Thiên Hỉ nói không sai, sau khi anh Tiểu Thuyền phải khổ sở vất vả mới nhận được học bổng toàn phần thì Dương Trừng và Vương Oánh lại cùng được cử đến miền nam California để đào tạo chuyên sâu, chuyện nghe nhẹ tênh như một câu nói đùa. Họ đi học mà nhẹ nhàng và tùy tiện, ngay cả thủ tục cũng không phải lòng vòng như người khác.
Na Na xưa nay vẫn phổi bò ruột để ngoài da, vậy mà lần này cũng ngồi trong phòng tôi cằn nhằn: “Thỉnh thoảng nghĩ, thật đúng là bất công quá.”
“Đều thế cả mà, cậu không thấy thầy cô trong khoa đều bảo, còn hơn năm nữa là tốt nghiệp, lúc này là lúc dùng đến các mối quan hệ, ý là, tự thân vận động được thì tốt, không thì vận động bố mẹ.”
Từ Lâm dựa vào ghế, xoay bút.
Từ Lâm nói không sai, lúc này chúng tôi đã có những lựa chọn khác nhau cho tương lai. Thiên Hỉ giữ vững thành tích, học nghiên cứu sinh tại trường. Tôi và Từ Lâm với thành tích lẹt đẹt nên dù thi nghiên cứu sinh cũng không có gì đảm bảo sẽ đỗ, thực ra khi vào được đại học B tôi đã hiểu một điểm, khả năng của tôi, cho dù nỗ lực đến đâu cũng chỉ tới được mức này thôi, xung quanh ai ai cũng giỏi hơn, chăm chỉ hơn tôi, bị họ vượt mặt âu cũng là lẽ tất nhiên.
Bố mẹ tôi mặc dù không làm ở “Hải” này “Hải” nọ như bố mẹ Dương Trừng, Vương Oánh, nhưng dù gì họ cũng sống ở Bắc Kinh bao nhiêu năm, không thể không có những mối quan hệ riêng, tuần trước bố còn kéo tôi đi ăn một bữa hải sản Cương Kí cùng với phó chủ nhiệm tạp chí Văn học, về cơ bản tôi không phải lo đi tìm việc nữa. Từ Lâm cũng xin được chân thực tập trong một tờ tạp chí mà cô ấy từng làm thêm trước đó, ít đến lớp hơn, đi làm nhiều hơn, theo lời cô ấy là phải giữ được việc trước rồi mới nghĩ đến học. Na Na vẫn đang do dự giữa thi công chức, nghiên cứu sinh và đi làm, lúc thì mua tài liệu hướng dẫn thi công chức, lúc lại đăng ký vào lớp toán chuẩn bị cho đợt thi nghiên cứu sinh sắp tới, nhưng ở nhà xin cho cô ấy vào đài truyền hình Hồ Nam thực tập, có lẽ phải đến đài trình diện trước kỳ nghỉ đông.
Khi chúng tôi tám những chuyện như thế này, Thiên Hỉ thường không bao giờ nói gì, cô ấy chăm chỉ viết luận văn chuyên đề, những nét chữ rõ ràng rành mạch trên đó dường như đang muốn nói với chúng tôi rằng, cô ấy có thể làm chủ cuộc đời mình.
Năm đó World Carnival được xây dựng ở Thạch Cảnh Sơn – Bắc Kinh, thế là trở thành nơi duy nhất cho giới trẻ đi tránh nóng, nếu có bắt gặp nữ sinh nào đó ôm một mớ đồ to đùng trong trường thì chắc chắn vừa mới từ Carnival về.
Dương Trừng gọi điện bảo tôi chọn một ngày, anh sẽ lái xe tới đón tôi cùng đi chơi. Nhưng thực ra tôi có thể cảm nhận được, giọng anh không mấy hứng thú, có lẽ vì anh cho rằng đây là nơi những người yêu nhau nên cùng đến mà thôi. Na Na ngồi bên cạnh nghe thấy thì hào hứng, nói là đã muốn đi từ lâu rồi, còn quay sang hô hào rủ thêm Từ Lâm. Từ Lâm lại gọi Vương Oánh, Vương Oánh đương nhiên sẽ có Tần Xuyên đi cùng, Thiên Hỉ thấy mọi người rộn ràng háo hức đi chơi thế là cũng quyết định tự cho mình nghỉ một ngày, hẹn hò với anh Tiểu Thuyền luôn. Cuối cùng Dương Trừng đành phải bố trí một chiếc xe hiệu Kim Bôi() đến khiến lái xe còn tưởng chúng tôi đang tổ chức đi du lịch.
() Kiểu xe du lịch, dòng xe thuộc một thương hiệu của Trung Quốc.
