Từng Đóa Bọt Sóng

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Đóa không biết đã xảy ra chuyện gì mà hôm nay nhìn Lâm Tử có vẻ buồn bực không vui, hơn nữa tính khí có vẻ nóng nảy. Trình Mỹ diện một chiếc váy xinh đẹp, hỏi anh ta đẹp mắt hay khó coi, anh ta thẳng thừng đáp "Khó coi!", khiến Trình Mỹ vô cùng tức giận, đỏ mặt bỏ đi.

Vân Đóa vụng trộm tra xét tỉ giá chứng khoán, hoàn hảo, may là không tụt giá. Vậy đến cùng tại sao anh ta lại không vui?

Vừa khéo Lâm Tử bắt gặp cô đang điều tra tỉ giá chứng khoán, anh ta khinh thường cười lạnh, "Mới kiếm được chút tiền mồ hôi nước mắt mà đã muốn quăng vào thị trường chứng khoán rồi hả? Mười vạn tệ mà ném vào chứng khoán, ngay cả một tiếng động cũng không có!"

Giọng điệu của anh ta thật khiến người ta khó chịu, Vân Đóa cũng hơi tức, "Này, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại tức giận thôi mà!"

Lâm Tử sửng sốt, ngay sau đó xoay mặt đi, nhỏ giọng nói, "Còn không phải là bởi vì cô." Giọng điệu nói chuyện vẫn tức giận như cũ, khí thế lại không lớn lối như lúc nãy.

Vân Đóa kỳ lạ nói, "Tôi chọc anh tức giận lúc nào? Anh không nói thẳng với tôi, còn hành động quái gở như thế làm gì chứ, tôi lại không hiểu! Anh là phụ nữ à, còn cần người ta đoán nỗi lòng?"

Đột nhiên một tay anh nắm lấy cằm cô, một tay ấn cô xuống ghế dựa, khom người xuống nhìn cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Vân Đóa bị vây trong không gian nhỏ hẹp, bị thân hình thon dài kia áp xuống khiến cô không được tự nhiên. Khuôn mặt anh ta vẫn tái nhợt như cũ, đôi mày hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng. Cô nhìn thấy bóng mình trong con ngươi anh, nét mặt kia… là sững sờ.

Vân Đóa dời tầm mắt, không nhìn thẳng vào anh nữa.

Cuối cùng Lâm Tử cũng mở miệng, nói, "Năng lực của cô ghê gớm thật! Dám ẩu đả với kẻ mang tội danh giết người?”

"Không phải tôi mà…" Cô giải thích, "Đánh nhau là một người khác, tôi chỉ đánh lén một tí, bổ một cú thôi."

Anh ta chăm chú nhìn cô, "Chính là người bạn trai trong truyền thuyết kia?"

"À, đây là một hiểu lầm, anh ấy không phải bạn trai tôi."

Cánh tay cứng rắn nhẹ nhàng nới lỏng ra đôi chút, cặp mày không tự chủ được lặng lẽ giãn ra. Anh ta khẽ hừ, "Cho dù có phải hay không, tóm lại đã đẩy cô vào hiểm cảnh, thì anh ta chính là một kẻ thiếu não."

Vân Đóa không thích nghe anh ta mắng Đường Nhất Bạch là kẻ thiếu não. Cô giải thích, "Lúc ấy chúng tôi chỉ là bất đắc dĩ, tên giết người điên cuồng kia là một kẻ biến thái, hắn ta gặp kẻ nào bèn giết kẻ đó. Đường Nhất Bạch còn khuyên tôi cứ chạy trước đi."

"Đường, Nhất, Bạch?"

Thấy cặp mày anh ta chau lại, ánh mắt nhàn nhạt không vui, Vân Đóa cảm thấy tâm tình anh ta lúc này chẳng khác gì "Bạn tốt của tôi có bí mật cũng không chia sẻ với tôi", vô cùng ưu thương.

Mất bò mới lo làm chuồng, cô giải thích, "Chúng tôi... vừa lúc thuận đường."

Lâm Tử hết sức khinh thường "Cắt" một tiếng, "Ai quan tâm các người thuận đường hay không." Anh ta nói xong, nâng người lên xoay người trở lại vị trí của mình.

Vân Đóa cười hỏi anh ta, "Lâm Tử bé bỏng, anh quan tâm tôi ư?"

Anh ta cũng không quay đầu, chỉ đáp, "Cô nghĩ nhiều quá."

Tâm tình cô thật tốt, "Rõ ràng chính là quan tâm tôi."

"Cô đúng là tự luyến."

