Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Người đó, không phải là người yêu nàng sao? Bạn gái của nàng, người mà nàng mãi không thấy tung tích, Sở Trần Quân."
Luôn luôn có một đoạn tình cảm cần phải bỏ qua, vốn có một số người cần nói lời từ biệt, mặc dù hiểu lầm tồn tại trong đó trước sau không có cách nào giải thích được.
Mới gặp gỡ Thế tử nước Lưu, tướng mạo của người nọ cũng đường đường chính chính, giơ tay nhấc chân đều ôn nhu nho nhã. Lưu Lê cùng Tần Nguyệt Dao đều là người hoàng thất, tham gia hỉ yếu lại là chuyện rất bình thường. Ngồi ở bên phải đại điện, Lưu Lê cùng Tần Nguyệt Dao trước sau vẫn duy trì sự thân mật từ hôm qua, thỉnh thoảng các nàng sẽ lặng lẽ nói vài câu, Lưu Lê gật đầu phụ họa, tỏ vẻ Thế tử nước Lưu quả thật là nam tử không tệ, ngày sau chắc sẽ không bạc đãi Đoàn Can Linh.
Vẫn là một thân y phục màu trắng nhạt, Đoàn Can Linh xuất hiện trong đại điện làm trong mắt Thế tử nước Lưu tràn đầy vui mừng, che giấu không khỏi ánh mắt của người khác. Hắn đúng dậy đi tới bên cạnh Đoàn Can Linh, một điệu bộ thân sĩ dắt tay nàng ấy tới vị trí chỗ ngồi mà ngồi xuống. Đoàn Can Linh quả nhiên không cự tuyệt, giống như không hề chống cự mà ngoan ngoãn để hắn dắt tay tiến về phía trước, đồng thời lộ ra nụ cười thẹn thùng của tiểu nữ tử. Về phần Lưu Lê ngồi ở bên kia, nàng nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, tựa hồ hoàn toàn không quen biết đến nàng ấy.
"Biểu cô cùng Thế tử đứng chung một chỗ quả thật là trai tài gái sắc vô cùng." Tần Nguyệt Dao không có kiêng kỵ người khác, đem suy nghĩ trong tâm treo lên miệng mà nói ra. Nghiêng đầu tựa vào bả vai của Lưu Lê, tay của Tần Nguyệt Dao khoác lên bả vai của nàng ấy, nhìn cằm của Lưu Lê, nói: "Đêm qua có phải ngủ không ngon không? Nhìn sắc mặt của ngươi có chút không ổn nha?"
"Không có, có thể liên quan đến cơn ác mộng tối qua." Lưu Lê không được tự nhiên giật giật mí mắt, giương mắt thấy tất cả mọi người đang nhìn các nàng, chỉ đành phải nhỏ giọng ở bên tai Tần Nguyệt Dao nói: "Ngươi không thể ngồi đàng hoàng được sao, tất cả mọi người đang nhìn đấy."
"Ha ha, được rồi được rồi, liền nghe lời ngươi." Tần Nguyệt Dao ngắm nhìn long ỷ thuộc về Hoàng thượng, có chút ngồi thẳng người nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách thân mật cùng Lưu Lê, muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng ân ái của các nàng.
"Các người quả thật là ân ái vô cùng!" Nói lời này ngoại trừ Đoàn Can Linh thì còn ai dám, nàng chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, ánh mắt một lần nữa rơi lên trên người Thế tử, cùng hắn bắt đầu nói cười với nhau.
"Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!" Cùng với tiếng hô to của thái giám, mấy người đang ngồi tại chỗ đồng loạt đứng dậy quỳ xuống, nghênh đón Hoàng thượng và Hoàng hậu sắp tiến vào.
Lưu Lê bị Tần Nguyệt Dao kéo quỳ trên mặt đất, nàng tới Hoàng cung lâu như vậy rồi, Hoàng thượng thì cũng được gặp mấy lần, về phần Hoàng hậu nàng ngay cả nghe cũng không nghe nhắc tới, chớ nói chi là ra mắt. Trong nội tâm vô cùng tò mò, theo tiếng vang của bước chân mà ngẩng đầu lên nhìn, tò mò biến thành kinh ngạc, ngược lại trong tiếng hít thở không thông xen là xen lẫn sự vui sướng. Vị Hoàng hậu đứng bên cạnh Hoàng thượng là một nữ tử mặc phượng bào ưu nhã mà tiến về phía trước, vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp thanh nhã mà tất cả các nữ tử cổ đại có được, ngược lại hỗn tạp vẻ đẹp mang dòng máu của nhiều quốc gia, tuyệt diễm mà cao quý.