Trong ký ức của tôi, lần gần nhất đi chơi nhiều người như thế này là hồi mới nhập học. Khi ấy, Tần Xuyên còn ở Canada, anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ vừa yêu nhau, Dương Trừng hỏi số điện thoại của tôi, còn tôi vẫn chỉ là con vịt xấu xí năm thứ nhất, tràn đầy hi vọng và ảo tưởng đối với tương lai. Còn bây giờ, Tần Xuyên đã về, có công việc kinh doanh và bạn gái, anh Tiểu Thuyền nhận được học bổng toàn phần ở Stanford, chuẩn bị bay sang bên kia bờ đại dương. Dương Trừng và tôi vẫn ở bên nhau, phá vỡ lời nguyền ba tháng, lao thẳng tới mốc nguy hiểm ba năm, sang năm tôi cũng tốt nghiệp, chuẩn bị bước chân vào xã hội.
Thời gian đúng là cỗ máy quyền lực nhất trên thế giới, mọi thứ đều bị thời gian bào mòn hoặc thay đổi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể thay đổi được tâm trạng của tôi. Dù là lần liên hoan vào dịp Noel năm ấy, hay tụ tập đi chơi Carnival lần này, trong lòng tôi đều có một bí mật không thể nói, chỉ có thể lặng lẽ xót xa tự gặm nhấm một mình.
Tôi và Dương Trừng ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngước mắt là có thể nhìn thấy Vương Oánh và Tần Xuyên ngồi ở phía sau, Vương Oánh mở túi bim bim, Tần Xuyên thò tay vào bốc, Vương Oánh đập tay Tần Xuyên và lườm cậu ấy, sau đó đưa cho cậu ấy một tờ giấy ướt, Tần Xuyên ngoan ngoãn lau xong tay mới dám thò vào bốc bim bim ăn. Tôi nhìn bộ dạng gượng gạo của cậu ấy mà không kìm được bật cười thành tiếng. Dương Trừng ngồi cạnh tôi mải miết nghe nhạc, giữa chúng tôi bị ngăn cách bởi một khe nứt nhỏ xíu khó nhận thấy, dù tôi có cười hay không cười thì cũng không làm ảnh hưởng gì tới khe nứt ấy.
Carnival là một khu giải trí sử dụng xu, đầu tiên phải dùng tiền mặt mua xu rồi mới có thể đi chơi các trò chơi trong đó, những con thú nhồi bông lông lá to nhỏ đủ mọi kích cỡ chính là phần thưởng tương đương của mỗi trò chơi. Xu để chơi không hề rẻ, nhưng đối với những người tiêu tiền như nước giống Dương Trừng, Vương Oánh và Tần Xuyên, họ có thể tùy tiện mua liền mấy trăm tệ tiền xu, Dương Trừng giữ một nửa, nửa còn lại đưa hết cho tôi. Vương Oánh chia hết số xu của mình cho Từ Lâm và Na Na, còn mình thì dùng chung với Tần Xuyên. Tôi biết Thiên Hỉ chắc chắn không nỡ để anh Tiểu Thuyền phải tiêu tiền, còn anh Tiểu Thuyền lại không nỡ để Thiên Hỉ phải đứng nhìn các bạn chơi mà mình thì không được chơi, vì vậy tôi chạy tới bên cạnh họ, vờ cằn nhằn: “Nhét cả một túi đầy xu nặng chết mất! Thiên Hỉ bốc giúp mình một nắm đi!”
“Mình có mà.” Thiên Hỉ từ chối, cô ấy và anh Tiểu Thuyền mua tổng cộng là năm mươi tệ tiền xu, vì Thiên Hỉ xòe tay ra nên tôi nhìn rất rõ.
“Kiều Kiều, không phải tôi có ý gì nhưng cho dù cậu có tiêu sạch chỗ xu nặng trịch ấy cũng chưa chắc trúng nổi một cái dây đeo điện thoại, đưa tôi đi! Tôi là thiên tài chơi game! Thiên Hỉ, cậu thích con thỏ màu hồng không? Anh Tiểu Thuyền, đi thôi! Chúng ta cùng chơi!”
Tần Xuyên không nói không rằng nhét xu vào máy, rồi nhét một máy chơi vào tay anh Tiểu Thuyền, anh Tiểu Thuyền không kịp từ chối, trò chơi đã bắt đầu.
Tôi đứng bên cạnh, cười tít mắt nhìn Tần Xuyên vừa chơi vừa la hét, đây chính là sự tinh tế trong con người thô lỗ của cậu ấy, là thiện ý hai chúng tôi không hẹn mà cùng hiểu. Anh Tiểu Thuyền nhanh chóng bại trận, đừng nói thỏ hồng, cùng lắm chỉ có thể thắng được một con gấu bông siêu mini thôi. Thiên Hỉ kéo anh bảo không chơi nữa, không cần nữa, tôi lập tức xông tới ngăn họ: “Anh Tiểu Thuyền, đợi một lát, để em.”