Vân Đóa nhìn bóng lưng thon gầy của anh ta, bưng mặt cười, "Chị đây phát tài, mời đàn em ăn cơm được không?"

"Mười vạn tệ cũng gọi là phát tài? Thì ra cô lại có định nghĩa về phát tài thấp như vậy."

Lại bị khinh bỉ, Vân Đóa cả giận nói, "Đã có người nói với anh câu này chưa, há miệng một lần đã khiến người ta ‘nhớ thương’?”

"Không có, những người quen biết tôi đều yêu thích tôi."

"…" Ha ha ha, chưa từng thấy có tên nào vô liêm sỉ như vậy.

Vân Đóa cũng không ghét bỏ bộ mặt vô sỉ của Lâm Tử, giữa trưa vẫn mời anh ta ăn cơm như cũ, ngoài Lâm Tử, cô còn mời Trình Mỹ. Vậy mà ngoài dự đoán, Trình Mỹ từ chối.

Trước kia lúc còn ở cùng đơn vị thường xuyên ăn cơm cùng Trình Mỹ, ba người giống như một tam giác thiếc kiên cố. Vân Đóa oán trách Lâm Tử, "Xem đi, đều là vì anh, Trình Mỹ tức giận."

Lâm Tử đặc biệt có tự tin, "Tôi nói rồi, tôi thuộc kiểu người ‘người gặp người thích hoa gặp hoa nở’, cô ấy sẽ không giận tôi."

"Ha ha, vậy anh gọi cô ấy cùng đi ăn cơm thử xem?"

Vừa hay đúng lúc này Trình Mỹ đi ngang qua cửa, liếc mắt nhìn vào trong phòng. Lâm Tử nhân cơ hội phất tay với cô, "Tiểu mỹ nhân, thật sự không có ý định ăn cơm cùng bọn anh à? Nể mặt mũi Vân Đóa mời khách, chúng ta phải mạnh tay ‘làm thịt’ cô ấy mới được."

Trình Mỹ cúi đầu nhếch môi, "Được rồi."

Vân Đóa thiếu chút nữa rớt cằm. Cô nhìn Trình Mỹ, cười với cô ấy. "Cuối cùng mình cũng biết điểm yếu của cậu rồi, có phải người nào gọi cậu là mỹ nữ thì kêu cậu đi đâu cậu cũng đi với người đó?"

Trình Mỹ đỏ mặt, giống hệt cô dâu nhỏ tức giận, "Đáng ghét!"

Ngày hôm sau, Vân Đóa nhận được điện thoại nhắc nhở của Đường Nhất Bạch, bảo cô không được quên buổi hẹn, kèm theo lời nhắn… không cần ăn mặc quá xinh đẹp.

Vân Đóa vô cùng quẫn bách, thì ra Đường Nhất Bạch chỉ thích trang phục mộc mạc như nông dân?

Anh ở bên kia điện thoại muốn nói lại thôi, không biết có gì khó mở miệng. Vân Đóa hỏi, "Cuối cùng là anh có chuyện gì?"

Đường Nhất Bạch thở dài một hơi, "Chờ cô đến rồi sẽ biết."

Đến khi cô đến nhà hàng đã hẹn trước mới hiểu rõ ý tứ của Đường Nhất Bạch: Kỳ Duệ Phong... Lại tới...

"Các anh thực không hổ là bạn bè tốt.” Cô không nhịn được cảm thán, "Dường như không rời không bỏ bóng dáng của đối phương."

Sắc mặt Đường Nhất Bạch tối sầm lại, trịnh trọng giải thích, "Chúng tôi không phải đồng tính."

Kỳ Duệ Phong thật vui mừng, "Vân Đóa, đã lâu không gặp." Bởi vì chênh lệch chiều cao, cho dù nhìn cô từ góc độ nào, đều cảm thấy giống như bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, khiến người ta cảm thấy áp lực.

Vân Đóa sờ sờ gáy, nghĩ thầm, cũng không phải là quá lâu, tháng trước mới gặp.

Bởi vì Kỳ Duệ Phong quá nổi tiếng, cho nên dù chỉ ba người cũng bao hết phòng. Sau khi Vân Đóa ngồi xuống, Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong giống như hai đại hộ pháp mỗi người một bên kẹp cô vào giữa, so với thân hình của họ, cô có vẻ hơi nhỏ bé, từng giây từng phút cứ có cảm giác bị ép chật cứng làm thịt. Cô gái nhân viên phục vụ muốn Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch ký tên, sau đó nhìn ba người bọn họ, nhỏ giọng thì thầm. "Thật giống cha mẹ mang con tới dùng cơm."

