Đêm xuống, bóng tối bao phủ, mây đen che kín. Ánh nắng đã tắt sau những tòa chọc trời, duy chỉ còn lại một ngọn đèn. Mấy bảo an đứng cách cửa gian phòng một khoảng, ánh mắt nghiêm trọng, nắm chặt súng trên tay. Phòng bị vô cùng cao.
Đột nhiên, ngay góc cánh cửa sổ không tiếng động mở ra, một thân ảnh màu đen lặng yên lướt qua, thân thể mảnh khảnh linh hoạt như một con mèo hoang.
Đêm, thế giới của An Mẫn, thân là kim bài sát thủ, đây chẳng qua là du ngoạn ban đêm.
Trong bóng tối, thân ảnh An Mẫn hiện lên từ phía sau bảo an, tay nhẹ nhàng lướt qua cổ mỗi người, thậm chí không ai kịp phát ra chút âm thanh. Lưỡi dao dính máu nhỏ xuống từng giọt. Bước chân An Mẫn uyển chuyển, như vào chỗ không người chậm rãi hướng về phía gian phòng.
Tay nhẹ đẩy cửa ra, thanh âm triền miên trong phòng còn chưa tắt. Hai cỗ thân ảnh trần trụi quấn lấy nhau, phát ra tiếng kích tình mềm mại.
“Bảo bối, anh yêu em!”
“Thân ái, hôn một cái…”
Dây dưa không ngớt, hai người say sưa thật sâu ở trong đó.
“Xin lỗi, quấy rầy một chút.” Đột nhiên một giọng nói lạnh băng cắt đứt bọn họ.
An Mẫn bất đắc dĩ xoa xoa lông mày, Tiểu Huệ chết tiệt, lần sau chớ đem loại nhiệm vụ này giao cho cô, muốn đau mắt hột luôn rồi.
Hai người trên giường nhất thời cả kinh, vội vàng rời nhau, một người cấp tốc rút súng nhắm ngay nơi phát ra giọng nói. Phải biết rằng, bên ngoài đều là cao thủ nhất đẳng, người này vào bằng cách nào?
“Mày, mày là ai?” Người đàn ông giơ súng mở to hai mắt nhìn, run rẩy hỏi.
An Mẫn ưu nhã đi tới, hé miệng lộ ra mỉm cười mê người: “Đã đến giết người, cần chi phải nhớ kỹ?”
Nụ cười mỉm như ma vương, nhất thời khiến hai người mặt không còn chút máu.
Gã run rẩy, không hề nghĩ ngợi liền bóp cò.
Ngay trong nháy mắt, An Mẫn vung hai tay lên, hàn quang loé sáng. Cách vung dao vô cùng xảo diệu, đồng thời cắt đứt cổ hai người, thậm chí không cho bọn họ có cơ hội thét chói tai, chỉ để lại hai hai cặp mắt trợn to.
An Mẫn ung dung nhặt dao trên đất lên, mắt lạnh lùng đánh giá hai cỗ thân thể tàn hơi trên giường.
Môi cong lên: “Thật phiền phức!”
Lúc này một thanh âm báo động nhất thời phá vỡ phía chân trời, tiếng bước chân vang lên trên hành lang.
“Hử? Còn có chút bản lĩnh!” Khóe mắt An Mẫn xẹt qua tiếu ý, có thể trong lúc cô lơ là. Tên kia đã ấn nút cảnh báo, coi như là lợi hại.
Trong nháy mắt đó cửa bị đá văng ra, An Mẫn nhanh nhẹn đu theo sợi dây thép xuống dưới lầu, tay từ từ mở bộ đàm ra. Mặc dù bề ngoài biệt thự chế từ pha lê, nhưng loại hoạt động này đối với cô mà nói, quá dễ dàng.
“Tiểu Mẫn, động tác trở nên chậm a.” Một đầu khác, giọng nói Tiểu Huệ như đang khiêu khích.
An Mẫn cười nhạt, động tác trong tay hơi giảm bớt. “Lần sau cô đừng có đem công việc này giao cho tôi, muốn ói dễ sợ.” Hồi nãy thấy cái vật kia của tên đó, chắc chừng mấy ngày ăn không ngon.
“Nè, Tiểu Mẫn, cô xem đó như là việc giáo dục thêm cho cô đi!” Tiểu Huệ hề hề nở nụ cười.
“Lần sau mà còn để cho tôi làm loại nhiệm vụ này, tôi không tha cho cô đâu.” An Mẫn uy hiếp.
Phút chốc, từ trên nóc nhà nã xuống hơn mười viên đạn rất mạnh.
An Mẫn nhanh như cắt, chân nghiêng về mặt pha lê, hành tẩu trên không trung vô cùng tiêu sái.
“Không biết tự lượng sức mình!” Hai mắt An Mẫn mất kiên nhẫn. Ok! Game over!
Bỗng nhiên cả người trực tiếp xoay tròn độ, phi đao trong tay rất mạnh hướng lên trên, cắt cổ tên bảo tiêu.
Theo từng tiếng kêu thảm thiết từ phía trên truyền đến, cơ thể An Mẫn lượn vòng: “Say goodbye!”
Toàn bộ thân ảnh trên lầu cao chạy nước rút, đột nhiên một tiếng rắc rắc, khúc giữa dây thép tự nhiên gãy ra.
“Phanh!!!”
An Mẫn tĩnh táo mặt nhất thời kịch biến, làm sao dây thép lại đứt được? Đây là tòa cao tầng bằng pha lê, không hề có nơi nào bám vào.
“Này là do bị hãm hại?”
Cả người rơi tự do thẳng xuống, nặng nề rơi trên mặt đất, An Mẫn dần dần đánh mất ý thức, đột nhiên một tia sáng kỳ dị từ trên bầu trời hạ xuống, chiếu xạ trên người cô…