Editor: Tư Di
Triệu Kỳ Nghị ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn có chút âm u như cũ, khẽ thở dài, xem ra, ngày mai phải vào triều sớm rồi.
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, hiện tại Triệu Thi Nhân đã ngây ngốc, hắn chỉ còn duy nhất một nữ nhi bình thường là Triệu Thi Mộng, không còn lựa chọn nào khác sẽ là Trữ phi tương lai, chẳng vì cái gì khác, chỉ vì trong tay hắn có bình quyền.
Từ lần trước Hoàng thượng và Ly Vương trở mặt đến nay, trong lòng Hoàng thượng Ly Vương đã bị xóa tên một cách triệt để.
Không một vị Quân Vương nào cho phép một người không thể nắm chắc trong lòng bàn tay tồn tại bên cạnh mình, dù cho người đó có là con trai ruột của mình.
Làm Vương giả mặc dù cần quyết đoán nhưng lúc này Hoàng thượng còn đang tại vị, mà Ly Vương bộc lộ tài năng quá mức, luôn ở trước mặt Quận Vương khiêu khích uy quyền và mặt mũi của ngài, không có gì lạ khi Hoàng thượng sinh lòng cảnh giác, thậm chí là nổi sát tâm.
Binh quyền Nam Dục quốc chia làm ba phần, tin chắc trong tay Ly Vương có một phần, từ lâu Hoàng thượng đã từ bỏ hi vọng, nếu không, vì sao mãi không đoạt lại? Mặc dù Ly Vương trộm được binh phù nhưng chỉ dùng để bảo vệ bản thân, nhưng nếu Hoàng thượng cứ khư khư cố chấp trừng trị Ly Vương, có lẽ hoặc là Ly Vương không làm còn đã làm là làm đến cùng, đến lúc đó, Nam Dục lại có nguy cơ lớn rồi.
Chuyện Dạ gia hơn hai mươi năm trước cũng không phải hắn không biết chút nào, vậy nên sao có thể qua mắt được sự thông minh của Ly Vương? Và lại sau một loạt biến cố đã khiến hắn hiểu rằng căn bản Ly Vương không để tâm đến ngôi vị Hoàng đế! Cho nên hành động, việc làm tiếp theo của Ly Vương người khác không cách nào lường trước được, nên mới khiến Hoàng thượng ăn không ngon ngủ không yên.
Dựa vào phần binh quyền trong tay Hoàng thượng có thể uy hiếp được Ly Vương không? Bảo đảm được bình an cho Nam Dục không?
Hắn tin tưởng lúc này Hoàng thượng cực kỳ cần binh quyền trong tay hắn, như thế mới có thể bảo đảm tránh được lo âu về sau! Đồng thời, tai mắt của Hoàng thượng nhất định đã sớm trải rộng Triệu phủ, nếu Triệu Kỳ Nghị hắn có một chút khác thường, e rằng Triệu gia không còn tồn tại được nữa rồi!
Gần vua như gần cọp, những lời này quả nhiên không sai. Coi như trong lòng mình không hề có tâm tư khác, Hoàng thượng cũng khó mà tin tưởng. Ngay cả khi đã từng được Hoàng thượng coi trọng nhất, Ly Vương ở vị trí cao nhất trong lòng Hoàng thượng cũng không ngoại lệ huống chi một thần tử như hắn.
Năm đó Hoàng thượng giao binh phù cho hắn ngay trước mặt tất cả văn võ bá quan, nếu đột nhiên thu hồi, nhất định không tránh khỏi miệng lưỡi nhân gian, coi như hắn chủ động nộp lên cũng đồng nghĩa với việc nảy sinh những suy đoán. Vị trí Thái tử hiện giờ chỉ còn một trong hai người Hiên Vương hoặc Bân Vương, nhưng lòng Quân vương khó dò, nếu hắn vì Mộng nhi mà đột ngột xin ban hôn, trở thành cận thần của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ bị Hoàng thượng cho là trong cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử hắn đã đứng về một bên. Không chỉ mình Hoàng thượng hoài nghi hắn mà còn liên lụy đên việc Mộng nhi không thể gả cho Bân Vương như ý nguyện. Tuy nói chỉ đơn giản là xin ban hôn nhưng bên trong lại dính tới bao nhiêu mối quan hệ lợi hại.