Vân Đóa quẫn bách nhìn cô ấy, không cần phải nói, quả là hủ nữ nơi nào cũng có.

Kỳ Duệ Phong bị chọc cười, chuyển thực đơn cho Vân Đóa nhìn, "Ngoan nào cưng, cho cưng một phần Ice Cream."

Vân Đóa quay mặt, làm bộ không biết anh.

Kỳ Duệ Phong lại hỏi Đường Nhất Bạch, "Anh nói chúng ta ai là cha ai là mẹ?"

Đường Nhất Bạch cũng quay mặt đi, làm bộ không biết anh – ai muốn làm cha mẹ với anh ta chứ!

Giữa bầu không khí vui vẻ, ba người thay nhau chọn món, sau đó Kỳ Duệ Phong lấy điện thoại di động ra đề cử với Vân Đóa trò chơi gần đây anh chơi. Vân Đóa vừa nhìn, ha, “Đùa vui vẻ”? Trò chơi này quả thật nơi nào cũng thấy, dường như nhân dân cả nước đều chơi trò này. Cô nhìn màn hình trước mặt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc : "Anh đã đánh tới màn này rồi ư? Còn lợi hại hơn tôi!" Vốn cho rằng với trí thông minh của anh hẳn là không đến được màn này…

Kỳ Duệ Phong cười đến kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên, trong số đám bạn của tôi, tôi là người lợi hại nhất."

"Bội phục bội phục.” Vân Đóa ca ngợi anh từ tận đáy lòng "Anh làm thế nào?"

"Thực lực của tôi xuất chúng, so..." Anh nghĩ một chút, cuối cùng hai mắt tỏa sáng, "SO EASY." Âm điệu khi anh nói cụm từ này rất khác thường, khi trầm khi bổng, giống như đang hát.

"Ồ! Anh đã có thể nói tiếng Anh rồi." Vân Đóa thổn thức.

"Dĩ nhiên, ở nước ngoài đều nhận phỏng vấn bằng tiếng Anh, điều này có gì kỳ lạ đâu chứ."

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, "Nhưng tôi chưa nhìn thấy anh phỏng vấn bằng tiếng Anh bao giờ, thật kỳ lạ."

Đường Nhất Bạch đột nhiên chen vào, "Bởi vì tiếng Anh của anh ta quá mục rữa, đạt đến trình độ tổn hại hình tượng, cho nên Đài truyền hình trong nước mới không dám truyền ra.”

Vân Đóa chắc lưỡi hít hà, "Có cần khoa trương vậy không? Mục rữa đến thế nào?"

"Dù sao người Trung Quốc nghe không hiểu, người ngoại quốc nghe cũng không hiểu. Không biết Nhị Bạch có nghe hiểu hay không." Đường Nhất Bạch nói trắng ra, thấy Kỳ Duệ Phong đen mặt, không khỏi dâng lên khoái cảm trả thù. Phản bội anh em, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có. Người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, không cần phải nể mặt anh ta, hừ. Huống chi cũng không phải là trước mặt người khác, chẳng qua là trước mặt Vân Đóa thôi, Vân Đóa cũng đâu phải là người ngoài. Khoan đã... anh vừa nghĩ gì vậy?

Đường Nhất Bạch đắm chìm trong suy nghĩ, cảm xúc thay đổi trong nháy mắt, đột nhiên bị Kỳ Duệ Phong cắt đứt, "Cậu câm miệng!"

"Được rồi được rồi, cho tôi mượn chơi trò chơi một lát được không?" Vân Đóa sợ anh nổi giận, quan trọng là mắt thấy tài nghệ tiếng Anh của quán quân Olympic như thế lại làm người ta chua xót, cô cũng không đành lòng, vì vậy đổi chủ đề.

Kỳ Duệ Phong kín đáo đưa điện thoại di động cho cô. Sau đó một tay đỡ cô vào chỗ dựa lưng trên ghế, ghé người lại gần quan sát.

Không hổ là sắp đến màn cuối cùng, quả là quá biến thái rồi. Vân Đóa vừa cảm thán cửa này sao mà biến thái vừa vò đầu bứt tai, chơi đặc biệt cẩn thận, Kỳ Duệ Phong ở một bên chỉ trỏ, thấy Vân Đóa phản ứng chậm như vậy, anh có chút khinh bỉ: "Cô thật đần."

"Tôi đây gọi là cẩn thận, hơn nữa phương pháp của anh không đúng." Vân Đóa im lặng, cái gọi là "Thực lực xuất chúng" của anh thật là khiến người ta nhìn không ra.

