Châm cứu xong thì đã là buổi trưa, từ chối sự nhiệt tình giả vờ giữ lại của Thái hậu, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu từ từ đi lại trên đường nhỏ ở trong cung, cự tuyệt ngồi kiệu xuất cung, dưới sự dẫn dắt của Lộc Thăng bọn họ chậm rãi bước đi thong thả đến hướng cửa cung.
Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang suy nghĩ việc Thái hậu không che giấu được vẻ mặt vui sướng, xem ra căn bệnh này đã hành hạ nàng ta năm sáu năm, quả thật có thể chữa khỏi nàng ta rất vui vẻ.
Chẳng qua theo nàng, bệnh tim kia chỉ cần cảm xúc ổn định sẽ căn bản không có chuyện gì, có thể sống tốt cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.
Nhưng vị Thái hậu kia cố tình không cam lòng từ đây yên lặng ẩn mình ở trong cung Vĩnh Thọ, vẫn cứ nghĩ muốn tranh giành một chút, nếu không cũng không kéo dài nhiều năm như vậy?
Con người, vì cái gì luôn thấy chưa đủ đây? Rõ ràng đã ngồi vào vị trí này, tuổi đã cao vì sao không sống tốt hưởng thụ ở trong cung, càng muốn đi tranh đoạt những thứ không thuộc về mình .
"Nghĩ muốn cái gì à?" Dạ Nguyệt Ly cười nói.
Đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu tựa vào trước ngực sư huynh, cười nhẹ nói nhỏ, "Sư huynh, Tiểu Tiểu có sư huynh vậy là đủ rồi." Nàng mới không cần lòng tham như vậy.
Trong mắt Dạ Nguyệt Ly chớp lóe điểm sáng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi tới, phía trước truyền đến một trận ồn ào.
"Ủa -! Đã đi đâu! Đã đi đâu!"
"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút. . ."
"A, bắt được rồi! Bắt được rồi! Công chúa mau nhìn!"
. . . . . .
Dạ Nguyệt Ly dĩ nhiên không vui, bị người quấy rấy đến lời hắn sắp hỏi ra khỏi miệng, giờ phút này sắc mặt dĩ nhiên u ám.
Phía trước có ba năm người cung nữ, giống như sao vây quanh trăng, ở giữa có một nữ tử toàn thân lộng lẫy xông vào tầm mắt bọn họ, chỉ nghe Lộc Thăng tiến lên hành lễ nói: " Nô tài tham kiến An công chúa, công chúa Cát Tường."
Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ chớp mắt, An công chúa? Công chúa được sủng ái nhất trong cung của Dao phi nữ nhân ?
Chỉ thấy toàn thân Bắc Thần An mặc váy dài màu đỏ, bên trên thêu đầy hoa mẫu đơn, bên hông buộc dải dây màu xanh nhạt, dáng người hoàn mỹ hiện ra không thể nghi ngờ, ánh mắt lướt qua tràn đầy sức sống, làn da mịn màng trắng noãn như ngọc như toát ra ánh sáng, cái miệng anh đào chúm chím không trang điểm mà cũng đỏ hồng, xinh đẹp kiều diễm, trên đầu mái tóc được vén lên cao dùng trâm Phượng cố định lại, nhưng vẫn có vài sợi bướng bỉnh không thôi rơi xuống trên vai, mấy viên trân châu tròn xoe được đặt tuỳ ý làm đẹp trên tóc.
Bắc Thần An đang thưởng thức con chim Thất Thải Linh Tước () vừa mới bắt được nhốt vào lồng, đây là loài chim quý hiếm được một tiểu quốc() tiến cống tới, lúc ấy nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng nó nên mới xin phụ hoàng muốn, nhưng vị sứ giả của tiểu quốc kia cư nhiên nhất định phải hiến tặng cho phụ hoàng, nói cái gì mà ở nước hắn, linh điểu chỉ có thể xứng với vua của một nước, nàng mới mặc kệ nhiều lí lẽ như vậy, không phải xem thường nàng nên không muốn cho nàng sao? Đã vậy, nàng càng muốn!
()Thất Thải Linh Tước: con chim có bảy màu
() Tiểu quốc: một nước nhỏ bé hơn
Nàng cũng mặc kệ Sứ giả của tiểu quốc kia có mất mắt hay không, quấn lấy phụ hoàng hai ngày, cuối cùng không phải phụ hoàng đã cho nàng sao? Ở trong hoàng cung này, phụ hoàng sủng ái nhất đúng là nàng!
