EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Người xưa thường nói, muốn nắm được tâm của một người, phải nắm được bao tử của người đó.
Mặc dù Úc Uyển Ương đã sớm có được tâm của Thư Hoài Đạt, nhưng lúc rãnh cô vẫn vì Thư Hoài Đạt mà nghiên cứu món ăn mới.
Mấy hôm nay không biết linh cảm từ đâu xuất hiện, có hứng thú với đồ ăn Nhật, đã thử làm sushi mấy lần. Lần đầu tiên làm hình dáng không được chút nào, lần tiếp theo thì nhìn cũng ra được hình dáng cơ bản, qua mấy lần, cuối cùng lần này Úc Uyển Ương cũng thấy vừa lòng.
"Hoài Đạt, chị thấy thế nào? Sushi hôm nay nhìn đẹp đúng không?" Úc Uyển Ương vui vẻ kéo Thư Hoài Đạt xem sushi cô vừa làm.
"Nhìn rất đẹp, hương vị chắc không cần phải nói rồi, chắc chắn so với vẻ ngoài còn tuyệt hơn nhiều." Thư Hoài Đạt đưa tay kéo Úc Uyển Ương ôm vào lòng, cằm đặt lên đầu vai cô, hít thật sâu vào, bộ dáng đang ngửi một món ăn ngon.
"Thư Hoài Đạt, chị chưa ăn mà sao nói hay như vậy?" Úc Uyển Ương cười mắng một câu, quay đầu chỉ chỉ vào má nàng. Nhìn sushi đủ kiểu dáng trên bàn, Úc Uyển Ương đưa ra đề nghị: "Đúng rồi, bây giờ còn sớm, em nghĩ mình mang một ít qua cho mẹ, rồi chút nữa về mình ăn sau, được không?"
Cũng một khoảng thời gian rồi không có về thăm Tống Lan Anh, vừa lúc cho mẹ thử tay nghề của cô luôn.
Chỉ là Thư Hoài Đạt hơi mím môi, nói: "Tại sao lại không được chứ! Đúng lúc chị muốn tới công ty lấy tài liệu, chúng ta cùng nhau đi thôi."
"Thiệt không đó? Sao đúng lúc như vậy?" Úc Uyển Ương bán tín bán nghi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Cô muốn đi thì nàng cũng nói muốn đi lấy tài liệu.
"Khụ..." Thư Hoài Đạt ho khan một cái, sắc mắt rất đứng đắn hối thúc: "Tất nhiên là thật rồi ngày mai chị cần dùng mà. Em gối sushi lại đi, đổi giày chờ chị, chị lên lầu thay quần áo rồi lấy áo khoác cho em luôn, nhanh lên đi." Nói xong liền xoay người đi lên lầu, vừa đưa lưng về phía Úc Uyển Ương thì đáy mắt tràn đầy ý cười.
Động tác của Thư Hoài Đạt rất nhanh, Úc Uyển Ương vừa mang giày xong thì nàng đã từ trên lầu đi xuống. Thư Hoài Đạt mặc quần áo rất đơn giản, bên ngoài mặc cái áo măng tô kaki, tóc đen dài xã ở sau lưng, gương mặt nhu hòa trầm tĩnh, làm cho người nhìn muốn mù mắt.
Thư Hoài Đạt đưa tay nhận hộp sushi từ Úc Uyển Ương rồi đem áo khoác cho cô mặc vào, hai người cùng đi ra gara lấy xe.
Vì để tiết kiệm thời gian, hai người ghé công ty lấy tài liệu trước, sau đó chạy tới nhà Tống Lan Anh. Thời gian vừa đúng tới giờ cơm chiều, Tống Lan Anh cũng đang định ăn cơm.
"Uyển Ương, Hoài Đạt, sao hai con lại cùng nhau tới?" Tống Lan Anh làm bộ như không biết lên tiếng hỏi.
"Ân... Con vừa học làm sushi, nên hẹn Hoài Đạt, để mẹ và chị ấy cùng nhau ăn thử." Úc Uyển Ương đã nghĩ sẵn lý do từ trước rồi, chỉ là lúc nói ra vẫn có một chút ngượng ngùng.
"Sao con không hẹn Thấm Phong?" Tống Lan Anh hình như đối với việc trêu chọc con gái đã thành nghiện rồi, hỏi một câu theo lẽ bình thường rất là hợp lý.
