Sau khi được Lâm Tử phân tích xong, Vân Đóa phát hiện mình đúng là sắp xong đời rồi. Nếu như lời đồn thật sự truyền đi như vậy thì cô không chỉ đắc tội người đi trước là Tiền Húc Đông mà còn khiến người xung quanh phản cảm. Cô và Lâm Tử nhất định sẽ từ phân đội nhỏ cái kim trong bọc, trở thành người mà chủ nhiệm Lưu ghét nhất, còn các đồng nghiệp sẽ nhìn cô thế nào? Còn trẻ kiêu căng không an phận, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngốc nghếch mà đạo đức bại hoại...
(ngốc nghếch: tam bát - 三八: chỉ ngày quốc tế phụ nữ – , nhưng còn có một nghĩa xấu khác, chuyên chỉ những bà tám thiếu hương vị của phụ nữ, thường là từ dân gian khó nghe. Tương đương với tiếng anh: stupid)
Mặc dù mỗi người đều tự nói trong đáy lòng nhưng cuối cùng, tất cả oán hận của mọi người đều chuyển tới cô.
“Có thể ác độc quá không.” Vân Đóa bị suy nghĩ này dọa tới mức hai chân như nhũn ra, “Tôi đắc tội với ai mà lại chỉnh tôi như vậy.”
“Không biết.” Lâm Tử lắc đầu, nhàn nhã chống cằm, miệng khẽ động, anh ta vẫn còn đang ăn kẹo.
Vân Đóa có chút lo lắng: “Tôi phải làm thế nào đây?”
Hai tay anh ta chìa ra: “Cô là lão đại, cô tính đi.”
Vẻ mặt Vân Đóa cầu xin, nhẹ nhàng kéo tay anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh có thể giúp tôi một chút không? Nhất định anh sẽ có biện pháp.”
“Tôi thi ngữ văn chỉ được có điểm mà.”
“Còn nhớ thù nữa sao?” Vân Đóa quăng tiết tháo, ca ngợi anh ta: “Mặc dù ngữ ăn anh chỉ thi được điểm, nhưng anh vẫn là người học rất giỏi khiến cho người phàm như chúng tôi phải run rẩy!”
“Xin tôi đi.”
“Này...” Vân Đóa đen mặt nhìn anh ta.
“Được rồi.” Lâm Tử vỗ tay, rất trượng nghĩ vỗ bờ vai cô: “Cô đã xin tôi thì tôi sẽ giúp cô lần này.”
Vân Đóa nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, anh diễn high quá nhỉ...
Về vấn đề giúp Vân Đóa như thế nào, Lâm Tử đã tìm được trung tâm vấn đề: Tiền Húc Đông.
Nếu như muốn hóa lần hãm hại này thành vô hình thì nhất định Vân Đóa phải có quan hệ tốt với Tiền Húc Đông.
Vân Đóa gặp khó khăn: “Ông ta là nanh vuốt của chủ nhiệm Lưu, tôi lại mới đoạt bài phỏng vấn của ông ta, làm sao có thể có quan hệ tốt với ông ta được?”
“Cô gái à, cô phải học được cách phân tích tâm lý con người.” Lâm Tử nói: “Tiền Húc Đông là người rất tự phụ, cô mời ông ta ăn một bữa cơm, tâng bốc ông ta lên, sau đó tôi sẽ giúp cô.”
“Anh sẽ giúp tôi sao? Anh cũng sẽ tâng bốc người khác sao? Vì sao tôi lại có cảm giác không an toàn...”
Lâm Tử cười ha ha: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Mặc dù không biết Lâm Tử gọi diệu kế là cái gì nhưng Vân Đóa vẫn lựa chọn tin tưởng anh ta, chủ yếu do bây giờ cô cũng không có người khác để tin. Trình Mỹ cũng như cô chỉ là tay mơ, không nghĩ được ý kiến gì, thầy Tôn là người hiền lành, nếu như là ông đều nghị thì nhất định là chủ động đi giảng hòa với Tiền Húc Đông.
Về phần phải tán dương Tiền Húc Đông như thế nào... Vân Đóa không phải là đứa ngốc, cô vẫn am hiểu một chút.
Cô mời Tiền Húc Đông, thầy Tôn và Lâm Tử tới một nhà hàng sang trọng, cùng nhau ăn cơm. Thầy Tôn và Lâm Tử đều là người trợ giúp. So với Lâm Tử thì chức năng của thầy Tôn là, có ông ấy ở đây không sợ câu chuyện nhạt nhẽo.
