, ta không đồng ý.”
“Đây là thái độ gì của ngươi?” Hiên Viên Uyên hai tay ôm ngực nhìn Tri Nhã. Nếu không phải vì ngâm thuốc không thể gián đoạn, hắn cũng sẽ không dùng phương thức này gặp mặt nàng. Nhưng không ngờ tới nữ tử này lại chẳng có phản ứng gì với một nam nhân đang loã thể.
“Ngươi nghĩ muốn thái độ nào?” Hai chân Tri Nhã vung lên, vô cùng bình thản: “Không sao.” Hai tròng mắt khiêu khích đảo qua vóc người kinh diễm: “Cũng vậy thôi. Ta đã nói cho ngươi biết mục đích tới đây rồi, ta đi đây.”
Tri Nhã đứng dậy, xoay người liền muốn đi. Chẳng chút biểu tình. Trong lòng Hiên Viên Uyên không rõ lửa giận lan tràn, bỗng nhiên bước dài, cả người đứng trước mặt Tri Nhã.
Mắt đối diện, Hiên Viên Uyên đè tâm tình xuống, ngạo nghễ nhìn nàng. “Lý do?”
“Đó là chuyện của ngươi, tại sao ta phải giúp ngươi?” Tri nhã không tỏ ra yếu kém, lạnh lùng nhìn lại. Trong tròng mắt lạnh lùng lóe ra cơ trí.
“Ngươi muốn ta đi chung với ngươi để tìm Hộ quốc thần kiếm, thế nhưng cha ta lại đang trong nguy hiểm, Hiên Viên Uyên, an toàn của ngươi chẳng chút quan hệ nào tới ta.” Tuy rằng Hiên Viên Uyên ra điều kiện rất mê người, nhưng không có giải thích làm sao cứu cha, vô luận như thế nào, nàng cũng không thể quên an toàn của người nhà.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Da thịt Hiên Viên Uyên lỏa lồ ánh lên sáng bóng, thân thể cao ngất mang đến áp lực cường đại. “Nói ra điều kiện của ngươi.”
Hắn quả thực không ngờ nha đầu này cư nhiên vì người nhà của mình, lai cùng hắn đàm điều kiện.
“Ta mặc kệ các ngươi sau này ai đăng cơ, nhưng ta muốn ngươi bảo chứng Phượng thị vĩnh viễn không suy sụp!” Tri Nhã ngửa đầu nhìn Hiên Viên Uyên. Cho dù thực lực của hắn cao hơn nàng thì sao chứ, trên đời này chẳng có kẻ nào mà nàng không giết được cả!
Hiên Viên Uyên nhìn thẳng nàng, đôi mắt kia tràn đầy kiên định và ngạo nghễ. Bản lĩnh tiểu nha đầu này hắn không phải không thừa nhận. Dám trong thời gian ngắn ngủn chỉ hơn mười ngày đã nắm giữ thế lực nhất định. Vừa nghĩ tới tiếp cận lúc ban đầu là bởi vì duy trì giải dược lưu tại trên người của nàng, nhưng bây giờ, hứng thú lại càng ngày càng đậm.
Hiên Viên Uyên đưa tay lên, trịnh trọng thề: “Ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Đã không còn vẻ đùa giỡn khi nãy, biến thành nam tử trầm ổn. Tri Nhã khẽ nhíu mày, nếu Hiên Viên Uyên đã hứa hẹn, chuyện của cha nhất định không có bất kỳ vấn đề gì.
“Vậy ngươi có điều kiện gì?” Ngắn gọn kết thúc câu hỏi. Nàng cũng không nhận ra con hồ ly này tốt như vậy.
Hiên Viên Uyên càng phóng đại nụ cười tà mị, hắn bỗng nhiên cúi đầu, cả người sắp gần kề Tri Nhã liền ngừng lại: “Những lời khi nãy đã nghe hết rồi đúng không?”
Thông minh như Tri Nhã, sao lại không biết ý của Hiên Viên Uyên là gì, vừa rồi hắn cùng nam tử kia nói chuyện có nhắc tới nàng, chẳng phải vì giải dược gì trên người nàng sao?
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ở lại bên cạnh ta.” Hiên Viên Uyên cũng không cần phải nhiều lời nữa, nói thẳng ra điều kiện.
“Ở lại bên cạnh ngươi? Thân phận gì?” Tri Nhã hỏi ngược lại: “Ly vương điện hạ muốn ta làm nha hoàn cho người chăng.” Tròng mắt trong suốt hiện đầy khiêu khích, Tri Nhã khẽ động chân.
“Thân phận?” Hiên Viên Uyên nhíu mày, chuyện này hắn thật đúng là chưa nghĩ tới. Thâm ý càng sâu, khóe miệng lơ đãng câu dẫn ra nụ cười tà mị.
“Ly Vương phi thế nào?” Đem điều này giữ lấy tiểu nữ ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, nghĩ đến cũng là một chuyện rất tốt.
“Ly Vương phi?” Tri Nhã nhìn Hiên Viên Uyên rất nghiêm túc, không biết thật hay giỡn. Hắn làm sao lại hứng thú với nha đầu mới mười mấy tuổi.
“Thế nào?” Hiên Viên Uyên nhìn nàng, không bỏ sót một tia biểu tình từ nàng.
“Được!” Tri Nhã ngẩng đầu nhìn nam tử cao to tuấn mỹ, nếu ở cổ đại không dự định lập gia đình, huống chi người đàn ông này bất quá là muốn giải dược trên người nàng. “Nhưng sau này ngươi phải nghe lời bản cô nương nói!”
“Không thành vấn đề!” Bàn tay dày rộng của Hiên Viên Uyên nắm lấy tay nhỏ của nàng, trong lúc lơ đảng hồ ly mỉm cười giảo hoạt.
“Vậy ngày mai xuất phát.”