EDITOR: THƯ HUỲNH.
------------------
Úc Uyển Ương chỉ có thể ở cùng với Thư Hoài Đạt ba ngày, trễ nhất buổi chiều hai mươi chín phải lên máy bay trở về.
Chỉ còn lại mấy tiếng, Úc Uyển Ương lựa chọn ở lại khách sạn cùng với Thư Hoài Đạt không đi ra ngoài.
Nhân lúc Thư Hoài Đạt gọi điện thoại bàn công việc, Úc Uyển Ương thay nàng sắp xếp lại các tài liệu, đặt giữa bàn làm việc. Trong lúc vô tình nhìn thấy chữ viết của Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương thầm khen trong lòng, lại nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, nàng đã cho cô số điện thoại của mình, lại không khỏi mím môi cười.
"Uyển Ương, em cười cái gì đó?" Không biết bao lâu, Thư Hoài Đạt cúp điên thoại đi tới, nhìn thấy Úc Uyển Ương đang mỉm cười.
"Giúp chị sắp xếp lại các tài liệu, em nhớ tới chị lần đầu tiên tới nhà em, ghi lại số điện thoại cho em, chữ của chị rất đẹp, quả nhiên chữ cũng giống như người." Úc Uyển Ương kéo tóc của mình một chút, cúi đầu nhìn chữ viết của Thư Hoài Đạt lần nữa. Chữ viết tinh tế mà thanh tuấn, chữ viết ngay ngắn dứt khoác, đủ nhìn ra chủ nhân của nó rất nội liễm.
"Muốn khen chị thì khen đi, mượn cớ khen chữ làm gì? Khen chính diện luôn không được sao?" Thư Hoài Đạt chọn mi một cái, nhẹ nhàng lên tiếng.
Úc Uyển Ương thiếu chút nữa muốn bóp trán, có phải chính mình đã đem những kỹ năng che dấu từ lâu của Thư Hoài Đạt đốt sáng lên? Bây giờ nói một ít vấn đề rất vô lý với một bộ dáng rất đứng đắn, đóng cửa lại chỉ còn hai người có chút không thích hợp.
"Em đi thu xếp quần áo đây..." Úc Uyển Ương ho khan mấy cái muốn đi tới tủ quần áo, vừa bước được mấy bước lại bị Thư Hoài Đạt ôm chặt, cả người đều bị ôm trọn vào lòng, hô hấp ấm áp đồng thời phả lên cổ cô.
Úc Uyển Ương nở nụ cười một cái, mềm nhẹ đặt lên tay Thư Hoài Đạt, xoay người nhìn vào đôi mắt đào hoa ôn nhuận, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hoài Đạt, sao vậy?"
Thư Hoài Đạt yên lặng đem tay hai mình ôm chặt eo cô, làm cho Úc Uyển Ương dựa sát vào mình. Khóe miệng nàng giơ lên, chậm rãi nói: "Uyển Ương, chị sẽ trở về sớm, nhiều nhất là ba bốn ngày nữa."
Úc Uyển Ương nheo mắt hai mắt lại, thoạt nhìn có một chút giảo hoạt ở đáy mắt. Nhớ tới những gì Thư Hoài Đạt nói khi nãy, dùng đầu ngón tay vuốt ve nút áo của Thư Hoài Đạt, như là muốn cởi ra những do dự còn lại.
"Nói trắng ra là chị luyến tiếc em, tại sao lại không biểu đạt giống như khi em luyến tiếc chị? Tại sao lại không thành thật một chút?" Đầu ngón tay của cô đã muốn trượt tới gần bên cạnh chỗ mềm mại, ngữ khí ai oán, nghe vậy có một sự mềm mại trong lòng không nói nên lời.
Sự bình tĩnh của Thư Hoài Đạt luôn cao hơn Úc Uyển Ương một chút, mặc dù tâm tư bị chọc thủng nhưng vẫn duy trì thái độ bình tĩnh: "Chẳng lẽ chị nói cái gì không đúng sao? Em thực sự chịu xa chị lâu như vậy?"