Trong bữa tiệc, Vân Đóa kính rượu với Tiền Húc Đông, biểu đạt lòng cảm kích của mình. Nguyên nhân vì những câu hỏi trong bài phỏng vấn, bởi vì Tiền Húc Đông đã chuẩn bị sẵn cho nên những câu hỏi đó nhất định có công lao của ông ta.
“Danh sách câu hỏi của thầy vô cùng chuyên nghiệp, không giống như vội vàng đặt ra. Nếu như là em thì dù thầy cho em hai ngày cũng không thể đưa ra được. Em cmar thấy bài phỏng vấn lần này thành công chủ yếu dựa vào thầy, em chỉ dính được một chút ánh sáng. Thầy Tiền, em đã xem qua không ít bài báo của thầy, quả thật rất đáng để em học tập.”
Tiền Húc Đông nghe xong những lời Vân Đóa nói, buồn bực trong lòng mấy ngày nay cũng bị quét đi không biết. Ông nghĩ thầm, cũng là có lương tâm, đáng tiếc công đầu vẫn bị cô đoạt đi rồi, tên phóng viên là Vân Đóa chứ không phải là Tiền Húc Đông tôi.
“Vân Đóa à, cô vẫn còn non lắm, về sau phải học hỏi thầy Tiền nhiều hơn nữa.” Thầy Tôn nói xong, lại cười nói với thầy Tiền: “Anh không biết cái cô bé này vừa mới vào nghề thì đã gây cười thế nào đâu, ngày đó là thi đấu bơi lội, lúc Đường Nhất Bạch đang bị hỏi...” Ông kể qua về việc lần đầu Vân Đóa phỏng vấn đã cãi nhau với phóng viên khác, sau đó lại nói chủ nhiệm Lưu còn mắng cô một chập, lúc này cô mới ngoan ngoãn hơn.
Sau khi nghe xong, Tiền Húc Đông hỏi Vân Đóa: “Cho nên từ lúc đó cô biết Đường Nhất Bạch sao?”
“Đúng thế, về sau em còn khóc lóc kể lệ việc em bị lãnh đạo mắng, kết quả Đường Nhất Bạch còn rất ngay thẳng nói thiếu em một nhân tình. Cho nên lần nay anh ta giữ bài lại cho em. Vốn em còn muốn hỏi chủ nhiệm Lưu có nên đổi thành thầy không, nhưng mà chuyện này đột nhiên quá cho nên em quên hỏi thì đã bị chủ nhiệm Lưu phân tới phòng khách.”
Tiền Húc Đông khoát tay áo: “Cậu ta trả nhân tình thì cô cứ nhận lấy, không phải chỉ là một bài phỏng vấn thôi sao?” Nói xong, ông đột nhiên cảm thấy điều này cũng chẳng có gì lớn, chỉ là một vận động viên có chút nổi tiếng mà thôi. Không phải ông chưa từng phỏng vấn quán quân Olympic, Đường Nhất Bạch không đáng nhắc tới. Nhìn lại Vân Đóa, bộ dạng cẩn thận để tâm như vậy, Tiền Húc Đông nghĩ thầm, người mới đúng là người mới.
Mặc dù cảm giác của ông với Vân Đóa cũng chưa tính là tốt, nhưng ít nhất bây giờ cũng không còn quá phản cảm nữa. Ông là người đi trước, so đo với một cô bé làm gì... Tiền Húc Đông nghĩ như vậy.
Mấy người cứ trò chuyện đều đều như vậy, nói một lúc đã sang thị trường chứng khoán, thầy Tôn hỏi Lâm Tử: “Tiểu Lâm, cậu cảm thấy khoảng một tháng nữa chỉ số tổng hợp có tăng không?”
(Chỉ số tổng hợp - 大盘: chỉ chỉ số tổng hợp, bởi vì quỹ cổ phiếu chủ yếu là đầu tư cổ phiếu cho nên có quan hệ mật thiết với thị trường chứng khoán, cần phải thường xuyên để ý chỉ số tổng hợp. Tiếng Anh: market index, dùng cho quỹ cổ phiếu)
Lâm Tử khẽ nhếch môi: “Không tăng, còn phải chấn động một thời gian ngắn, ít nhất cũng phải hai ba tháng, trừ khi có một chính sách lớn có lợi, nhưng xác suất cái này khá thấp.”
Tiền Húc Đông nghe cái này thì không cho là đúng: “Cậu khẳng định vậy sao?”
“Đúng.” Lâm Tử gật đầu: “Tôi khẳng định như thế.”
Người này quá mức tự tin khiến Tiền Húc Đông thoáng chốc bị đứng hình.
Thầy Tôn cười nói: “Tiểu Tiền, để tôi giới thiệu Lâm Tư một lần nữa cho cậu.”
