EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Có Trầm Mộ Ngôn và Cố Thấm Phong đi cùng, lần đầu tiên Tống Lan Anh đi chợ mà náo nhiệt như vậy. Trầm Mộ Ngôn nói chuyện không ngừng, Cố Thấm Phong thì thường thường phản bác lại một câu, làm cho Tống Lan Anh thấy rất bất đắc dĩ mà cười vẫy vẫy tay.
Lúc về tới cửa nhà, Trầm Mộ Ngôn lại nghĩ trong lòng không biết hai người trong nhà có đang làm vận động gì kịch liệt không! Cũng may còn tốt, mở cửa ra thì thấy Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương đang ngồi trên sô pha xem TV, cũng không có động tác gì làm cho người khác phải hiểu lầm.
“Mẹ.” Úc Uyển Ương đứng lên, Thư Hoài Đạt nghe cô gọi cũng đứng lên cùng.
Tống Lan Anh cười nói với hai người: “Hai con ngồi xuống đi, đứng lên làm gì, không cần câu nệ như vậy. Thấm Phong với Hoài Đạt cũng không phải lần đầu tới đây, còn Mộ Ngôn sau này con thường xuyên tới đây sẽ quen thuộc thôi…”
“Vậy con không khách khí với dì, dì yên tâm đi.” Trầm Mộ Ngôn cười tủm tỉm đi tới sô pha ngồi xuống, bộ dáng tuyệt không khách khí chút nào, còn thuận tay nắm luôn tay của Cố Thấm Phong kéo cô tới cùng ngồi với mình.
Trong lúc nhất thời Cố Thấm Phong không biết phải có biểu tình gì, chỉ đành liếc Trầm Mộ Ngôn một cái, rút tay của mình lại, nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai nàng.
Tống Lan Anh bất đắc dĩ cười cười, không hề cảm thấy chán ghét Trầm Mộ Ngôn, ngược lại tiếp xúc từ nãy giờ thì phá lệ thích cô nương xinh đẹp lại có chút tuỳ tiện này. Bà đem đồ ăn vào phòng bếp, Úc Uyển Ương và Cố Thấm Phong liền tự giác đi vào theo.
Đột nhiên trong nhà có nhiều người như vậy, không khí náo nhiệt hơn rất nhiều, tiếng TV ngoài phòng khách loáng thoáng truyền vào, trong phòng bếp đã được chuẩn bị hoàn tất liền bắt đầu nấu cơm chiều.
Lúc ăn cơm Trầm Mộ Ngôn vẫn nói không ngừng như vậy, ngay cả Cố Thấm Phong cũng không có âm thầm nhắc nhở nàng cái gì. Chỉ là ngẫu nhiên khi Trầm Mộ Ngôn ngừng lại, cô sẽ cười khẽ một cái, nhân lúc không ai chú ý lại vì người đang thao thao bất tuyệt gắp đồ ăn bỏ vào chén nàng.
Ăn cơm xong thì trời cũng đã tối. Thư Hoài Đạt liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn vào phòng bếp, thản nhiên nói một câu: “Chuyện của Uyển Ương, tranh thủ trong vài ngày phải giải quyết cho ổn thoả, nên động tới người nào thì cứ việc thẳng tay, không cần phải chần chừ.”
Tống Lan Anh từ phòng bếp đi ra thì nghe Thư Hoài Đạt đang bàn công việc với các nàng, Bà sửng sốt một chút, liền lên tiếng: “Các con trò chuyện đi, dì vào phòng.”
“Dì, không cần.” Thư Hoài Đạt đứng lên ngăn cản Tống Lan Anh muốn đi, nàng trầm trầm khí tức của mình, chậm rãi nói: “Ngồi ở đây đều không phải người ngoài, huống chi con biết dì cũng lo lắng tình huống hiện tại, sốt ruột chờ kết quả không bằng ở lại đây nghe các con nói, tâm tình sẽ đỡ hơn nhiều.”
Thư Hoài Đạt nhớ tới bộ dạng Tống Lan Anh yêu thương Úc Uyển Ương, nàng có thể đoán được giờ phút này nội tâm lo lắng của Bà. Chỉ là không muốn đánh vỡ không khí trò chuyện vui vẻ của các nàng nên cả buổi tối không lên tiếng hỏi.
Tất cả mọi người ngồi trên sô pha chờ Thư Hoài Đạt nói, nàng nhìn thoáng Úc Uyển Ương một chút, nhớ lại những gì Trầm Mộ Ngôn điều tra được nói với nàng, giọng nói thanh lãnh lại vang lên lần nữa: “Nguyên nhân của chuyện này là Lăng Ỷ, người này chắc mọi người đều biết.” Nàng ngừng lại, ánh mắt nhìn hết mọi người một vòng.
