Editor: Vân Phiêu
Vương phu to lớn như vậy giờ phút này im ắng không tiếng động, thậm chí cả việc hô hấp mọi người cũng cố gắng làm cực kỳ nhẹ, mà tất cả mọi người ở đây bây giờ đều mang cảm xúc vui sướng khi người gặp họa, nhưng cũng lo lắng không thôi.
“Vương gia, hôm nay là ngày tành thân của chúng ta, thiếp thỉnh vương gia nhanh chóng hoàn thành nghi lễ đi.” Triệu Thi Nhân khuôn mặt tươi cười anh khí mười phần., khuôn mặt phá lễ kiều diễm xinh đẹp, đôi mắt nhìn qua Mộ Dung Tiểu Tiểu, dù biết hai người này ái muội, nhưng nàng ta vẫn phải cố thay đổi họ thành quan hệ bằng hữu!
Nàng ta cũng chỉ mới thấy Ly vương có mấy lần, năm đó nàng a vung trộm nữ phẫn nam trang theo cha ra trận, trận đnáh kia chính là đánh Nguyệt Nha quốc, chính vị vương gia này đã dùng trí tuệ và năng lực của mình, chỉ dùng một đêm, hàng phục Nguyệt Nha quốc, trực tiếp đem tiểu quốc này trở thành lãnh thổ của Nam Dục quốc!
Đêm hôm đó, tiếng kêu than của vương thất Nguyệt Nha quốc vang khắp mọi nơi trong hoàng cung, máu chảy thành sông, người trong hoàng thất không ai sống sót, hắn thị huyết tàn nhẫn giống như tu la dưới địa ngục, làm cho mọi người không rét mà run, rốt cuộc cũng có có ai sinh ra tâm không phục! Từ đó về sau nam nhân đó đã trở thành người mà toàn bộ Nam Dục quốc kính sợ. Mà nàng ta cũng bị động tâm kể từ trận chiến đó.
Tất cả mọi người đang hờ đợi tiếp theo vương gia sẽ làm gì, buông mỹ nhân như tiên tử kia ra, hay xoay người thực hiện nốt hôn lễ, rốt cuộc hắn chọn quyền quý tương lai hay chọn ở bên cùng tiên nữ?
Hai tay Triệu Thi Nhân nắm chặt thành quyền, ngón tay trở nên trắng bệch, nàng ta không tin vương gia không biết cân nhắc lợi hại!
Mộ Dung Tiểu Tiểu vô lực than nhẹ, lúc này mới phát hiện sư huynh không có mặc đồ đỏ, mặ dù không rõ vì sao, nhưng cũng chưa từng nghĩ nhiều, ngay sau đó nàng lại nhìn thấy đôi huyết mâu của sư huynh, lại thấy vô cùng đau lòng, hiện tại nghĩ tới tất cả những suy nghĩ của mình trước đây mới cảm thấy vô cùng buồn cười, hắn là vì nàng mới rơi vào ma chướng!
Tất cả mọi người đều đang đợi lựa chọn của vương gia, rồi sau đó cả một đông đều thấy khong thể tin được, vương gia lãnh huyết của bọn họ lại nở nụ cười! Ngay sau đó hắn ôm nữ tử tựa như tiên nữ kia rời đi, chỉ lưu lại vài câu nói.
Triệu Thi Nhân vẫn còn đắm chìm trng nụ cười diễm lệ kia, hắn cười lên như băng tuyết tan rã, như thanh minh tiết tháng ba lóa mắt vô cùng kinh diễm!
Sáu năm rồi, có ai từng thấy vị vương gia băng lãnh này nở một nụ cười? Không hề có! Ngay cả hắn có một dôi huyết mâu làm người ta sợ hãi, cũng không tổn hại đến tuấn nhan của hắn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ cười, kẻ cả với nàng ta cũng vậy!
Đúng lúc này, một đám hắc y nhân từ cả phủ chạy vào, hàn đao lạnh lẽo chỉ thẳng vào mọi người trong vương phủ, khí thế như muốn nói, nếu có ai động một chút, giết không tha!
“Khụ khụ, các vị à, nên trở về đi thôi.” Tức Mặc Tuyết Dương hihi haha cười nói, khuôn mặt tươi cười chỉ tay ra lệnh mọi người đuổi khách, mấy người có tâm tư muốn ở lại xem kịch cũng bị hắn ta đuổi đi sạch, hắn ta cũng không muốn tâm tình vui vẻ hiếm thấy của chủ tử bị phá hư, nếu thế thật, thì không phải hắn sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm sao?
