Vân Đóa viết những gì mình nghe thấy nhìn thấy ở đại học thể dục thể thao thành hai bản thảo, bản thứ nhất là đưa tin về hội nghị kinh nghiệm công tác thể dục thể thảo, phần thứ hai là giới thiệu về Đường Nhất Bạch. Độ dài của bản thảo thứ hai gấp... ba lần phần thứ nhất.
Cô dùng thái độ công chính khách quan ghi lại sự việc này, nhưng hiệu quả lại như một người hâm mộ ngốc nghếch quá khen về thần tượng của mình. Vân Đóa cũng có chút bất đắc dĩ, dương nhiên Đường Nhất Bạch cũng không phải là người hoàn mỹ không có khuyết điểm, giống như “Đùa giỡn phóng viên” làm cho không người nào làm gì được, nhưng cái này cô cũng không thể viết vào được.
Cô xác định Đường Nhất Bạch là ‘Vận động viên học bá”. Mặc dù bỏ qua “Bơi lội” là một từ ngữ giới hạn lĩnh vực nhưng mà nhìn khắp các vận động viên chuyên nghiệp, Đường Nhất Bạch cũng hoàn toàn xứng đáng là một học bá, không có gì phải bàn cãi.
Một vận động viên, không trốn tiết, không nợ môn, môn nào cũng rất giỏi, đồng thời cam đoan chủ nghiệp của mình không bị ảnh hưởng, bao nhiêu mới lạ, bao nhiêu chăm chỉ!
Vân Đóa viết bản thảo xong thì tự kỷ nhìn lại hai lần. Cô quyết định, đợi cho bài viết này được xuất ra, cô sẽ gửi một tờ cho Đường Nhất Bạch.
Thầy Tôn đi phỏng vấn, Vân Đóa đành phải đi ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp là Trình Mỹ. Trình Mỹ tốt nghiệp khoa tiếng Trung, cũng tốt nghiệp cùng khóa với Vân Đóa, hai người là hai cô gái duy nhất trong những người mới trúng tuyển biên chế trong năm nay. Tòa soạn báo quy định thời gian đưa tin trễ nhất cho tất cả những người tốt nghiệp khóa này, trước tốt nghiệp Vân Đóa chơi đùa điên cuồng một hồi, tới hạn chót mới làm cái kia, mà Trình Mỹ đã báo cáo sớm hai tháng.
Tóm lại, cô ấy liều mạng hơn Vân Đóa nhiều.
Bởi vậy, đều là người mới nhưng Trình Mỹ đã ở “Sport Weekly” hơn nửa năm, lý lịch lâu hơn so với Vân Đóa. Cương vị công tác của cô ấy là biên tập, các phóng viên viết bản thảo đều phải qua tay biên tập. Ví như hai bài viết của Vân Đóa, đầu tiên phải đưa đến ban biên tập, ghi lý do viết bài và đề cử cho biên tập, sau đó họp tuyển bản thảo. Sau khi bài viết được chọn, biên tập còn phải căn cứ chất lượng bản thảo và trang báo rồi tiến hành sửa chữa bản thảo.
Trong thời buổi báo chí xuống dốc như hiện nay, công tác biên tập tin tức lại không hề giảm đi chút nào, nếu như nhất định phải nói có gì thay đổi thì là: Càng ngày càng ý người nguyện ý công tác tại tòa soạn báo....
(báo chí: nguyên văn 纸媒 (giấy môi) là một phương thức truyền thông, trên ý nghĩa là vật trung gian truyền thống để báo chí đưa tin, phát triển đến bây giờ còn có rất nhiều hình thức biểu hiện)
Vân Đóa và Trình Mỹ cũng không định ăn tại căn tìn tòa soạn báo. Con gái thì khẩu vị thường cao. Hai người ra khỏi văn phòng tòa soạn báo, xuyên qua hai ngõ nhỏ là có thể đi vào một con phố, tới nhà hàng Lâm Lập ở bên đường. Vân Đóa vòng lấy tay Trình Mỹ, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trình Mỹ nói cho Vân Đóa biết, cô ấy đã khen ngợi đề cử bản thảo của Vân Đóa về Đường Nhất Bạch hôm đó, có lẽ tuần sau có thể được đăng báo. Vân Đóa rất vui, tỏ vẻ nhất định phải mời Trình Mỹ ăn cơm.
Cô cũng không phải quá quan tâm tiền nhuận bút, cô chỉ vô cùng hi vọng bản thảo này có thể được lên báo, không gửi tiền nhuận bút cũng được.