Đáy mắt Thư Hoài Đạt cũng làm như đang nghiền ngẫm gì đó, phối hợp với Tống Lan Anh, nhưng lại không nỡ để Úc Uyển Ương phiền não, trêu tức nói: "Uyển Ương vừa mới học không lâu, có lẽ chưa thành thạo, sợ Thấm Phong chê dở, nên để con với dì làm chuột bạch thử trước."
"Thư Hoài Đạt!" Nhất thời mặt Úc Uyển Ương đỏ bừng, trợn mắt nhìn: "Chút nữa chị còn muốn ăn hay không?"
Thư Hoài Đạt nhún nhún vai, làm như vô tội nói: "Dì, dì nhìn em ấy..."
Vừa nhìn vào thì rất chân thật, ai không biết thì tưởng Úc Uyển Ương đang khi dễ nàng.
Tống Lan Anh cười lớn, nhận lấy hộp sushi: "Được rồi hai đứa nhỏ này, muốn ở lại ăn cơm chiều với mẹ không?"
Thư Hoài Đạt cong cong khóe môi nhìn Úc Uyển Ương, thấy cô lắc đầu nói: "Không được mẹ, con đem tới cho mẹ ăn thử, ở nhà còn nhiều lắm, nếu không trở về ăn thì ngày mai sẽ hư."
Tống Lan Anh gật đầu: "Vậy được rồi."
Chuẩn bị ra khỏi cửa, Úc Uyển Ương quay đầu nhìn thoáng qua Thư Hoài Đạt đang muốn khoát tay lên lưng cô, đột nhiên lên tiếng hỏi Tống Lan Anh: "Mẹ, nếu con thích một người, mà người này lại làm cho mẹ rất ngạc nhiên, thậm chí là thất vọng nữa, vậy mẹ sẽ làm sao?"
Trong mắt Úc Uyển Ương có chút lo sợ bất an, biết rõ vấn đề cô mới hỏi sẽ làm cho Tống Lan Anh nghi ngờ, nhưng ngay lúc này đây, cô với Thư Hoài Đạt đứng trước mặt của Tống Lan Anh, tự nhiên cô không muốn tiếp tục dấu diếm mẹ mình nữa.
Tống Lan Anh nhìn Thư Hoài Đạt nhíu nhíu mày, lại nhìn Úc Uyển Ương, kéo tay Úc Uyển Ương, mỉm cười hỏi: "Nếu mẹ không đồng ý, con có từ bỏ không?"
Úc Uyển Ương sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm tay Tống Lan Anh, cắn cắn môi, ngẩng đầu kiên định nói: "Sẽ không."
Tống Lan Anh nhìn gương mặt kiên định của Úc Uyển Ương, nhoẻn miệng cười: "Nếu con không từ bỏ, thì hỏi mẹ vấn đề này làm gì? Có một số chuyện không giống với trong tưởng tượng hạn hẹp của chúng ta, đối với một việc nào đó không nên dùng tư tưởng cổ hủ để nhìn nhận. Uyển Ương, trong tình yêu để đạt được kết quả viên mãn, ngoài việc hai người phải thật lòng yêu thương và tin tưởng lẫn nhau, thì dũng cảm đối mặt cũng quan trọng không kém. Nếu con cảm đảm thẳng thắng nói ra thì con đã thành công một nữa rồi."
Tống Lan Anh không có nói rõ với Úc Uyển Ương là vì Bà muốn con gái mình cần phải có trách nhiệm với tình yêu của chính mình, không dũng cảm nói ra thì làm sao có dũng cảm để bảo vệ nó.
Úc Uyển Ương nhìn sự cỗ vũ trong mắt Tống Lan Anh, trong lúc nhất thời có một sự xúc động chắn ở cổ họng. Úc Uyển Ương chỉ mới lên tiếng "Mẹ..." thì trên vai xuất hiện bàn tay của Thư Hoài Đạt giống như một gáo nước tạt vào làm cô lập tức tỉnh táo.
"Con biết rồi, mẹ, chúng con đi đây..." Úc Uyển Ương kéo kéo khóe miệng, giữ chặt tay Thư Hoài Đạt đi ra cửa.
Bước vội vàng tới gara, hình như tinh thần còn chưa hoàn toàn khôi phục. Trời a, cô vậy mà chút nữa là nói ra quan hệ của mình với Thư Hoài Đạt rồi!!!
