Tung Hoành Nam Hạ

quyển 1 chương 30: ai thâm hơn?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau tiếng nổ làm chấn động cả căn nhà hoang tàn, có hai bóng người tách ra trong đám bụi mờ đang nhạt dần.

Bạch Vân sau khi thối lui ba bước, lại thấy Tôn Sơn vung chưởng đánh tới thì gã cũng vận hết sức lực còn lại mà đón một chưởng như bài sơn hải đảo của lão mũi ưng. Lại nghe ầm một tiếng, Bạch Vân như diều dứt dây bay ngược về sau. Gã va mạnh vào tường nhà làm rung rinh cả tấm vách được làm bằng đất thô sơ. Gã vừa rơi xuống đất liền lật đật đứng lên định đấu tiếp nhưng chỉ vừa nhấc chân lên đi một bước thì phun ra một ngụm máu tươi. Gã thấy mắt mình hoa cả lên, đầu óc choáng váng rồi lại phun ra một ngụm máu nữa thì cảm thấy trong người dễ chịu hơn đôi chút. Gã cảm thấy chân khí trong người mình bây giờ tán loạn hết nếu còn đấu tiếp thì không thể nào thủ thắng được nên gã ngầm vận chuyển chân khí trong người mấy vòng để điều tức lại.

Tôn Sơn xuất một chưởng đầu chỉ có năm thành công lực, lão chắc mẩm trong đầu rằng Bạch Vân sau khi đối một chưởng này xong sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng thấy Bạch Vân chỉ lui có ba bước mà chân khí trong người lại nhộn nhạo, lão liền vận toàn lực bồi thêm một chưởng nữa. Tuy đánh bay Bạch Vân nhưng lão cũng bị chấn lui ba bước, trong lòng thầm kinh ngạc về tu vi nội công của Bạch Vân. Sau khi đứng vững lão liền vận khí điều tức, thầm nghĩ: “cũng may ta đấu chưởng pháp với hắn, nếu tỉ đấu nội lực thì dường như…” lão không dám nghĩ tiếp nữa.

Phải biết, Tôn Sơn nổi danh nhờ chỉ pháp và công lực của lão cũng thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm. Lão xuất chưởng với Bạch Vân vì lão cho rằng Bạch Vân chỉ là một gã tiểu tử vô danh, chưa xứng để lão phải xuất toàn lực cũng như công phu Kim Hoàn chỉ pháp của lão ra. Còn Bạch Vân chỉ dựa vào nguồn nội lực hùng hậu mà bản thân đã tu luyện được từ nửa năm nay, công phu quyền cước lại chỉ biết có ba chiêu cầm nã mà thôi. Nếu gã có học qua một bộ chưởng pháp, lúc gã đối chưởng hay đấu nội lực với Tôn Sơn thì dù có thua cũng không thua đến nỗi thảm hại như vậy.

Nếu Bạch Vân thi triển Vi cước độc bộ hành bỏ trốn thì cũng chưa chắc Tôn Sơn có thể bắt được gã. Nhưng vấn đề là tính mạng của Nguyễn Thanh Trúc đang nằm trong tay Thi độc lão nhân, muốn có thuốc giải chỉ còn cách là phải liều mạng thôi.

Thi độc lão nhân đứng ở bên quan chiến, nội công của hai người xuất ra làm lão phải kiêng kị không thôi. Sau khi hai người tách ra thì lão nheo mắt nói:

“Tiểu tử, ngươi cứ tận lực mà đấu, ta đã ra tay hạ độc lão mũi ưng rồi.”

Bạch Vân cùng Tôn Sơn đang ngầm vận công ổn định chân khí trong người nhưng khi nghe lời của Thi độc lão nhân nói ra lại cả kinh. Tôn Sơn khóe miệng giật giật, lão liếc nhìn Thi độc lão nhân đang cười đắc ý mà tức giận trong lòng: “lúc nãy ta ham chiến mà quên mất lão yêu kia đang chờ cơ hội để ám toán ta. Ta trúng độc rồi chăng?” Còn Bạch Vân mồ hôi đổ ra càng nhiều hơn, gã sợ hãi nghĩ: “lão phóng độc khi nào? Ta cũng bị trúng độc luôn rồi ư?”

