Edit: Ngân Đường
Beta: Sally
Hiên Viên Uyên bất động thanh sắc thu hết ánh mắt Tri Nhã vào mắt, hắn không có đoán sai, nàng quả nhiên không am hiểu cầm kỳ thư họa. Tốt! Hắn mong đợi chính là cái này.
Lạc Gia Thành lập tức gật đầu: “Cứ dựa theo ý Vương gia mà thực hiện.” Các cô nương đều am hiểu những điều này, nói vậy cũng không ai dám khi dễ tiểu cô nương.
“Thật không công bình, nếu như nói vị cô nương này muốn so cầm kỳ thư họa, vậy đám đại lão gia chúng ta cũng phải đánh đàn tấu nhạc theo sao?” Dưới đài lập tức truyền đến phản đối.
“Hừ, đây là luận võ chọn rể, cũng không phải diễn tài nghệ!” Vài người lập tức tranh cãi ầm ĩ, đoàn người nguyên bản an tĩnh nhất thời sôi trào.
Hiên Viên Uyên cười mỉm, lui về phía sau hai bước, đứng ở góc, toàn lực giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Đôi mắt thanh tú của Tri Nhã liếc nhanh, tên nam nhân này căn bản là cố ý. Đạp phong lao tới, lại lấy đống lớn phiền phức cho mình. Hiện tại núp ở trong góc phòng, phân minh đến xem trò vui.
Một con hồ ly giảo hoạt!
Tri Nhã ưu nhã đi tới đám người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hơi khó chịu, sát khí nặng nề. “Bản tiểu thư cũng hiểu được không công bình, cho nên chúng ta đều dùng sở trường của mình, không cần phải cầm kỳ thư họa, chỉ cần am hiểu nhất là được!”
Thanh âm vô cùng êm tai, Tri Nhã vừa nói xong, thì có người từ dưới đài nhảy lên.
“Vậy tại hạ lên trước.”
Tri Nhã lắc lắc đầu: “Các ngươi từng người xông lên như thế, là muốn mệt chết ta sao, tất cả nam nhân ở đây đều lên hết đi!”
Thanh âm non nớt lại tràn đầy khiêu khích.
Nàng cho tới bây giờ đều không thích lãng phí thời gian, lại đáng ghét những tên tự xưng nam tử hán này. “Thế nào, không dám?” Thanh âm êm ái cũng không lấn át được khí phách, đây là một loại khiêu chiến thẳng thắn.
Quả nhiên, lời Tri Nhã vừa nói, người ở dưới đài ào ào lên đài. Đài khiêu chiến vốn rộng lớn, nhất thời hóa thành chợ bán thức ăn, thổi sáo, đánh đàn, thậm chí hát, còn có thư pháp, quả thực loạn thành một đoàn.
Dưới đài Nhu Mễ mở to hai mắt nhìn, tiểu thư đơn giản là muốn đắc tội với người, quá kiêu ngạo. Làm nha hoàn tiểu thư có nên như thế không?
Hiên Viên Uyên cười trào phúng, nha đầu này quả thực so với lần đầu gặp thì mạnh hơn nhiều. Hắn không quên đôi mắt lần đó, đúng là trưởng thành lên rất nhiều. Nàng để mọi người loạn thành một đoàn, còn bản thân lại ở sau lưng cho mọi người một kích trí mạng, quả thực cao minh.
Tri Nhã khép mắt hờ, đợi xuất thủ. Bỗng nhiên nàng nháy mắt một cái, có cường thủ?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, một tiếng sáo thanh thúy cắt ngang, tiếng sáo như sương lạnh thấu tâm từ trên đài truyền đến.
Tri Nhã ngửa đầu nhìn lại, trên đài, mành màu trắng che tầm mắt nàng, nam tử đưa lưng về phía nàng, tiếng sáo truyền ra lại như chú ngữ, mê hoặc nhân tâm. Mọi người đều không khỏi mê loạn theo, ngây ngốc đứng tại chỗ bất động.
Dĩ thanh khống nhân, dĩ âm hoặc nhân. Đúng là cao thủ! Hai hàng lông mày Tri Nhã nhếch lên, thế nhưng đối với nàng, chẳng hề gì, bởi vì không có tình cảm nào có thể kiềm chế nàng cả. Trên mặt Hiên Viên Uyên hiện lên tiếu ý. Hắn có thể cảm giác được chu vi có cao thủ, đồng thời cảm giác rất quen thuộc, lại thật không ngờ nó hướng về Tri Nhã.
Trên tay kình phong vung lên, tử sắc trong tròng mắt càng đậm, toàn thân Hiên Viên Uyên tràn ngập sát khí vô hình.
Không có người nào có thể tổn thương Tri Nhã ngay dưới mắt hắn!
