Bàn tay Mộ Dung Cẩn Thiên khẽ nhúc nhích, Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình vì bị lừa! Đột nhiên nghiêng người tránh đi! Gió mạnh quất qua tóc nàng, sợi lụa tử sắc bị đôi tay Mộ Dung Cẩn Thiên nắm chặt, còn người nàng đã an toàn ở chỗ khác!
Thất bại chỉ trong gang tấc! Mộ Dung Cẩn Thiên trừng mắt, trong con ngươi đều là không dám tin, hắn phẫn hận xiết chặt mảnh tử lụa, mang theo đầy hận ý và không cam lòng ngã xuống vách núi đen!
Dạ Nguyệt Ly không khống chế được toàn thân phát run, hoàn hảo, nàng còn đang đứng bên rìa vách núi!
Nhưng không kịp để hắn thấy may mắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu như vô thức ngã theo Mộ Dung Cẩn Thiên xuống vách núi đen! Thần sắc nàng tràn đầy lo lắng, hai trong mắt hung hăng hìn sợi lụa buộc tóc Mộ Dung Cẩn thiên đang nắm trong tay!
Không! Đó là quà của sư huynh cho nàng! Không thể để mất!
Bầu trời, chợt toàn bộ đen lại!
“Nha đầu!”
Một tiếng quát giận dữ vang lên, chấn động thiên địa, bóng dáng bạch sắc đngs xa kia kinh động không dứt, nhanh vọt đến mép vách đá với tốc độ không thể tưởng nổi!
Đúng lúc này, bỗng có hai đạo bạch quangn phá màn đêm xông ra, vô cùng chói mắt! Mộ Dung Tiểu Tiểu không kịp quay đầu cũng không kịp đáp lại, đã bị bao vây trong hai đạo bạch quang, thân thể bỗng nhiên mơ hồ.
Mắt thấy người kia sắp biến mất trong hai đạo ánh sáng, trái tim Dạ Nguyệt Ly kịch liêt nhảy lên! Trong lòng hắn sợ hãi lan tràn, bỗng nhiên vô cùng tuyệt vọng!
“Không…….!!!!!”
Hắn rống lên đến tê tâm liệt phế, tiếng kêu truyền đi, mang theo đau đớn triệt để công phá nội tâm! Trái tim Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên co rút nhanh, không dám tin tiếng kêu đau đớn như dã thú như vậy là của sư huynh? Nàng chỉ là đi lấy lại dây cột tóc, sao sư huynh lại như vậy? Ngay sau đó, nàng không chịu nổi, trước mắt tối đen!
Không kịp suy nghĩ, đôi chân của Dạ Nguyệt Ly vẫn không ngừng lại, theo tiểu nhân nhi cùng nhảy xuống! Bàn tay rất nhanh bắt được một góc bạch y, nhưng lại không nắm được tới người! Ánh sáng này trong suốt, lại không thấy được người đâu!
Mặt trời dần thoát khỏi bóng đen, ánh sáng nhè nhẹ hiện ra, trời đất cũng sáng lại, nhật thực chấm dứt!
“Chủ tử!” Toái Nguyệt kích động phi thân tới, nhìn thấy chủ tử nhà mình không chút do dự nhảy xuống vách núi, hắn kinh hoàng sợ hãi, không chút nghĩ ngợi cũng phi thân theo sau, hắn tuyệt đối không thể để chủ tử gặp chuyện không may!
Gió, thổi vù vù bên tai, mang theo hơi lạnh đến tận xương tủy, đôi mắt Dạ Nguyệt Ly như xuyên thấu tất cả, hắn muốn nhìn qua mây mù để tìm kiếm bóng dáng của tiểu nhân nhi, nhưng không có! Không có! Nha đầu, nàng đâu rồi! Hắn không để ý đến cơ thể đều đang bị vách đá cắt qua, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng cũng bị cắt đến máu chảy đầm đìa, y phục trắng noãn của hắn nay cũng đã nhuộm màu đỏ rực, yêu dã vô cùng, hai mắt hắn cũng chuyển thành một màu đỏ tươi khủng bố, như ác ma thị huyết, DLQ_Donnn nhưng trong đó còn mang sự hoảng sợ, hắn điên cuồng gọi tên nàng, chưa từng khống chế tốc độ rơi xuống của mình, nha đầu của hắn nhất định rơi xuống trước hắn! Hắn phải nhanh hơn! Nếu chậm chạp, nhất định nha đầu sẽ sợ hãi! Nơi đó rất tối! Hắn phải nhanh hơn một chút!
Nha đầu, chờ một chút thôi sư huynh sẽ nhanh tới! Không được bỏ hắn lạ một mình!
Đến khi rơi xuống đáy cốc hắn vẫn không ngừng điên cuồng tìm kiếm, đến tận khi Toái Nguyệt bị hắn đánh tới hộc máu vẫn cố gắng ngăn hắn tẩu hỏa nhập ma, đến tận khi tam đại hộ pháp cùng tất cả người quan trọng của Tiêu Dao sơn trang tới cầu xin, hắn cũng không màng tới, trong lòng hắn bây giờ chỉ còn suy nghĩ, nha đầu của hắn bị rơi xuống chỗ nào rồi, nàng còn đang sợ hãi chờ hắn tới cứu, nàng còn đang chờ hắn,…mọi người thấy không còn cách nào đành cùng đánh với hắn đến khi hắn kiệt sức mới điểm huyệt đem hắn mang về….
Bên ngoài Thanh Dương Thành, mấy ngày nay đều truyền ra tiếng rít gào đau đớn cuồng loạn, không ai biết ngoài thành đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai có gan dám đi ra khỏi thành!
Đến tận khi, Mộ Dung thế gia hoàn toàn biến mất, cả Dương thành tràn ngập mùi máu tươi, thật lâu vẫn không tản đi….