EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------------
Từ ngày cùng Cố Thấm Phong xem qua bộ phim điện ảnh kia xong, Trầm Mộ Ngôn hầu như mỗi ngày đều đi tìm nàng, nếu như không phải muốn ngồi lỳ tại văn phòng nàng không đi, thì chính là nhất định muốn mời nàng cùng nhau ăn cơm.
Trưa hôm nay cũng là như vậy, khi thời gian ăn trưa chỉ còn cách không lâu thì nàng liền mang theo hai phần ăn đi đến chỗ làm của Cố Thấm Phong. Mỗi lần đến như vậy, Trầm Mộ Ngôn ngay cả điện thoại cũng không gọi, ngược lại cũng không đụng phải Đường Quân Hạo, Cố Thấm Phong cũng tùy cho nàng muốn làm gì làm.
"Tiểu Phong tử mau tới đây, xem thử tôi mua cho cô cái gì." - Mới vừa vào phòng làm việc, Trầm Mộ Ngôn liền la hét như thể muốn dâng hiến vật quý, dĩ nhiên là sau đó đem hai phần đồ ăn xách đến bàn làm việc.
Cố Thấm Phong dừng bút ngẩng đầu, khóe miệng không tự chủ để lộ dấu cười, "Đây là cái gì?"
"Dưới công ty tôi mở một cửa tiệm ăn uống, nhà bọn họ làm sủi cảo ăn ngon lắm, tôi mang cho cô một phần. Vừa lúc cô không cần phải xuống nhà hàng bên dưới ăn." - Trầm Mộ Ngôn nói, đi tới bên người nàng đem một hộp đồ ăn trong đó mở ra, tức thì hương vị đều bay đến bốn phía.
Chỉ thấy dịch thấu trong suốt của sủi cảo được xếp chỉnh tề trong hộp đồ ăn đang chảy xuống, xuyên thấu qua phần da bánh trong suốt có thể thấy được phần nhân bánh bên trong, thoạt nhìn đã tinh xảo lại còn khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Cô ăn rồi sao?" - Cố Thấm Phong chỉ nhìn lướt qua liền giương mắt nhìn Trầm Mộ Ngôn hỏi, cho dù là bị thức ăn hấp dẫn đến như thế nào đi nữa, cũng phải trước sau hỏi người đã mang cho mình thức ăn ngon một tiếng.
"Ân, phần này của cô, phần kia của tôi, chẳng lẽ cô cho rằng hai phần đều là cho cô. Cô ăn hết sao?" - Trầm Mộ Ngôn nói, chỉ chỉ hộp đồ ăn khác. Nàng vừa rồi lúc mua đã nghĩ mình có nên ăn trước hay không, nhưng ngẫm lại thì nàng lại muốn cùng Cố Thấm Phong .. nếu không thì tới đây chỉ còn có việc là ngồi nhìn Cố Thấm Phong ăn, không phải rất kì lạ sao?
Nàng đem phần ăn của mình xách đến phần làm việc, ngồi trước mặt Cố Thấm Phong, vừa mở hộp thức ăn vừa nói, "Cô mau ăn đi, đồ ăn lạnh sẽ ăn không ngon. Thừa dịp bây giờ còn nóng, bánh lại mềm nhũn như vậy ăn mới ngon, cô nếm thử đi."
Nàng chính là không thể chịu được loại thái độ yên lặng của Cố Thấm Phong. Đối với nàng mà nói, sự báo đáp tốt nhất chính là nên lang thôn hổ yết mà ăn đi, biểu hiện ra nàng đã mua được cái gì đó ăn thật ngon mới là hợp lý.
Cố Thấm Phong cười cười, cầm đũa kẹp gắp một cái bánh sủi cảo, động tác không nhanh không chậm.
Nàng cũng không ghét việc người khác muốn an bài thay cho những việc mà mình muốn làm, thế nhưng cần xem mục đích của sự an bài này là gì. Trầm Mộ Ngôn điểm xuất phát đơn thuần, nàng không có nói trước là sẽ đến, nhưng nàng cũng không có mục đích rõ ràng khi làm những chuyện này, điều này làm cho Cố Thấm Phong theo bản năng phối hợp lại những điều mà nàng ấy mang đến.
