Editor: Tư Di
"Không cần quản việc đó." Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân mê ly, nhàn nhạt nói.
Trong cuộc sống, trừ nàng, còn lại đều là vật chết, đã là vật chết, hắn muốn dùng làm gì, người nào thích người đó cầm đi.
Trái tim Ninh Thanh Phong chợt đau xót, quả nhiên hắn yêu nữ nhân kia, thậm chí đến an nguy của bản thân cũng lười bận tâm, chuyện này thực sự không giống bình thường mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trong lúc cực kỳ không vui, nàng không nghĩ ngợi nhiều liền bật thốt lên: "Nếu muốn như thế, đoạt nàng lại là được."
Dáng vẻ không còn muốn sống này, nàng nhìn cực kỳ chướng mặt!
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân nhất thời như lưỡi dao lạnh lẽo, hung hăng đâm về phía Ninh Thanh Phong, hắn cười như không cười nói: "Rất tốt, không hổ là Hoàng tử một nước. Chỉ là, đừng quên thân phận của mình bây giờ ra sao, Bổn vương là chủ tử của ngươi, Bổn vương muốn ngươi chết, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt."
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng lanh lảnh của thái giám hét lên: "Hoàng thượng giá lâm…"
Mọi người đứng dậy lễ bái, mặc dù Ninh Thanh Phong quỳ xuống nhưng vị trí hắn quỳ xuống đúng hướng Nam Cung Nguyệt Bân.
Mặc dù quỳ xuống bộ mặt lại quật cường, chỉ vì nàng mạo phạm hắn mà quỳ, không hối hận vì lời mình vừa mới nói chút nào.
Đây mới thật sự là nàng, vì sao sau khi có tình cảm trong lòng, nàng lại hèn mọn như trần trụi trước mặt hắn như vậy? Hắn khinh thường nhìn nàng như vậy, chính nàng cũng chán ghét. Nhưng mà, hắn lại thật sự là chủ tử của mình. Vì thế, nàng quỳ. Nhưng nàng sẽ không nhận sai.
Nam Cung Nguyệt Bân chỉ khom người, chuyện cho tới lúc này, không cần diễn trò, thứ cho hắn chưa bao giờ có chút tình thân nào với Nam Cung Quân Hạo.
Thoáng cười lạnh, cái gì gọi là tình thân?
Còn có người thích chơi đặc biệt, đó chính là Dạ Nguyệt Ly và Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu yên tâm thoải mái ngồi trên đùi Dạ Nguyệt Ly, gương mặt làm vẻ ủy khuấn, rất muốn nói, các ngươi đừng trách ta, là có người không cho ta đứng dậy.
Mặc dù nàng chỉ muốn cúi chào một cái, muốn nàng quỳ xuống thì miễn đi.
Chỉ là mấy tháng không găp Nam Cung Quân Hạo, không ngờ sắc mặt hắn xám trắng không nói -di, người gầy giống như héo hon, đi bộ cũng phải do thái giám đỡ. Mặc dù hắn cố gắng duy trì uy nghiêm lãnh lùng nghiêm trang, lại không che dấu được sắc mặt bệnh tật
Lâm Lộc thái giám thận trọng đỡ Nam Cung Quân Họa đến Long Ỷ ngồi xuống.
Giọng điệu Nam Cung Quân Hạo chậm rãi đang muốn nói chúng khanh bình thân, liền nhìn thấy tình cảnh dưới điện, nhất thời tức giận tròn tim cuồn cuộn, hô hấp không thông, chợt ho ra tiếng!
Nhất thời, Nam Cung Quân Hạo che môi, hai vai không kìm nén đượng rung động, cặp mắt ưng của hắn rũ xuống, sau khi tia hung ác biến mất nơi đáy mắt, mới nhận lấy ly trà từ Lâm Lộc đưa tới.
Còn chưa mở miệng, lại nghe thấy Nam Cung Nguyệt Hiên gầm lên: "Nhị Hoàng đệ, Tam Hoàng đệ, các ngươi làm vậy là bất kính với Phụ hoàng!"
Con mắt hẹp của Nam Cung Nguyệt Hiên nghênh đón đại điện tráng lệ lộng lẫy, ánh mắt quỷ dị chớp động, tuy sắc mặt vô cùng đau đớn, lại vô duyên vô cớ làm trái tim chúng thần trong đại điện đột ngột phát run.
