Từng Bước Trộm Tâm

chương 72: thanh lâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tới đây đi, ta ôm ngươi...chúng ta cùng nhau choàng đi."

Đêm khuya, sau khi để tất cả mọi người đi ngủ, một mình Lưu Lê ngồi ở cửa điện Khôn Ninh cung đợi Sở Trần Quân. Đây là thói quen được nàng hình thành từ khi ở thế giới hiện đại, chỉ cần Sở Trần Quân ra khỏi nhà, nàng nhất định sẽ đợi đến khi nàng ấy trở lại mới thôi. Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày thấp hơn rất nhiều. Lưu Lê nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao, trong miệng ngân nga một bài hát không biết rõ tên. Phía trước tựa hồ có bóng người hướng phía nàng mà đi tới, trong mơ hồ Lưu Lê có thể nhìn thấy người nọ mặc một than y phục đỏ thẫm, cho dù ở trong đem tối như vậy, đỏ rực đến như vậy cũng không cách nào làm cho người khác không chú ý tới.

"Lưu Lê, ngươi ở Vân Thư điện làm gì, Bổn cung cũng không rảnh để ý đến, thật không ngờ được lá gan ngươi thật sự quá lớn, mặc dù Bổn cung muốn mở một mắt nhắm một mắt cũng không thể được!" Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai của Lưu Lê, giọng nói trong cứng ngoài mềm không cần phải nói cũng đoán được là ai! Tần Nguyệt Dao vẫn mặc hồng y như cũ, lúc tức giận lại lộ ra tia yêu mị, nhìn trăng tròn trên bầu trời, Tần Nguyệt Dao khom lưng nâng cằm Lưu Lê lên, nói: "Hoàng huynh hôn mê bất tỉnh, ngôi vị Hoàng đế sắp đổi chủ rồi đây!"

"Ngươi không đi Càn Thanh cung thăm hắn sao? Lại có thời gian ở chỗ này nói với ta chút chuyện nhàm chán này chẳng bằng đi thăm hắn thử xem có tỉnh lại hay chưa." Lưu Lê bắt được tay của nàng ấy, đứng dậy nhìn thẳng Tần Nguyệt Dao. Nàng dùng thanh âm vô cùng thấp, tận lực không để cho người bên ngoài nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

"Đi thăm hắn? Tại sao chứ? Hắn hôn mê bất tỉnh tất nhiên sẽ có Hoàng hậu ở bên cạnh chiếu cố hắn. Bổn cung lại còn chuyện quan trọng phải làm đây!"

"Chuyện quan trọng của ngươi chính là tới tìm ta sao?" Lưu Lê hỏi ngược lại, nàng có chút chịu không được ánh mắt Tần Nguyệt Dao nhìn nàng, rất nóng bỏng lại tràn đầy trêu chọc cùng câu dẫn.

"Đúng vậy a, nếu không có chuyện gì Bổn cung há lại sẽ đến tìm ngươi chứ? Đi thôi, cùng Bổn cung xuất cung." Tần Nguyệt Dao nhích đến gần Lưu Lê, thân thể mềm mại cố ý hay vô ý đụng vào nàng, ngón tay ở trên xương quai xanh lưu luyến qua lại, thanh âm mỵ hoặc nói: "Trời hôm nay thật đúng là lạnh mà, hay là do thân thể Phò mã ấm áp đây."

"Xuất cung? Hoàng thượng đang hôn mê, ngươi chẳng những không nhìn đến hắn còn muốn mang ta xuất cung? Nhưng mà ngươi dẫn ta xuất cung là có chuyện gì sao?"

"Bổn cung cần ngươi thay Bổn cung lấy một thứ đồ. Hơn nữa ngươi đừng quên rằng, khế ước hai năm còn ở trong tay Bổn cung, ngươi chỉ có thể phục tùng, không thể hỏi lung tung được!" Ngón tay Tần Nguyệt Dao mơn trớn hình xăm nơi cổ ở Lưu Lê, nói thêm: "Xe ngựa đang đợi ở ngoài cung, nếu ngươi không muốn Lăng phi có chuyện gì thì lập tức cùng Bổn cung khởi hành."

Lăng phi?! Lăng Mỵ Như?!

Lưu Lê nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ Tần Nguyệt Dao biết Lăng Mỵ Như đã hạ độc trong chén thuốc sao?! Cố nén không để lộ ra tâm tình, Lưu Lê cố gắng tận lực giữ tĩnh táo gật đầu đáp ứng nàng ta, sau khi lấy tốc độ nhanh nhất vào trong Vân Thư điện lấy balo màu đen của nàng thì Tần Nguyệt Dao cũng đã sớm ngồi vào trong xe ngựa đợi ở ngoài cung.