Đừng nhìn con chim này tuy nhỏ bé nhưng có bộ lông vũ đặc biệt xinh đẹp, Thất Thải Linh Tước, tên gọi như ý nghĩa, lông vũ trên người nó có bảy màu sắc, lúc mở cánh bay lượn trên không giống như một dải cầu vồng, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Theo tiếng nói phát ra, Bắc Thần An nghiêng đầu, trực tiếp bỏ qua tiểu cô nương trong ngực nam tử, sau khi nhìn đến tư thế hiên ngang của Dạ Nguyệt Ly liền kinh ngạc, miệng khẽ nhếch lên thở ra mùi đàn hương, trên gương mặt như ẩn như hiện rặng mây hồng() tạo nên một vẻ mềm mại đáng yêu.
() đỏ mặt
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam tử xuất sắc như vậy, ngoại trừ Nhị hoàng huynh có khí chất thanh nhã, nàng phát hiện quanh thân nam tử này toát ra khí chất lạnh lùng lại càng có thể hấp dẫn nàng.
Khuôn mặt trắng sáng, tuấn tú lạnh lùng lộ ra góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen láy thâm thúy hiện lên sự lạnh nhạt bình tĩnh, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, không chỗ nào không thể hiện ra vẻ cao quý cùng tao nhã.
"Ngươi là ai?" Bắc Thần An ngơ ngác hỏi ra lời.
Mộ Dung Tiểu Tiểu lẳng lặng nhìn Bắc Thần An trước mắt, rồi sau đó quan tâm hạ mí mắt xuống, nàng chờ sư huynh tự mình giải quyết.
Người trong ngực thờ ơ không quan tâm khiến Dạ Nguyệt Ly nhăn nhẹ đôi mi, giống như trừng phạt véo nhẹ bản tay nhỏ bé trong lòng, không nhìn Bắc Thần An, lập tức đi về phía trước.
Cảm giác Lộc Thăng vẫn quỳ gối tại chỗ không động, lạnh lùng nói, "Dẫn đường!" Chờ đi về hắn sẽ dạy bảo thật tốt tiểu nha đầu này, hừ hừ.
"Ta hỏi ngươi nói đi!" Bắc Thần An ngang ngược vừa quát, nhảy đến trước mặt Dạ Nguyệt Ly dang hai tay ra, trực tiếp cản đường.
"Đừng để ta nói lần thứ hai." Âm thanh trầm thấp lạnh lùng lần nữa vang lên trên đỉnh đầu Lộc Thăng.
Lộc Thăng cả kinh toàn thân run lên, hắn ta không dám ngẩng đầu chống lại ánh mắt sẽ làm hắn ta sợ hãi, nhưng vẫn có chút do dự, "Chuyện này. . ." Lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên là công chúa, một bên là đại nhân Lương thương nhân, hắn ta đằng nào cũng đắc tội không nổi.
Vị Dạ công tử này không để ý tới công chúa cũng không sao, nhưng mỗi ngày hắn ta đều ở trong cung sẽ gặp phải công chúa, cứ đi như vậy thì sau này công chúa nhất định sẽ dạy dỗ hắn ta, đắc tội công chúa thì về sau hắn ta còn có ngày lành mà qua? Thái hậu cũng không giữ được hắn!
Nhưng vị công tử này lại là đại nhân Lương thương nhân, đến cả hoàng thượng đều muốn nhún nhường ba phần, còn vị sư muội kia lại xem bệnh cho Thái hậu, không để ý tới người ta lại sẽ đắc tội hoàng thượng cùng Thái hậu.
Một bên là sống không bằng chết, bên kia là lập tức sẽ chết.
Hai đầu đều phải chết!
Lộc Thăng đành phải cố gắng duy trì không để cho giọng nói nghe phát run, "Công chúa, đây là đại nhân Lương thương nhân, nô tài phụng mệnh lệnh của Thái hậu muốn hộ tống người xuất cung." Chắc là tạm thời giữ được tánh mạng thôi.
Hắn ta chỉ hy vọng tiểu tổ tong này có thể nghe thấy ba chữ ‘ Lương thương nhân ’ rồi để hắn ta tiếp tục đưa người xuất cung, không cần lại ngăn cản ở nơi này.
"Ngươi là Lương thương nhân?" Sau khi Bắc Thần An nghe xong cũng không lập tức nhường đường, mà là kinh ngạc hơn so với trước kia, không ngờ tới người này có diện mạo xuất chúng, mà đến cả thân phận cũng không tầm thường.