Các đại thần vừa nghe, lập tức hoàn hồn lại, vội vội vàng vàng chạy nhanh ra ngoài phủ.
“Ta nói này Toái Nguyệt, dịp này chúng ta có thể nghỉ ngơi vài hôm rồi!” Gương mặt tươi cười của Tức Mặc Tuyết Dương đầy trêu ghẹo nói, chủ tử của bọn họ rốt cuộc có thể như ngày xưa rồi, sẽ không còn lúc nào cũng lạnh lẽo tàn khốc nữa. Đôi khi hắn ta cảm thấy, dù chủ tử đang sống nhưng dường như chỉ là cái xác không hồn.
Xem ra, tiểu nữ oa kia đúng là mấu chốt, cũng may là cuối cùng nàng cũng trở lại.
Mặt gỗ ngàn năm của Toái Nguyệt cuối cùng cũng có một chỗ rạn nứt, trong đôi mắt luôn hờ hững giờ có một tia vui mừng, chuyện hiện tại hắn ta phải làm là dọn dẹp tất cả trở ngại ngáng chân chủ tử!
“Toái Nguyệt, ngươi có hiểu tình huống hiện tại không, đừng có suốt ngày mặt than như vậy, phải vui vẻ lên chút chứ, bây giờ chủ tử vui vẻ rồi, chắc chắn sau này chúng ta cũng sẽ vui hơn.” Bình thường mọi chuyện chủ tử đều làm cùng bọn họ, nhưng mấy ngày nay chắc chủ tử sẽ không lộ diện rồi, chuyện kế tiếp phải làm còn rất nhiều, lại nghĩ đến người nào đó, trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương ai than, vì sao khi chủ tử đi nói chuyện yêu đương, lại muốn hắn ta canh giữ ở đây? Hắn cũng muốn có thế giới hai người được không?
“Làm việc đi.” Toái Nguyệt mặt không chút thay đổi tà tà liếc hắn ta một cái, lạnh lùng nói.
Gió thổi vù vù bên tai, làm cho sợi tóc hai người cùng đan vào một chỗ, chẳng phân biệt được ai với ai, Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên cười, “Vương gia cứ như vậy rời đi rồi, chẳng phai sẽ làm mỹ nhân ở nhà thương tâm sao?”
Dạ Nguyệt Ly đột nhiên cúi đầu, bạc môi hung hăng phủ kín đôi môi anh đào mềm mại phía dưới, trong con mắt mang theo một tia lãnh ý, nhưng nàng lại nhìn thấy sâu trong mắt hắn là sự thống khổ, yeu say đắm, kích động vô cùng mãnh liệt đang bốc lên! Hắn vận công với tốc độ nhanh nhất, không đến một ly trà nhỏ đã dừng chân lại trong một tiểu viện vắng người.
Đình viện u tĩnh, cách xa ngã tư đường huyên náo, đôi chân của Dạ Ngueyetj Ly vẫn chưa ngừng lại, một đường đi thẳng vào trong viện, đôi môi của hia người thủy chung cũng không rời. (VP Đỏ mặt a hai người này thật kinh khủng rồi!!!! Ta ghen tị chớt mất ~~~~)
Cảm giác vừa có người xâm nhập, Di Tinh vội vàng chạy đến, lại nhìn thấy một màn làm người ta líu lưỡi này, DLQ_Donnn nàng ta khom người hành lễ, lại vụng trộm che miệng khẽ cười, “Thuộc hạ tham kiến chủ tử.” Xem ra tên Tức Mặc Tuyết Dương kia không lừa nàng ta, người thật sự đã trở lại.
“Buông!” Vừa mới bước vào sương phòng, đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung tiểu tiểu đã dãy dụa rời đi, bộ dạng giống như muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, đầu óc của nàng hình như hỏng rồi, sao có thể nhất thời mềm lòng mà theo hắn đến đây, nàng còn muốn tính sổ cùng hắn mà? Này, hiện tại nàng đứng đây làm gì?
“Không buông!” Khuôn mặt của Dạ Nguyệt Ly đã thoát ra khỏi trạng thái mừng như điên, hai tay hắn nhanh chóng ôm chặt nàng lại, cho dù không làm nàng đau,nhưng cũng không có chuuts ý nào như muốn buông nàng ra! Dù có chết hắn cũng không buông ra, sáu năm trước, hắn nhất thời buông tay, vì vậy mà làm nàng rời xa hắn sáu năm! Làn này dù có chuyện gì hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay! Cho dù muốn mạng của hắn cũng không thể!
