Túng Ngã Triêu Mộ

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------

Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở của bức màn chiếu vào bên trong, người trên giường lười biếng trở mình một cái, cánh tay không ôm được người bên cạnh, cô hơi hơi mở mắt ra, liền nghe được một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng rất mà nghiêm cẩn.

"Án tử kia luôn treo trên đầu Chung gia. Không cần cho hắn câu trả lời nhanh như vậy."

"Mấy ngày nay có chuyện gì quan trọng thì hãy gọi cho tôi, nếu không gấp thì chờ tôi về công ty xử lý."

Giọng điệu của Thư Hoài Đạt nhàn nhạt, không nặng không nhẹ. Tóc dài xõa xuống, tối hôm qua nàng ngủ vì để cho thoải mái nên đã thay áo ngủ, dáng người tiêu chuẩn được áo ngủ tơ lụa bao lấy, khí tức lãnh đạm quanh quẩn càng làm nàng không chỗ nào có thể soi mói được.

Úc Uyển Ương thầm nghĩ, cô không thể nào có thể hình dung được vẻ đẹp của Thư Hoài Đạt. Giống như mỗi một từ ngữ tốt đẹp có thể dùng để tán thưởng nhưng lại không thể nào triệt để nói lên vẻ đẹp của nàng.

Cúp điện thoại, Thư Hoài Đạt quay đầu, thì nhìn thấy Úc Uyển Ương chống người nhìn nàng, trở lại giường, dựa vào đầu giường, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Chị đánh thức em sao, Uyển Ương?"

"Không có, tự em tỉnh thôi. Tỉnh lại mới nghe được chị nói chuyện điện thoại." Úc Uyển Ương cười cười, đưa tay ôm eo Thư Hoài Đạt: "Nằm xuống ngủ với em thêm chút nữa, vất vả lắm mới được nghỉ, dậy sớm như vậy làm cái gì?"

Buổi tối mỗi ngày hai người cũng là cùng nhau ngủ, những mỗi buổi sáng đều là Thư Hoài Đạt thức dậy trước, cô thực hoài nghi chất lượng giấc ngủ của Thư Hoài Đạt quá tốt rồi. Ngủ sớm dậy sớm không nói, hầu như là không nằm mơ, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng rất tốt.

"Ân..." Thư Hoài Đạt không nghĩ nhiều liền nằm xuống, vừa nằm xuống là Úc Uyển Ương cả người quấn lấy, Thư Hoài Đạt theo bản năng ôm sát thân thể mềm mại, ăn ý phối hợp động tác để cho mặt của cô vùi vào cổ mình.

"Hoài Đạt, bên phía Chung gia có gì phiền phức sao? Vừa rồi nghe chị có nhắc tới khi nói điện thoại." Úc Uyển Ương nhớ lại nên lên tiếng hỏi. Cô biết Thư Hoài Đạt có thể giải quyết, nhưng cô muốn làm người lắng nghe Thư Hoài Đạt nói, muốn Thư Hoài Đạt từ từ có thói quen này, sau này có chuyện gì xảy ra đều sẽ nói với cô, không đem mọi chuyện giấu trong lòng nữa.

"Cũng không thể nói rõ là phiền phức." Thư Hoài Đạt tuy rằng vừa thức dậy không lâu, nhưng trong mắt rất thanh tỉnh: "Chỉ là chị muốn chậm rãi tách biệt các vụ làm ăn với Chung gia, Chung Dật Minh dù sao cũng là người thừa kế của Chung gia, tiếp quản công ty, nếu Thịnh Quang với Chung gia vẫn như cũ duy trì các kế hoạch hợp tác, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội này tiếp cận chị."

Nghe tới câu cuối cùng thật đúng có làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ, Úc Uyển Ương cảm thấy Thư Hoài Đạt nói không có gì là không đúng. Thư Hoài Đạt là nhà tư bản, cũng có băn khoăn này, Chung Dật Minh sẽ không thể chờ lâu hơn.