Vì để tránh cho Lâm Tử ‘khách lớn đến phòng trọ’, sau khi phỏng vấn anh ta xong, vài người phỏng vấn đều không nói gì về lai lịch của anh ta, cho nên những người trong đơn vị biết rõ thân phận thật của anh ta rất ít, Lâm Tử cũng rất khiêm tốn, không khoe khoang.
Bây giờ thầy Tôn nói văng cả nước bọt ‘giới thiệu một lần nữa’ về Lâm Tử, khiến cho Tiền Húc Đông cảm giác như mình đang đi vào khu bán hàng đa cấp.
Thầy Tôn giới thiệu xong xuôi, trên mặt Lâm Tử không hề có vẻ xấu hổ: “Thầy Tôn quá khen, đừng dọa thầy Tiền.”
Tiền Húc Đông: ==
Tiền Húc Đông hỏi: “Vậy cậu có đề cử cổ phiếu nào tốt không?”
“Tôi sẽ cho anh xem vài cổ phiếu gần đây tôi mua, anh có thể thử xem. Bây giờ mua vào, bảy ngày gì đó bán ra, tăng nhiều tăng ít khó mà nói nhưng hẳn là không lỗ.”
Tiền Húc Đông nhìn vài cổ phiếu mà Lâm Tử giới thiệu, gần đây đều đang tăng, ông ta càng nghi ngờ: “Không phải cậu là Gia Cát Lượng chứ?”
Lâm Tử đành cho ông ta xem tài khoản của mình. Tiền Húc Đông bị số tiền trong tài khoản kích thích, sửng sốt đã lâu.
Lâm Tử vẫn còn giải thích: “Chơi đùa mà thôi, bây giờ thị trường chứng khoán rất khó kiếm được nheieuf tiền, lại không có đòn bẩy.”
Sau khi được chứng kiến, thái độ của Tiền Húc Đông với Lâm Tử biến hóa khó tin. Ông ta hỏi Lâm Tử vì sao lại làm phóng viên, Lâm Tử lại bắt đầu diễn thuyết về giấc mơ của anh ta. Lần này anh ta không hề bị khinh bỉ, sau khi Tiền Húc Đông nghe xong thì vô cùng cảm động.
Bọn họ trò chuyện cực kỳ vui, gạt Vân Đóa qua một bên.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Lâm Tử lái xe đưa Vân Đóa về nhà. Trên đường Lâm Tử nói: “Lần này cô có thể yên tâm rồi, anh đây đã trở thành thần tượng của Tiền Húc Đông. Cả tòa soạn báo đều biết tôi và tôi là gắn liền với nhau, Tiền Húc Đông nở tình tôi cũng sẽ cười với cô.”
Một tay Vân Đóa vịn cửa sổ xe: “Chúc mừng anh lại có thêm một tín đồ.”
Lâm Tử nhếch khóe miệng cười một chút, nghiêng đầu liếc nhìn cô hỏi: “Cô định cảm ơn tôi thế nào đây?”
“Ừ, để tôi suy nghĩ đã.”
“Đừng nói là lấy thân báo đáp, như vậy sẽ làm khó tôi.”
Vân Đóa liếc nhìn anh ta: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Cô nghĩ một lát cũng không biết nên cảm ơn anh ta thế nào, cái vị nhà giàu này không thiếu gì cả, dù cô tỏ lòng cảm ơn bằng cách nào thì trước mặt anh ta cũng bình thường. Vì vậy cô đành phải hỏi: “Vậy thì anh hi vọng tôi cảm ơn anh thế nào đây.”
“Tôi muốn ăn thịt dê non nướng Hy Lạp.”
Vân Đóa gật đầu: “Vậy thì đơn giản, để tôi kiểm tra xem có nhà hàng nào phong cách Hy Lạp không.”
“Tôi muốn đến Hy Lạp ăn.”
“...” Vân Đóa có chút quẫn: “Nhà giàu à, anh có thể thông cảm cho người nghèo như tôi không? Tôi đem toàn bộ tiền lấy ra, ngoại trừ tiền vé máy bay, nhiều lắm thì chúng ta chỉ có thể ăn khoai tây nướng ở Hy Lạp thôi? Còn chưa chắc đã no bụng được...”
“Tôi mời cô.”
Vân Đóa không đồng ý: “Vậy còn có thể coi như tôi cảm ơn anh sao?”
Lâm Tử có chút không kiên nhẫn: “Cái gì cũng không được, rốt cuộc cô muốn thế nào? Tôi đã giúp cô rồi mà ngay cả thịt dê non nướng cô cũng không cho tôi ăn.”
