Bóng đêm nặng nề, Bắc Thần Thụy đứng yên trong viện, quanh thân tràn ngập hơi thở đau thương, thanh nhã như trích tiên, hắn một thân áo trắng như tuyết, liếc mắt một cái, làm người ta thấy đau lòng.
Ám vệ quỳ phía sau, nhìn chủ tử như vậy, không biết mở miệng thế nào, bọn họ được bồi dưỡng ra, chỉ biết phục tùng, đối với cảm xúc biến hóa của chủ tử, bọn hắn không hiểu. (VP:mấy anh ám vệ đúng là tượng sáp a~~~ làm sao sánh bằng mấy anh ám vệ đáng yêu vô tận của Dạ ca….BTT muốn chết phi dao. VP né né chạy a~~~)
Lúc trước chủ tử nói hắn khác so với các ám vệ khác nên mới an bài hắn bên người, nhưng hắn thật sự ngoài giết người vẫn là giết người.
Dù có cố tư duy như người thường, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nhìn ra cảm xúc của chủ tử.
“A xa, mọi chuyện đến đâu rồi?” Bắc Thần Thụy đột nhiên mở miệng, thanh âm mang theo hút u ám, hắn ta không quay đầu, hai tay nắm ở phía sau, ánh mắt nhìn về phương xa.
“Thưa chủ tử, đã an bài tốt.” A xa thu hồi nghi hoặc, cung kính đáp.
“Ừ, hai ngày sau liền động thủ đi.”
“Vâng!”
Hắn nhìn, là vị trí mà Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ở.
Hắn không biết vì sao lúc này lại nhớ đến Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhưng lúc này, hắn vô cùng tưởng niệm tới lần nàng quay đầu lại tươi cười rực rỡ, ánh mắt của nàng lại giúp hắn trấn tĩnh, làm cho hắn ấm áp.
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu đang nằm thoải mái trong lòng người nào đó, trong đầu thì suy nghĩ đến chuyện vì sao hoàng hậu mất tích, nàng có dự cảm, chuyện này sư huynh chắc chắn biết!
Cái đầu nhỏ của nàng khẽ dúi, đôi tay nhỏ bé luồn từ ven hông đến lưng áo, chặt chẽ ôm, lúc này mới chuẩn bị hỏi.
Dạ Nguyệt Ly bị đôi tay nhỏ bé kia lầm nội tâm ngứa ngáy, bàn tay vươn ra bắt được đôi tay đang làm loạn, phòng ngừa nàng lại lộn xộn, cười nói, “Muốn nói gì?”
Mộ Dung Tiểu Tiểu đột nhiên thò đầu lên, con ngươi đen lúng liếng nhìn chằm chằm sư huynh, một bộ dạng ai biết nói cái gì, làm Dạ Nguyệt Ly bật cười, hắn nhẹ nhàng điểm nhẹ cái mũi nhỏ, trêu ghẹo nói,” sư huynh chính là con giun trong bụng muội rồi, muội nghĩ cái gì chẳng lẽ ta lại không biết.”
Mộ Dung Tiểu Tiểu tạm thời cũng không muốn hỏi, thuận miệng nói theo lời sư huynh, “Sư huynh, uhmmm giun đũa hình như từ chỗ đó đi ra…..huynh xác định là giun đũa trong bụng Tiểu tiểu sao?”
Nháy mắt khuôn mặt của Dạ Nguyệt Ly đen lại,hai gò má anh tuấn run rẩy, “Dù không phải con giun trong bụng ngươi, sư huynh liếc một cái cũng biết được ngươi đang tính toán cái gì.”
Nha đầu nghịch ngợm này!
Nhẹ nhàng túm lấy tay sư huynh, “Thật sao?”. Có lúc sư huynh chỉ cần liếc một cái liền biết nàng nghĩ gì, có đôi khi nàng chưa kịp hỏi, sư huynh đã trả lời xong, nàng tin tưởng trên thế gian này, sẽ không có ai có thể hiểu nàng như vậy nữa, cũng không có ai hiểu sư huynh bằng nàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vì suy nghĩ đó mà cười đến ngọt ngào.
Khóe mắt xinh đẹp của Dạ Nguyệt Ly cũng hiện lên ý cười, nàng cũng không hề phát hiện, khi ở chung với hắn nàng càng ngày càng thoải mái, hai ngời cũng ngày càng hòa hợp.
Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe miệng nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười một chút, không có lùi lại phía sau, mà còn dán lại gần sư huynh, cái miệng nhỏ nhắn nói, “Sư huynh, ngươi có biết làm như vậy là có ý gì không?”
Dạ Nguyệt Ly bị đôi môi kia ma sát nhẹ nhàng, tâm ngứa ngáy khó chịu, hận không thể hôn xuống thật sâu, ngăn lại đôi môi mềm mại đang làm loạn, nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói, “Biết.”
Trong mắt hắn hiện lên tình ý thật sâu, tình thương từ tám năm trước đã sớm trở thành tình yêu không thể thay đổi được, hắn sợ làm nàng sợ, vì thế luôn cố khắc chế, hắn từ tốn nói, tiếng nói trầm thấp êm tai, “Chính vì biết nên mới như vậy với ngươi..”
Lời vừa nói xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu tiến tới mạnh mẽ cắn lên đôi môi kia, không sợ răng nanh sẽ làm chảy máu, nàng cũng không lùi lại…..