"Chuyện ly hôn này, trước đó chị đã chừa lại mặt mũi cho Chung gia rồi, bọn họ chắc sẽ biết ý tứ của chị, sẽ không tự mình xé rách tầng thể diện này." Úc Uyển Ương nói tiếp, ngẩng đầu nhìn Thư Hoài Đạt đang cười.

"Thông minh." Thư Hoài Đạt nhéo nhéo mũi Úc Uyển Ương, lại thở dài: "Hôn nhân là sự ràng buộc khi hai nhà hợp tác, hiện tại kết thúc, vô luôn như thế nào đều không có khả năng hoàn toàn không có hiềm khích, hợp tác bắt đầu giảm bớt là hợp lý."

Phương diện tình cảm chỉ là một trong những lý do mà thôi, một lý do khác là đôi khi Thư Hoài Đạt cảm giác Chung gia cũng không phải là chỗ thích hợp để hợp tác, nhưng lại vì quan hệ vợ chồng với Chung Dật Minh, nên nàng luôn ưu tiên suy xét cho Chung gia trước.

"Vất vả cho chị rồi." Úc Uyển Ương vuốt vuốt mặt Thư Hoài Đạt, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.

"Quyết định này là chuyện cần thiết phải làm thôi. Trái lại là em, đoạn thời gian trước ủy khuất cho em rồi." Thư Hoài Đạt đem đầu Úc Uyển Ương đè thấp xuống, hai người ôm chặt nhau, nàng thở ra khí tức ấm áp, làm ấm luôn cả lòng cô: "Từ nay về sau sẽ không..."

"Nói là cùng nhau ngủ, như thế nào còn nói lời ngon tiếng ngọt như vậy?" Úc Uyển Ương nhẹ nhàng cắn má nàng, lại thương tiếc mà hôn lên: "Ôm em, cùng nhau ngủ một chút."

Theo ý của Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt nghiêng thân mình qua, ôm chặt cô, Úc Uyển Ương cũng tự nhiên vòng tay qua eo nàng. Hai người ngủ thẳng đến giữa trưa, ánh nắng chói chang, Thư Hoài Đạt không thể không nhắc nhở Úc Uyển Ương nên ra khỏi cửa.

Lúc Thư Hoài Đạt mười tám tuổi, Thư Hòa Thái dựa theo sở thích của Thư Hoài Đạt, tại Quang Hoa uyển cảnh sắc tuyệt đẹp mua một biệt thự.

Khu biệt thự này hoàn toàn khác với đế hào sơn trang chỗ ở của Thư Hoài Đạt sau khi kết hôn, đế hào có thể tượng trưng cho thân phận cao quý của gia chủ, còn Quang Hoa uyển lấy trang nhã làm cơ sở, tuy không lấy sự xa xỉ làm hấp dẫn ánh mắt, nhưng thiết kế lại phong cách quý phái.

Đối lập với đế hào sơn trang, Úc Uyển Ương thích phong cách của Quang Hoa uyển hơn, cô biết không có ai ở lại đây. Hiện tại nghĩ lại, quả thật vô cùng phù hợp với khí chất của Thư Hoài Đạt.

Úc Uyển Ương nở nụ cười, đi đến cửa sổ đối diện, ánh mắt trời chiếu lên thân thể của cô, nổi lên một tầng chói mắt: "Chị xem a, chỗ này của chị có tới vài tầng, một đống phòng ở, bên ngoài còn có gara, tiểu hoa viên, bể bơi, còn có cả sân bóng. Chỗ lớn như vậy, vẫn là người dọn dẹp mới tốt."

Một bên tính, Úc Uyển Ương tính toán trong lòng, một bên lải nhải nhắc nhở, lễ thành nhiên mười tám tuổi, quả nhiên không giống người thường, lúc cô mười tám tuổi còn đang thành thật tới trường.