Vân Đóa đang thương lượng với Trình Mỹ xem ăn cái gì, lúc đi ngang qua một tiệm cơm Tây thì lơ đãng nghiêng đầu, xuyên qua ánh sáng rơi vào cửa sổ thủy tinh, cô nhìn thấy một người.
Người này sắc mặt tái nhợt, mặt mày được chăm sóc, đường cong gò má rất tốt, lúc này anh ta đang ngồi trước cửa sổ, lật quyển menu, bên cạnh anh ta là một người phục vụ. Ánh sáng ban trưa chiếu vào người anh ta khiến cả người anh ta có vẻ lười biếng mà thư thích.
Hả hả hả, đây không phải là Lâm Tử sao!
Trí nhớ của Vân Đóa rất tốt, hơn nữa ấn tượng của cô với Lâm Tử rất sâu. Cô vẫn nhớ rõ vị soái ca khí chất lạnh lùng này ở bên quán cơm nhỏ ăn thịt dê pha mô, hoàn toàn không phải một bức tranh so với anh ta bây giờ.
Trình Mỹ thấy Vân Đóa dừng lại thì đẩy cô một chút, cười nói: “Nhìn thấy soái ca không muốn đi sao?”
“Không phải không phải.” Vân Đóa nói xong, đưa tay gõ cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Lâm Tử nghiêng đầu nhìn cô, cô cong miệng nở nụ cười.
Rõ ràng Lâm Tử cũng đã nhận ra cô, ý bảo các cô tiến vào.
Vân Đóa cứ như vậy đưa Trình Mỹ vào nhà hàng Tây.
Hai cô gái ngồi đối diện với Lâm Tử, sau khi ngồi xuống và giới thiệu thì Vân Đóa hỏi Lâm Tử: “Anh cũng làm ở gần đây sao?”
Anh ta lắc đầu: “Tôi nghe nói gan ngỗng ở đây rất ngon cho nên tới nếm thử.
Lại là nếm thử... Ký ức người này ăn thịt dê pha mô chấn động lòng người vẫn còn mới vẻ với Vân Đóa, cô che miệng ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Trình Mỹ, “Nếu không chúng ta nếm thử đi.”
Trình Mỹ hơi do dự, gan ngỗng rất đắc tiền, xa hoa. Tiền lương của hai người vẫn còn thấp, nếm thử bữa ăn này rất đã nhưng mà nửa tháng còn lại đều phải ăn bánh bao cải bẹ qua ngày sao?
Lâm Tử nghe thấy lời này, vẫy bảo phục vụ mang tới hai quyển menu. Trình Mỹ nhìn giá trên thực đơn thì có chút quáng mắt, Vân Đóa cũng không khá hơn bao nhiêu, vừa lật quyển menu vừa cảm thán, “Cái này quý quá, cái này cũng rất đắt... Gan ngỗng đắt như vậy sao, tôi ăn gan gà là được... Các anh có gan gà không?”
Phục vụ giật giật khóe miệng, “Không có.”
Trình Mỹ yên lặng lật menu, thật sự rất muốn làm bộ không biết cô ấy.
Lâm Tử khẽ cười một tiếng, nụ cười của anh ta rất nhẹ, có cảm giác gió nhẹ khẽ lướt qua mặt không lưu cảm giác. Anh ta nói: “Tôi mời khách, yên tâm ăn đi.”
... Thật là một người đàn ông có sức quyến rũ! Vân Đóa cảm kích liếc anh ta một cái, lại có chút ngượng ngùng: “Không tốt lắm đâu.” Có cảm giác như đang ăn không của người khác.
“Không có gì, cô giúp tôi lấy chữ ký của Kỳ Duệ Phong, tôi còn chưa cảm ơn cô.”
Thì ra chữ ký của Kỳ Duệ Phong đáng giá vậy sao? Nếu biết như vậy không làm phóng viên nữa, đi làm một người buôn lậu chữ ký thì rất có tiền đồ!
Lâm Tử vừa lật menu, vừa gọi tên thức ăn và nói rất nhiều với phục vụ, lật tới trang cuối cùng, anh ta có chút vui vẻ: “Ở đây các anh cũng có tùng lộ (Truffle) sao?”
“Vâng, tiên sinh.”
“Nơi sản xuất gốc sao?”
“Tùng lộ đen (Tuber melanosporum Vitt) chính tông của nước Pháp.”
“Ừ.” Lâm Tử gật gật đầu, “Lúc nấu gan ngỗng thêm một ít.”
“Vâng.”
Lâm Tử khép thực đơn trả lại cho phục vụ, nhìn về phía Vân Đóa và Trình Mỹ, “Các cô gọi gì ăn?”