Thư Hoài Đạt cũng phối hợp với Úc Uyển Ương đi nhanh hơn, một tay ôm chặt eo cô, thân thiết nói: "Uyển Ương, làm sao? Còn đang nghĩ lời nói của dì lúc nãy sao?"
Nếu đứng ở góc độ của Úc Uyển Ương, bây giờ có cảm xúc do dự là chuyện tất nhiên. Đúng như Tống Lan Anh đã nói, mỗi một cuộc tình điều cơ bản là dũng khí để đối mặt với tất cả, phải có sự bình thản, mới có thể bảo vệ tình yêu của bản thân.
"Hoài Đạt, đột nhiên em muốn nói với mẹ, quan hệ của chúng ta." Úc Uyển Ương quay đầu nhìn nàng, bắt lấy góc áo Thư Hoài Đạt rồi nắm chặt.
"Chị biết." Thư Hoài Đạt hiểu rõ cười cười, nâng tay xoa tóc Úc Uyển Ương: "Chị cũng muốn em nói với dì, sau này chính chị sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em."
Thư Hoài Đạt có một cảm giác mãnh liệt, chỉ sợ cả đời này cũng chỉ có một lần nhiệt liệt như vậy, tình cảm hiện tại của nàng đối với Úc Uyển Ương chỉ sợ không còn đơn giản là thích nữa rồi. Khả năng chỉ có một lần, nàng liền bỏ rất nhiều tâm tư, cho dù Tống Lan Anh đã biết, nàng cũng muốn Úc Uyển Ương tự mình nói với Tống Lan Anh, muốn nghe Úc Uyển Ương chính miệng thừa nhận tình cảm của hai người.
Hai tay Úc Uyển Ương nắm lấy tay Thư Hoài Đạt để ở trước ngực, cẩn thận mà mềm nhẹ lên tiếng: "Hoài Đạt, hôm nay quá gấp gáp. Chờ chúng ta chọn một ngày rồi về gặp mẹ, em muốn suy nghĩ thật kỹ nên nói như thế nào..."
Ánh mắt Thư Hoài Đạt nhanh chóng quét xung quanh một cái, sau đó nhếch khóe môi một chút, nâng tay đem khớp ngón tay đặt lên môi của mình: "Không cần gấp, chị sẽ chờ em!"
Vào lúc này đây, chờ đợi thì có gì phải ngại chứ? Để tình cảm của hai người đạt được kết quả tốt đẹp thì cần nhiều thời gian để vun đắp.
Trở về Quang Hoa uyển, hai người vui vẻ ăn sushi do Úc Uyển Ương làm.
Hoàng hôn buông xuống, Thư Hoài Đạt tới thư phòng xử lý tài liệu mới đem từ công ty về, lúc giải quyết xong trở về phòng liền thấy Úc Uyển Ương đã tắm rửa xong rồi sô pha xem tạp chí thời trang.
Thư Hoài Đạt cố ý bước đi thật nhẹ, lấy quần áo của mình vào phòng tắm, bộ dáng cẩn thận đã chứng tỏ tiểu tâm tư của bản thân rồi, trước khi đóng cửa còn cố ý quay đầu lại nhìn Úc Uyển Ương cười một cái.
Chờ Thư Hoài Đạt tắm rửa xong đi ra, thì Úc Uyển Ương không còn xem tạp chí nữa mà đang dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm lại. Cô đắp mềm ngang bụng, áo ngủ tơ lụa tôn rõ dáng người quyến rũ của cô, hai dây áo thì hơi rủ xuống vai, lộ ra phong cảnh mê người.
Đang chờ Thư Hoài Đạt thì cảm giác, giường mềm mại bị lún xuống, khí tức quen thuộc bay vào mũi, được thân thể mềm mại ôm chặt vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào da thịt cô.
Úc Uyển Ương cười khẽ, mở mắt, một tay ôm lấy gáy Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, chị lại đói bụng sao?"
"Đúng rồi, có thể ăn không?" Thư Hoài Đạt cũng không phủ nhận, lời nói thì mập mờ vô cùng, khẽ hôn lên đầu vai Úc Uyển Ương.
"Không thể." Úc Uyển Ương nheo mắt cười gian xảo, ở bên tai Thư Hoài Đạt thấp giọng nói: "Hôm nay em tới cái kia..."