Đúng lúc này, Tri Nhã động, thân ảnh nho nhỏ xẹt qua đoàn người. Từ sau lưng rút ra một cây nhuyễn kiếm thiếp thân, cả người nhẹ nhàng nhảy lên thiên không, kiếm vũ xinh đẹp hoa lệ, vô cùng tinh luyện.
Đây là một loại diễn dịch thuần túy nhất.
Nàng theo tiếng sáo bay lượn trên không trung, thân ảnh dường như cánh điệp du dương bay lượn. Theo tiếng sáo kịch liệt, Tri Nhã xoay kiếm càng nhanh. Đột nhiên cả người Tri Nhã đứng ngay không trung, kiếm khí lăng liệt hướng phía đối phương, nhất thời công phá âm khống nam tử kia!
Đuôi lông mày Hiên Viên Dạ nhếch nhếch, công lực trên tay thu phóng như thường. Tiểu nha đầu này quả thực không làm mình thất vọng. Nhìn thấy nàng ngạo nghễ kỹ thuật múa đầy thanh nhã, tựa một đóa sen tuyết nở rộ bên vách đá. Mắt nhìn xuống chân núi, hắn bắt đầu chờ mong mỗi một động tác của nàng.
Người bị âm khống mê hoặc dần dần phục hồi tinh thần, nhưng ánh mắt lại chậm chạp vô pháp ly khai nữ tử bay múa trên không trung, động tác tiêu sái, cũng không nhịn được vỗ tay.
Ngay cả Lạc tiểu thư _ Lạc Ngưng ngồi trên đài cũng đứng dậy quan sát, cô nương này tuổi còn nhỏ lại có thần thái như vậy. Chỉ thấy Tri Nhã xoay người giữa không trung, kiếm trên tay cuốn thật nhanh, từng đạo kiếm cắt mặt đất.
Hành cước đồng lai hữu kỷ nhân,
Y quá phương thần định quỷ tăng.
Cứu hạn công cao thử khí lương,
Nhân gian hà xử bất thương thần.
Làm nghề y cứu người? Trong mắt Lạc Ngưng và Lạc Gia Thành nhất thời mừng như điên, nhìn nhau. Lẽ nào nàng biết phụ thân trúng độc? Là ám chỉ điều gì chăng?
“Hảo ——” Hiên Viên Uyên dẫn đầu đi lên trước đài, trong mắt khó có thể che giấu kinh ngạc, nha đầu này thực sự là tùy thời tùy chỗ đều có thể cho mình kinh hỉ.
Tri Nhã cũng chẳng thèm để ý gì tới hắn, nếu không vì nam tử này, làm sao nàng sẽ mệt như vậy. Chân vừa nhấc, chính xác đá vào chân của Hiên Viên Uyên.
Mắt nhìn thẳng quan sát người ở dưới đài, thân thể nho nhỏ, lại làm cho người cảm giác được áp lực vô hình. “Các ngươi có phục hay không?”
“Phục!” Dưới đài cơ hồ là đồng thanh trả lời, có ai mà không bị khiếp sợ, tiểu cô nương mới mười mấy tuổi lại lợi hại như vậy.
Tri Nhã cười cười, nếu như nói không phục, nàng sẽ đánh tới lúc bọn họ phục mới thôi.
Đôi mắt nhỏ tràn ngập sát khí dần dần hòa hoãn, Hiên Viên Uyên cong môi, hắn đã sớm nhận ra nhãn thần biến hóa, bao quát lực dẫm trên chân khi nãy, nha đầu này thật đúng là bạo lực. Khom lưng, ở bên tai Tri Nhã thì thầm: “Ngạo nữ ——”
Giọng nam tử tà mị chậm rãi rơi vào tai, mắt Tri Nhã giương lên, nàng cũng chẳng bài xích người khác nói mình bạo lực dã man, có đôi khi dùng võ phục người chính là bản lĩnh. Nhưng trừ nam tử này.
Dám nói nàng dã man? Lực đạo dẫm trên chân Hiên Viên Uyên cũng nặng vài phần, “Dã man?” Nàng cười ngọt ngào, lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo: “Tốt hơn nhiều so với tên hồ ly nhà ngươi.”
Tri Nhã ưu nhã rút khỏi chân Hiên Viên Uyên, xoay người đi đến đài. Nếu Lạc gia đều xem không hiểu thơ của mình, nàng cũng lười theo chân bọn họ hợp tác.
Quả nhiên đúng lúc này, trên đài truyền đến thanh âm một gã sai vặt. “Lạc tiểu thư thỉnh ngài đến Lạc phủ một chuyến.”
Tri Nhã vén vén tóc, theo gã sai vặt đi ra phía trước, không để ý người phía sau nữa. Hiên Viên Uyên, hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng không chắc về sau sẽ bại.
Vừa đi mấy bước, bất ngờ một thân ảnh màu lam dính sát vào phía sau, hai tròng mắt đẹp đẻ của Hiên Viên Uyên tràn ngập tươi cười, thú vị quan sát Tri Nhã, theo thật sát phía sau nàng