"Trần." Nước mắt theo tiếng gọi mà rơi xuống, thanh âm Lưu Lê trong nháy mắt nghẹn ngào, nữ tử đang đứng bên cạnh Tần Hiên kia, vị Hoàng hậu bên cạnh cửu ngũ chí tôn kia, không phải là người cùng nàng sống chết không rời nhau, người mà nàng mỗi người đều nhớ thương sao? Người đó, không phải là người yêu nàng sao? Bạn gái của nàng, người mà nàng mãi không thấy tung tích, Sở Trần Quân.
Có lẽ bởi vì thanh âm của Lưu Lê phát ra quá mức rõ ràng, hoặc có lẽ bởi vì liên quan đến sự an tĩnh quá mức của đại điện. Tần Hiên cùng nữ tử bên cạnh đều nghe được thanh âm nghẹn ngào của nàng khi kêu lên một tiếng "Trần". Ánh mắt rơi lên trên người Lưu Lê, nữ tử phượng bào nhìn thấy mặt mũi thanh tú của Lưu Lê hiển nhiên phản ứng giống y như Lưu Lê, thân thể của nàng có chút run rẩy, nhìn đôi mắt của Lưu Lê chất chứa bao nhiêu tình cảm trong đó, trừ thâm tình ôn nhu còn có tư niệm điếm không hết được. Lê, Sở Trần Quân rất muốn bật thốt lên tên của Lưu Lê, nhưng ngại thân phận giờ phút này, không thể nào mà thốt ra khỏi miệng.
Ý thức được người bên cạnh có gì đó không ổn, Tần Hiên cầm lấy bàn tay của Sở Trần Quân, an cần hỏi thăm nàng: "Hoàng hậu làm sao? Có phải thân thể có chút khó chịu?"
Nghe vậy, Lưu Lê đột nhiên cúi đầu yên lặng lau nước mắt. Bây giờ là đang ở trên đại điện, không phải ở đường lớn của thế giới hiện đại. Chẳng qua là, mặc dù nàng cúi đầu, nhưng vừa rồi cử động của nàng không thể thoát khỏi ánh mắt của người đang quỳ kế bên nàng hiện tại, Tần Nguyệt Dao. Người thông minh như nàng ta, ngay từ lúc Sở Trần Quân nhìn về phía nơi này, trong đôi mắt lóe lên tình ý cũng đã bán đứng các nàng. Có mờ ám! Tần Nguyệt Dao nở nụ cười, cười vô cùng hấp dẫn, làm cho người khác hít thở không thông.
"Bổn cung không sao. Hoàng thượng, bọn họ quỳ cũng khá lâu rồi, cũng nên để bọn họ bình thân." Sở Trần Quân từ chỗ Tần Hiên mà rút tay ra, trong nội tâm vui sướng không có ngôn từ nào có thể biểu đạt được, nàng cảm thấy hôm nay đồng ý Tần Hiên xuất hiện tại hỉ yến thật sự là lựa chọn chính xác, nếu không làm sao có thể gặp lại người mà nàng nhớ nhung bấy lâu nay.
"Tất cả đứng lên đi, không cần giữ lễ." Tần Hiên khẽ giơ tay lên, dưới ánh mắt của mọi người, hắn cùng Hoàng hậu ngồi xuống.
Một lần nữa mọi người trở về vị trí, nhìn một bàn rượu ngon món ngon Lưu Lê đã sớm không có tâm tình thưởng thức, ngay cả khi Tần Nguyệt Dao vô ý hay cố ý nhích tới gần đụng chạm cũng không thèm để ý chút nào. Cặp mắt có chút hồng vẫn đang nhìn Sở Trần Quân đang ngồi trên ghế kia, tâm tình vẫn luôn duy trì trạng thái kích động, Lưu Lê không rõ làm sao nàng ấy lại trở thành Hoàng hậu, nhưng đối với nàng chuyện này không quan trọng. Quan trọng là...Sở Trần Quân còn sống, thậm cùng với nàng xuyên qua thế giới này.
