Hai năm nay họ bắt đầu mệt mỏi, chị Tần Thiến nói, chị ấy là người thích sự rực rỡ, thích ánh sáng mặt trời xán lạn, thích màu vàng lấp lánh, thích tất cả những thứ phát ra ánh sáng, bởi vì đó chính là bờ bên kia cuộc sống của chị ấy. Nhưng nghề chị ấy làm lại phải dựa vào quan hệ, ban đầu Đàm Huy bảo tiền cũng có lúc dùng hết, quan hệ cũng thế, có lúc cạn kiệt, có qua có lại, mọi người cùng tiến về phía trước. Nhưng thật ra, chẳng ai có thể tùy tiện mà dừng lại, tiền có thể vay có thể trả, nhưng đã nợ ân tình người ta làm sao trả? Đàm Huy phải cố gắng rất nhiều mới có thể buông tay khỏi Kim Cương Trì, do Tào Tượng Nhi tiếp quản, đây cũng chính là lý do khiến họ không tránh khỏi có liên quan tới vụ án của Tào Tượng Nhi.
Ti-vi đang nói đến một vụ án gây chết người của Tào Tượng Nhi, chị Tần Thiến hừ một tiếng rồi cười, thấy chưa, con người rất phức tạp, ông ta giúp bọn chị nhưng cũng hại người khác. Xét cho cùng Tào Tượng Nhi cũng quá trớn rồi, muốn đạp phanh xe mà phanh không nổi, trước kia hoành tráng là thế, giờ thì nhếch nhác, giậu đổ bìm leo.
“Chị Tần Thiến, chị sẽ không sao chứ?” Tôi không mấy hiểu những điều chị ấy nói, tôi chỉ đang vô cùng lo lắng cho người bạn thời thơ ấu của mình.
Chị Tần Thiến vòng tay khoác vai tôi, “Không sao Kiều Kiều, ít nhất thì lúc này chị vẫn còn ngồi ở đây nói chuyện với hai đứa, phải không? Tiểu Thuyền thế nào? Tất cả đều ổn chứ?”
“Chị, Đàm Huy chắc chắn đến đón chị lúc chín giờ?” Tần Xuyên nhìn di động.
“Ừ, anh ấy đến sẽ gọi điện thoại.”
“Nếu anh ấy không đến thì sao?”
“Thì chị sẽ không đi đâu cả.”
Ánh mắt Tần Xuyên lần đầu tiên trở nên xa xôi.
“Mọi người định đi đâu?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Tìm đường chạy.”
“Sẽ quay lại chứ?”
Chị Tần Thiến cười cười, không trả lời.
Đèn của di dộng Samsung nhấp nháy, số điện tử trên đó nhảy sang :, căn phòng yên ắng lạ thường, tôi gần như cảm nhận được mỗi giây mỗi phút trôi qua. Tôi lờ mờ đoán ra giờ phút này có nghĩa là gì, có thể chỉ là một cuộc hẹn bình thường giữa chị Tần Thiến và Đàm Huy, nhưng cũng có thể là sự ly biệt mãi mãi. Thời gian giống như đang chơi một trò đùa dài với chúng tôi, nó cố ý dừng bước, để sự bi ai ngưng đọng trên mặt chị Tần Thiến.
Khi sắp quá giờ, di động của chị Tần Thiến đổ chuông.
Tần Thiến thở phào nhẹ nhõm, chị ấy bấm nút tắt máy, đứng dậy quả quyết: “Chị đi đây.”
“Chị…” Tần Xuyên hoang mang gọi, nhưng lại không biết nói gì.
“Được rồi! Đừng nói nhiều nữa.” Chị Tần Thiến vỗ vào đầu Tần Xuyên một cái.
“Hai người ổn định xong thì nhắn tin cho em!”
“Ừm, trước mười hai giờ chắc chắn nhắn cho em, khi ấy là không sao rồi. Em ấy, đừng có nghĩ linh tinh, chị thấy em học hành thì chẳng ra sao nhưng làm ăn cũng được đấy, nhất định phải kiếm nhiều tiền một chút để sau này chị dưỡng lão! Còn nữa, phải đối tốt với Kiều Kiều, cái đứa con gái nhà quan chức kia, đá phắt nó đi.”
“Chị!” Tần Xuyên ngượng ngùng kêu lên, tôi cũng đỏ bừng mặt.
“Đi thật đây!” Chị Tần Thiến ra đến cửa, hào sảng quay lại vẫy tay với chúng tôi, “Lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, cuối cùng cũng học được một điều: Sợ!”
Cửa phòng cạch một tiếng khép lại, tôi cảm thấy hình như vẫn còn một câu quan trọng nữa, nhưng mãi không nhớ lại được. Đứng ngẩn ra nhìn cánh cửa hồi lâu, Tần Xuyên kéo tôi quay lại chỗ cửa sổ, chúng tôi thấy chị Tần Thiến ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe màu sẫm, lướt đi rất nhanh.
