Mộ Dung Đông nhìn phương hướng mà Lạc Tử Băng vừa ly khai, trong lòng một mảng cảm xúc ngổn ngang khó xác định, trên khuôn mặt cương trực ẩn hiện một tia hoài niệm cùng đau lòng khó phát hiện. Chợt một nam tử tuổi tầm mười lăm mang theo trường kiếm bước vào
Nam tử khuôn mặt bảy phần là từ khuôn mặt Mộ Dung Đông đúc ra, vừa tuấn tú mà uy dũng, chỉ là không có nét trưởng thành của người từng trải mà là bất khuất của tuổi trẻ. Làn da màu đồng khỏe mạnh với thân hình cao lớn. Mày rậm với cánh mũi cao ngạo nghễ, môi bạc cong thành đường cong hoàn mỹ với đôi con ngươi toát lên sự mạnh mẽ mà cũng hoang dại tựa con mãnh thú.
Mộ Dung Đông hơi nhíu mày rồi cũng trầm giọng nói "Kiệt? Ngươi ở đây làm gì?" Nam tử tên Mộ Dung Kiệt cười chữa ngượng, tay xoa xoa gáy rồi cũng thành thật nói
"Con có chút chuyện tìm phụ thân nên mới đến đây, thật không ngờ phụ thân có khách quý. Nhưng vị khách ấy vừa ra khỏi thư phòng đã biến mất nên con có chút tò mò" Mộ Dung Kiệt nói xong rồi vội xem phản ứng của phụ thân mình, ai mà không biết Mộ Dung Đông là một người rất hay dùng hành động để chứng minh hơn là dùng lí lẽ, ngàn vạn lần hắn cầu mong phụ thân không nổi trận lôi đình vì hắn nhiều chuyện
Kì thật hắn rất thắc mắc từ khi nào mà phụ thân hắn lại có một vị khách tuổi thoạt nhìn còn nhỏ, bóng dáng lại có chút giống nữ tử mà lại thâm tàng bất lộ như vậy. Mộ Dung Đông cũng không nói gì chỉ nhìn vào bức họa treo trong phòng một lát rồi không nhìn Mộ Dung Kiệt mà nói"Đó không phải khách, là nghĩa nữ của ta, cũng là người sẽ là tiểu muội của ngươi trong tương lai. Đại tiểu thư Mộ Dung Tử Băng" Mộ Dung Đông nói xong rồi đứng dậy rời khỏi thư phòng, không quên nói một câu "Cũng là người mà ngươi phải bảo hộ thật tốt!"Mộ Dung Kiệt trợn tròn mắt không thể tin, tại sao không ai nói với hắn hết vậy? Tự dưng không biết từ đâu ra nhảy ra một vị tiểu muội là sao? Đại ca và tam đệ đã biết hay chưa? Mộ Dung Kiệt thật muốn hỏi vị phụ thân đáng kính của mình mấy câu mà lại không hỏi được, thật là uất ức hắn mà.
Mộ Dung Kiệt nào ngờ, một khoảng thời gian nói xa không xa, nói gần không gần, hắn lại cảm thấy lời của phụ thân mình từng nói rất đúng. Một câu nói cảnh báo hắn nhưng hắn làm lơ, để rồi tự mình kiểm chứng thì đã quá muộn.Lạc Tử Băng ngồi an tĩnh trong Hỏa Ngọc giới, nàng còn năm để chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn là nên chuyên tâm tu luyện, và còn cần phải thích nghi với thân phận mới nữa chứ. Đại tiểu thư Mộ Dung gia? Không tệ, cũng sẽ không có ai có dị nghị được với nàng, hoàn toàn có đủ tư cách để tiến vào Linh Lương học viện, mẫu thân nói thật đúng. Đông thúc thúc là một người rất đáng tin!
Tiểu Lân bỗng chạy đến chỗ nàng, thấp giọng bẩm báo "Vương! Hình như Bắc Thần gia được một nhóm người nào đó âm thầm hỗ trợ chúng ta" Lạc Tử Băng nghe xong thì cười to, làm cho Tiểu Lân nhất thời nghệch ra không hiểu.
"Tiểu Lân, cứ tìm cách nói cho họ một câu này ' năm gặp lại'" Lạc Tử Băng phất tay ý bảo cần yên tĩnh, Tiểu Lân gật đầu rồi gất rút chạy đi.Lạc Tử Băng vân vê ngón tay mà nở nụ cười "Mấy huynh cũng tìm ra ta thật nhanh"Một đám nam nhân nào đó bỗng lạnh sống lưng
Hải Nhất Nam xoa đầu hơi bực mình nói "Sao đệ có cảm giác lạnh sống lưng?"
Lăng Hạo lại xoa cánh mũi vô tội nói "Ta cũng vậy"
Tư Mạnh Quân nhún vai ngây thơ nói "Chắc là ai đó đang nhắc đến chúng ta với thái độ hòa nhã ấy mà"
Tôn Hàn Phong đang nhắm mắt thì mỉm cười bảo "Có vẻ muội ấy đã cho chúng ta cái ước hẹn"