Trần Minh Trí bây giờ đã cảm thấy đỡ hơn một chút. Lão nghe tiếng động liền mở mắt ra xem, lão thấy Bạch Vân dám ngạnh kháng hai chưởng của Tôn Sơn cũng giật mình. Nếu là chính lão thì lão sẽ tìm cách né tránh rồi tìm cách phản công, lão không dại mà đi cứng đối cứng với bậc cao thủ như Tôn Sơn. Lão biết Thi độc lão nhân chưa thi độc ra, hai người so chiêu chỉ trong một khoảnh khắc thời gian, tốc độ và kình lực phát ra là rất lớn, độc dược không thể nào tới gần Bạch, Tôn hai người được. Nhưng lão biết Tôn Sơn kia hiển nhiên đang hoài nghi lời nói của Thi độc lão nhân. Tôn Sơn chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt mà cũng chưa lãnh giáo qua thủ pháp dùng độc của Thi độc lão nhân, vì thế lão không biết rõ thực hư trong lời nói của Thi độc lão nhân.

Tôn Sơn xoay chuyển ý nghĩ trong đầu rồi nói:

“Thi độc lão yêu, mau giao thuốc giải ra.”

Thi độc lão nhân sa sầm nét mặt nói:

“Lão đang uy hiếp ta sao?”

Tôn Sơn mặt không đổi sắc nói:

“Giao thuốc giải và bản đồ ra, ngươi và lão Trần có thể rời đi.”

Thi độc lão nhân giọng châm biếm:

“Có thể sao?”

Nghe câu nói hai nghĩa của Thi độc lão nhân, khóe miệng Tôn Sơn giật giật. Ý Thi độc lão nhân muốn nói là: “lão sẽ thả ta cùng Trần Minh Trí đi sao?” Và cũng muốn nói là: “lão nghĩ ta sẽ giao hai thứ đó cho lão sao?” Lão trầm giọng nói:

“Ta giết ngươi rồi lấy thuốc giải vậy.”

Lời vừa nói ra thì thân lão cũng động liền, nhưng lại nghe Thi độc lão nhân vội vàng nói:

“Khoan đã.”

Tôn Sơn nghe Thi Độc lão nhân la lên thì lão cười nhạt:

“Ngươi còn di nguyện gì chưa hoàn thành chăng?”

Thi độc lão nhân móc một viên thuốc màu đen trong người ra, lão nói:

“Thuốc giải đây.”

Tôn Sơn sáng mắt lên, lão nói:

“Đưa qua đây.”

Thi độc lão nhân vung tay, viên thuốc bay thẳng về phía Tôn Sơn. Lão xòe tay ra bắt lấy rồi đưa lên miệng nuốt vào. Vừa nuốt xong viên thuốc thì lão nói:

“Thi độc lão nhân, không ngờ ngươi cũng sợ chết đến vậy? Haha.”

Thi độc lão nhân khuôn mặt khiếp sợ lui lại một bước, lắp bắp nói:

“Ngươi nói không giữ lời.”

Tôn Sơn chậm rãi đi đến phía trước Thi độc lão nhân nói:

“Ta nói có thể rời đi, nhưng là đi đến miền cực lạc thái bình.”

Lão nói xong liền cười lớn. Giọng cười lão hả hê, khoái trá quá chừng. Nhưng Bạch Vân nghe giọng cười đó lại thấy rùng mình, gã thề với lòng sẽ không bao giờ tin lời bất cứ kẻ nào trong giang hồ cả. Gã thấy Tôn Sơn muốn giết Thi độc lão nhân thì lo lắng vô cùng, gã bước lên một bước nói:

“Thi độc lão nhân, xin bà giao thuốc giải Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán ra.”

“Hahahaha.”

Bạch Vân vừa dứt lời, Thi độc lão nhân lại cười to, giọng cười lão trào phúng nhìn Bạch Vân rồi quay sang nhìn Tôn Sơn lúc này đang nhíu mày không hiểu vì sao lão lại cười. Lão cười đến nước mắt, nước mũi chảy cả ra, lão vừa cười vừa nói:

“Chết ta, chết ta mất, haha, lão mũi ưng ơi lão mũi ưng, lão nuốt thuốc độc làm chi vậy, lão muốn tự tử ư?”

Bạch Vân chưng hửng, rồi gã liền hiểu ra. Viên thuốc màu đen kia là thuốc độc, nào phải thuốc giải chứ. Từ đầu đến giờ gã và Tôn Sơn chưa hề bị trúng độc, chỉ khi lão Tôn Sơn kia nuốt viên thuốc đó thì lão mới thực sự bị trúng độc. Hiểu rõ mọi chuyện, gã quay sang nhìn Tôn Sơn, thấy cả người lão đang run bần bật, mặt mày xám xanh, ánh mắt tràn đầy lửa giận đang nhìn Thi độc lão nhân, thì gã biết là độc dược đã phát tác rồi. Tôn Sơn nghĩ rằng con người ai cũng sợ chết cả, mà càng lớn tuổi thì nỗi sợ đó càng nhiều hơn. Lão không ngờ rằng Thi độc lão nhân lại sử dụng khổ nhục kế để hạ độc lão. Lão gầm lên:

“Cùng chết, tất cả cùng chết.”