"Sao?" Thư Hoài Đạt nghe vậy nên ngẩng đầu lên, mâu trung tràn đầy khinh ngạc: "Mới hôm nay mà em bị sao rồi?" Khi nãy Thư Hoài Đạt tắm không có chú ý tới thùng rác, mà tại sao Úc Uyển Ương lại bị trước nhiều ngày như vậy?
Úc Uyển Ương bị bộ dáng của Thư Hoài Đạt chọc cười, đưa tay búng nhẹ trán nàng, trêu tức nói: "Lừa chị thôi, em không có bị. Chỉ là thấy chị càng ngày càng háo sắc, muốn ăn là ăn liền."
Thư Hoài Đạt chọn mi, cười như không cười: "Đều tại em!" Nói xong cũng không làm gì nữa, chỉ thành thật ôm Úc Uyển Ương vào lòng, nghiền ngẫm nói: "Hơn nữa chuyện này sao có thể nói là háo sắc được chứ? Cái này là trao dồi cảm tình mới đúng. Cho dù có như vậy cũng có sao, theo trình tự yêu đương, trước thì có tình cảm rồi tới quan hệ da thịt thôi."
Vốn đang muốn nghe ngữ khí trêu đùa của nàng, vậy mà càng nói càng đứng đắn, Úc Uyển Ương lại nghe được hương vị ẩn tình trong đó, không khỏi quay đầu cười nàng: "Ân... Hoài Đạt nhà chúng ta sao lại là người háo sắc như thế này? Trước kia rõ ràng rất đứng đắn mà, nghiêm túc vô cùng, đều là tại em đã dạy hư chị."
Thư Hoài Đạt cũng không phản bác, lẳng lặng ôm Úc Uyển Ương vào lòng, sau một lúc lâu, nàng nói: "Uyển Ương, em thích là làm diễn viên từ lúc nào?"
Ngón tay Úc Uyển Ương nhẹ nhàng đem sợi tóc của nàng xoắn vào đầu ngón tay mình, ở đầu vai của nàng cọ cọ, ôn nhu nói: "Không thể nói rõ là thích, chỉ là ngay lúc đó có ý nghĩ muốn làm như vậy. Sau này cũng đã từng hối hận nhưng lại thấy không cam lòng, dù sao cũng vừa mới có thành tích, tại sao lại lùi bước như vậy? Chính vì vậy, nên tiếp tục tới bây giờ."
Úc Uyển Ương dừng lại một chút, ngẩng đầu hỏi: "Sao đột nhiên chị hỏi như vậy?"
Thư Hoài Đạt cúi đầu, đưa tay phát họa đuôi mắt Úc Uyển Ương, có một tiếng thở dài truyền vào tai Úc Uyển Ương: "Chị không muốn em tiếp tục ở trong giới giải trí nữa, cái vòng luẩn quẩn này quá loạn, có một chút nguy hiểm tới với em, chị cũng không muốn. Chị Chu cũng có ý muốn Nghệ Nhiễm rút lui từ từ, cho nên chị muốn hỏi ý của em một chút."
Trước kia vì Úc Uyển Ương không có bối cảnh, mới bị Chung Dật Minh chèn ép như vậy, lại bị Lăng Ỷ liên tục tổn thương, trong lòng Thư Hoài Đạt đều nhớ rõ trong lòng.
Không để trong lòng thì không cảm thấy gì, bây giờ thì thấy nóng ruột nóng gan, lại nhớ bộ dáng tự mình cố gắng đi ra mở cửa khi hai người lần đầu gặp mặt, lòng nàng như bị ai nhéo đau.
Úc Uyển Ương thì lại không bị vấn đề này làm cho buồn rầu, trái lại thì mỉm cười, hôn lên khóe miệng Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, chị đang thổ lộ với em sao? Lo lắng cho em, sợ em bị tổn thương sao?"
Cứ tưởng Thư Hoài Đạt sẽ thẹn thùng không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng cho dù hai tai nàng đã đỏ lên thì nàng vẫn gật đầu thừa nhận: "Đúng rồi, tương lai không biết có chuyện gì không hay xảy ra hay không? Mà chúng ta thì lại không có cách để cứu vãn, nhưng hiện tại chị lại không có khả năng mặc kệ những lo lắng trong lòng, chị sẽ không để cho em chịu ủy khuất gì nữa."