Con ngươi đảo một vòng, giống như nghĩ đến cái gì, khẽ nâng cằm, tiếng nói thanh thúy vang lên, "Bản công chúa là Bắc Thần An, là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, nói cho bản công chúa tên của ngươi." Tuy là giọng nói ngọt ngào nhưng lại mang theo thói quen được tích lũy nhiều năm dưới là kiểu ra lệnh người khác.
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu liền nhăn mày lại, Dạ Nguyệt Ly vừa nhìn vẻ mặt nha đầu trong ngực rốt cuộc có chút biến đổi rồi, không khỏi ánh mắt nhu hoà, ôm nàng càng chặt hơn nữa, rồi sau đó quét về phía Bắc Thần An, ánh mắt lại lần nữa khôi phục vẻ lạnh lẽo vô tình, "Ngươi không cần biết."
"Bản công chúa nói chuyện với ngươi là đã ban ân cho ngươi! Ngươi cư nhiên không biết phân biệt!"
Dạ Nguyệt Ly khẽ gọi, "Toái Nguyệt."
Toái Nguyệt đứng sau lưng vẫn lạnh nhạt không lên tiếng làm người tàng hình, trong nháy mắt lắc mình tiến lên, không nói hai lời mặt không chút thay đổi trực tiếp sử dụng vỏ kiếm trong tay chặn ngang đôi tay trước mặt, đẩy Bắc Thần An đang cản đường ra!
Bắc Thần An còn đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng như sao chổi xẹt qua vừa rồi của Dạ Nguyệt Ly, chỉ trong nháy mắt, nhưng chỉ dành cho tiểu cô nương trong ngực của hắn.
Lúc này nàng mới tỉ mỉ quan sát, tiểu cô nương mặc một bộ váy lụa màu trắng lười biếng tựa vào trong ngực nam tử, hai mắt bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mềm mại như hoa Phù Dung, mặt không chút thay đổi, một đầu mái tóc đen nhánh chỉ dùng một chiếc dây buộc tóc màu tím nhạt buộc lỏng buộc lên, có vài sợi tóc dí dỏm rủ xuống trước tai, gió nhẹ thổi tới, chúng nghịch ngợm dính vào bờ môi mím chặt của tiểu cô nương, tinh xảo đáng yêu như nữ đồng ngồi trước Bồ Tát.
Đang mải quan sát nên hơi sơ suất không đề phòng bị Toái Nguyệt xô đẩy sang bên đường, con đường lại nhỏ, hai bên trồng đều là hoa cỏ quý giá, bị bàn tay trắng nõn của Bắc Thần An đè xuống, chống tay phải một cành hoa, một tiếng thét kinh hãi, ngón trỏ Bắc Thần An bị gai đâm bị thương, trong phút chốc chảy ra một chút máu đỏ tươi.
Cung nữ bên cạnh nhanh chóng tiến lên hỏi han ân cần một hồi, mọi người gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, chỉ sợ tiểu tổ tông này thật sự xảy chuyện thì bọn họ sẽ chờ chôn theo mất, trong đó còn có cung nữ vô lễ ác độc quay đầu lại trừng mắt Toái Nguyệt, lần này họ trở về không chỉ bị công chúa trừng phạt còn phải chịu Dao phi nương nương trừng phạt!
Trong lòng đám cung nữ đều mong chờ công chúa tranh thủ phát hoả với người gây ra kia thì sau đó bọn họ còn có thể ít bị chịu khổ một chút. Họ hầu hạ vị tiểu tổ tông này nhiều năm như vậy, ngày nào cũng phải cẩn thận, người người đều cảm thấy lo lắng? Công chúa kiêu ngạo là chuyện tất cả hoàng cung ai cũng biết không nói đến việc đắc tội với nàng, chỉ cần không cẩn thận phạm phải sai lầm thì đã khó có thể giữ được tính mạng, hơn nữa vị tiểu tổ tông này còn rất được hoàng thượng sủng ái!
Nhưng khiến họ mở rộng tầm mắt là công chúa cư nhiên không có tức giận!?
Bắc Thần An chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn trong mắt Dạ Nguyệt Ly lóe sáng hàn băng, mà cái tay nhỏ bé vẫn bí vướng vào cành cây, vẻ mặt quật cường nhịn không khóc, dáng vẻ đáng thương như vậy vừa thấy đã thương, nếu đổi lại thành nam nhân khác sẽ trực tiếp tiến lên ôm vào trong ngực, sau đó an ủi che chở vân vân.
Một kế không thành lại đổi lại thành vẻ nhu hoà rồi hả? Không hổ là trong nữ nhân trong hoàng cung !