"Em nghĩ cẩn thận như vậy." Thư Hoài Đạt cũng đi qua, cằm quạt quạt, ý muốn Úc Uyển Ương nhìn khu dân cư ở xa xa kia: "Mướn người đều ở bên kia, mỗi ngày sẽ có người tới đây để dọn dẹp, hoa viên sẽ có công tượng chuyên môn tu bổ, bể bơi thì cũng có chuyện gia đúng thời gian tới xử lý, bây giờ em yên tâm chưa?"

Úc Uyển Ương thoáng nhướn mi, theo bản năng nói ra hai chữ: "Xa xỉ."

Ngay cả từng chỗ đều tốn nhiều công phu như vậy, đoán chừng lúc trước ở đế hào sơn trang càng sẽ tốn nhiều tài lực nhân lực hơn, vì để duy trì bố trí xa hoa, hao phí tài chính hẳn là sẽ lớn hơn.

Tâm tình của Thư Hoài Đạt vốn sung sướng, giờ phút này nghe Úc Uyển Ương nói như vậy, thì gượng cười trả lời: "Không có biện pháp, có tiền."

Khóe miệng của Úc Uyển Ương run lên, thiếu chút nữa muốn cười ra tiếng, trên thực tế đã muốn cười lớn lên.

Cô bận rộn đè ngực ngăn cặn lại, một tay còn lại nắm chặt cổ tay của Thư Hoài Đạt hỏi: "Chị không dẫn em đi tham quan sao? Lỡ như em đi nhầm thì làm sao?"

"Vậy em nhớ cho kỹ nhe, nơi này là phòng khách." Thư Hoài Đạt giới thiệu với Úc Uyển Ương, dẫn cô đi xung quanh, ánh mắt nhìn qua bên trái liếc liếc mặt một cái: "Bên kia là phòng bếp, nhà ăn."

"Ân, còn ở đâu nữa?"

Hai người đi lên trên lầu ba, Thư Hoài Đạt dẫn Úc Uyển Ương vào bên trong bắt đầu giới thiệu: "Mặt sau của căn phòng kia là chị dùng để chứa này nọ, ở giữa là thư phòng, còn phòng ở trước mặt chính là phòng của chúng ta." Nói xong liền mở cửa, lấy va li của Úc Uyển Ương để xuống bên cạnh tủ quần áo.

Màu sắc trong phòng Thư Hoài Đạt không quá lạnh lùng, lại không dùng những màu sắc quá mức chói mặt. Ấn tượng đầu tiên sẽ không quá mức chói mắt, ngược lại vô cùng thoải mái.

Thấy Úc Uyển Ương không nói lời nào, Thư Hoài Đạt hỏi: "Nãy giờ đi lòng vòng, có phải mệt mỏi hay không? Có muốn ngủ một chút hay không?" Từ nhà Úc Uyển Ương qua đây cũng cách một khoảng, dọc đường đi tới đây có chút mệt nhọc cũng là bình thường.

"Không sao hết, người mệt phải là chị mới đúng." Úc Uyển Ương đem ánh mắt dời lên trên người nàng. Âm thanh của Thư Hoài Đạt còn rõ ràng như vậy, lại lộ ra sự nhu hòa trong ánh mắt, nhìn không ra có mệt mỏi gì.

Còn nhớ lần đó nàng đã chạy xe hơn một trăm km để tới ngoại ô tìm cô, nhìn thấy trong mắt nàng cũng không có một chút u rũ nào. Lúc đó Thư Hoài Đạt nhất định phải dậy sớm hơn mọi ngày, chắc là trời chưa sáng đã bắt đầu đi rồi, nên giờ đó mới có tới được phim trường. Quang Hoa uyển tuy rằng không xa như ở ngoại ô, nhưng cũng phải mất mười mấy phút mới có thể tới.

"Chị rất tốt." Thư Hoài Đạt từ chối cho ý kiến: "Hôm nay không kịp mua cái gì, chị đi đặt cơm đây."

"Được." Úc Uyển Ương gật đầu đồng ý.

Tới giờ cơm chiều còn một khoảng thời gian, Thư Hoài Đạt tới thư phòng xử lý một chút công việc thông qua internet, còn Úc Uyển Ương tranh thủ đi dạo xung quanh.