Âm thanh trong trẻo của Thư Hoài Đạt bay vào trong tai Úc Uyển Ương, như dòng nước ấm chảy khắp cơ thể cô, cô đưa tay ôm cổ Thư Hoài Đạt, nghiêm túc lên tiếng: "Hoài Đạt, thật ra em đã nghĩ vấn đề này từ trước rồi. Thân phận của chị quá mức đặc biệt, công việc của em thì lại dễ dàng thu hút chú ý của mọi người, khó tránh sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cho nên em đã sớm tính toán rồi, trong thời gian này chị nói với Chị Lộ giảm bớt lịch trình của em, từ từ cho em rút lui, em thấy như vậy là tốt nhất. Hơn nữa em đã có ý tưởng mới rồi, chị không để ý gần đây em đã đầu tư vào mấy công ty sao?"
Úc Uyển Ương ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vui sướng cùng hân hoan, hưởng thụ ánh mắt tán thưởng của Thư Hoài Đạt. Nàng nâng tay nhéo nhéo mũi của cô: "Đương nhiên có chú ý rồi, nhưng em thì hay rồi, khuỷu tay hướng ra ngoài, công ty của vợ mình mà không đầu tư, đi đầu tư công ty của người khác, thật sự quá thương tâm rồi..."
Úc Uyển Ương đẩy tay nàng ra, cười mắng: "Thư Hoài Đạt, chị đang nghĩ cái gì? Tiền của chị còn chưa đủ nhiều sao, còn cần em đầu tư vào?" Quả nhiên người càng có tiền thì càng keo kiệt, còn muốn mình đầu tư vào, với tài sản hiện tại nàng, cho dù không làm gì cũng có thể sống an nhàn cả đời.
Thư Hoài Đạt ho khan mấy cái, sờ sờ mũi của mình cười, không nói. Úc Uyển Ương thấy như vậy, ở má của nàng không nặng không nhẹ cắn một cái, ôn nhu nói: "Hoài Đạt, sau khi chúng ta ở bên nhau, em từng có một giấc mơ. Trong giấc mơ, em không phải là người của công chúng, không cần ngụy trang mình là một nghệ sĩ hoàn hảo, em mỗi ngày chỉ ở nhà chờ chị tan việc trở về, hoặc có lúc em sẽ đi đón chị về nhà. Sau đó chúng ta còn nuôi một con mèo da cam, mỗi lần chúng ta mở cửa vào nhà, thì nó sẽ nhào tới như hoan nghênh chúng ta về nhà..."
Sinh hoạt như vậy thật quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi Úc Uyển Ương không dám tưởng tượng sẽ thành hiện thực. Bởi vì không có tình yêu sâu sắc để cô phải từ bỏ tất cả, không có dục vọng, nhưng từ khi có Thư Hoài Đạt, thì cô bắt đầu muốn cùng nàng có được cuộc sống đơn giản như vậy.
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng cười, cúi đầu hôn lên mắt, mũi, môi của Úc Uyển Ương, rồi nhẹ giọng nói: "Được, chị sẽ nhớ kỹ. Em bây giờ bắt đầu vun đắp cho nhà của chúng ta đi."
Đáy mắt của Úc Uyển Ương tràn đầy ý cười, cô cầm tay Thư Hoài Đạt trượt vào áo ngủ của mình, di chuyền tới chỗ cao ngất, hơi lạnh của bàn tay làm cô run lên.
Hai má Thư Hoài Đạt đỏ ửng: "Uyển Ương, em làm gì vậy?"
"Chị không phải nói đói bụng sao? Như thế nào? Bây giờ không muốn ăn?" Úc Uyển Ương đẩy nhẹ nàng rồi trượt lên người nàng, hai trong mắt ôn nhu mười phần xen lẫn nét quyến rũ động lòng người.
"Em…" Thư Hoài Đạt còn chưa nói dứt lời, thì môi của Úc Uyển Ương đã áp tới, lời muốn nói bị nuốt ngược trở về.
Hô hấp nóng vô cùng, thân thể mềm mại ma sát lẫn nhau, nàng chỉ có thể nhận mệnh, không hề có lực phản kháng, dùng lực lật người lại, áp Úc Uyển Ương dưới thân, cướp quyền chủ động.
Chỉ là lúc Thư Hoài Đạt bị dục vọng khống chế, bên tai vang lên giọng nói mềm mại vô cùng hấp dẫn, nhưng lại mang theo ý cười: "Em biết chị thích như vậy!"
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tác giả không có gì muốn nói!!!