Mộ Dung Tiểu Tiểu cái gì cũng thấy, nàng thấy được sự vui sướng thật tâm của hắn, nhưng nàng cũng không quên được một màn đỏ chói mắt ở kinh thành kia, hắn không muốn nàng suy nghĩ, nhưng là hắn thiếu chút nữa đã thành hôn!
Nàng hít , một hơi thật sâu, vận công né tránh hai tay của sư huynh, lại phát hiện không thể nhúc nhích! Mọ Dung Tiểu Tiểu ngẩn người, thiên linh quyết của nàng đã luyện đến tầng thứ sáu vậy mà cũng không chống lại nổi sư huynh!
“Nha đầu, đừng uổng phí sức nữa, sư huynh sẽ không buông tay!” Khóe môi Dạ Nguyệt Ly hiện lên ý cười tà mị, lời nói mang theo sự bướng bỉnh không thể chối cãi, trong đôi mắt tràn đầy thâm tinh sâu sắc!
Đột nhiên, ahwns nhận thấy trong mắt nàng toát ra hàn ý, hai tay hắn nhanh chóng run rẩy, hắn không muốn thấy nàng như vậy, cũng không muốn nàng ghét hắn, nhưng mà,đừng nghĩ muốn hắn buông tay nàng!
“Mộ Dung Tiểu Tiểu! Ngươi đừng mong thoát khỏi ta! Cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ta sẽ buông tay! Đời này, ngươi chỉ có thể là của ta! Cùng at một người!” Lời nói kiêu ngạo bá đạo từ trên đỉnh đầu truyền tới, mang theo sự chắc chắn tuyệt đối! Rồi hắn cứ như vậy điên cuồng mà hôn, tình cảm ào tới mưa cuồng phong gào thét, tàn sát toàn bộ thế giới của nàng, ngay cả linh hồn cũng đều bị tàn sát!
Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe lời tuyến bố ngang ngực đó, đôi mắt không dám tin trừng lớn, hắn điên rồi! Nàng chính là nàng! Không phải là của bất luận kẻ nào!
Cái lưỡi của hắn tách hai hàm răng của nàng ra, công thành đoạt đất, gợi lên tất cả nhiệt tình của nàng! Hắn điên cuồng, tham luyến cái hương vị mà sáu năm nay hắn không được thấy, trong lòng thì tràn đầy thật thở, thật khó có thể kìm chế trước nàng!
Mộ Dung Tiểu Tiểu suy yếu không thể thở nổi, than người cũng bị giam cầm không thể nhúc nhích, chỉ từ miệng của hắn hấp thu chút không khí, hai gò má của nàng ửng hồng, đôi mắt mờ hơi nước, một bộ dạng như vậy đã thành công làm Dạ Nguyệt Ly dục hỏa đốt người!
Cảm giác được ở phía dưới có gì đó đang nổi lên, nháy mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng rõ ràng!
“Ưm…” Dạ Nguyệt Ly ôn nhu nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, trong mắt xẹt qua ý cười, nha đầu của hắn cũng thật nhẫn tâm, lại dám cắn hắn một ngụm!
Mộ Dung Tiểu tiểu giật mình, trong miệng hai người bây giờ đều tràn đầy máu tươi, mà hắn giống như không phát hiện, vẫn đắm chìm trong nụ hôn này, làm cho nàng vô cùng chán nản, đôi mắt híp lại, vận công một chút, tất cả bình hoa trong phòng đều vỡ vụn.
Dạ Nguyệt Ly cũng không quản chuyện người trong lòng thẹn quá hóa giận, ôm thắt lưng mềm mại của nàng nghiêng người một cái, lại hôn nàng một trận nữa, lần này là hôn khắp khuôn mặt của nàng, làm cho nàng thấy vô cùng nhột, người nào đó lại hạ xuống cổ nàng hôn sâu một vết hồng ngân….
Hắn thầm nghĩ, cái này mắt nha đầu không nhìn thấy được, có thể để nàng không giận….
Trong phòng đang chiến đấu đến trời long đất lở, ở ngoài viện Di Linh lại cười đến đau cả bụng, chủ tử cũng thật không biết thương hoa tiếc ngọc, động tĩnh lớn như vậy là muốn hạ nhân trong phủ đều biết, hắn đúng là không nghĩ đến ngày mai tiểu cô nương sẽ xấu hổ không dám gặp người!