Hỉ yến mới chiêu đãi được một nửa, Sở Trần Quân đột nhiên xoa huyện thái dương, đứng dậy hướng Tần Hiên đang uống rượu, nói: "Hoàng thượng, thân thể Bổn cung có chút không thoải mái, xin cáo lui trước."
"Hoàng hậu không thoải mái? Vậy Trẫm cùng nàng trở về Khôn Ninh cung, được không?"
"Không cần, ngài ở đây với bọn họ là được rồi." Sở Trần Quân rút bàn tay bị Tần Hiên nắm lấy dưới ống tay áo, ánh mắt đối diện Lưu Lê, chỉ là một ánh mắt không dễ dàng phát giác, nàng đã để cho Lưu Lê hiểu ý đồ của mình. Có lẽ, sự ăn ý của các nàng từ trước đến nay chưa từng biến mất. Nhìn thân ảnh Sở Trần Quân rời đi, Lưu Lê lúc này mới quay đầu rút cánh tay Tần Nguyệt Dao ra, nói: "Công chúa, ta về trước có được không? Yến hội này không thích hợp với ta, ta muốn trở về với Yên Nhi."
"Ngươi vẫn là lần đầu tiên gọi Bổn cung là công chúa đấy, đi đi." Tần Nguyệt Dao uống cạn ly rượu ngon, ý bảo nàng ấy thừa dịp thời điểm Tần Hiên không chú ý đến thì lui ra ngoài. Trong lòng có chút cảm giác ê ẩm, Tần Nguyệt Dao phân phó người bên cạnh rót rượu cho nàng, trong lòng đã sớm đoán ra nàng ấy rốt cuộc muốn đi đâu.
Lưu Lê theo sát Sở Trần Quân đi tới con đường nhỏ dẫn đến tảng đá ở ngự hoa viên, phong cảnh xung quanh sớm đã không lọt vào ánh mắt của các nàng. Không biết đã đi được bao lâu, đến lúc Sở Trần Quân đi qua hòn non bộ thì đột nhiên vòng lại, kéo tay Lưu Lê chạy thẳng vào không gian khổng lồ bên trong hòn non bộ. Không nói tiếng nào, chỉ có sự an ý ban đầu, Lưu Lê bị Sở Trần Quân đột nhiên đè lên trên mặt đất, mũ phượng bị ném sang một bên, tóc dài tùy ý buông thả, Sở Trần Quân vuốt ve mặt của nàng ấy, hung hăng hôn xuống đôi môi hồng nhạt, dây dưa mà giày xéo lẫn nhau.
Không thể nghe thấy được thanh âm nào bên ngoài, hai người ăn ý kích thích hôn nhau, thanh âm trở nên nặng nề. Mang theo chiếc lưỡi xen lẫn mùi hương của rượu dễ dàng xâm nhập khoang miệng của đối phương, cái gọi là hai chiếc lưỡi cộng vũ, bất quá chỉ là dâng trào nhớ nhung của hai người. Lại không tìm được từ ngữ để hình dung giờ phút nóng bỏng này, Sở Trần Quân giơ tay cởi bỏ dây cột tóc của Lưu Lê, làm cho mái tóc dài của nàng ấy có thể xõa tung xuống. Từ trên người Lưu Lê ngồi dậy, trên mặt Sở Trần Quân rưng rưng nước mắt, chẳng qua là nhìn nàng ấy, nhìn cánh môi bị giày xéo đang khẽ run.
Tựa hồ rất chán ghét Sở Trần Quân mặc bộ phượng bào này, Lưu Lê ôm lấy bờ eo của nàng ấy tung người áp chế nàng ấy nằm dưới thân mình, mạnh mẽ cởi bỏ bộ phượng bào trên người nàng ấy. Chán ghét nó, không cần lý do, chỉ có lý do chán ghét là đủ rồi. Nụ hôn chi chít vẫn như lúc trước dọc theo xương quai xanh của Sở Trần Quân mà đặt xuống, chiếc yếm thêu phượng bị đẩy lên, Lưu lê ngậm lấy nụ hoa, dùng lưỡi liếm mút qua lại không ngừng, bàn tay trống không không chịu được cô đơn nắm lấy nơi mềm mại khác của nàng ấy, không ngừng vuốt ve, đầu ngón tay dần dần vuốt ve nụ hoa còn lại.
Không có lời nào trêu chọc, thân thể Sở Trần Quân cho tới giờ phút này chỉ cảm nhận được một mình Lưu Lê.
