Editor: Vân Phiêu
Mọi người đều tò mò nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, đoán xem nàng sẽ ra điều kiện gì.
Mộ Dung Tiểu Tiểu tựa tiếu phi tiếu nói, “Triệu tiểu thư vốn là do sự lựa chọn của sư huynh làm khó chịu trong lòng, vậy nếu hôm nay Triệu tiểu thư thua, từ nay về sau cũng không nên mơ tưởng đến sư huynh nhà ta nữa nha. Nếu không làm được trận này không cần đánh nữa.”
Hai tay nàng khoanh lại, bộ dạng nếu Triệu Thi Nhân không đồng ý thì cũng không đánh.
“Bổn tiểu thư mơ tưởng đến Ly vương?”Con ngươi Triệu Thi Nhân trừng lớn, ngón tay chỉ thẳng mũi mình, thiếu chút nữa tức giận đến giơ chân! “Mộ Dung Tiểu Tiểu ngươi nên rõ ràng, ta vốn do hoàng thượng khâm điểm làm Ly vương phi, nếu không phải do ngươi giữa chừng nhảy ra, hôn lễ của ta sao phải hủy bỏ?” Còn hại nàng ta bị toàn bộ người dân Nam Dục chê cười.
Tất cả những điều này đều do tiện nhân trước mặt mà ra, nàng còn mặt mũi nói nàng ta mơ tưởng Ly vương, trên đời này còn có nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy? Thật là tức chết nàng ta mà!
“Ngươi sai rồi, Triệu tiểu thư.”
Khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ vẻ bí hiểm, nàng nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lắc lắc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Ta và sư huynh là thanh mai trúc mã, đã sớm đính ước, theo đạo lý mà nói, là Triệu tiểu thư giữa đường nhảy ra, không phải ta nha.”
“Hừ! Nói cho ai nghe, ai biết các người có phải sư huynh muội hay không, từ sáu năm trước khi Ly vương trở về, người cũng không xuất hiện lần nào!”
“Ngươi đang hoài nghi ý chỉ của trẫm?” Nam Cung Quân Hạo đột nhiên lên tiếng, tiếng nói uy nghiêm hùng hậu, cũng mang theo nhè nhẹ tức giận, hắn còn tưởng Triệu Thi Nhân có năng lực gì, cuối cùng cũng chẳng ra sao!
“Hoàng thượng thứ tội, nữ nhi của lão thần chỉ là quá chung tình với Ly vương, cho nên mới nhất thời hồ đồ, nói năng lỗ mãng, xin hoàng thượng tha mạng!” Triệu Tại Nghị vèo quỳ xuống, sắc mặt hắn nghiêm túc quát, “Nghịch nữ, quỳ xuống!” Đáy lòng hắn ta vô lực ai oán, Thi Nhân sao có thể hồ đồ như thế, trước mặt mọi người nghi ngờ vua của một nước, đó chính là tội mất đầu!
Triệu Thi Nhân bừng tỉnh nhớ ra mình đã nói gì, nhất thời khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên quỳ xuống, “Hoàng thượng tha mạng, thần nữ không dám nghi ngờ hoàng thượng, chỉ là nhất thời lỗ mãng nên mới…”
Nàng ta oán độc trừng ắt nhìn Mộ Dung tiểu Tiểu, đều do tiện nhân chết tiệt này, nàng ta khẳng định nàng cố ý! Chính là làm cho nàng ta giận quá mà nói bừa! Tốt, kế hay! Lại dám tính kế nàng ta nhìn thì là một bộ dáng thuần khiết vô tội, nội tâm lại vô cùng ác độc, nàng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của tiện nhân này, cho Ly vương thấy rõ ràng! Miễn cho một ngày lại bị tiện nhân này tính kế!
“Hừ, niệm tình phụ thân ngươi có công với nước, trẫm bỏ qua cho người lần này, đứng lên đi!”
Lần này xem như hắn cho Triệu Tạ Nghị một nhân tình, sau này sẽ tìm cơ hội lấy binh quyền về! Triệu Tại Nghị tuy tận trung nhưng khó đảm bảo sau này hắn sẽ vì nữ nhi mà sinh dị tâm, nếu cứ phải lúc nào cũng đi đề phòng, vậy chẳng thà thu hồi binh quyền về trong tay!
“Tạ hoàng thượng!” Hai cha con Triệu Tại Nghị vội vàng tạ ơn.
Triệu Tại Nghị cảm thấy may mắn vô cùng, phải biết rằng tội chết có thể miễn, nhưng khó nói sẽ bị phạt cái gì, uy nghiêm vua của một nước đâu có dễ bị xúc phạm như vậy, khó đảm bảo hoàng thượng sẽ không trừng trị, đến lúc đó Thi Nhân chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở! Xem ra hoàng thượng vẫn rất coi trọng hắn rồi!
Nguy hiểm đã qua, Triệu Thi Nhân lại hướng về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu nói, “Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, còn nếu ngươi thua?”
“Cho dù ta không mơ tưởng đến sư huynh nhà ta, nhưng thánh chỉ đã hạ, Triệu Tiểu thư cũng không thể tái giá, đã như vậy, nếu ta thua, Triệu Tiểu thư tùy ý quyết định đi.”