Tần Xuyên lần mò bật điện, tôi phải nheo mắt lại vì không kịp thích ứng với ánh sáng, giờ mới nhận ra suốt buổi chúng tôi đều ngồi trong bóng tối. Tần Xuyên nhặt nửa điếu thuốc của chị lên, rít lấy rít để, tôi không biết phải an ủi cậu ấy thế nào, đành im lặng đứng một bên.
“Cảm ơn Kiều Kiều.” Tần Xuyên đột nhiên nói.
“Cảm ơn cái khỉ ấy.”
“Lần trước chúng ta đến Thượng Hải, là vì chuyện kết hôn của chị ấy!”
“Đúng vậy, cậu uống say mèm! Chiếc váy phù dâu đó là chiếc váy đẹp nhất của tôi, vì đỡ cậu, mà nhăn nhúm nhìn như mớ giẻ.”
“Hình như hôm đó hai chúng ta còn ngủ cùng nhau?”
“Xéo!” Tôi nghiến răng, “Chỉ là vô tình nằm trên một chiếc giường thôi!”
Buổi sáng ngày hôm đó, người thanh niên mặc vest với hàng lông mi chớp chớp ngẩn người nhìn tôi nói: “Kiều Kiều, bọn mình ở bên nhau nhé”, tất cả đều vẫn rất rõ ràng trong ký ức của tôi. Tôi kinh ngạc khi nhận ra mình vẫn còn nhớ rõ đến thế, chỉ thiếu nước cảm nhận được cả hơi thở phơn phớt của cậu ấy, sau đó lại tức giận vì cậu ấy quên nhanh, khiến tất cả trở nên không còn quan trọng nữa. Tần Xuyên gục đầu vào lưng tôi, mỗi đốt xương của tôi đều cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy mà cứng đờ cả, đang định hất Tần Xuyên ra, cậu ấy đã vội vàng nói: “Cho tôi dựa nhờ vào một chút, chỉ một chút thôi.”
Tôi từ từ thả lỏng người, cảm thấy trán Tần Xuyên khẽ rung lên.
“Nếu như có thể quay lại thời điểm đó thì tốt.” Tần Xuyên nói rất khẽ, “Thực ra tôi cũng rất sợ.”
“Tôi biết.”
“Cậu chẳng biết gì.”
“Này! Tôi bay tít tận từ Bắc Kinh xa xôi đến đây với cậu đấy.”
“Vừa rồi tôi nghĩ, may mà cậu không phải là Tần Thiến.”
“Cậu nói gì?”
“Có thời gian tôi nghĩ, nếu cậu là Tần Thiến cũng rất tốt.”
“Xì, ý cậu là tôi không xinh bằng chị ấy! Không cần cậu phải nhắc, từ nhỏ tới lớn tôi đã không thắc mắc gì về chuyện này rồi.”
“Thật không thể nói chuyện được với cậu…”
“Thì cậu phải nói cho tử tế chứ.”
“Nếu cậu là Tần Thiến tôi sẽ được ở bên cậu cả đời, cả đời gắn bó thân thiết, cả đời tương thân tương ái, cả đời cam tâm tình nguyện… coi cậu như người thân.”
Tôi không nói gì, yên lặng nhìn bóng chúng tôi hắt xuống sàn do ánh trăng, tỉ mỉ gặm nhấm mỗi từ cậu ấy nói, tôi có cảm giác trong đó chứa đựng thứ gì đấy rất quan trọng, khiến trái tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn, qua tấm lưng có lẽ cậu ấy cũng cảm nhận được, nghe thấy được.
Tôi muốn hỏi cậu ấy, rốt cuộc là có còn nhớ những lời đã nói với với tôi ở Thượng Hải năm xưa không, nếu, chỉ là nếu, chúng tôi được lặp lại một lần nữa, thì lần này, tôi của năm năm sau nhất định sẽ trả lời cậu ấy thật rõ ràng. Nhưng lúc này, giống như luân hồi của số mệnh vậy, điện thoại của Tần Xuyên đổ chuông. Cậu ấy rời khỏi lưng tôi, tôi tận mắt nhìn thấy bóng hai đứa từ một nhanh chóng tách làm đôi.
“Chị tôi!” Tần Xuyên hào hứng nghe điện.
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, chưa đến mười hai, tôi nghĩ chắc chị Tần Thiến không sao rồi, nhưng hình như có cái gì đó không đúng, bởi sắc mặt Tần Xuyên đứng trước tôi lúc này, cứ tái dần tái dần, ngay cả đôi mắt sáng rực hằng ngày cũng như tối hẳn đi.