Dòng nước ấm từ trong bụng không ngừng xẹt qua, bàn tay Sở Trần Quân bắt lấy cỏ dại ở trên mặt đất, vòng eo từ từ cong lên, miệng phát ra âm than ngâm nga khiêu gợi. Y phục trên người bị Lưu Lê toàn bộ cởi ra, thân thể quen thuộc của Sở Trần Quân hiện tại đang hiện ra trước mắt, nàng ấy ôm lấy Lưu Lê ngồi dậy, khẽ cắn lên xương quai xanh của nàng ấy, đầu lưỡi từ từ dời xuống, cuối cùng ngậm lấy nhũ hoa của Lưu Lê, giống như vừa rồi nàng ấy trêu chọc mình, câu dẫn nàng ấy.
"Ưhm..." Lưu Lê phát ra tiếng hừ nhẹ, hai tay không thành thật vuốt ve phía sau lưng nàng ấy, nàng thích lưng của Sở Trần Quân, trơn bóng nhẵn nhụi.
Vừa rải qua một trận kích thích, Sở Trần Quân bị Lưu Lê ôm vào trong ngực áp đảo nằm lên phía trên phượng bào. Hai tay không ngừng xoa xoa bụng của nàng ấy, Lưu Lê cuối cùng đi tới khu vực ẩn hiện giữa hai chân của nàng ấy, ngậm lấy đài hoa trên hoa huyệt, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc qua lại, dẫn đến Sở Trần Quân không ngừng rên khẽ. Đưa tay vuốt ve nơi mềm mại nào đó của Lưu Lê, bàn tay cực nóng không ngừng xoa nắn bộ ngực của nàng, bụng Lưu Lê càng tiết ra nhiều nước hơn, nàng giơ tay đem một chân của Sở Trần Quân khoác lên bả vai của mình, cúi người để gần với Sở Trần Quân hơn, làm cho hai hoa huyệt ẩm ướt của các nàng không ngừng ma sát qua lại.
"Uhm..." Lưu Lê dùng thắt lưng di động càng nhanh về phía trước, hôn lên vành tai của Sở Trần Quân, hoa huyệt giữa hai chân ma sát mãnh liệt với nhau, khu vực lông thưa thớt giữa hai chân hai nàng sớm đã ướt đẫm vì chất dịch của cả hai, tiếng va cham tích tác phát ra giữa hai người làm người nghe phải đỏ mặt, Sở Trần Quân rên lên càng ngày càng lớn, cho đến khi nàng mở to mắt, đôi chân vì kích thích mà cong lên, phần bụng đột nhiên co rút lại, chất dịch ôn thuận theo đó mà chảy ra nhiều thêm như đang tiểu tiện, Lưu Lê dùng ngón tay vén tóc quanh thái dương của nàng ấy, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ.
Tựa như, vẫn còn chưa dừng lại.
Lưu Lê để một chân của nàng ấy xuống, ngón tay ở giữa hai chân Sở Trần Quân mà lưu luyến, đến khi nàng ấy gật đầu đồng ý, Lưu Lê mới đem ngón tay tiến vào trong lãnh địa của đối phương, không ngừng ngọ nguậy, cong cong ngón tay. Không biết bị đè nén bao lâu, Sở Trần Quân ngẩng đầu tùy ý để ngón tay Lưu Lê ở bên trong cơ thể của nàng mà gia tăng tần suất ra vào. Từ đầu đến cuối, trừ lúc kìm lòng không được mà rên khẽ thì không có tiếng nói nào khác. Đỉnh điểm của sự run sợ chính là lúc Lưu Lê đem ngón tay thứ hai đồng thời vào thăm dò bên trong, khóe môi giơ lên, Lưu Lê nắm lấy bàn tay của Sở Trần Quân để nàng ấy tiến vào giữa hai chân của nàng. Sự chủ động như vậy, ngay cả thời điểm nàng ở bên cạnh Trọng Yên Nhi cũng chưa từng xuất hiện. Buông tay ra, ngón tay Sở Trần Quân ở bên trong cơ thể của nàng mà chủ động, cho đến khi Lưu Lê suy yếu nắm gục ở trên người Sở Trần Quân, hoa huyệt cả hai vì trải qua kích thích mà trở nên đỏ ửng, chất lỏng không ngừng chảy ra, chưa có dấu hiệu dừng lại, trừ tiếng thở dốc ra không còn tiếp tục làm gì khác.
----------------HẾT CHƯƠNG --------------------