"Ăn ngon lắm." - Cố Thấm Phong khen một câu, mấy ngày này ở cạnh Trầm Mộ Ngôn, phần lớn thời gian đều là vẻ mặt ôn hòa.
"Cô nếm thử cái này đi, cái của tôi là sủi cảo chay, còn cô là sủi cảo tôm, mùi vị không cùng một dạng." - Được Cố Thấm Phong khen, Trầm Mộ Ngôn giống như sủi cảo này là mình tự làm, liền hưng phấn mà liều mạng gắp trong hộp đồ ăn của mình một cái bánh, đưa đến trước mặt Cố Thấm Phong.
Bầu không khí đang buông lỏng lập tức bị động tác này cắt đứt. Cố Thấm Phong đáy mắt bình thản nhìn cái bánh được đưa đến trước mặt mình. Trầm Mộ Ngôn cũng bởi vì ánh mắt của nàng mà phát giác ra cử động của mình.
Loại quan hệ biểu hiện hành vi thân mật này bất kể là chị em, bạn thân hay là người yêu vẫn là có thể phát sinh. Có thể nàng cùng Cố Thấm Phong cũng không phải là bạn bè vô cùng tốt, càng không phải là người yêu, động tác này rất hiển nhiên cũng không thể được đáp lại.
"Ách.."
Trầm Mộ Ngôn ngượng ngùng cười cười, cổ tay có chút chua, đang muốn lấy lại thì Cố Thấm Phong ngoài ý liệu mở miệng cắn một góc của cái bánh, nhai kĩ nuốt chậm sau đó ôn nhu nói,"Cũng ăn thật ngon, khó trách cô như vậy kịch liệt đề cử."
Xem Trầm Mộ Ngôn bộ dạng cũng là vô ý mà làm, cũng không phải là đối với mình có mưu đồ gì, nên mới khiến cho Cố Thấm Phong suy nghĩ vẫn là nên tiếp nhận ý tốt của nàng.
Có ý tốt, tổng chớ nên bị cô phụ.
Trầm Mộ Ngôn thu tay về, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đem phần bánh đã bị Cố Thấm Phong cắn qua một nửa bỏ vào hộp đồ ăn của mình rồi tiếp tục ăn.
"Tôi hai ngày trước để cho Thư Hoài Đạt cùng với tiểu Úc muội muội đến nhà riêng của tôi bên kia hẹn hò. Kết quả hai người bọn họ chỉ ngủ, cái gì cũng không làm."
Vì tránh để cho hai người trong lúc này quá xấu hổ, Trầm Mộ Ngôn mở ra câu chuyện, dự định trò chuyện Thư Hoài Đạt cùng úc Uyển Ương.
"Làm như vậy không sai, tuy là Chung Dật Minh có lỗi trước. Nhưng dù sao vẫn là còn quan hệ hôn nhân trên mặt giấy, tình huống gì cũng có thể phát sinh, tránh cho miệng lưỡi người đời." - Cố Thấm Phong nhướng mày, Úc Uyển Ương lúc cùng nàng nhắn tin đã có nhắc đến sự tình này.
Nàng lúc đầu đối với Thư Hoài Đạt cũng không có ấn tượng gì quá cụ thể, nhưng sau khi trải qua chuyện này, nàng cảm thấy quyết định này là tương đối ổn thỏa.
"Tôi chưa nói không đúng, chỉ là có đôi khi cảm thấy hiếu kỳ mà thôi. Không biết Thư Hoài Đạt có bạn gái thì là bộ dạng gì, nàng có thể vẫn là người nhân nhượng, thích chiều theo ý người khác." - Trầm Mộ Ngôn đại thể phỏng đoán, e rằng Úc Uyển Ương tương đối yếu thế hơn một ít, từ cái hôm qua lúc sắp đi là có thể nhìn ra được.
Cố Thấm Phong khóe môi một câu nói, "Luôn nhân nhượng có lẽ là thói quen, nhưng không nhất định thích." - Trên đời này thuận theo sự tình quá nhiều, chuyện đương nhiên cũng có quá nhiều, nhưng thuận theo không có nghĩa đại biểu cho việc yêu thích.
