Tôi là Lưu Hạ Vy, năm nay tôi tuổi. Cuộc sống thường ngày của tôi thường bắt đầu bằng việc...thức dậy! ( điều đó là dĩ nhiên!). Trong gia đình thì gồm có ba mẹ, anh hai và tôi. Thực ra...Trước kia, gia đình chỉ có tôi là con, nhưng do ba mẹ cũng hay bận rộn nên lúc tuổi, ba mẹ đã nhận nuôi thêm một đứa con trai hơn tôi tuổi và đó chính là người anh hiện giờ của tôi.
Anh hai luôn là người tốt nhất! Tất cả mọi việc từ dạy tôi học, nấu ăn, đưa tôi tới trường đều là do một mình anh làm hết. Các cô hàng xóm còn nói tôi rất hạnh phúc khi mình có một người anh trai hiền lành. Anh là học sinh gương mẫu, đã thế lại còn đẹp trai nữa. Môn gì anh hai cũng giỏi cả nhưng giỏi nhất vẫn là mỹ thuật.
Tôi còn nhớ, vào cái năm sinh nhật tuổi của tôi, anh hai đã vẽ cho tôi một bức tranh thật sự rất đẹp. Trong bức tranh đó, anh đã vẽ một cậu bé tầm tuổi và một cô bé tuổi giống như tôi. Cậu bé đó rất đáng thương, xung quanh chỉ là một bóng đen lạnh lẽo, cô đơn. Khuôn mặt của cậu ủ rũ, có vài giọt nước mắt rơi trên má. Còn cô bé nhìn giống như một thiên thần vậy, gương mặt khả ái toát lên ánh hào quang. Trên môi nở nụ cười. Bàn tay bé của cô bé giơ ra trước mặt cậu bé như thể muốn cứu cậu thoát ra khỏi sự cô đơn.
Lúc đó tôi nhìn bức tranh một cách say mê. Anh hai đã cầm tay tôi, chỉ vào hai gương mặt trong tranh
“ Vy Nhi, em có nhìn thấy cậu bé và cô bé đó giống ai không? ”
Tôi lắc đầu
“ Dạ không ạ! ”
“ Hai người họ giống anh và em đó. Trước kia, khi ở trong cô nhi viện, chẳng ai chịu chơi với anh cả. Lúc đó, cuộc sống của anh toàn bóng đêm và nỗi cô đơn, cho tới cái ngày...Ba và mẹ đến nhận nuôi anh, lúc đó anh nhìn thấy bóng dáng của một cô gái nhỏ bé, mái tóc dài với một nụ cười tựa như ánh sáng, và người đó chính là em. Em đã mỉm cười với anh, đôi mắt em thật sự rất đẹp, lúc đó anh có cảm giác như được giải phóng nhờ nụ cười của em...Chúc mừng sinh nhật! Vy Nhi! ”
Anh hai cười thật sự rất đẹp. Chiếc răng khểnh ấy lộ ra trông rất rất rất đẹp! Cứ mỗi lần anh cười là tôi như chỉ muốn ngắm nụ cười đó mãi...
Nhớ những lúc, hai anh em cùng nhau đạp trên chiếc xe đạp cũ của ba đi ra thư viện ngay đầu con hẻm để đọc sách. Mỗi lần tới đó, anh hai luôn lựa những cuốn sách về học tập đọc một cách chăm chú, còn tôi cứ mải mê phá đám anh đọc tới nỗi có lần bị anh bạt vào tai. Cứ như vậy, mỗi khi ra về, anh lại luôn ghé vào tiệm tạp hoá, mua cho tôi mấy que kem chanh ngọt lịm. Tôi ngồi vắt vẻo trên chiếc xe cười hí hửng, còn anh nhìn ra phía xa chân trời kia như muốn hy vọng điều gì đó
“ Anh Lưu Vũ... ”