Tâm tư Triệu Kỳ Nghị rối loạn, trong nháy mắt liền đưa ra quyết đinh.
Nếu như nói đại nữ nhi là kết quả của việc hắn chưa từng thay nàng cố gắng tranh thủ gây ra, vậy thì hôn sự của Mộng nhi hắn sẽ dùng toàn lực giúp nàng như nguyện, khi hắn còn sống nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn!
Ngày tiếp theo, mưa thu dần dần tạnh, trong biệt viện Ly Vương.
Tranh thủ lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ trưa, Dạ Nguyệt Ly tới đình viện nghe báo cáo, ngày xưa luôn là khuôn mặt lạnh lùng âm trầm, giờ phút này lại là vẻ mặt hứng khởi, khóe môi không che giấu được ý cười, hiển nhiên, tâm trạng của hắn cực tốt.
Hắn ngạo nghễ nhíu mày, hỏi Tức Mặc Tuyết Dương: “Vậy hôn ước của hai người bọn họ định vào ngày nào rồi?”
Khóe miệng Tức Mặc Tuyết Dương co giật không dứt, chủ tử của hắn hình như quá nóng vội rồi!
“Bẩm chủ tử, Hoàng thượng thu hồi binh quyền của Triệu Kỳ Nghị xong liền xuống thánh chỉ gả Triệu Thi Mộng cho Bân Vương, chỉ nói tùy ý thành hồn, không xác định rõ ngày.”
Đôi hồng mâu của Dạ Nguyệt Ly nheo lại, ẩn giấu ý cười, trong con mắt thoáng qua tia mất kiên nhẫn, đáng chết, ý tứ này có khác nào nói Nam Cung Nguyệt Bân vẫn còn cơ hội tránh mối hôn sự này.
Như vậy sao được! Bản thân hắn còn đang vì suy nghĩ làm sao để giải quyết tình địch mà buồn rầu, lần này Nam Cung Quân Hạo lại giúp hắn một việc lớn.
Hắn tin rằng chỉ cần bên cạnh Nam Cung Nguyệt Bân có những nữ nhân khác, như vậy sẽ hoàn toàn vô duyên với nha đầu!
Nhất thời trong đầu Dạ Nguyệt Ly lướt qua vô số ý tưởng, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành một cái than nhẹ.
“Lui xuống đi.” Dạ Nguyệt Ly phẩy phẩy tay áo, tự mình rời đi.
Thôi, mặc dù hắn muốn biến việc này thành kết quả không thể thay đổi, nhưng, nếu ngày nào đó nha đầu biết hắn âm thầm động tay chân, sợ rằng nha đầu sẽ cực kỳ thất vọng về hắn. Đến lúc đó chẳng phải lại có lợi cho Nam Cung Nguyệt Bâm sao? Thôi, chỉ cần Nam Cung Nguyệt Bân ngoan ngoãn thành thân, lần này hắn sẽ không ra tay, nếu mà dám học theo hắn đào hôn, hừ, đến lúc đó đừng trách hắn ra tay độc ác!
Bên này mặc dù Dạ Nguyệt Ly tạm thời buông tha cho tình địch. Nhưng trong phủ Bân Vương, Nam Cung Nguyệt Bân gần như không nhận thánh chỉ, cũng khó duy trì được dáng vẻ ôn nhu như ngọc, bóng dáng chợt lóe đã ra tới cửa phủ!
Cũng không để ý tới thái giám tuyên chỉ vẫn còn dáng vẻ ngu ngơ, Ninh Thanh Phong không nói hai lời theo sát sau lưng Nam Cung Nguyệt Bân, nàng biết, nhất định là chủ tử muốn đến phủ Ly Vương tìm nàng kia giải thích, chủ tự thật sự ưa thích Mộ Dung Tiểu Tiểu sao?
Nhưng mà, theo một chút tin tức nàng dò hỏi được từ Cát Tường, chủ tử chỉ gặp mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đúng hai lần, lúc này nàng thực sự không tin người đang lòng như lửa đốt này là chủ tử nhà mình!