Chẳng những không trả lời vấn đề, ngược lại còn đem vấn đề trả lại cho Úc Uyển Ương, đuôi lông mày cô giương lên, sẳng giọng nói: "Trước không đề cập tới vấn đề có đúng hay không, chị phải trả lời trước, đây chính là do chị nói trước mà." Những lời buồn nôn cô đều đã nói qua, vậy mà hiện tại còn muốn suy xét thừa nhận hay không thừa nhận?
Thư Hoài Đạt nắm lại tay đang giở trò xấu của Úc Uyển Ương, buông mị nhẹ giọng nói: "Được rồi, chị thừa nhận, chị luyến tiếc em..."
Úc Uyển Ương nhịn xuống để không bật cười, cảm thấy mềm nhũn, hai tay vòng qua cổ Thư Hoài Đạt, âm thanh triệt để mềm mại như dòng suối lưu động: "Hoài Đạt, chị không thừa nhận em cũng biết, chúng ta đã thân mật như vậy, chị còn có cái gì mà không chịu nói thẳng với em! Chị hẳn là biết, em rất thích chị nói với em như vậy."
Xem ra muốn khai thông Thư Hoài Đạt thì cần phải thêm một thời gian nữa, đặc biệt là tình thoại. Bộ dáng tối hôm qua khi Thư Hoài Đạt nói những lời thâm tình chân thành đó, Úc Uyển Ương biết chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên, đem nó khắc sâu trong lòng, sau này sẽ một lần rồi lại một lần nhớ lại.
Thư Hoài Đạt ôm eo Úc Uyển Ương, trán cọ cọ trán của cô, nhẹ giọng ôn nhu: "Được, chị biết, chị sẽ nhớ kỹ." Dừng một chút lên tiếng: "Đi thu xếp quần áo đi, nghỉ ngơi một chút phải đi rồi."
Tuy là không muốn xa nàng, nhưng Úc Uyển Ương biết mình không thể làm chậm công việc của Thư Hoài Đạt, để nàng sớm làm xong rồi trở về, còn cả công việc của mình nữa. Chỉ là nghĩ lại không được ở thấy Thư Hoài Đạt, trong lòng cô lại như có gì đó đè rất nặng, liếc mắt nhìn trên giường một cái, bỗng nhiên có một ý nghĩ xuất hiện.
"Hoài Đạt, cho em mang một bộ quần áo của chị về được không?" Úc Uyển Ương lên tiếng hỏi.
"Hả? Em muốn làm gì sao?"
"Bởi vì..." Úc Uyển Ương kéo dài âm cuối, có vẻ nhẹ nhàng chậm chạp, cô lại cọ cọ lên trán Thư Hoài Đạt, hai trong mắt quyến rũ liêu nhân: "Về sau khó tránh chuyện chị lại đi công tác, lúc chị không có ở nhà, em sẽ mặc nó. Quần áo có hương vị của chị, như vậy sẽ có cảm giác chị đang ôm em vào lòng..."
Thư Hoài Đạt hơi hơi hoảng hốt, lời rót vào tai lại làm lòng nàng ấm áp không thôi.
Tới buổi chiều, Úc Uyển Ương thay đồ xong thì Thư Hoài Đạt tiễn cô ra cửa, nhưng chỉ đưa cô tới cửa thang máy. Ban ngày ban mặt hai người cùng nhau xuất hiện ở chốn đông người là vô cùng nguy hiểm, bởi vậy Úc Uyển Ương không muốn Thư Hoài Đạt đưa cô quá xa.
Dọc theo đường đi đều rất bình tĩnh, chỉ trừ bỏ lúc đăng ký liếc mắt một cái. Úc Uyển Ương muốn lấy điện thoại ra tắt theo đúng qui định, nhìn thấy trên màn hình báo có mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn. Vốn tưởng rằng chỉ là có người gây rối, nhưng nghĩ lại xem một chút cũng không sao.
Sắc mặt Úc Uyển Ương cũng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ hơi hơi chau mày một chút. Nhưng cô cũng không có trả lời lại, bỏ lại di động vào túi rồi tiếp tục đăng ký.
Sau khi Úc Uyển Ương rời khỏi, Thư Hoài Đạt chủ động hẹn với đối phương bàn các kế hoạch tiếp theo, yêu cầu mau chóng bàn thỏa đáng tất cả công việc, muốn trong thời gian sớm nhất hoàn thành xong.