Lầu ba đã được Thư Hoài Đạt giới thiệu, nhưng ở khu bên kia còn có mấy phòng. Úc Uyển Ương đi dạo qua đó. Tuy rằng Thư Hoài Đạt nói không được tỉ mỉ, nhưng đều đại khái nói qua hết, duy chỉ có phòng bên này là Thư Hoài Đạt không có nói qua câu nào.

Có lẽ chỉ là phòng trống mà thôi. Úc Uyển Ương không có để trong lòng, lại xuống lầu đi dạo một vòng.

Cơm chiều là Thư Hoài Đạt dựa theo khẩu vị của hai người mà đặt, ở đây cũng đã nhiều năm, khách sạn nào gần đây có hương vị phù hợp với khẩu vị của Úc Uyển Ương, nàng tự nhiên cũng biết rõ.

Buổi tối, Thư Hoài Đạt nhận được điện thoại nên vội vàng đi thư phòng, lúc nàng trở về phòng thì thấy Úc Uyển Ương mặc áo ngủ màu trắng, thản nhiên nằm trên ghế nằm đặt sát cửa sổ ngắm bầu trời đêm bên ngoài. Thư Hoài Đạt dừng bước chân, lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm.

Cửa sổ được mở ra ước chừng khoảng một gang tay, gió đêm thổi luồng vào trên người của Úc Uyển Ương, cô có chút buồn ngủ đứng lên. Cũng không biết Thư Hoài Đạt lúc nào tắm xong đi ra, nàng thấy căn phòng tối hơn lúc nãy, khe hở ở cửa sổ đã được đóng lại, bức màn cũng được kéo lại.

"Uyển Ương, lên giường rồi ngủ, nằm ở đây sẽ cảm lạnh." Thư Hoài Đạt ngồi bên cạnh của Úc Uyển Ương, hai tay đỡ cô ngồi dậy.

"Ân..." Úc Uyển Ương vốn là mơ mơ màng màng, chỉ biết đứng lên dựa vào Thư Hoài Đạt đi tới giường, trong mắt giống như có một tầng sương. Mông lung khóe miệng nhếch nhếch, nằm xuống đồng thời ôm lấy eo của Thư Hoài Đạt, tiến sát vào lòng của Thư Hoài Đạt.

"Hoài Đạt..." Cô thấp giọng nỉ non: "Chị dẫn em tới chỗ này làm cái gì? Hưởng tuần trăng mật sao?" Úc Uyển Ương lúc này giống như vô tình tươi cười, hoàn toàn không giống với người luôn luôn giữ khoảng cách với người khác, bảy phần quyến rũ, ba phần mềm mại, làm cho người ta không tự chủ được mà muốn bảo vệ, dung túng cô.

"Em nghĩ cái gì, chính là cái đó." Thư Hoài Đạt nhỏ nhẹ lên tiếng, e ngại sẽ phát vỡ không khí ấm áp hiện tại. Tròng mắt nàng giãn ra, tựa hồ bao phủ một tầng nhu hòa, còn đẹp hơn cả ánh răng bên ngoài.

Úc Uyển Ương cười sâu hơn, cô cố gắng nhìn chằm chằm không chớp mắt, nâng tay lên sờ gương mặt của Thư Hoài Đạt.

Cô nhớ rõ trước khi gặp mặt lần đầu tiên, cô đã nghe tên của Thư Hoài Đạt, ba chữ này ở trong giới giải trí giống như một đạo áng sáng, lóa mắt không có cách nào chạm đến.

Cô vẫn nhìn chằm chằm như vậy, trầm giọng lên tiếng: "Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, em đã từng nghĩ là chị sẽ chán ghét em, có khi sẽ hận em nữa, hận không thể cho em biết mất khỏi chỗ này. Nhưng trước lúc chị nói cho em biết chị cũng thích em, em chưa từng nghĩ tới sẽ có khả năng như vậy, Thư Hoài Đạt được nhiều người yêu thương như vậy, như thế nào sẽ chấp nhận hôn nhân của mình không hoàn chỉnh?"