Đêm lạnh gió lớn, cùng với thanh âm xe ngựa chạy không ngừng. Tần Nguyệt Dao cũng không nói rõ các nàng sẽ đi đâu, mà Lưu Lê cũng không mở miệng hỏi. Nàng chẳng qua là thoải mái ngồi trên tấm da Bạch Hổ, yên lặng nhận lấy ý tứ câu dẫn của Tần Nguyệt Dao. Ngữ khí như lan, Tần Nguyệt Dao ôm lấy vòng eo Lưu Lê đem đầu gối lên trên hai đùi của nàng, tư thế mập mờ như vậy cực kỳ giống phu thê yêu nhau nhiều năm, thậm chí ngay cả Lưu Lê cũng không phân biệt rõ rốt cùng Tần Nguyệt Dao gặp dịp mà chơi hay là sau khi câu dẫn thì ăn ý hiểu nhau.

"Muốn uống không?" Bên trong buồng xe, Tần Nguyệt Dao không biết từ lúc nào lấy ra một bầu rượu, cầm lấy nó lung lay trước mắt Lưu Lê, ánh mắt sáng ngời, giọng nói tràn đầy gợi cảm cùng hấp dẫn. Vấn đề như vậy, có lẽ một khắc nàng hỏi ra liền không có dự định để Lưu Lê trả lời. Không có chén rượu, Tần Nguyệt Dao chỉ có thể trực tiếp uống bằng miệng bầu rượu, cầm bầu rượu đưa lên miệng uống sau đó để rượu đưa vào trong miệng, hàm chứa nó, cử chỉ ưu nhã dạng chân ngồi ở trên đùi Lưu Lê. Chậm rãi, dựa sát vào, đem ngụm rượu giữ trong miệng rót vào trong miệng của Lưu Lê.

"Ha ha, đừng lãng phí nữa." Tần Nguyệt Dao lộ ra đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi của Lưu Lê, mới đầu chẳng qua là uyển chuyển một chút trong phạm vi nhỏ, càng về sau dọc theo khóe môi mà qua lại nhiều hơn. Hô hấp có chút dồn dập, hai tay Lưu Lê không tự chủ được ôm lấy vòng eo của Tần Nguyệt Dao, hơi có chút mê mẩn mà mắt có chút thâm trầm, ngay cả hơi thở cũng mang theo chút dục vọng.

"Đêm còn dài cứ từ từ, đến nước Ảnh đường xá rất là xa xôi, vốn nên làm những việc giết thời gian mới phải chứ!" Tần Nguyệt Dao tựa hồ đối với phản ứng của Lưu Lê rất là hài lòng, chóp mũi nhẹ nhàng chống đỡ lên chóp mũi đối phương, hai tay cách y phục của Lưu Lê mà dao động qua lại, thân thể cũng theo đó mà giãy dụa qua lại. Một vưu vật như vậy, động tác câu người như vậy, Lưu Lê làm gì còn tâm tư để ý nàng ta vừa nói cái gì, chỉ mê mẩn như bộ ngực nở rộ của Tần Nguyệt Dao, theo động tác không an phận của nàng ấy mà ôm chặt thắt lưng của Tần Nguyệt Dao.

"Ngươi thật là một tên yêu nghiệt." Lưu Lê nói ra cảm nhận chân thật của mình, tùy ý để Tần Nguyệt Dao đem thân thể của nàng đẩy đến tấm ngăn, nhẹ nhàng mút ấy cánh môi nhẵn nhụi của nàng. Dục vọng đè nén ở trong bụng nhiều ngày dâng tràn, tay của Lưu Lê hướng vào bên trong y phục của Tần Nguyệt Dao chạm vào da thịt trắng noãn mềm mại của nàng ấy, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, hơi thở nóng bỏng của Tần Nguyệt Dao, phả lên ở trên cổ Lưu Lê chỉ lưu luyến dừng lại mà chưa có dấu hiệu dời đi.

Cử chỉ cọ xát mập mờ lẫn nhau, thân thể Lưu Lê cùng Tần Nguyệt Dao kề sát lẫn nhau, vuốt ve tạo thành sự ăn ý nhận được khoái cảm cực mạnh. Xe ngựa còn đang không ngừng đi nhanh về phía trước, bên trong buông xe đã sớm không còn là một bóng người biểu tình lạnh như băng nữa, ngược lại là sự nóng bỏng vô tận, làm cho người ta hận không thể đem y phục trên người đối phương cởi bỏ hết, chỉ tiếp tục ăn ý là mập mờ kề sát vào nhau.

Ban đêm là một thời gian dài vô tận, phu xe cũng không rõ được tình huống ở trong buồng xe, chỉ cố gắng thức tỉnh tinh thần để bản thân không ngủ gục, gia tăng tần suất roi ngựa mấy lần để cho xe ngựa nhanh một chút rời khỏi Đại Tần triều. Nước Ảnh coi như là nước láng giềng của Đại Tần triều, ra khỏi Đại Tần triều chạy nhanh thêm một đoạn đường có thể tới nước Ảnh.