Đàm Huy chết rồi.
Anh ta không phải chim phượng hoàng, cũng không có áo choàng. Anh ta chết trên đường chạy trốn, cách bến tàu mà họ bố trí chỉ một nghìn mét, anh ta không đến được bến bờ rực rỡ ánh sáng đó, mãi mãi ở lại trong bóng đêm. Điều nực cười là, Đàm Huy không chết vì bị truy bắt, mà chết vì ẩu đả. Anh ta chết trong tay một thằng nhóc mới mười sáu, mười bảy tuổi, và nguyên nhân là từ hai chai nước suối.
Hôm đó sắp tới bến tàu, chị Tần Thiến bảo muốn mua ít nước, bởi không biết còn phải lênh đênh bao lâu. Giờ không giống lúc trước, nhằm tránh đánh rắn động cỏ, họ không đem theo ai, vì vậy cũng chẳng có ai chuẩn bị cho những thứ lặt vặt ấy.
Đàm Huy dừng xe trước một cửa hiệu tạp hóa nhỏ, thằng bé đứng trông hàng chừng mười mấy tuổi, tóc nhuộm vàng, còn đeo khuyên tai. Nó đang uống rượu cùng vài người bạn, Đàm Huy gọi nó mấy lần, nó đều lờ đi như không nghe, cuối cùng mới bực tức ném cho Đàm Huy hai chai nước, một chai rơi xuống đất. Đàm Huy nhặt chai nước lên, đám nhóc con kia thì chẳng để ý vẫn đang nói cười ầm ĩ, Đàm Huy phủi bụi trên chai nước, rồi chỉ vào mặt bọn nhóc kia như cảnh cáo.
Chị Tần Thiến kể, sau này vô số lần nghĩ lại giây phút ấy, nhớ lại ngón tay của Đàm Huy, chị ấy vừa tuyệt vọng lại vừa như muốn chuộc lỗi nghĩ: Liệu có phải nếu Đàm Huy không làm điều đó thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả không? Nếu khi ấy anh ta kiềm chế một chút, thì vẫn còn sống tới tận giờ cùng chị. Nhưng rồi chị ấy lại bảo, điều “nếu như” đó không thể xảy ra, bởi nó sẽ đạp đổ hết mọi điều “nếu như” trong quá khứ của mọi người, theo như logic đó mà lật lại thì, sẽ chẳng có Thượng Hải, chẳng có Cửu Long Nhất Phượng, chẳng có sự gặp gỡ ban đầu giữa họ, đương nhiên cuối cùng cũng sẽ không có cái chết biệt ly.
Khi thằng nhóc vác đao xông ra, Tần Thiến cũng lao khỏi xe. Lúc đó chị nghĩ xong rồi, bởi vì qua ánh mắt của lũ nhóc chị không thấy có chút sợ hãi nào trong đó, vì không biết nên không sợ, vì không sợ nên tàn nhẫn. Bọn chúng thực ra giống hệt Đàm Huy và chị Tần Thiến năm xưa trong sàn Disco JJ.
Chị Tần Thiến tận mắt chứng kiến cổ Đàm Huy bị chém một đường rất sâu, máu từ động mạch phun cao vút, chị Tần Thiến gào lên chạy đến, chị ấy xưa nay vẫn rất giỏi đánh đấm, vì vậy mà sau lưng lúc nào cũng dắt ba con dao găm, nhưng vô ích, lần này chị ấy đã không thể cứu được Đàm Huy. Về sau nghe cảnh sát hiện trường kể lại, khi ấy Đàm Huy và chị Tần Thiến cùng nằm trong vũng máu, bọn họ còn tưởng có hai người chết, đi lại gần mới phát hiện, chị Tần Thiến vẫn đang mở mắt ấn chặt vào miệng vết thương của Đàm Huy, nhưng chỗ đó đã chẳng còn giọt máu nào chảy ra nữa.
Cô Diêu và chú Tần lập tức đến Thượng Hải ngay trong đêm đó, gặp gỡ và làm việc với cảnh sát. Tôi, Tần Xuyên thì như hai con rối mất hồn, ngồi trong phòng bệnh trông chừng chị Tần Thiến. Chị ấy chỉ bị thương ngoài da, mặc dù vết thương rách to cần phải khâu, sẽ để lại sẹo nhưng xét cho cùng thì không nguy hiểm đến tính mạng. Nguy hiểm hơn cả là tâm trạng của chị ấy, phải chứng kiến tấm thảm kịch như thế trong đời, vậy mà chị ấy hoàn toàn không gào thét, không rơi một giọt nước mắt nào, rất yên ắng, không nói cũng không ngủ, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ở ngoài đó có đáp án mà chị ấy đang tìm.