Khóe môi hắn chứa thoáng hiện lên nụ cười lạnh, còn không đợi hắn chủ động, chính bọn họ tự tới phạm thượng. Mặc dù không hiểu tại sao Huyết Thiên lại khăng khăng muốn lão già và Nam Cung Nguyệt Ly tự giết lẫn nhau, nhưng nghĩ tới thật sự như thế hắn cũng bớt việc, chỉ là thêm một cây đuốc mà thôi, có sao không làm?
Dạ Nguyệt Ly miễn cưỡng nhíu mày, ánh mắt tà tứ mà lạnh lẽo, nói: "Mọi người đều biết Bổn vương được miễn quỳ."
Con mắt bảo thạch đỏ rực phát sáng rạng rỡ kia nhìn một vòng các đại thần vẫn đang quỳ gối, rồi sau đó tầm mắt trở về trên người Nam Cung Nguyệt Hiên, cất giọng nói: "Chư vị đại thần có thể vì Bổn vương làm chứng."
Không ít quan viên trong triều sợ hãi thực lực của Dạ Nguyệt Ly, từ cung yến lần trước Dạ Nguyệt Ly lộ ra chút thế lực xem, mặc dù hắn chơi cứng với Hoàng thượng, sau đó cũng không chịu bất kỳ trừng phạt nào, hiển nhiên thấy rõ thủ đoạn. Hôm nay Bân vương lỡ mất dịp tốt với ngôi vị Thái tử, người duy nhất có thể cùng chống lại Ly Vương chính là Hiên vương rồi, mặc dù Đế vương hơi tàn nhưng vẫn không phong thái tử, thế cục tương lại như thế nào, thật sự không dám đoán bừa.
Chúng thần liền run rẩy thân thể, chỉ cúi đầu được thấp hơn.
Nam Cung Nguyệt Hiên hừ lạnh: "Thân thể Nhị Hoàng đệ bệnh nặng không quỳ xuống Bổn vương có thể hiểu, về phần Tam Hoàng đệ miễn quỳ Bổn vương cũng không nhiều lời, nhưng Mộ Dung cô nương còn chưa có tư cách hưởng thụ cái quyền hạn này."
Chuyển đề tài cùng ánh mắt mọi người hướng về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, trong lòng hắn cười lạnh, không phải Dạ Nguyệt Ly sủng ái nữ nhân này nhất sao? Hắn xem Dạ Nguyệt Ly đối đáp ra sao.
"Phu thê vốn là một thể, dĩ nhiên Bổn vương chính là Vương phi." Ngụ ý, hắn không quỳ, dĩ nhiên Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không cần quỳ.
Khuôn mặt Dạ Nguyệt Ly ra vẻ đương nhiên, dáng vẻ ngạo nghễ ngươi làm gì được ta.
Nam Cung Quân Hạo ngồi ở trên cao, thờ ơ nhìn xuống tình cảnh đại điện, cặp mắt như ưng khẽ nheo lại, sau khi ho trầm giọng noi: "Các khanh bình thân."
"Tạ Hoàng thượng..."
Lâm Lộc nhận được ánh mắt ý bảo của Đế Vương lập tức cất cao giọng: "Mở yến….."
Nam Cung Nguyệt Hiên giận quá thành cười, chắc Dạ Nguyệt Ly hả hê lắm, nhiều lần được như ý như vậy, chỉ là, lão già thật đúng là vô dụng.
Đứng dậy thì ánh mắt giống như vô ý quét qua Lâm Lộc, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt hai người liền trao đổi, Nam Cung Nguyệt Hiên khẽ nhếch môi, sâu trong ánh mắt là tia bí hiểm.
Mọi người theo đó ngồi xuống, nhạc vui vẻ tấu lên, từng món ăn tinh xảo được bày lên bàn, không lâu sau, dễ nhận ra không khó không hòa hợp, mà trên mặt mọi người lại nhiều thêm mấy phần cẩn thận.