Vân Đóa: QAQ
Lâm Tử cười lạnh: “Tỏ ra dễ thương cũng vô dụng. Cuối cùng này phải đi Hy Lạp với tôi, tôi mời cô tiền vé máy bay, cô mời tôi ăn cơm.”
Rốt cục hành trình đi Hy Lạp ăn thịt dê non nướng của Lâm Tử không thành được. Bởi vì Vân Đóa không có hộ chiếu... Lâm Tử không thể không khinh bỉ lão đại của anh, sau đó ký sổ nợ lần này...
Sau đó bọn họ đi Tây Ninh.
Vân Đóa theo lệnh đến trụ sở huấn luyện trên cao nguyên Tây Ninh phỏng vấn đội bơi lội đang tập huấn ở đó, Lâm Tử tự móc tiền túi theo tới.
Nhiệm vụ phỏng vấn khá đơn giản, chủ yếu là hỏi trạng thái tập luyện của vài vận động viên nổi tiếng, lại nói về chỗ tốt khi huấn luyện trên cao nguyên. Trước khi đến, Đường Nhất Bạch từng nói với Vân Đóa là bọn họ ‘mệt như chó’, Vân Đóa còn không tin. Chờ tới lúc lên cao nguyên, ừ, không biết người khác có mệt mỏi thành chó không, dù sao cô cũng thấy mình đã thành chó.
Hàm lượng khí oxi trong không khí ở đây chỉ có ba phần tư, chỉ đi vài bước đã thở dốc. Dưới điều kiện như vậy mà mỗi ngày mấy người Đường Nhất Bạch phải bơi hơn mười nghìn mét, nghĩ đã thấy khổ rồi.
Lúc đi vào hồ bơi, ngoài ý muốn Vân Đóa phát hiện trạng thái của các vận động viên cũng không tệ lắm. Cô phỏng vấn vài huấn luyện viên, chụp vài bức ảnh, cuối cùng là chỗ huấn luyện viên Viên Nhuận Mai và Ngũ Dũng. Hai người họ vừa vặn đứng một chỗ, đang nhìn học sinh đắc ý của mình. Vân Đóa cảm thấy rất có ý cho nên giơ máy ảnh chụp cả bốn người đứng trên bờ và ở dưới nước.
Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch vừa bơi trở lại cũng nhô lên mặt nước, vịn canh bể bơi chào Vân Đóa.
Nhiệm vụ phỏng vấn huấn luyện viên cũng tảm ổn nên có thể kết thúc công việc rồi, Lâm Tử đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn điện thoại di động, không coi ai ra gì nói với cô: “Lão đại, chúng ta đi hồ Thanh Hải chơi đi.”
Đường Nhất Bạch nghe nói như thế thì vịn bể ngửa đầu nhìn Ngũ Dũng, cười hì hì nói: “Ngũ tổng quản, chúng ta cũng đi hồ Thanh Hải chơi đi.
Ngũ Dũng run râu cười lạnh.
Cánh tay dài của Kỳ Duệ Phong duỗi ra, nhẹ nhàng túm ống quần Viên sư thái, ra vẻ dễ thương nói: “Viên sư thái, em cũng muốn đi hồ Thanh Hải.”
Viên sư thái cúi đầu nhìn anh, cười vô cùng thân thiết: “Cậu nhắm mắt lại đi.”
Kỳ Duệ Phong không hiểu nhưng vẫn nghe theo.
Viên sư thái nhấc chân đạp một cái lên bờ vai chắc nịch của anh: “Tôi cho cậu đi hồ Thanh Hải này!”
Kỳ Duệ Phong tan nát cõi lòng bị đá vào nước, làm một mảng bọt nước tóe lên.
Viên sư thái hành hung xong thì quay đầu nói với Vân Đóa: “Cái này không cần phải viết.”
Vân Đóa che miệng cười gật đầu, ánh mắt lại chuyện thấy Đường Nhất Bạch đang ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn cô. Anh thấy cô nhìn qua thì nhíu mày, đôi mắt lấp lánh ánh nước, sáng trong sạch sẽ mà có ánh sáng lay động.
Vân Đóa dời mắt đi, lắc đầu nói với Lâm Tử: “Chúng ta không đi.”
“Vì sao?”
“Tôi bị choáng nước.”
Lâm Tử hừ nhẹ: “Cái cớ này rất tồi.”
Sau khi Vân Đóa rời đi, Ngũ Dũng cười như không cười nhìn học trò cưng của mình: “Không phải là bạn gái sao?”
Đường Nhất Bạch lắc đầu cười, anh xoay người chìm vào nước, cơ thể linh hoạt nhanh nhẹn tạo thành một con sóng thẳng thắp rẽ làn nước xanh thẳm trong veo.