Thư Hoài Đạt cũng không có hờn giận cái gì, nàng biết lúc đó Úc Uyển Ương liên tiếp tránh né mình, nhất định là có nguyên nhân. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Úc Uyển Ương, nhẹ giọng nói: "Ân, sau đó thì sao?"

"Sau đó a..." Úc Uyển Ương kéo dài âm thanh, chậm rì rì mà nói: "Là em đã đem chị nghĩ thành quá nhỏ nhen, nàng sẽ không cho phép hôn nhân của mình không hoàn chỉnh, cho dù có cứu vãn, gương vỡ lại lành cũng không phải là hoàn mỹ. Chị rất là lý trí, dù là không có em, cũng sẽ không chịu đựng khuất nhục như vậy, chị rất là vĩ đại, tất cả mọi người đều tình nguyện vì chị mà làm tất cả. Thân thể của chị như có một sức mạnh nào đó, làm cho em thấy rất là an tâm."

Thư Hoài Đạt nhìn mặt của Úc Uyển Ương, trong lòng như có cái gì đó chảy ra, rất ấm, rất ngọt, lại có một chút đau lòng.

Nàng hôn nhẹ lên trán của Úc Uyển Ương, lướt qua rồi rời khỏi, ôn nhu lên tiếng: "Không cần nghĩ chị vĩ đại như vậy còn mình thì không có phân lượng, cũng không nên nghĩ chị chỉ biết lạnh lùng lo đại cục. Chị cũng sẽ có thời điểm ích kỹ, cũng sẽ có chuyện mà mình muốn làm, chính là ở cùng một chỗ với em."

Úc Uyển Ương không biết Thư Hoài Đạt thích mình có phải là tùy hứng hay không, chỉ đắm chìm vào những thổ lộ gần đây mà Thư Hoài Đạt hay nói với cô, đầu ngón tay luyến tiếc mơn trớn má của nàng, chậm rãi dừng ở lông mày của nàng.

Dù sao hai người cũng rất ít thời điểm ở chung, Úc Uyển Ương không cần tạo áo lực cho mình rồi suy nghĩ nhiều, không có quá nhiều do dự mà hôn lên mắt Thư Hoài Đạt.

Úc Uyển Ương không có trả lời nàng, dùng hành động đến chứng tỏ nội tâm rung động của mình. Chỉ là như vậy còn chưa đủ, được nàng ôm chặt vào trong ngực cũng không đủ, được nàng nóng bỏng hôn môi cũng không đủ. Còn có một phương thức thân mật hơn, sau khi hai người cùng một chỗ còn chưa nếm thử cảm thụ này.

"Hoài Đạt, em nghĩ muốn gần với chị hơn một chút, không chỉ là ôm nhau và hôn môi. Không cần phải suy xét nữa được hay không? Em nghĩ chị muốn em..." Ánh mắt Úc Uyển Ương như muốn cầu đi hồn phách của nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng, thân mật hôn lên vành tai của nàng, lời nói rõ ràng, phối hợp với hành động, đã kích thích dục vọng của cả hai.

Cả người Thư Hoài Đạt đều căng thẳng, nàng biết đây là có ý gì, nhưng nàng đã không thể khống chế được sự rung động trong lòng. Tay nàng nhẹ nhàng run rẩy vuốt ve bên hông Úc Uyển Ương, âm thanh khàn khàn biểu hiện nàng cũng rung động giống cô: "Được..." Không cần phải nói nhiều, tiếp theo chỉ cần hành động là đủ.

Nàng hôn từ mắt của Úc Uyển Ương xuống khóe miệng, đến cổ, xương quai xanh, trằn trọc lưu luyến, khi thì nhanh chóng rời đi, khi thì hôn sâu, giai điệu tiết tấu truyền đến tai hai người.

Úc Uyển Ương nhắm mắt lại, cô chưa bao giờ có cảm thụ nhiệt liệt như bây giờ, Thư Hoài Đạt làm cho lòng cô rung động.

Truyện Chữ Hay