Nam Cung Nguyệt Bân không quan tâm đến việc cho người tra rõ sự việc như thế nào, giờ phút lòng hắn như lửa đốt, chỉ muốn sớm đến bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu để giải thích rõ, hắn tuyệt đối không thể để nàng hiểu lầm hắn!
Hắn biết nhất định Nam Cung Nguyệt Ly cũng biết được tin tức này, ngay cả khi hắn và Nam Cung Nguyệt Ly cạnh tranh tình cảm hắn vẫn hi vọng Nam Cung Nguyệt Ly có thể quang minh chính đại, không cần lén lút động tay động chân với hắn khiến Tiểu Tiểu hiểu lầm hắn càng sâu hơn, lần ban hôn này, hắn tuyệt đối không đồng ý! Nhưng trước hết hắn phải tự mình đi giải thích với Tiểu Tiểu.
Dạ Nguyệt Ly đang chuẩn bị trở về phòng ôm nha đầu ngủ trưa, đầu kia đã có ám vệ bẩm báo Bân Vương tới chơi.
Hắn nhíu mày, chê cười ra tiếng: “À, tới cũng nhanh thật. Đi, dâng trà ngon.”
"Dạ!"
Trở về phòng, Dạ Nguyệt Ly rón rén lên giường, cánh tay dài xuyên qua lớp chăn ôm người nào đó dựa lưng vào hắn ngủ, cái eo mềm mại kia khiến hắn thỏa mãn than thở…
Một tay hắn nâng trán, cười rất sâu xa, ai kêu Nam Cung Nguyệt Bân tới không đúng lúc, muốn quấy rầy nhà đầu ngủ? Mơ đi!
Rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ một giấc đến tận lúc hoàng hôn, khi tỉnh lại trời đã có chút tối, trong không trung lơ lửng chút lạnh lẽo, nghĩ thầm, lại chẳng mấy chốt lại bắt đầu mùa đông rồi.
Cảm thấy sau lưng là lồng ngực ấm áp, Mộ Dung Tiểu Tiểu không kìm được nở nụ cười nhẹ nơi đôi môi đỏ mọng.
“Tỉnh.” Giọng nói trầm thấp ấm áp của Dạ Nguyệt Ly thổi nhè nhẹ bên tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười khẽ xoay người lại, hai cánh tay mềm nhũn liền chui vào vạt áo người nào đó, ngửa gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, cười có chút ngốc ngốc: “Sư huynh, ta đói rồi…”
Dạ Nguyệt Ly lập tức bắt được tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, hắn vén chăn ra ngồi ở đầu giường ngay sau đó khẽ ôm tiểu thiên hạ vào trong ngực, ngón tay thon dài giúp nàng vuốt những sợi tóc vương trên trán, nhìn dạng vẻ vẫn lười biếng mệt mỏi như cũ của nàng, ánh mắt hắn càng tỏa ra sự dịu dàng: “Vậy thì đi ăn.”
Dứt lời, Dạ Nguyệt Ly đi về phía áo bào của hắn, cứ như vậy choàng kín người nào đó rồi đi về phía phòng ăn, bước ra đến cửa thì hắn không khỏi liếc nhìn nơi nào đó, thầm nghĩ, có phải Nam Cung Nguyêt Bân đã đợi đến cực hạn rồi không, tốt nhất là hắn ta giận bỏ đi trước, đừng tới quấy rầy hắn và nha đầu.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngửi hương thơm thuộc về sư huynh từ trong áo truyền đến, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, giọng nói mang theo mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ hỏi: “Sư huynh, ngươi đang nhìn cái gì thế?”
