Nhìn trong mắt mỹ nhân tình ý dạt dào, muốn nói lại thôi, trong đầu Bắc Thần Vũ nhớ lại, vòng eo nhỏ nhắn nắm chặt trong tay, bỗng nhiên thấy nội tâm thỏa mãn. Thầm nghĩ, biểu muội này của hắn thật tinh tế, đúng là một tiểu mỹ nhân hiếm có, đôi mắt rưng rưng lệ quang, giống như rất ủy khuất vì vừa rồi hắn đẩy nàng ta ra.
Ngay cả chính hắn nhìn thấy nàng ta như vậy, cũng cảm thấy hình như mình đã làm chuyện không tha thứ được.
Đi qua nắm lấy bàn tay của Mộ Dung Vũ Phỉ, bàn tay to lớn vỗ nhẹ giống như an ủi, khóe mắt hắn thì nhìn hướng khác, “Phỉ nhi tại sao lại đến đây? Cũng không thấy ai thông báo gì, người trong cung này đi đâu hết rồi?”
Hắn không tin biểu muội dám một mình đi tới tẩm điện cả hắn, mẫu phi chỉ nói không thể tùy ý đụng tới nàng, nhưng mà, phương pháp để cho hắn thưởng thức còn rất nhiều, rất nhiều.
Trên mặt Mộ Dung Vũ Phỉ đầy ngượng ngùng rút lại đôi tay Bắc Thần Vũ đang nắm, hai mắt rũ xuống, hai bàn tay nắm chặt, giống như không biết phải làm sao, “Biểu ca, người không nên trách biểu tỷ, nàng ấy cũng là vì muốn tốt cho Vũ Phỉ, nói là không muốn cũng nhân nhìn thấy Vũ Phỉ lại nói này kia, đến lúc đó cô cô lại hiểu lầm. Nàng ta cố tình đem chuyện này đổ hết lên người Bắc Thần An, mà nàng ta cũng chắc chắn biểu ca sẽ không đi hỏi, nếu không phải do cô cô can thiệp, đến tận bây giờ biểu ca sao có thể không có chút hành động nào với nàng ta? Chắc chắn biểu ca cũng giống nàng ta, không muốn cô cô biết hai bọn họ lén gặp mặt.
“Hơn nữa, đã mấy ngày nay biểu ca không thèm để ý đến Phỉ nhi”. Đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Vũ Phỉ hơi hơi cong lên, giống như ủy khuất, cũng giống như quyến rũ mê hoặc.
Bắc Thần Vũ nhìn chằm chằm đôi môi sáng bóng kia, bỗng nhiên cảm thấy ó chút miệng đắng lưỡi khô.
“Thời gian này, biểu ca bận công việc, vốn định mấy ngày nữa sẽ tìm Phỉ nhi cùng đi du ngoạn, chứ không phải xem nhẹ Phỉ nhi.”
“Không sao cả, biểu ca mệt mỏi rồi, để Phỉ nhi lấy cho người bát canh, uống một chút rồi đi nghỉ, Phỉ nhi giúp biểu ca gọi người tới.” Mộ Dung Vũ Phỉ quan tâm nói, kéo kéo góc áo của Bắc Thần An ý bảo hắn ngồi xuống bàn ăn canh. Trong mắt tinh quang chợt lóe, nhẹ nhàng nhếch miệng, ý cười nhu thuận, lại mang theo một chút khó xử như bị tình thế bắt buộc.
“Hả? Cái kia biểu ca phải nếm thử một chút mới được.” Bắc Thần Vũ nhíu mày, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, chỉ là ăn canh đơn giản vậy thôi sao?
(Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười… ta thấy để bản gốc hay hơn nên cứ để vậy nhé!)
Phụ hoàng hắn chỉ có ba người con trai, trừ tam đệ ngu ngốc kia ra, thì hắn và Bắc Thần Thụy là vị hôn phu lý tưởng mà khắp mọi cô nương trong Bắc Địch quốc đều muốn, vinh hoa phú quý ai không muốn? Huống hồ hắn lại là một trong những người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Không nói gì cả Bắc Địch, chỉ riêng vùng kinh thành, thân phận hoàng tử của hắn, danh môn khuê tú cũng tranh giành muốn gả, hắn không tin nữ tử trước mặt này không động xuân tâm.
“Biểu ca uống nhanh, nguội sẽ không tốt.” Mộ Dung Vũ Phỉ sao có thể không biết gì? Tưởng là nàng ta dùng dược như nữ tử thanh lâu quyến rũ nam nhân sao? Dược nàng ta dùng sao có thể tầm thường như vậy? Mà nàng ta,lại càng không muốn biểu ca nghĩ thấp về nhân phẩm của mình, tưởng nàng ta tự đưa thân đến cửa!
Bắc Thần Vũ cũng không nghĩ nhiều nhiều nữa, cầm bát canh uống, những năm gần đây nữ tử lên giường của hắn đã quá nhiều, giống nàng ta thì không có ai, nhưng mẫu phi đã dặn không được động tới nàng ta, nhưng mà, đùa giỡn nàng ta thì chắc chắn có thể, đến cả người hầu cũng đuổi hết đi rồi, nếu hắn không làm gì, chẳng phải sẽ làm nàng ta thất vọng lắm sao?
Nhìn Bắc Thần Vũ uống một cái hết ngay bát canh, trên mặt Mộ Dung Vũ Phỉ không thể nhìn ra manh mối gì, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ cười yếu ớt, nhìn thấy Bắc Thần Vũ ăn hết bát canh khuôn mặt còn rất thỏa mãn, giống như thật sự vì hắn uống hết mà cảm thấy vui vẻ.
Bắc Thần Vũ buông thìa, nhìn buổi muội này của mình nhẹ cười, kế tiếp, nàng định sẽ như thế nào?
“Biểu ca, đây chính là bát canh Phỉ nhi đã tỉ mỉ dùng hai canh giờ để nấu, biểu ca nếu uống xong rồi, thì đi nghỉ sớm đi, Phỉ nhi xin phép đi trước.” Dứt lời, Mộ Dung Vũ Phỉ thật sự thu hồi bát đũa, xoay người đi ra cửa điện.
Bắc Thần Vũ giật mình, hắn đã nghĩ nhiều rồi sao?