Mọi người mang vẻ mặt khó hiểu với câu nói dứt khoát của Mộ Dung Tiểu Tiểu, người có đầu óc đều biết Triệu Thi Nhân là bất mãn với hôn lễ của nàng và Ly vương nên mới khiêu chiến, [email protected]%$%lequ&&(donn, nhất định nếu thắng sẽ giáo huấn nàng để giải hận, mà nữ tử này lại nói rõ ràng như thế, không sợ Triệu tiểu thư sẽ tra tấn nàng đến chết sao? Cho dù là sư muội ly vương, nữ tử có chút võ công sao có thể bằng tiểu thư con nhà tướng?
“Tốt, đây chính là ngươi nói ra, tất cả mọi người làm chứng! Mộ Dung cô nương, chúng ta bắt đầu đi!”
Triệu Thi Nhân cười ngạo nghễ, vẻ mặt tự tin, nàng ta nhất định sẽ đánh bại tiện nhân này, sau đó đem nàng xử trí, lúc đó kể cả là Ly vương cũng sẽ không nói được cái gì!
“Mời..” Hai bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ mở, nụ cười ôn nhu của mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, làm tất cả mọi người đều si mê trong đó, đáng tiếc, tiểu mỹ nhân rất nhanh sẽ bị đánh đến mặt mũi bầm dập mất thôi, Triệu tiểu thư chắc chắn sẽ hạ thủ tàn nhẫn. Tất cả mọi người trong này đều nhìn Triệu Thi Nhân với ánh mắt thầm oán hận!
Mi tâm Triệu Thi Nhân khẽ nhăn, ánh mắt mọi người xung quanh vô cùng kỳ quái làm nàng ta không hiểu ra sao. Nhưng mà, nàng ta cũng không thèm quản, chỉ cần nàng ta thắng tiện nhân kia, rồi đem nàng nhục nhã trước mọi người, như vậy mọi chuyện trước đây đều có thể vãn hồi rồi!
Cảm giác được sư huynh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút nghi hoặc, nàng nâng mắt nhìn đôi hồng mâu đang sáng bừng như ngọc, đôi mắt tràn đầy thâm tình khiến nàng xao động, mà khóe môi hắn là ý cười ôn nhu vô cùng làm nàng cũng ngốc lăng, cảm giác được cánh tay dài bên hông bỗng nhiên xiết chặt!
Dạ Nguyệt Ly ôm trọn tiểu nha đầu vào trong lòng, rồi sau đó khẽ hôn lên trán nàng nói, “Nha đầu, bốn lần…”
Mộ Dung Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng nỉ non, “Cái gì…”
Dạ Nguyệt Ly khẽ cười, vui vẻ sáp lại gần mặt nàng, ý cười bên môi vẫn ấm áp, hắn hảo tâm nhắc nàng nhớ lại, “Sư huynh nhà ta…”
Đúng vậy, nha đầu của hắn nói “Sư huynh nhà ta..” bốn lần, đây chính là cái hắn khó lắm mới phát hiện, hóa ra nha đầu muốn nhanh chóng biến hắn thành của nàng rồi? Nhưng mà, hắn còn muốn chờ một chút!
Hoàn hồn lại, Mộ Dung Tiểu Tiểu tựa tiếu phi tiếu nhìn người đang lâng lâng trước mặt, rồi thấy hắn đột nhiên phì cười, nàng lạnh nhạt nói, “Còn cười, có cái gì buồn cười?”
Nàng tức giận xem thường, nghĩ nàng ăn no rửng mỡ đi tranh giành nam nhan với nữ nhân khác sao? Nếu không phải sư huynh chọc hoa đào, sao lại có phiền tóai như vậy? Nàng còn đang muốn về nhà ngủ đây! Truyện được edit và đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Dạ Nguyệt Ly nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng, thiếu chút nữa không nhịn được muốn hôn nàng! Khuôn mặt hắn tràn đầy sung sướng, khóe môi lại nhếch lên một chút cười tà, “Nha đầu ghen tị…haha..”
Đây là lần đầu tiên nha đầu ghen vì hắn nha, bộ dạng phụng phịu như vậy, hắn yêu chết mất! (Vp: Dạ ca cuồng ngược!!! Thiên a~~~)
“Tránh ra, ta muốn luận võ, hừ!”
Nam nhân này bộ dạng khó coi, suất mà làm nàng chướng mắt, dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng không vui chút nào khi có nữ nhân khác lúc nào cũng nhìn chằm chằm nam nhân của nàng!
Trở về nàng phải cảnh cáo mỗ nam nhân nào đó, đừng có suốt ngày chọc ruồi bọ rồi lại bắt nàng phải đuổi đi, như thế chẳng phải bắt nàng phiền chết sao? Trước kia là nàng chưa xác định tình cảm, hiện tại đã xác định sư huynh là vật sở hữu của mình, tự nhiên sẽ không chấp nhận được bị người khác nhòm ngó!
Hai người vừa rồi nhìn nhau đắm đuối làm cả toàn trường đều ngây người, lại không dám tự tiện phá đám. Sáu năm nay, Ly vương gia cường thế và là bộ dạng lãnh lẽo như hàn băng, đều làm cho bọn họ không dám đắc tội. Chỉ là, thái độ của Ly vương với nàng kia cũng làm bọn họ líu lưỡi không thôi, nếu như bình thường đối mặt với họ là mùa đông khắc nhiệt, thì đối diện với nữ nhân trước mặt này lại là mùa xuân tháng ba, vẻ mặt đầy ý cười ôn nhu kia, một lần nữa lại làm bọn họ hoài nghi đây có đúng là Ly vương thật sự không, phải biết là, sáu năm qua không một ai kể cả người hầu trong phủ thấy Ly vương cười một lần!