Nam Cung Nguyệt Bân thu hồi dư quang nơi khóe mắt, tiếp tục ôn nhã cười nhạt, sau khi ngồi xuống chỉ tùy ý uống rượu, thờ ơ đối vơi động tính sau đó của bữa tiệc, đương nhiên đừng dại dột động đến hắn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu không biến sắc quan sát Nam Cung Quân Hạo trên ghế rồng, thấy hai mắt hắn nhắm lại, lông mày nhíu chặt, hai cánh tay nhìn như tùy ý đặt trên tay vị long ỷ, các đốt ngón tay cũng hơi trắng bệch, càng có thể thấy rõ xương ngón tay, giống như đang nhẫn nhịn cái gì.
Nàng không bỏ qua ánh mắt trao đổ của Nam Cung Nguyệt Hiên và Lâm Lộc, mà lúc này nhìn thấy khí xanh đen giữa mi của Nam Cung Quân Hạo, không nghi ngờ gì nữa, chính là biểu hiện của trúng độc nhiều ngày.
"Hoàng gia thật là nhiều chuyện thị phi." Nàng nho nhỏ cảm thán.
Dạ Nguyệt Ly đang bạn chia thức ăn cho người nào đó, tranh thù liếc mắt nhìn Nam Cung Quân Hạo, lơ đãng nói: "Quản hắn làm cái khỉ gì." Cho đến khi đĩa nhỏ trước mặt nàng đầy đủ mĩ vị, chất thành đống, hắn mới hài lòng buông đũa.
"Mệnh hắn đúng là không được lâu nữa." Mà không phải Việt Bân.
"Ừ." Dạ Nguyệt Ly liền đồng ý, cũng tặng thêm một câu ở trong lòng: "Hắn cũng sống được không sai biệt lắm."
Bất tri bất giác hiểu ra cái gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt một tiếng. Thâm thù đại hận chìm sâu trong lòng Dạ Nguyệt Ly hơn hai mươi năm sắp sửa chết theo Nam Cung Quân Hạo mà biến mất -di, mặc dù không tự tay kết thục, thật ra thì ở đáy lòng nàng, lại ích kỷ không muốn hắn mang tội danh giết phụ thân trên lưng, kết quả hôm này, nàng rất hài lòng.
Nở nụ cười nhạt với hắn, khó có dịp Mộ Dung Tiểu Tiểu làm nũng: "Ly, muội muốn ăn măng giòn."
Cuối cùng, nàng bồi thêm một câu: "Huynh đút."
Cặp mắt đỏ rực của Dạ Nguyệt Ly chứa đựng cưng chiều, dịu dàng nối: "Tuân lệnh, phu nhân của ta."
Tức Mặc Tuyết Dương đứng ở phía sau không khỏi rùng mình một cái, mặc dù cách lớp quần áo nhưng hắn hết sức khẳng định trên cánh tay mình nổi hết da gà lên, hắn máy móc quay đầu: "Tinh Nhi, đến bây giờ mới phát hiện ra, chủ tử cũng có lúc chân chó như vậy." Hắn chợt có chút xem thường chủ tử.
Di Tinh lại ngẩng đầu lên ngắm đỉnh điện, thầm nghĩ, ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, Tức Mặc Tuyết Dương không xong rồi không xong rồi.
Quả nhiên, một giây sau, lời nói như khối băng của Dạ Nguyệt Ly đập tới: "Vậy sao, xem ra ngươi không phải dùng thời gian nghỉ đông rồi."
Miệng Tức Mặc Tuyết Dương há đến có thể nhét vừa một quả trứng gà, hắn còn không kịp cầu mong tha thứ thì có âm thanh từ ngoài cửa điện truyền đến.
"Báo……"
Theo tiếng này, trong điện lập tức yên tĩnh lại, chuông vui mừng dừng lại, vũ cơ lui ra.
"Lớn mật! Chuyện gì hốt hoảng như vậy!" Tay Lâm Lộc ôm phất trần, vểnh hoa lan chỉ gầm lên.
hoa lan chỉ: tay xếp hình hoa lan.
"Bẩm báo Hoàng thượng! Tướng thủ thành kinh thành mạnh mẽ xông tới của cung!" Mặt thị vệ mang vẻ kinh hoàng nói một hơi, vừa nói vừa không ngăn được run rẩy toàn thân.
"Nói rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Tay Nam Cung Quân Hạo chống đỡ tay vịn đứng dậy.