“Lại là cô ta, cả ngày trong lòng toàn là thứ gì đâu…” Lời nói của Cố Thấm Phong có chút âm lãnh, mày cũng nhíu chặt lại.
"Tiểu Ỷ?" Tống Lan Anh không dám tin nhìn Thư Hoài Đạt, lại nhìn Úc Uyển Ương, thấy hai người gật đầu khiến Bà không tin không được. Đối với Lăng Ỷ, Bà vẫn còn giữ nguyên cách gọi thân thiết lúc trước, nhưng đứa nhỏ mà Bà luôn đối đãi như con gái lại liên tiếp làm tổn thương con gái bảo bối của mình.
"Tình hình cụ thể không cần phải nói nữa, Mộ Ngôn, cậu điều tra quá trình Lăng Ỷ sắp xếp chuyện này như thế nào! Công tác chuẩn bị cần phải có thời gian, thực rõ ràng Lăng Ỷ muốn Uyển Ương không thể trở mình, nên càng làm cho dự luận dậy sóng, việc này đối với nghệ sĩ mà nói là một đòn trí mạng."
Thư Hoài Đạt vừa dứt lời, Trầm Mộ Ngôn gật đầu đồng ý, Cố Thấm Phong hỏi: "Tôi có thể giúp được cái gì?"
Cố Thấm Phong không phải là người trong giới giải trí vốn nghĩ không giúp được gì, nhưng Thư Hoài Đạt nghĩ nghĩ, lại lên tiếng: "Sau khi tôi công bố chuyện của Lăng Ỷ sẽ sắp xếp cho Uyển Ương tham gia một cuộc họp báo, tối hôm đó em ấy rời khỏi trường quay đã tới chỗ của cô, Thấm Phong, nếu có phóng viên hỏi, cô cũng nói như vậy. Cô hãy nói là do Lăng Ỷ muốn hại Uyển Ương. Lăng Ỷ với Uyển Ương đã có ân oán trước đó rồi, chỉ cần chúng ta công bố những gì điều tra được, thì nước bẩn tự nhiên sẽ chuyển sang người của Lăng Ỷ."
Đây chính là ý mà trước đó Thư Hoài Đạt đã nói đem quần áo dính nước bẩn bỏ đi, nếu cứ khăng khăng phủ định nhất định sẽ không được, không bằng dùng cách khác rửa sạch nó. Thư Hoài Đạt nói xong thì nhìn Tống Lan Anh, gương mặt trần tĩnh, nàng cảm thấy trầm xuống.
"Được, tôi hiểu rồi." Cố Thấm Phong gật đầu.
Trầm Mộ Ngôn ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, ánh mắt thường thường nhìn Tống Lan Anh, bỗng nhiên khóe miệng cong lên. Các nàng đều đánh giá thấp Tống Lan Anh, Bà cũng như vô ý nhìn về phía Thư Hoài Đạt, trong mắt không có bất kì bất mãn gì, nói vậy lần này cũng chỉ là có nguy chứ không có hiểm rồi.
"Hoài Đạt, vừa rồi có nhiều phóng viên chặn cậu ở sân bay như vậy, thì công ty với Thư gia không chừng cũng có không ít phóng viên chờ đợi đâu, với quan hệ cậu và mình, chắc nhà mình cũng không ngoại lệ đâu." Trầm Mộ Ngôn nhíu mày, giọng nói có chút hoảng hốt: "Còn có, ba mẹ cậu sao lâu như vậy không gọi cho cậu hỏi thăm tình hình, hay gây phiền toái gì sao?"
Thư Hoài Đạt vừa nghe liền hiểu dụng ý của Trầm Mộ Ngôn, cầm lên ly nước trên bàn uống một ngụm. Nước chảy xuống làm cổ họng làm nàng dễ chịu, sắc mặt so với vừa đỡ hơn một chút, nàng lên tiếng: "Ba mẹ cũng sẽ không đánh mình, nếu việc này mà mình cũng không giải quyết được, thì chắc ba mình có thể xem xét tới việc tìm người khác thay thế vị trí hiện tại rồi."
Qua lâu như vậy rồi, thân phận của nàng đã bị Tống Lan Anh phát hiện từ lâu rồi, tổng tài của tập đoàn lớn ly hôn sao lại không gây ồn ào được chứ. Lần trước Tống Lan Anh trò chuyện với nàng, thì trong lòng đã biết rõ ràng rồi.