Tuy là nói nước làng giềng, nhưng với khí hậu hiện tại thì vẫn còn cách xa vạn dặm. Xe ngựa mới vừa chạy nhanh ra khỏi Đại Tần, bên trong buồng xe hai người đều cảm giác được trận lạnh lẽo khiến cả hai người run bần bật. Đem toàn bộ y phục mặc vào, Lưu Lê vén rèm vải nhìn ra bên ngoài, trong tầm mắt tất cả đều là một mảnh trắng xóa.

"Tuyết rơi." Lưu Lê bị gió lạnh tập kích làm cả người run lên, bỗng có một áo choàng mềm mại ấm áp khoác lên trên người của nàng. Ngẩng đầu, hóa ra là Tần Nguyệt Dao đem áo choàng lông khoác lên người Lưu Lê, ngược lại là nàng ấy, trên người vẫn như cũ là một thân y phục đỏ, không khoác thêm thứ gì khác.

"Chỉ có một áo choàng lông thôi sao?" Còn ngươi?! Lưu Lê cuối cùng không có đem câu nói kế tiếp hỏi tới, nhìn thấy con ngươi của Tần Nguyệt Dao xuất hiện cảm tình có chút khác, nàng nghiêng đầu liếc nhìn tấm áo choàng trên người, không cần nhìn cũng biết là vô cùng cao quý.

"Đúng vậy, áo choàng da thú cao quý như vậy là do tiên hoàng ngự tứ đấy." Tần Nguyệt Dao chà xát đôi tay có chút ửng hồng vì lạnh, thở dài nói: "Lạnh quá rồi, nước Ảnh quả nhiên là quốc gia băng tuyết, lạnh quá."

"Tới đây đi, ta ôm ngươi...chúng ta cùng nhau choàng đi." Lưu Lê tưa như vô cùng khó khăn mà đưa ra quyết định như vậy, kéo Tần Nguyệt Dao qua để nàng ấy dựa vào trong ngực của nàng, đem áo choàng da thú khoác lên trên người hai người, sợ nhiệt độ áo choàng không đủ để ấm ấp, hai cánh tay Lưu Lê ôm chặt lấy Tần Nguyệt Dao, trên người nàng ấy có mùi thơm nồng đậm, nàng nhắm lại mi mắt mà chậm rãi hưởng thụ mùi hương này.

"Xem như ngươi thức thời đấy." Tần Nguyệt Dao nời nụ cười, tựa vào trong ngực của Lưu Lê lộ ra vẻ mệt mỏi. Cảm giác an toàn, là thứ nàng chưa từng cần đến, nhưng mà hiện tại nàng lại cảm thấy, có cảm giác an toàn cũng là chuyện cũng rất không tệ.

Xe ngựa ở biên giới nước Ảnh thì dừng lại, Lưu Lê suy nghĩ không thông hành động của Tần Nguyệt Dao, nhưng chỉ trầm mặc cùng nàng ấy xuống xe ngựa đi bộ đến biên giới nước Ảnh. Khí hậu vẫn rét lạnh như vậy, Lưu Lê không đành lòng để Tần Nguyệt Dao bị đông lạnh nên đem áo choàng trên người mình khoác lên trên người của Tần Nguyệt Dao. Trên đường đi cũng không có bao nhiêu người, nhưng phàm là có người tới người đi đều bị vẻ đẹp yêu nghiệt của Tần Nguyệt Dao làm quên mất chuyện cần làm, giật mình kinh ngạc đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi vào cửa lớn thanh lâu, chỉ bỏ lại một mảnh khiếp sợ.

"Tại sao chúng ta phải đến đây?" Lưu Lê nhìn thanh lâu tràn đầy chướng khí, căn bản không giống như Ôn Hương lâu mặc dù oanh oanh yến yến nhưng cũng chẳng phải tục tằng gì. Thanh lâu tại nước Ảnh, nơi này đầy rẫy hương thơm phấn son nồng đầm. Nàng không phải là những tên nam nhân ngồi không mà hưởng, không muốn ngốc ở chỗ này, nửa khắc cũng không muốn.

"Ha ha, bởi vì ~, cái người tự cho là mình thanh cao kia chắc là cũng không biết đến loại địa phương này đâu." Tần Nguyệt Dao ném ra một thỏi vàng muốn bà chủ đưa một gian phòng, ánh mắt lười biếng nhìn đám oanh oanh yến yến ở bên trong đại sảnh thì dừng lại, lôi kéo bàn tay Lưu Lê trực tiếp đi vào gian phòng của các nàng. Mới vừa đem cửa đóng lại, Tần Nguyệt Dao liền quấn lấy thân thể của Lưu Lê, thổi nhẹ một hơi bên tai, nói: "Hôm nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, trời lạnh như vậy, nếu không có nhiệt độ trên người Phò mã là ngươi đây, Bổn cung, thật sự không ngủ được đâu đấy!"

---------------------HẾT CHƯƠNG --------------------

Truyện Chữ Hay