"Vậy còn cô?" - Trầm Mộ Ngôn hỏi ngược lại nàng một câu - "Đường Quân Hạo ở một ít phương diện khác xem ra cũng là rất đáng giá để khích lệ. Tỷ như còn chưa kết hôn liền đem ba mẹ cô trở thành ba mẹ của mình mà đến hiếu thuận, lại tỷ như, ở thời điểm sinh nhật cô đều đem đến những châu báu mà khiến cho đa số phụ nữ khác đều phải ghen tỵ. Những thứ này, cô thích không?"
Trầm Mộ Ngôn mấy ngày nay rất thích ở phương diện này mà tận lực đào móc những cảm thụ thật sự của Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong biết, nhưng luôn là không trả lời hoặc lập lờ nước đôi. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng thần sắc tự nhiên nói, "Lấy quan hệ hiện tại giữa tôi và hắn, làm như vậy không có gì không nên."
"Ah?" - Trầm Mộ Ngôn nói cười một cái, đứng lên đi đến bên người nàng, cúi người xuống ở bên tai nàng mập mờ nói - "Có thể là ánh mắt của cô cùng biểu tình của cô đều ở đây nói cho tôi biết, cô không thích."
Cố Thấm Phong cứng người một cái, không dám quay đầu, nàng cảm giác Trầm Mộ Ngôn thanh âm đang ở gần bên tai nàng, hô hấp ấm áp đánh vào gò má của nàng, hơn nữa nói ra một câu càng là trầm thấp hơn so với ban đầu, "Là không thích hành động hay là quà tặng đây, hay là cả người đưa cô cũng không thích. Có nhớ bản thân mình đã nói gì không, sẽ hảo hảo suy xét, hiện tại như thế nào rồi?"
"Tôi suy xét như thế nào cùng với cô không quan hệ." - Cố Thấm Phong ổn định hô hấp của mình, bắt được bàn tay của Trầm Mộ Ngôn đang đặt lên vai mình, xoay người trách mắng nàng - "Trầm Mộ Ngôn, cô đừng một tấc lại muốn thêm một thước. Tôi cân nhắc thế nào, cũng không liên hệ gì đến cô."
Nàng cảm giác bởi vì Trầm Mộ Ngôn vừa rồi quá mức gần kề thân thể lẫn ngôn ngữ, trong lòng chính mình vì vậy mà từng đợt kinh hoàng. Ban đầu cảm giác bài xích đã không tồn tại, bây giờ Trầm Mộ Ngôn hành vi ở trong mắt nàng đã không còn chán ghét giống như lúc trước, nhưng cũng rước lấy một loại cố kỵ khác.
"Tiểu Phong tử, cô quá nhạy cảm. Tôi quả thật nếu như đối với cô có ý đồ không an phận. Cô cảm thấy cô gặp qua tôi nhiều lần như vậy còn có thể bình yên vô sự." - Trầm Mộ Ngôn hướng lỗ tai Cố Thấm Phong nhẹ nhàng thổi hơi ra một ít, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình, tùy tính nở ra nụ cười.
Xem ra Trầm Mộ Ngôn chính là tính tình như vậy. Cố Thấm Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, Trầm Mộ Ngôn chẳng lẽ đối với mỗi người đều là như vậy?!
Không đợi nàng nghĩ xong, điện thoại liền gọi đến, "Cố tổng, Đường tiên sinh đến."
Cố Thấm Phong híp mắt, thực sự là sợ điều gì gặp điều đó. Nàng trực tiếp liếc nhìn Trầm Mộ Ngôn, sau đó nói, "Để cho hắn đến đi."
Trầm Mộ Ngôn nhíu mày lại, cái này liếc chính mình rồi trả lời là ý tứ gì? Người tới ước chừng không phải là người bình thường rồi.
Khi thấy Đường Quân Hạo đi đến, Trầm Mộ Ngôn cảm thấy hay ho rồi, chơi vui rồi, bạn gái cùng với người mà hắn ta đang muốn cám dỗ đều ở nơi này, xem Đường Quân Hạo làm sao diễn đây.
Đường Quân Hạo thực sự kinh ngạc khi thấy Trầm Mộ Ngôn ở đây, hơn nữa trước mặt hai người là hộp đựng thức ăn, nói vậy quan hệ quả thực tốt, bằng không làm sao có tình trạng đến rồi còn ở trong phòng làm việc dùng bữa trưa đây?