Nói thêm mấy câu, Trầm Mộ Ngôn cảm kích sự thấu hiểu của Tống Lan Anh, phỏng chừng ngoài chuyện hai người yêu nhau thì không chuyện gì bà không biết.
Úc Uyển Ương nhìn chăm chú vào người trước mắt, cách nói năng ôn nhu lại không mất đi sự uy nghiêm, đây là sự trầm ổn mà nhiều năm nàng lăn lộn trong thương trường có được. Nhìn khóe môi Thư Hoài Đạt mơ hồ hơi cong lên, Úc Uyển Ương chỉ cảm thấy an tâm vô cùng. Nàng luôn luôn làm cho người khác thấy an toàn, chỉ cần nhìn nàng, nghe nàng nói chuyện, thì không còn thấy sợ hãi nữa.
Thư Hoài Đạt với mẹ con Tống Lan Anh trong nhất thời đều có suy nghĩ riêng, khí tức quỷ dị lưu động xung quanh, Trầm Mộ Ngôn nhìn ra được cả Cố Thấm Phong cũng phát hiện. Không bao lâu, hai người lấy cớ rồi cùng ra về.
Sau khi ra khỏi nhà, Cố Thấm Phong dừng bước, quay đầu nói: "Dì biết Chung Dật Minh là chồng trước của Thư Hoài Đạt, lại biết tối đó người đi tìm Uyển Ương chính là hắn, không biết tối nay các nàng có xảy ra chuyện gì hay không?"
Thư Hoài Đạt thu xếp mọi chuyện ổn thỏa làm cho mẹ con hai người không lo lắng nữa, nhưng là bạn bè, chồng trước Thư Hoài Đạt lại có hành vi muốn quấy rối Úc Uyển Ương, sợ sẽ làm cho Tống Lan Anh không tiếp thu được.
"Tiểu Phong tử, chị suy nghĩ nhiều rồi." Trầm Mộ Ngôn tiến tới vài bước, lại thân mật ôm chặt đầu vai Cố Thấm Phong, giọng nói rõ ràng: "Vừa rồi em luôn luôn chú ý tới dì, chị đối với dì hiểu biết được bao nhiêu? Đừng nghĩ các trưởng bối đều sẽ nghiêm khắc, ít nhất em cảm thấy tối nay các nàng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Tống Lan Anh tuy là ẩn nhẫn không phát tác ra ngoài, nhưng bình tĩnh yên bình trên mặt chính là chứng cớ. Nếu Bà không lên tiếng hỏi xanh đỏ đen trắng gì, chứng tỏ Bà đã sớm hiểu đại khái rồi, nếu Bà không tiếp thu được, thì khi Thư Hoài Đạt vừa vào cửa Bà đã tỏ ra lạnh nhạt, nhưng Bà cũng không có làm như vậy. Khi nghe Thư Hoài Đạt nói chuyện thì thần thái rất được tự nhiên, nhìn Thư Hoài Đạt cũng không có sự phản cảm gì.
Cố Thấm Phong nhìn thoáng qua tay đang đặt trên đầu vai mình, sau khi gặp lại Trầm Mộ Ngôn, không biết bao nhiêu lần cùng nàng thân thiết như vậy, bây giờ cô cũng đã lười phản ứng.
Cẩn thận suy nghĩ những lời Trầm Mộ Ngôn nói, quả thật cũng thấy chính là như vậy. Tống Lan Anh cũng không có bất mãn gì đối với Thư Hoài Đạt, điều này chứng tỏ đêm nay Thư Hoài Đạt sẽ thuận lợi không ít.
Bước chân của Cố Thấm Phong thong dong mà trầm tư, Trầm Mộ Ngôn cười cười, nói: "Đại khái là hảo cảm đối với một người từ từ tích lũy tới một trình độ nhất định, cho dù người này có làm chuyện gì không thể tán đồng, nhưng cũng sẽ đồng ý cho người này cơ hội giải bày. Tiểu Phong tử, chị nói có đúng không?"
Cho dù đối với quan điểm về phương diện tình cảm của Trầm Mộ Ngôn có chút không đồng ý, nhưng cô phải công nhận sự kiên trì và bao che khuyết điểm dành cho người nàng để ý cũng làm cho cô kinh ngạc.
Cố Thấm Phong còn chưa biết phải nói cái gì mới tốt, thì tay Trầm Mộ Ngôn đã trượt tới eo của cô, nhẹ nhàng vòng qua, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cũng giống như sự phản cảm đối với một người tích lũy ngày càng nhiều, cho dù sau đó người này có hối cải, không tái phạm lỗi lầm cũ nữa, cũng sẽ không được đối đãi giống như người bình thường. Thư Hoài Đạt là điển hình của cái đầu tiền còn em là điển hình của cái thứ hai, đúng không?"