“Hả...” Trình Mỹ kinh ngạc nhìn anh ta, “Vừa rồi không phải anh gọi cho ba người chúng ta sao?”
“Ha...” Vân Đóa không nhịn được cười.
Lâm Tử lại bình tĩnh: “Một mình tôi có thể ăn được.”
Trình Mỹ hơi xấu hổ, khuôn mặt có chút nóng lên.
Vân Đóa biết rõ Lâm Tử là kẻ có tiền, vì vậy cô cũng không kiêng kỵ, gọi một phần bánh ngọt chocolate tóa, một súp nấm bơ, một phần gan ngỗng, một phần ức vịt cam sành, một phần salat tôm tươi với xoài, một ly nước dâu. Sau đó cô nhìn Lâm Tử, “Tôi có thể ăn gan ngỗng thêm chút tùng lộ sao?”
“Cô cho vào một ít cũng được. Cho thêm một ít vào súp nấm bơ cũng được.”
Vân Đóa xuýt xoa: “Người giàu, chúng ta làm bạn đi!”
“Được.”
Anh ta đáp nghiêm túc lại dứt khoát như vậy làm cho Vân Đóa có chút sửng sốt, sau đó cười ngây ngô. Cô không nói gì thì sẽ cười.
Ba người gọi xong đồ ăn, Lâm Tử lấy bên cạnh chỗ ngồi một tờ báo lật xem. Vân Đóa liếc nhìn trang đầu “Sport Weekly”.
“Anh thích xem báo của chúng tôi sao?” Cô rất vui.
“Ừ.” Lâm Tử nhàn nhật gật đầu một cái, sau đó nghi ngờ nhìn Vân Đóa: “Bản thảo của cô không nhiều lắm, đều có ở những nơi không thấy được, vài kỳ gần đây đều không có.”
“Khụ.” Vân Đóa bị vạch trần khuyết điểm, cô muốn lấy lại chút mặt mũi, “Kỳ tiếp theo sẽ có!”
Nhưng anh ta không cho là đúng, chỉ hời hợt nói, “Thật sao? Cô rất tự tin.”
Có ý gì, giống như nói cô đáng khoác lác vậy. Vân Đóa giải thích với anh ta: “Hôm qua tôi gặp được Đường Nhất Bạch ở đại học thể dục thể thao. Anh còn nhớ rõ Đường Nhất Bạch không?”
“Đương nhiên tôi nhớ cậu ta.” Lâm Tử gấp báo lại. “Nhưng mà tôi không có hứng thú với cậu ta.”
Vân Đóa vẫn cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ cho Đường Nhất Bạch, “Anh không có hứng thú với anh ấy, không chừng em gái anh lại cảm thấy hứng thú thì sao? Anh ta đẹp trai, dáng người cũng tốt. Lại nói, em gái anh cần Đường Nhất Bạch ký tên không?” Ký tên có thể đổi cơm ăn, điều này đã khắc sâu trong đầu Vân Đóa.
Anh ta lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng mà em gái tôi cũng không có hứng thú với cậu ta.”
Vân Đóa có chút thất vọng.
Trình Mỹ tới gần Vân Đóa nói nhỏ: “Vân Đóa, nhìn cậu bây giờ giống như nhân viên bán hàng đa cấp.”
“Ha ha, ha ha ha ...” Vân Đóa gãi đầu cười ngây ngô.
“Nhưng tôi lại có hứng thú với một việc.” Lâm Tử nói xong, lại mở báo, đưa một đoạn cho các cô xem.
Đây là một thông báo tuyển dụng, hiện nay Sport Weekly đang tuyển dụng một số biên tập viết báo, biên tập trên web và một số phóng viên.
“Cho nên? Có quan hệ gì với anh?” Vân Đóa có chút không hiểu.
Trình Mỹ không hiểu rõ lắm tình huống của Lâm Tử, cho nên thấy được chính xác điểm mấu chốt: “Anh muốn tới tòa soạn báo của chúng tôi?”
“Đúng.” Vẻ mặt anh ta thoải mái, vừa nói còn vừa vỗ tay, tâm tình không tệ.
Vân Đóa ngạc nhiên nói, “Anh... nói đùa à?” Nhất định là nói đùa, anh ta chính là một thiên tài, có liên quan tới báo chí có lẽ cũng chỉ có quảng cáo mà thôi. Đột nhiên muốn làm việc ở tòa soạn báo, đây là bị gió độc nào thổi vào vậy? Yên lặng làm một người giàu không tốt sao?!