Dứt lời, nàng đưa cánh tay có chút lạnh lẽo vừa mới cảm thấy khi tỉnh ngủ vào trong tà áo Dạ Nguyệt Ly lần nữa…
Mặt Dạ Nguyệt Ly nhăn lại, nếu không phải đang ôm nàng trên đường tới nhà ăn dùng bữa, hắn thật sự muốn giữ nàng trên giường trừng phạt một trận thật tốt, tròng mắt hắn nhìn hai bàn tay nhỏ bé thích làm loạn, đột nhiên nghiêm trang nói: “Nha đầu…Ta nghĩ muốn ngươi…”
Hắn nhìn gương mặt tinh tế nở nụ cười nhẹ của người nào đó, cùng với dáng vẻ vô thức núp trong lồng ngực hắn, tình cờ tiết lộ sự lệ thuộc của nàng vào hắn, giờ phút này nàng đẹp không chút nào che dấu như vậy, hắn tỉ mỉ nhìn nàng, che chở nàng nhiều năm, giống như đóa hoa bình thương tùy ý nở rộ, mà hắn, đã sớm đắm chìm trong đó.
Mộ Dung Tiểu Tiểu mờ mịt không biết làm sao, hai bàn tay nhỏ bé cũng quên thu hồi, lại ngây ngốc nhìn Dạ Nguyệt Ly, mắt hạnh trong nháy mắt thoáng qua chút u mê đáng yêu: “Ngươi…Ngươi.”
Ngươi lại ngươi không có đoạn sau.
Hồng mâu của Dạ Nguyệt Ly thâm trầm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý tưởng, muốn trở về gian phòng…
“Tiểu Tiểu!” Một tiếng gọi vang lên, rồi bóng dáng Nam Cung Nguyệt Bân như tia chớp lướt đến trước mặt hai người!
Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt Bân vội vàng, trong chớp mắt nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, tâm trạng nôn nóng nửa ngày nay lập tức yên ổn.
Có điều, giây tiếp theo thấy rõ người nàng đang ở chỗ nào thì thân thể Nam Cung Nguyệt Bân đột nhiên chấn động, cả người cũng cứng ngắc!
Giờ phút này làn da dưới lớp thổ cẩm của nàng trắng như tuyết, hắn chìm đắm thật sâu trong dung nhan khuynh thành của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhìn nàng không muốn rời xa, thậm chí gần như dính vào người nam nhân đang ôm nàng, bàn tay trắng nõn nghịch ngợm của nàng đặt trong vạt áo của nam tử kia, tóc đen xõa ra giống như thác nước chảy xuống, quấn quanh giữa ngực hai người bọn họ, trên cánh tay, nàng như vậy rất yên tĩnh, cực kỳ bình an.
Mà nam tử bên người nàng đứng yên bất động, hai cánh tay ôm nàng thật chặt, ánh mắt nhìn thẳng hắn hết sức bá đạo cùng chiếm hữu, giống như yên lặng tuyên bố hắn là người dư thừa…
Hắn sống chung với Tiểu Tiểu hơn hai mươi năm nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ không chút phòng bị của nàng, Tiểu Tiểu, nàng thay đổi hoàn toàn rồi sao?
Trong ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân che dấu nội tâm đau khổ, nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim hắn run rẩy, không có cách nào tự kiềm chế mà say mê trong đó.
Nhưng nàng cũng thật độc ác, một màn này đập vào mắt, hoàn hảo kiến hắn gần như đứng không vững, liền muốn xoay người chạy trốn, rồi lại vô lực nâng hai chân lên, chỉ có thể mặc cho hình ảnh làm đau nhói con mắt, ngực nặng trĩu, hốc mắt nóng lên, hô hấp khó khăn…
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhận thấy hơi thở của Nam Cung Nguyêt Bân có gì đó không đúng, nàng nhẹ nàng tránh thoát khỏi hai cánh tay của Dạ Nguyệt Ly, hai chân rơi xuống đất, còn không kịp dặn dò với Nam Cung Nguyệt Ly, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly nhìn nàng cưng chiều, giúp nàng quấn chặt cẩm bào, nhìn thân hình nhỏ nhắn của nàng ẩn trong lớp áo rộng rãi của hắn giống như báu vật lung linh đáng yêu, khóe môi Dạ Nguyệt Ly không khỏi nhếch lên.
Đôi với Nam Cung Nguyệt Bân hắn làm như không thấy, lại khéo hiểu lòng người nhẹ giọng nói với Mộ Dung Tiểu Tiểu: “Nha đầu, sư huynh ở bên cạnh chờ, đừng nói quá lâu, đang đói bụng nên mau đi ăn cơm.”