Hai người đã đi tới gần thang máy, thân thể của Cố Thấm Phong bởi vì ngữ khí mập mờ của Trầm Mộ Ngôn mà cứng lại.
Cô dừng bước quay đầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt luân gần trong gang tấc.
Cố Thấm Phong căn bản trong có khả năng phản bác Trầm Mộ Ngôn, cô thừa nhận mình đối với Trầm Mộ Ngôn là tâm kết có chút bảo lưu ấn tượng ban đầu.
Cho dù vô số lần tự nói với bản thân, cũng vô số lần suy nghĩ về cảm tình của Trầm Mộ Ngôn, cô biết đó là sự thật, nhưng cô lại sợ, không biết cảm tình này kéo dài được bao lâu?
Cảm tình của Trầm Mộ Ngôn của giống hạt cát trong tay, cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng nếu nắm càng chặt thì nó sẽ theo khe hở mà rơi mất. Chờ lúc cô không còn cảm nhận thì được nó đã không còn trong lòng bàn tay, và có lẽ nó đã ở trong tay của một người khác rồi.
"Trầm Mộ Ngôn hiện tại có nhiều chuyện cần phải giải quyết, chị không muốn nói tới vấn đề này, được không?" Cố Thấm Phong rũ mi mắt xuống, thấp giọng nói nhưng vẫn không có hành động kéo tay Trầm Mộ Ngôn ra.
Sắc mặt của Trầm Mộ Ngôn vẫn thản nhiên như vậy, nàng nhìn Cố Thấm Phong thật sâu, cố kéo khóe miệng lên, nhưng nhìn rất là thương cảm.
"Được, chị muốn nói lúc nào nói thì lúc đó chúng ta cùng nhau nói, nhưng hiện tại ở đây hãy cho em chút yên tâm." Trầm Mộ Ngôn nắm tay Cố Thấm Phong đặt sau gáy mình, trước khi cô mở miệng thì hôn lên khóe môi cô: "Tiểu Phong tử, chị rõ ràng cũng có cảm tình với em, đến lúc nào thì chị mới có thể thừa nhận dù chỉ là một lần? Thản nhiên, thong dong nói với em là chị thích em!"
Không trốn không tránh mà thừa nhận một lần, Trầm Mộ Ngôn biết rõ Cố Thấm Phong đối với nàng động tâm, nàng chỉ hy vọng và cũng muốn nghe Cố Thấm Phong thừa nhận lòng mình một lần.
Câu nói đơn giản như vậy, nàng đã được nghe rất nhiều người nói, nhưng điều không có sự chờ mong như vậy, chỉ cần nghĩ Cố Thấm Phong sẽ nói với nàng như vậy, trong lòng nàng liền rung động không thôi.
Cố Thấm Phong vẫn không có lên tiếng trả lời vấn đề của Trầm Mộ Ngôn, chỉ hai tay vòng qua cổ nàng, chủ động tới gần áp lên môi nàng, dùng lưỡi mềm mại tiến vào miệng nàng, đem bộ dáng như tình vạn phần thể hiện ra ngoài.
Trầm Mộ Ngôn không biết trong đáy lòng của Cố Thấm Phong muốn thừa nhận bao nhiều lần rồi. Từ khi cô bắt đầu để ý hành vi của Trầm Mộ Ngôn, khi cô bắt đầu quan tâm chuyện Trầm Mộ Ngôn có qua lại với người khác hay không? Cũng từ khi Trầm Mộ Ngôn nói với cô "Lễ tình nhân vui vẻ!, cô đã muốn thừa nhận rồi, nhưng cô cảm thấy không an toàn.
Cố Thấm Phong sợ khi cô chấp nhận Trầm Mộ Ngôn chính là lúc cô bắt đầu nhảy vào một hố lửa khác, cô sợ mình dùng thâm tình đối đãi chỉ đổi lại sự lạnh lùng của nàng ở tương lai.
Cố Thấm Phong biết đối với tình cảm, cô có chút sợ hãi, sợ hãi đến nỗi cô thà rằng tiến triển chậm một chút. Chậm một chút, dùng nhiều thời gian để cảm nhận tình yêu của Trầm Mộ Ngôn có đáng để cô có thể đánh đổi tất cả hay không?
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Thật tội cho Trầm đại tiểu thư, Thư tổng cách vách đã muốn xuất quỹ thành công, vậy mà nàng ngay cả vợ cũng chưa theo đuổi được.