Thị vệ bị quát cả người run lên, không để ý mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Kinh Vệ Quân đang mạnh mẽ phá của cung, theo thủ vệ cửa thành báo cáo riêng Đông Tây Nam Bắc của cung có mấy ngàn kinh vệ, rất có thể điều động toàn bộ ba mươi ngàn kinh vệ, và lại tướng lãnh đạo đối phương là thủ hạ Ly Vương cầm binh phù hạ lệnh, chính Lý tướng quân đang điều Ngự Lâm quân chống cự, lệnh ty chức nhanh tới bẩm báo!"
Tiếng nói thị vệ vừa dứt, quần thần xôn xao, toàn bộ nhất thời hỗn loạn lên.
"Câm miệng cho Trẫm!" Nam Cung Quân Hạo giận vỗ bàn án, trầm giọng hô.
Mọi người im lặng, trên mặt cũng khó có thể che giấu hốt hoảng. Lần này không thể nghi ngờ càng làm cho người ta khiếp sợ hơn so với hạ thủ áo đen của Ly Vương mạnh mẽ xông tới Ngự Hoa viên lần trước, lần trước là hơn mười người, mà lần này là ba mươi nghìn kinh vệ mạnh mẽ xông vào hoàng cung, Ly Vương muốn thừa dịp yến tiệc năm tạo phản bức vua thoái vị….! Khó trách không nghe được chút động tĩnh nào!
"Nam Cung Nguyệt Ly, không ngờ ngươi tự mình trộm binh phù tạo phải, người đâu, bắt lấy hắn!" Đột nhiên Nam Cung Nguyệt Hiên lên tiếng, giận dữ chỉ Dạ Nguyệt Ly.
Dạ Nguyệt Ly, hôm nay ngươi phải chết! Hắn không chút nào lo lắng Nam Cung Quân Hạo sẽ tin hay không, Dạ Nguyệt Ly từng đánh cắp binh phù là thật, coi như hôm nay Dạ Nguyệt Ly nói đã ném binh phù trở lại, ai sẽ tin tưởng?
Trong lòng hắn mừng như điên, rất tốt, xem ra Hà Khôn đã động thủ, chỉ chờ bên này xong chuyện, hắn sẽ lệnh Kinh Vệ Quân lui về ngoài thành, tất cả đã được định. Nhanh, cũng nhanh, ngôi vị Hoàng đến hắn tha thiết mơ ước đang ở cách đó không xa rồi!
"Hoàng thượng, việc cấp bách là phái Ngự Lâm quân trấn áp trước!"
Triệu Kỳ Nghị lập tức phản ứng kịp, hắn có thâm ý khác liếc nhìn Dạ Nguyệt Ly, vốn tưởng rằng Ly Vương vô tâm với ngôi vị Hoàng đế, trộm binh phù chỉ vì tự bảo vệ mình, không ngờ hắn cũng có lúc nhìn lầm, cũng phải, từ xưa tới nay ai không yêu ngôi vị Hoàng đế!
Nam Cung Quân Hạo định mở miệng, lại bị một ràng tiếng ho khan thay thế, đôi mắt lõm sâu như ưng của hắn trợn lên giận sữ nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly, xem ra cực kỳ tức giận.
Quả nhiên! Tất cả đều do Dạ Nguyệt Ly gây nên!
Khi có một ngày hắn đột nhiên phát hiện tất cả ám vệ biến mất không thấy đâu nữa, không thể tiếp tục nắm bắt biến hóa bên ngoài, thân thể có xu hướng bệnh yếu thì liền lờ mờ cảm thấy lo lắng, càng phát hiện ra không thể tin một ai bên cạnh, nên hắn chỉ có thể đợi, không biến sắc chờ âm mưu dần dần hiện ra, may mắn, cuối cùng cũng đợi được!
Nam Cung Quân Hạo cũng không nhìn tia máu trên khăn gấm trong tay, ổn định hơi thở nói: "Triệu tướng quân nghe chỉ, Trẫm lệnh cho người mau triệu tập Ngự Lâm quân ngăn nghịch tặc lại! Người đâu, bắt Ly Vương lại cho Trẫm!"
Không tự lượng sức mình như vậy. Hắn muốn khiến Dạ Nguyệt Ly hối hận vì đối nghịch với hắn!