Đường Nhất Bạch ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ chụm đầu vào nhau chơi trò chơi, đột nhiên có cảm giác bị lạnh nhạt. Nhìn cánh tay Kỳ Duệ Phong khoác lên trên ghế dựa sau lưng cô, cúi đầu, khuôn mặt rất gần cô... Cảnh tượng này thật chói mắt.

"Đừng chơi nữa." Đường Nhất Bạch nói.

Vậy mà hai người kia chơi vô cùng chuyên tâm, đều không để ý đến anh.

Chỉ còn lại một bước cuối cùng thì trong màn hình vẫn còn bảy tảng băng không biến mất, Vân Đóa lắc đầu một cái, "Không thắng rồi."

Kỳ Duệ Phong nhắc nhở cô, "Ngu hết biết, nhanh dùng búa."

"Không có búa mà."

"Mua."

"...Hả?" Vân Đóa cho là mình nghe lầm, nghi ngờ nhìn anh.

Kỳ Duệ Phong lại đưa tay, cũng không đoạt điện thoại di động, chỉ ấn lấy tay cô, nhấn vào một điểm trên màn hình, Vân Đóa vội vàng nhìn vào màn hình, vậy mà Kỳ Duệ Phong lại bất mãn nói: "Thật không chú ý, tôi nhập mật mã cô không được nhìn."

"À." Vân Đóa vội vàng nhắm mắt lại.

Kỳ Duệ Phong nhìn bộ dáng cuống quýt nhắm mắt lại kia, không nhịn được cười thầm, "Thật khờ."

Chờ Kỳ Duệ Phong nói "Được rồi", cô mới dám mở mắt, sau đó lập tức nhìn thấy trong menu đạo cụ có thêm mười cái búa nhỏ.

Vân Đóa: "..."

Kỳ Duệ Phong thấy cô sững sờ, khẽ đẩy cánh tay cô, "Ngẩn người cái gì, nhanh dùng."

Biểu cảm Vân Đóa như sực tỉnh từ trong mộng, cô hỏi, "Anh luôn dùng phương thức này để qua cửa? Mua đạo cụ?"

Một cái búa nhỏ vài tệ, lại chỉ có thể sử dụng chút xíu, mười phần không có lời. Vân Đóa chưa bao giờ dùng tiền mua đạo cụ, bởi vì hiệu quả thật sự quá thấp. Nhưng anh chàng trước mắt này, một hơi mua mười cái, mắt cũng không chớp một lần. Vậy mà đây chỉ là một cửa, lúc trước anh ta qua nhiều cửa như vậy, làm thế nào để qua...

Cho nên đây mới là chính là chân tướng của "Thực lực xuất chúng" ư? Mua búa?

Kỳ Duệ Phong ù ù cạc cạc nhìn Vân Đóa, "Có gì không đúng sao?"

"Không có." Vân Đóa lắc đầu "Chỉ cảm thấy, tiêu nhiều tiền như vậy, thịt đau."

Kỳ Duệ Phong vui vẻ, "Nếu như tiền có thể mua được niềm vui, tại sao tôi lại không mua chứ? Dù sao tôi cũng có tiền."

Không ngờ cô lại thấy anh nói rất có đạo lý. Nhưng... Câu nói sau cùng thật sự rất đáng đánh đòn!

Dưới cơn nóng giận, Vân Đóa dùng búa nhỏ bôm bốp gõ hết mấy tảng băng. Không thể không nói, cảm giác kia, đặc biệt thoải mái!

Qua cửa này, biểu cảm cô hết sức thỏa mãn, ưỡn thẳng người. Sau đó lơ đãng đảo mắt, thấy Đường Nhất Bạch đang âm u nhìn bọn họ.

Sắc mặt anh âm trầm, mắt khẽ híp, nhìn bọn họ chằm chằm, hai mắt như đuốc, hình tượng kia, giống như vũ trụ nhỏ của anh không kiềm chế được mà chuẩn bị nổ tung vậy.

Thấy Vân Đóa nhìn sang, anh cắn răng nói, "Để điện thoại xuống."

Vân Đóa nhẹ nhàng để điện thoại di động xuống.

Anh tóm lấy ghế của cô, dùng sức kéo về phía mình. Chân ghế và sàn nhà sinh ra ma sát mãnh liệt, khoảnh khắc kia Vân Đóa cảm thấy mình đang lắc lư trên máy kéo, tim nhỏ cũng lắc lư theo.

“Máy kéo” dừng lại thì Vân Đóa đã kề sát gần anh. Anh đặt đôi đũa xuống trước mặt cô, khẽ mỉm cười, "Ăn cơm."

Truyện Chữ Hay