Hắn ta thật sự không tin được việc này là Thụy nhi làm , tuy rằng lần trước Thụy nhi yêu cầu hắn ta thả nàng, nhưng chắc chắn Thụy nhi cũng sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy, chỉ vừa mới lên làm thái tử, chẳng lẽ Thụy nhi không sợ sẽ mất đi tất cả?
Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Thần Nghiêu nheo lại, hàn quang chợt lóe “Người đâu!”
Mặc kệ có phải hay không, hắn cũng muốn đi kiểm chứng một lần.
Nháy mắt trong điện có bốn ám vệ xuất hiện, ai ai cũng hắc y che mặt, cung kính cúi đầu.
“Đi tới phủ thái tử điều tra, nhớ không được kinh động tới thái tử.”
Ám vệ không tiếng động biến mất, trong lòng Bắc Thần Nghiêu than nhẹ, Thụy nhi, ngươi đừng để trẫm thất vọng!
Mặt trời rực rỡ mới lên, DLQ_Donnn phía chân trời kim quang đang dần bao phủ hoàng thành, ánh nắng phản xạ lên long ỷ, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Trong ngự thư phòng, Bắc Thần Nghiêu ẩn nhẫn sự phẫn nộ, nhìn xuống Bắc Thần Thụy, thanh âm phá lệ trầm thấp, “Mẫu hậu ngươi ở đâu?”
Mặc dù ám vệ không tìm được người, nhưng lại thấy phượng bào, hắn ta cũng muốn biết, đứa con trai dám có suy nghĩ gì mà cãi lại hắn ta!
Không sợ chọc giận hắn ta, cũng không sợ hắn ta sẽ thu hồi tất cả?
“Nhi thần không biết phụ hoàng có ý gì?” Bắc Thần Thụy quỳ ở dưới ánh mắt hỗn loạn mang vài phần nghi hoặc.
“Bắc Thần Thụy, trẫm có thể cho ngươi lên làm thái tử, cũn có thể làm cho ngươi không còn cái gì.” Đôi mắt Bắc Thần Nghiêu âm u nói.
Đứa con trai này của hắn, tư chất vô cùng tốt, trí tuệ trầm ổn, hiểu rõ cách sử dụng âm mưu, am hiểu sâu sắc đọa lý của đế vương, vui buồn không lộ ra mặt, mặc dù tâm không đủ độc ác, nhưng la người khiến cho Bcaws Thần Nghiêu thấy tốt nhất, nhất định sau này sẽ trở thành một vị vua tốt. Chính vì nhìn trúng những ưu điểm đó, nên mới chọn làm người thừa kế ngai vàng, cho dù hắn đã từng yêu cầu hắn ta thả Thanh nhi.
Nếu hắn không phải do Thanh nhi sinh ra, mà là con của một phi tử khác, hắn ta đã sớm giết từ lâu!
Mà không phải giống như bây giờ, không mất một sơi tóc nào quỳ gối ở nơi này, để hắn ta phải chờ một cái giải thích hợp lý!
“Nhi thần cũng không biết tung tích của mẫu hậu.” Bắc Thần Thụy không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, nhin thẳng vào đôi mắt âm u của người phía trên, tấm lưng gầy yếu chưa từng cúi thấp thêm chút nào.
Một cái ngôi vị thái tử sao có thể so sánh với mẫu hậu?
“Hỗn láo!” Bắc Thần Nghiêu sắc mặt thay đổi, lông mày lập tức nhíu lại, hai tay trong tay áo nắm chặt nắm đấm, ngón tay trắng bệch, lộ rõ các khớp xương đang căng cứng.
Phúc Yên căng thẳng, ôi, hoàng thượng và thái tử làm sao vậy, xem tình hình này, hoàng thượng sẽ động thủ với thái tử mất.
Hắn kiên trì tiến len khuyên nhủ, “Điện hạ, ngài mau nói rõ với hoàng thượng, đừng cùng hoàng thượng phát sinh hiềm khích nữa.”
Vừa nói hắn ta vừa nháy mắt với Bắc Thần Thụy, hy vọng hắn đừng làm Bắc Thần Nghiêu tức giận nữa.
Bắc Thần Thụy nhìn Phúc Yên thường xuyên chiếu cố hắn lạnh nhạt, cười không trả lời.
Sự tình đã đến nước này, không làm đến cuối cùng, hắn sẽ không dừng lại!
Phúc Yên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Bắc Thần Thụy, nét mặt già nua muốn khóc rồi!
“Nếu như trẫm tìm ra mẫu hậu ngươi, không nói đến ngươi, cả mẫu hậu ngươi cũng sẽ chịu phạt vì hành động lỗ mãng của ngươi, ngươi chờ xem chính mình tự tạo nghiệt đi.”
Khóe môi Bắc Thần Nghiêu kéo lên, lạnh lùng cười.
Hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện có người vu oan, từ khi Thanh nhi bị bắt đến khi trong cung nổi lên những lời đồn đãi, lại đến khi hắn ta có chứng cứ trong tay hướng tới Thụy nhi, hắn cũng đã từng nghĩ tới có sự kỳ lạ, bằng không, tại sao lời đồn chỉ hướng về Thụy nhi?
Nhưng lời đồn nay tất không phải tin đồn vô căn cứ!
Lâu không có tin tức của Thanh nhi, kiên nhẫn của hắn đã sớm dùng hết, những ngày Thanh nhi không ở đây, Quốc sự tích trữ không được xử lý, đại thần oán than, dan chúng sợ hãi, tất cả hắn đều không quan tâm, hiện tại hắn chỉ là mmotj nam nhân đã đánh mất nữ nhân của mình, chỉ là một nam tử bình thường tâm tình hoảng loạn.
Hắn ta cũng không phải không biết trong cũng mọi người đều nói gần đây tính tình hắn ta tàn bạo, tất cả mội người đều khủng hoảng, nhưng hắn cũng không thể ức chế lệ khí trên người, hán đành lòng tin là Thụy nhi vì không muốn mẫu hâu suốt ngày buồn phiền nên đã đưa người đi, cho dù chuyện này có là đại nghịch bất đạo, thì hắn ta cũng không muốn nghĩ tới việc Thanh nhi thật sự bị người có dã tâm bắt đi.
Hai mươi năm chung sống, hắn ta không đem nàng làm người thay thế của Nhu nhi, mà tình cảm của hắn ta với nàng là tình yêu, không thể so sánh với Nhu nhi!
Hắn ta sợ hãi, ở nơi hắn ta không biết, Thanh nhi đang phải chịu tra tấn cực khổ!
Càng sợ sắc đẹp của nàng bị người phát hiện, bị người chà đạp!
Mất đi Thanh nhi, hắn ta có thể làm gì?
Thu hồi sự nhớ thương, quanh thân Bắc Thần Nghiêu tràn ra hơi thở lạnh nhạt, trong mắt hắn là mưa gió vần vũ, hết sức căng thẳng!
“Trẫm hỏi ngươi lần cuối cùng, mẫu hậu ngươi ở đâu? Nếu không nói Trẫm phế ngươi!”