"Thấm Phong, anh tới muộn rồi, không nghĩ đến em cùng Trầm tiểu thư đã ăn rồi. Anh còn mang cho em bữa trưa." - Đường Quân Hạo mang đồ ăn để ở một bên, ôn tồn nói - "Trầm tiểu thư, đã lâu không gặp."
Có Trầm Mộ Ngôn người ngoài này ở đây, hắn không muốn dùng danh xưng quá thân thiết để gọi Cố Thấm Phong, hơn nữa hắn còn chưa có được Trầm Mộ Ngôn, càng là không thể chọc giận nàng đối với mình bất mãn.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau lần hắn cùng Cố Thấm Phong cãi nhau. Suy nghĩ một chút, nàng là bạn gái mình, ngày đó nói cũng là lời tức giận, ngược lại khi kết hôn cũng phải tiếp xúc thân mật, bây giờ dỗ dành một chút, không chừng Cố Thấm Phong tâm tình khá một lên thì cũng đồng ý.
"Đã lâu không gặp, Đường đại thiếu gia đây là đến thăm bạn gái a. Tôi đây liền không trở thành bóng đèn nữa." - Trầm Mộ Ngôn hứng thú cười nói, một đôi câu nói tùy thời đều tản ra mị hoặc dụ người, ánh mắt nàng chớp chớp, làm bộ đứng dậy muốn đi.
Năm nay cũng không biết có phải là năm hạn của những người đàn ông ăn trong bát mà nghĩ đồ ăn trong nồi hay không. Một người bị vợ bỏ, một người lại nghĩ rằng bạn gái của mình rất ngu dốt, nhưng lại không biết bạn gái của hắn đã biết hắn đang nghĩ gì rồi.
Đường Quân Hạo tưởng rằng Trầm Mộ Ngôn sẽ không theo Cố Thấm Phong nói cái gì, nhưng hắn không biết, Trầm Mộ Ngôn đã sớm đem sự tình hắn đeo theo mình cấp cho Cố Thấm Phong một cách sạch sẽ.
"Đừng, các em bằng hữu trong lúc ăn có nhiều chuyện để nói. Anh chỉ là đến đưa một bữa ăn thôi." - Đường Quân Hạo bận rộn cự tuyệt nói, trong mắt chợt lóe những gì, đối với Cố Thấm Phong nói - "Thấm Phong, mấy ngày nay anh có điểm bận rộn, tối nay anh gọi điện thoại cho em."
Hắn không muốn cùng Cố Thấm Phong nói đến chuyện riêng lần trước, với Trầm Mộ Ngôn đang ở đây, không nên nhắc thì liền không cần nhắc, lần sau gặp mặt cũng liền thuận theo tự nhiên không cần nhắc lại.
"Rồi nói sau đi, lát nữa em cũng có khả năng phải đi họp." - Cố Thấm Phong mặt mày đứng đắn, Trầm Mộ Ngôn nghe xong thiếu chút nữa phải cười thành tiếng.
"Anh đây đi về trước, đồ ăn để đây, em thấy đói liền ăn." - Đường Quân Hạo săn sóc mà dặn, lại xoay người đối Trầm Mộ Ngôn nói - "Trầm tiểu thư dừng bước, tôi liền không quấy rầy chị em hai người nói chuyện."
Trầm Mộ Ngôn mỉm cười nhìn theo hắn rời đi, cửa vừa đóng xong, nàng cười cười vuốt cổ họng, nhỏ giọng nói, "Thấm Phong muội muội, hiện tại đã học được cách lừa dối bạn trai rồi à, còn đi họp nữa a?"
"Không thì sao?" - Cố Thấm Phong không lưu tâm nói.
"Không phải. Không biết hắn đang nghĩ gì. Tôi ở trong này, thế nhưng hắn giống như là tuyệt không sợ lòi bộ dạng thật sự của mình."
Cố Thấm Phong chỉ thoáng trào phúng mà cười cười, "Đó là bởi vì hắn không thể tưởng tượng được cô sẽ nói cho tôi biết."