Trình Mỹ bình tĩnh hơn so với Vân Đóa, chủ yếu cô ấy không biết thân phận thật của Lâm Tử, nếu như biết thì nói không chừng cô ấy sẽ ăn hết đĩa trước mặt. cô ấy hỏi Lâm Tử: “Anh muốn nhận chức vụ gì?”
“Phóng viên.”
Vân Đóa vẫn dùng ánh mắt như mộng du nhìn Lâm Tử: “Tại sao phải làm phóng viên.”
“Thị trường chứng khoán kinh tế đình trệ.” Đây là đáp án của anh ta.
Cái này là lý do quỷ gì? Thị trường chứng khoán đình trệ thì đi làm phóng viên sao? Hai cái hoàn toàn không liên quan đến nhau được không! Dù mỗi ngày sống phóng túng thì anh cũng hơn phóng viên đó, dù sao tiền anh nhiều tới nỗi ăn không hết! Phóng viên có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Vân Đóa cũng không biết nên nói anh ta như thế nào, cô hít sâu mấy hơi, nói lời thấm thía, “Tin tưởng tôi, phóng viên không phải dễ làm như vậy. Một tháng tiền lương cơ bản mà nói, không đủ tiền ăn bữa cơm này.”
Lâm Tử nhìn cô, “Cô cảm thấy tôi làm phóng viên vì kiếm tiền sao?”
“Hả... Đúng, sẽ không ai vì kiếm tiền mà đi làm phóng viên, bởi vì hoàn toàn không kiếm được tiền...” Mẹ nó, vì sao lúc nói những lời này có cảm giác đau lòng....
Anh ta vòng tay, miễn cưỡng dựa vào ghế, nhíu mày nhìn các cô. Tư thế đơn giản mà tùy ý, lại làm cho không ai có thể bỏ qua sự có mặt của anh ta, đại khái đây chính là do khí tràng. Anh ta nói: “Cho nên, tôi làm phóng viên, nguyên nhân chính là vì tôi muốn làm phóng viên. Dù sao tôi cũng không thiếu tiền, đương nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Vân Đóa nắm dĩa đâm vào đĩa thức ăn, cả giận nói: “Soái ca à, anh nói như vậy rất dễ kéo cừu hận, anh có biết không?”
Lâm Tử có một kỹ năng, đó chính là có thể không để ý bất kỳ tâm tình mà bất kỳ người nào phóng ra. Lúc này anh ta vẫn bất động như núi, coi thường hai cô gái: “Cho nên tôi cần sự trợ giúp của các cô, giúp tôi thông qua phỏng vấn trở thành phóng viên.”
Mắt lại trắng dã, “Lý lịch của anh còn đẹp hơn cả của chủ biên chúng tôi? Còn cần hai người chúng tôi hỗ trợ sao?”
“Lý lịch qua tốt sẽ khiến người khác chú ý, giảm xuống một chút sẽ khiến người phỏng vấn có cảm giác tín nhiệm tôi.”
Lý do thật hay....
“Cho nên.” Lâm Tử nhìn cô, đôi mắt vô cùng chân thành, “Nhờ cô giúp tôi, Vân Đóa,:
“Giúp một thiên tài tài chính trở thành một phóng viên làm việc vặt, chuyện này nghe thế nào cũng táng tận lương tâm... Cho nên tôi tuyệt đối không làm!” Trong thời khắc này, Vân Đóa quyết định bảo vệ tiết tháo của mình, không nổi điên chung với anh ta.
Lâm Tử: “Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Vân Đóa: “Chúng ta tuyệt giao!”
Lâm Tử: “....”
Anh ta sờ cằm, đổi chiến lược đạn bọc đường: “Sau khi chuyện thành công tôi mời các cô ăn tiệc lớn.”
Vân Đóa cười lạnh: “Ha ha, chị đây là người dùng đồ ăn có thể thu mua sao?”
Anh ta nhíu mày, “Như vậy đúng là khó khăn.”
Trình Mỹ ở bên lén lút giơ tay lên: “Quấy rầy một chút, tôi là người dùng đồ ăn có thể mua được đấy!”
Vân Đóa quẫn bách nhìn cô ấy, “Tiết tháo đâu?!”
“Ăn.”
“...”
Sau đó, Lâm Tử lại bỏ thêm vài lần. Khi anh ta nâng số lượng bữa tiệc lớn lên tới “” thì toàn bộ phòng tuyến của Vân Đóa bị sụp đổ, cô đồng ý giúp anh ta.
Lúc Vân Đóa hỏi anh ta làm phóng viên có phải vì Kỳ Duệ Phong không, Lâm Tử trầm mặc một chút, lắc đầu nói: “Không phải.”