Trần Minh Trí thầm khen Thi độc lão nhân dụng tâm rất sâu. Tôn Sơn đã trúng độc thì chẳng còn phải lo ngại về lão nữa. Nhưng thấy Tôn Sơn muốn tranh thủ thời gian độc dược chưa phát tán hết mà giết Thi độc lão nhân, lão liền lên tiếng:

“Bây giờ bọn ta giao bản đồ cho ngươi, bọn ta rời đi rồi sẽ để thuốc giải ở ngoài cửa. Không ai chết cả.”

Thi độc lão nhân ngạc nhiên, lão đang chiếm thế thượng phong, sao lại phải giao bản đồ ra? Nhưng lão biết Trần Minh Trí tính toán sâu xa nên cũng im lặng không nói gì. Tôn Sơn càng ngạc nhiên hơn: “sao lại có chuyện tốt như thế?”

Tôn Sơn còn đang chần chừ thì Bạch Vân vội nói:

“Không được.”

Thi độc lão nhân nheo mắt nhìn Bạch Vân nói:

“Ngươi có quyền lên tiếng sao?”

Bạch Vân nhìn thẳng Thi độc lão nhân nói:

“Bà không giao thuốc giải Hắc Ngọc đoạn tuyệt tán ra thì đừng mong rời đi.”

Trần Minh Trí nói với Thi độc lão nhân:

“Đưa hắn thuốc giải đi.”

Thi độc lão nhân nhìn Trần Minh Trí, thấy lão gật đầu thì lấy hai bình ngọc nhỏ ra. Lão ném về phía Bạch Vân nói:

“Đỏ uống trắng thoa.”

Bạch Vân mừng rỡ vô cùng, gã giơ hai tay chụp lấy nhưng cả người lại đứng trơ ra như khúc gỗ vậy. Thi độc lão nhân thấy Bạch Vân như vậy thì tức giận nói:

“Ngươi nghi ngờ lão già này ư?”

Bạch Vân không dám nhiều lời, gã bỏ hai bình ngọc vào trong áo rồi ôm Nguyễn Thanh Trúc chạy ra ngoài. Gã chạy ra khỏi phòng mà chẳng ai cản trở gã cả. Tôn Sơn bây giờ ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn nên chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến một tên tiểu tử vô danh. Thi độc lão nhân thì không cam tâm nhưng lão tin tưởng vào sự tính toán của Trần Minh Trí. Mà Trần Minh Trí biết bây giờ muốn giết người diệt khẩu sẽ rất khó. Lão và Thi độc lão nhân đều bị thương, muốn giết Bạch Vân là chuyện không thể mà muốn yên ổn cầm bản đồ rời đi cũng rất khó khăn, nên lão đành để gã rời đi. Ngày sau vết thương bình phục thì cơ hội không phải là không có.

Bạch Vân ôm Nguyễn Thanh Trúc chạy đến bên con Hắc Thiên mã đang đứng ở xa. Gã phóng người lên rồi thúc ngựa chạy thật nhanh về phía khu rừng lúc trước đã đánh nhau với Trần Minh Trí. Từng cơn gió lạnh thổi tạt qua mà trong người gã mồ hôi vẫn lấm lấm đổ ra, gã thở hồng hộc vì đã dùng lực quá nhiều. Gã ôm Nguyễn Thanh Trúc, lại thi triển khinh công đến mức nhanh nhất chạy về phía Hắc Thiên mã, nên nội lực của gã lại hao tổn thêm rất nhiều. Chạy một lúc thì đến nơi cũ trong khu rừng. Đống lửa vẫn còn âm ỉ cháy, gã ôm Nguyễn Thanh Trúc nhảy xuống cạnh đống lửa rồi đặt nàng dựa vào gốc cây. Gã vội lượm vài nhánh cây khô bỏ vào đống lửa cho nó cháy to hơn. Lại thấy thanh kiếm của Nguyễn Thanh Trúc đang nằm gần đó, gã lắc lắc đầu cười rồi nhặt nó lên, gã lại tìm cái vỏ kiếm.

Keng, tra thanh kiếm vào vỏ rồi treo nó lên yên ngựa. Bạch Vân nghĩ: “việc cấp thiết bây giờ là giải độc cho nàng rồi mau chóng rời đi. Nếu “đám già” kia phát hiện ra thì ta chạy sẽ không kịp.” Gã vừa nghĩ vừa móc trong túi áo ra một tấm vải, mà tấm vải này chính là tấm bản đồ Nam Yên vương mà mọi người thay nhau tranh đoạt.

Truyện Chữ Hay