Buổi tối vô cùng rảnh rỗi, Thư Hoài Đạt mở TV trong phòng muốn tùy ý tìm cái gì đó để xem, trong lúc vô tình chỉnh tới một tiết mục. Đó là một tiết mục tương đối nổi tiếng, khách mời đều là người trong giới giải trí, ngẫu nhiên sẽ là những người rất có sức ảnh hưởng.
Vừa vặn, khách mời của kỳ này chính là Úc Uyển Ương. Căn cứ theo thời gian làm việc của đài truyền hình, đây là tiết mục mà Úc Uyển Ương đã quay trước khi bay qua thăm nàng.
Thư Hoài Đạt hứng thú mỉm cười bỏ điều khiển từ xa xuống, âm thầm đánh giá Úc Uyển Ương trong TV. Cử chỉ thong dong tự nhiên, tươi cười ưu nhã khéo léo, không hề giống như khi ở trước mặt nàng kiều mỵ động lòng người, thoạt nhìn thành thục ổn trọng, mị lực mười phần.
Người chủ trì là một người trẻ tuổi nữ tính mỹ lệ, bởi vì tình chất của tiết mục là thăm hỏi, các nàng mặc trang phục là trang phục chức nghiệp. Mặc dù chỉ là thông qua màn ảnh, Thư Hoài Đạt vẫn cảm nhận được trong mắt người chủ trì là sự thưởng thức chân thật đối với Úc Uyển Ương.
"Từ khi Úc Uyển Ương tiểu thư ra mắt tới nay đã đóng không ít bộ phim, không biết cô thích bộ nào nhất?" Người chủ trì mỉm cười lên tiếng hỏi.
Từ phim truyền hình tới kịch truyền hình thật ra Úc Uyển Ương đóng cũng không tính là nhiều, bởi vì hành động xuất chúng, những bộ trước tuy cô chỉ đóng vai phụ nhưng lại được Hoa Duệ nhìn trúng, cùng nhau đạt được thoải thuận nên đã ký hợp đồng với Hoa Duệ. Bộ phim đầu tiên được chia sẽ rộng rãi, nên tham gia nhiều tiết mục hơn, thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng.
Chỉ thấy Úc Uyển Ương suy nghĩ một chút, hơi hơi nhíu mày, cẩn thận tự hỏi rồi trả lời: "Thật ra mỗi một bộ phim, tôi đều rất thích, mỗi một kịch bản đều rất hấp dẫn tôi. Cho nên nếu hỏi tôi thích nhất bộ nào, tôi nghĩ rất khó để lựa chọn."
Vừa tán thưởng kịch bản, lại tỏ vẻ bản thân rất yêu thích, cũng không thiên vị bộ nào hết. Mặc dù trong lòng cô không phải nghĩ như vậy, nhưng câu trả lời như vậy là tốt nhất. Thư Hoài Đạt mím môi cười khẽ, tiếp tục xem tiếp.
Người chủ trì cũng chỉ cười cười, trêu ghẹo nói: "Uyển Ương đã thích như vậy, xem ra tôi cũng phải tìm thời gian rãnh rỗi xem lại một lần nữa mới."
Người chủ trì dừng lại một chút, nhớ tới đề tài kế tiếp, sau đó lên tiếng hỏi trọng tâm của vấn đề: "Mọi người đều biết Uyển Ương đang quay một bộ phim đồng tính > của công ty giải trí Hoa Duệ, đạo diễn là Chu Nghê. Bộ phim này trước mắt đang là chủ đề trên mạng internet, không biết Uyển Ương thấy như thế nào?"
Vấn đề này đang được rất quan tâm, mặc dù biết câu hỏi và câu trả lời đều được chuẩn bị trước, nhưng mi tâm Thư Hoài Đạt vẫn run lên một cái.
Úc Uyển Ương không nhanh không chậm, nâng tay đem tóc của mình vén ra sau tại, tiếp theo mím môi cười khẽ: "Nội dung phim là nói về một chuyện tình yêu thời xưa, mà mỗi một chuyện xưa đều có có một ý nghĩ hàm xúc sâu sắc. Về phần nhận xét mà nói, mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng, chúng ra chỉ cần xem là được rồi, không phải sao?"