Tôi đón lấy cần chơi game đứng bên cạnh Tần Xuyên, cậu ấy vẫn tỏ vẻ khinh bỉ, bĩu môi bảo: “Đừng làm liên lụy tới tôi đấy!”
“Xì! Câu này phải là tôi nói mới đúng!”
Máy game hiển thị trò chơi bắt đầu, hai chúng tôi vừa cười vừa bấm như điên, cứ thế chơi bao nhiêu là ván, lãng phí không biết bao nhiêu xu, cuối cùng cũng thắng được con thỏ bông hồng to đùng đó. Khi tôi đưa nó cho Thiên Hỉ, Thiên Hỉ vui sướng vô cùng, anh Tiểu Thuyền cũng rất vui. Nhìn thấy nụ cười của họ, tôi và Tần Xuyên lặng lẽ quay sang nhìn nhau, cậu ấy ném con gấu bông bé xíu như hai ngón tay vào lòng tôi, “Tôi cũng hết xu rồi, đành tặng cậu con này vậy.”
“Con gấu xấu chết đi được.”
“Thế trả đây!”
“Không trả!” Tôi ôm chặt con gấu trước ngực.
Phía bên kia Dương Trừng thắng được con gấu bông cỡ lớn, anh đưa cho tôi rất tự nhiên. Chơi mấy trò gắp thú bông cũng chán, mọi người bàn nhau chơi thứ nào đó kích thích hơn, Tần Xuyên kéo chúng tôi tới khu vực đề tên là Cối xay gió siêu tốc, nhưng với một người ngay cả tàu lượn cũng không dám ngồi như tôi, tôi sống chết không chịu đi xếp hàng, bị Na Na và Từ Lâm cười nhạo, cuối cùng vẫn bị Tần Xuyên lôi đi bằng được.
Nhích từng bước một, mỗi lúc một gần, cối xay gió khổng lồ đập thẳng vào mặt, Từ Lâm ngẩng đầu lên nhìn, miệng há hốc: “Tần Xuyên, lát nữa để mình ngồi bên cạnh Vương Oánh được không? Mình căng thẳng quá, hễ căng thẳng là phải túm lấy ai đó.”
“Ai cho cậu túm với kéo!” Vương Oánh trừng mắt chán ghét.
“Nhưng nếu mình bám vào Tần Xuyên thì không hay lắm!” Từ Lâm phân bua.
“Không được! Mình muốn bám vào Tần Xuyên!” Na Na nũng nịu.
“Dại trai quá...” Thiên Hỉ huých huých tôi phì cười.
Tôi lại chẳng có phản ứng gì, mặt trắng bệch, ngẩn ngơ nhích từng bước theo dòng người.
“Kiều Kiều, em không sao chứ?” Anh Tiểu Thuyền lo lắng nhìn tôi, “Hay là thôi đi, đừng chơi nữa, anh với em xuống dưới kia đợi mọi người.”
“Không được không được! Không chơi cối xay gió thì đến Carnival này làm gì, nhìn cậu sợ tái mét cả mặt kìa! Hay là qua đây, ngồi bên cạnh tôi, tôi giữ cậu!” Tần Xuyên đứng bên cạnh cười đểu.
“Kiều Kiều, em ngồi bên cạnh anh.” Dương Trừng thản nhiên lên tiếng.
Không khí có chút ngột ngạt, nhưng tôi căn bản không kịp cảm nhận điều đó, đám chúng tôi chuẩn bị được lên cối xay gió, tôi nuốt ực nước bọt thật mạnh, trong lúc ngơ ngơ ngác ngác đã bị Dương Trừng kéo lên ngồi bên cạnh. Bên trái tôi là Dương Trừng, bên phải là anh Tiểu Thuyền vừa lo lắng cho tôi vừa không ngừng an ủi Thiên Hỉ, Tần Xuyên cùng Vương Oánh, Từ Lâm và Na Na ngồi phía đối diện.
Cối xay gió lên cao, tốc độ xoay bắt đầu nhanh, những tiếng kêu rú chập chùng, không hề khoa trương khi nói rằng, tôi sợ tới đần cả người, trong một giây phút nào đó, tôi có cảm giác như mình sắp không thở nổi, đầu ngón tay cứng đờ lơ lửng, rõ ràng Dương Trừng ngồi bên cạnh tôi, nhưng tôi không thể bám được vào anh ấy. Đúng lúc này, từ trong guồng gió rít điên cuồng vọng tới âm thanh vô cùng quen thuộc.