Trầm Mộ Ngôn hiện tại ngay cả một chút cũng không tránh kiêng kị mà vạch trần Đường Quân Hạo trước mặt Cố Thấm Phong. Cố Thấm Phong dù sao đã biết, hơn nữa cũng có ý tứ muốn phải đạp Đường Quân Hạo. Đừng nói Cố Thấm Phong không có tâm này, nếu thật sự không có, nàng ngay cả hảo hảo suy xét cũng không cần.
Đường Quân Hạo đi xong, hai người không trò chuyện thêm gì, Trầm Mộ Ngôn cũng cần phải đi làm, liền cáo từ Cố Thấm Phong.
Ra văn phòng, quẹo vào hướng dẫn đến thang máy. Trầm Mộ Ngôn bỗng nhiên bất ngờ bị ôm từ phía sau, nàng không kịp phòng bị mà hoảng loạn, đang muốn quát to thì bên tai truyền đến một giọng nam trầm thấp, "Trầm tiểu thư lâu như vậy mới đi ra, anh đã chờ thật lâu nha."
Trong lòng mọi căng thẳng sợ hãi đều bị thối lui, Trầm Mộ Ngôn trong mắt khôi phục khôn khéo, thân thể đang cương cứng liền trầm tĩnh lại.
"Ai nha, là Đường đại thiếu gia a, tôi còn tưởng là ai đâu."
"Còn có thể là ai, xem ra Trầm tiểu thư có rất nhiều bạn." - Đường Quân Hạo từng chút lực đạo đem Trầm Mộ Ngôn đặt ở mặt tường, ánh mắt không còn sự thân thiết như vừa rồi nhìn Cố Thấm Phong trong văn phòng mà là tràn đầy tà khí.
"Lời vô nghĩa không cần nói. Đường đại thiếu gia đem tôi chặn ở chỗ này, là muốn làm cái gì?" - Trầm Mộ Ngôn thân thể bị áp chế không thể động đậy, nàng biết ý đồ của Đường Quân Hạo, lúc này tất nhiên là chỉ có thể dùng trí.
"Chuyện lần trước không biết Trầm tiểu thư suy tính như thế nào? Anh còn đợi em một câu trả lời thuyết phục đây." - Đường Quân Hạo gần kề chút, ngửi mùi trên người của Trầm Mộ Ngôn, chỉ cảm giác trong thân thể mình có cái gì đó rục rịch.
Lần trước còn có thể là chuyện gì. Trầm Mộ Ngôn cau mày, ánh mắt híp lại, tay làm bộ như ở eo Đường Quân Hạo mà xẹt qua, đặt ở phần bụng.
Nàng ôn nhu nói, "Đã sớm suy nghĩ kĩ, chỉ là bất quá không phải không biết xấu hổ gọi điện thoại cho anh." - Đã như vậy, tương kế tựu kế.
Đường Quân Hạo trong bụng vui sướng, muốn hôn Trầm Mộ Ngôn. Trầm Mộ Ngôn bàn tay hướng ra ngoài để ở eo hắn đẩy ra, đôi mắt vừa chuyển, nhắc nhở, "Nơi này chính là nơi làm việc của bạn gái anh, hơn nữa còn ở bên ngoài, không thể tận hứng được. Không bằng như thế này, chờ điện thoại của tôi..."
Tránh như thế nào đi nữa, chung quy vẫn là tránh không được bị Đường Quân Hạo hôn lên má. Nhìn hắn đi vào trong thang máy, Trầm Mộ Ngôn đôi mắt u ám lăn lộn đầy sự chán ghét. Ánh mắt của nàng nhìn về hướng văn phòng của Cố Thấm Phong.
Tất cả những sự đáng ghê tởm này đều bị giấu hết dưới ánh mắt trời. Nàng liền mượn cơ hội này, xé mở nó cho Cố Thấm Phong một lần nhìn thấy hoàn toàn.
.
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trầm tiểu thư trước đây cũng đã nói ra nàng sẽ không theo Đường Quân Hạo làm cái gì. Hơn nữa nàng đã có hảo cảm với Tiểu Phong tử, cho nên nàng sẽ không làm ra những chuyện quá giới hạn để Tiểu Phong tử chán ghét, các đại gia yên tâm đi.