Lấy thân phận của Úc Uyển Ương, duy trì hoặc là phê phán đều dễ dàng tạo ra những lời đồn không cần thiết. Không nên tạo ra vấn đề chính là yêu cầu của công ty.
Ngay sau đó, dưới sân khấu vỗ tay liên tục, người chủ trì mỉm cười gật đầu tiếp tục nói: "Chuyện xưa muốn truyền đạt tới chúng ta quan niệm như thế nào, hẳn sẽ khắc sâu vào tư tưởng của chúng ta, đây mới là yếu tố quan trọng giúp bộ phim thành công. Tôi mượn cơ hội này chúc cho > đại công thành, đạt được kỷ luật về doanh thu."
"Cám ơn." Úc Uyển Ương mỉm cười.
Sau khi lại tiếp tục trò chuyện về quá trình quay phim, Úc Uyển Ương cũng đem những chuyện đã được đồng ý kể ra chi tiết. Úc Uyển Ương cũng được yêu cầu tái hiện lại một vài đoạn trong >.
"Nói chuyện nhiều như vậy, không biết Uyển Ương thích nhất bạn diễn nào đã từng hợp chung?"
Vấn đề mà người chủ trì mới hỏi không có thuộc phạm vi đã được chuẩn bị trước. Cô nghĩ nghĩ, khóe môi giơ lên, tươi cười như ánh nắng ban mai: "Tôi nghĩ chắc là Nghệ Nhiễm diễn vai Trác Tinh Tuyền. Dũng cảm, nhiệt tình, hiểu được mấu chốt cần phải diễn đạt, vì thế mà quá trình rất thuận lợi..."
Thư Hoài Đạt còn chưa kịp cười lớn, tiếng chuông cửa vang lên. Nàng từ sô pha đứng lên đi ra mở cửa, Trầm Mộ Ngôn khoanh hai tay ở cửa cười như không cười.
"Mộ Ngôn, đã trễ như vậy sao lại không ngủ, tìm mình có gì không?" Thư Hoài Đạt đóng cửa lại hỏi.
"Tiểu Úc muội muội đi rồi, mình đây không phải sợ cậu cô đơn gối chiếc sao? Tới tìm cậu tán gẫu trước khi ngủ thôi." Trầm Mộ Ngôn lập tức đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn lên TV, tươi cười rất có thâm ý: "Sách... Thư Hoài Đạt, cậu có cần buồn nôn như vậy không? Người vừa đi liền tìm tiết mục của người ta để coi."
Những tiết mục được dàn xếp sẵn như vậy trước đây Thư Hoài Đạt chưa bao giờ xem, một chút tính giải trí cũng không có, chỉ hỏi những vấn đề nhàm chán.
"Mình chỉ là vô ý chỉnh được tiết mục này thôi." Sắc mặt Thư Hoài Đạt từ nãy giờ vẫn rất bình tĩnh, rót lý nước lọc cho Trầm Mộ Ngôn: "Đúng rồi, ngày ba mươi mốt sẽ dùng nhau bàn bạc những vấn đề còn lại."
Vừa rồi đối phương đã thông báo thời gian chính xác cho Thư Hoài Đạt, Trầm Mộ Ngôn uống một ngụm nước, nhẹ nhàng cắn môi một cái: "Thông báo lúc nào? Mình tại sao lại không biết?"
Thư Hoài Đạt ngồi xuống thản nhiên liếc Trầm Mộ Ngôn một cái, ngữ điệu vững vàng nói: "Họ vừa gọi cho mình thôi."
"..." Đầu tiên Trầm Mộ Ngôn hơi sửng sốt một chút, để ly nước trên tay xuống bàn, cười không có một chút hình tượng nào hết: "Ha ha ha... Thư Hoài Đạt, cậu thật sự là... Ha ha ha cười chết mình rồi..."
Để có thể sớm trở về, lại hối thúc bên đối tác như vậy? Người này còn là Thư Hoài Đạt sao? Đã bị cái gì bám theo người rồi?
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Đại khái là chuẩn bị xuất quỹ...