Ta vào ngày thứ hai sau khi Sở Lệ Chỉ xuất chinh.
Nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng, Hoàng hậu phái người bao vây cung Tê Hà của ta. Mấy nhũ mẫu khỏe mạnh đã trói chặt tay chân ta, kéo lê đến trước mặt nàng.
Nàng vận một bộ trường bào hoa lệ, đứng từ trên cao nhìn xuống ta. Trước tiên, nàng thưởng thức sự thảm hại của ta một lúc, sau đó, không tiếc lời thóa mạ:
"Ngươi, một kẻ ti tiện như vậy mà cũng xứng làm Quý phi, đè lên đầu ta sao!"
"Đi đi, yêu phi như ngươi rồi, Bệ hạ sẽ lại nhớ đến ta, sẽ lại trở thành phu quân của ta!"
Tiếng cười the thé của nàng ta vang vọng bên tai, khuôn mặt méo mó đến đáng sợ.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.
Ta biết rõ Hoàng hậu rất hận ta.
Nhưng ta không ngờ nàng dám ta.
Chén rượu độc nóng rát trôi qua cổ họng, đau đớn đến tột cùng. Ta yếu ớt quay đầu sang một bên, nhìn thấy trên giường thêu vẫn còn đặt một chiếc trung y vừa mới may xong.
Sở Lệ Chỉ không thích những loại vải mềm mại trong cung, mỗi tháng, ta đều dùng vải bông trộn với sợi gai để may vài chiếc trung y* cho hắn.
(*Trung y: là một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, thường được mặc bên trong các lớp áo ngoài. Từ "trung y" có nghĩa là "áo trong," và nó thường là một loại áo đơn giản, không quá dày, làm bằng các loại vải thoải mái như vải bông hoặc lụa.)
Đây là chiếc đầu tiên của tháng này.Ta vốn định trước lúc hắn xuất chinh sẽ trao cho hắn.
Nhưng hôm đó, chúng ta cãi nhau một trận, không vui vẻ mà chia tay.
Ta đã quên mất.
Ban đầu định ngày mai sai người đưa đến biên cương cho hắn, nhưng bây giờ—
Chỉ e rằng, không thể gửi được nữa rồi.
Trong giây phút cuối cùng trước khi ý thức tan biến, ta chợt nhớ đến gương mặt tuấn mỹ, anh dũng của Sở Lệ Chỉ, đôi mắt sáng như sao, cùng câu nói kia:
"Yêu Yêu, chờ Trẫm trở về."
Than ôi.
Ta sắp rồi.
Sở Lệ Chỉ.
Ta không thể đợi ngươi được nữa.
Có lẽ là vì oan, nên linh hồn của ta không tan biến, mà vượt qua những bức tường cung điện sâu thẳm, đến biên cương, bên cạnh Sở Lệ Chỉ.
Phó tướng bước vào trước, hắn sải bước tiến vào sau, bộ giáp bạc lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, vạt áo nâu nhuốm đầy máu, từng bước đi đều để lại dấu vết trên mặt đất.
Không cần nghĩ cũng biết, hắn vừa từ chiến trường trở về.
Có lẽ là một chiến thắng lớn, dù hắn đã lên ngôi từ lâu, không dễ thể hiện cảm xúc, nhưng trên gương mặt của phó tướng thì không thể che giấu được niềm vui.
“Bệ hạ, người lần đầu xuất trận đã giành đại thắng, lão già họ Tống kia xem sau này còn dám bất mãn với người nữa không.”
Nhà họ Tống.
Chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu.
Tống tướng quân là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, nắm trong tay tám vạn hùng binh.
Khi xưa, nhờ vào lực lượng này, Tống tướng quân đã phò trợ Sở Lệ Chỉ lên ngôi Hoàng đế, nhưng sau khi lên ngôi, hắn không thu hồi binh quyền để tỏ lòng tin tưởng đối với lão thần.
Nhưng giờ đây, điều này lại trở thành một cuộc cân nhắc giữa quân và thần.
Phó tướng căm phẫn nói: "Trước khi người ra trận, Nam Man khắp nơi khiêu khích, nhưng hắn cũng không chịu xuất binh thảo phạt, nói là để đề phòng Nam Man có âm mưu, thực chất là vì oán giận người đã cấm túc Hoàng hậu trong cung Nhập Phượng, ép người phải nhượng bộ mà thả nàng ra. Nhưng hắn không nghĩ đến, Hoàng hậu đã hại Tứ Hoàng tử rơi xuống nước, suýt mất mạng, độc ác như vậy, chẳng lẽ không đáng bị phạt sao—"
Ta cảm thấy một cơn chấn động trong lòng, hoàn toàn sững sờ.
Sở Lệ Chỉ chỉ khẽ cau mày, lạnh lùng liếc phó tướng một cái, phó tướng lập tức im bặt, nhưng nhanh chóng, hắn nhìn Sở Lệ Chỉ từ trên xuống dưới, rồi hỏi nhỏ: "Bệ hạ, khi người rời đi, Quý phi nương nương có giận không...?"
Sở Lệ Chỉ theo bản năng sờ lên vết xước sau cổ, sau đó thấy ánh mắt nghi ngờ của phó tướng, hắn quay lưng lại, giọng lạnh lùng: "Nàng ấy tính tình ôn hòa, không thích tức giận với ai."
Phó tướng tưởng rằng hắn không vui.
Nhưng ta biết, hắn đang chột dạ.
Thứ nhất, tính tình của ta chưa bao giờ ôn hòa.
Thứ hai, ta thường xuyên tức giận với hắn.
Thứ ba, trước khi rời cung, ta và hắn đã cãi nhau một trận lớn.
Chính là vì chuyện này.
Hoàng hậu ghen ghét vì ta được sủng ái, thường xuyên gây khó dễ cho ta, tháng trước còn xúi giục Lưu mỹ nhân hại con ta rơi vào hố băng, suýt chút nữa không cứu được.
Lưu mỹ nhân đã bị xử tử.
Hoàng hậu cũng bị cấm túc.
Quyền quản lý Lục cung cũng bị Thái hậu tước đi.
Nhưng chỉ ba ngày sau, Hoàng đế đột ngột tha thứ cho Hoàng hậu, trả lại quyền quản lý Lục cung cho nàng ta.
Cả cung đình đầy rẫy những tiếng cười chế giễu.