Từng Bước Trộm Tâm

chương 60: thánh chỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh trăng như mặt hồ thỉnh thoảng lưu lại hình bóng của người đi đường in trên những phiến đá trên mặt đường, không khí trong phòng vẫn kiều diễm như cũ, Lưu Lê đặt hai tay lên bên hông người Lăng Mỵ Như, sau một trận kích tình mồ hôi đổ ra như tắm. Lần này, nàng không phải uống xuân dược, nàng rất rõ ràng người vừa rồi cùng nàng phiên vân phúc vũ là người nào. Trong nội tâm ngũ vị tạp trần lẫn lộn nhau, Lưu Lê không cách nào bỏ qua sự bất đắc dĩ cũng không nỡ trong mắt của Lăng Mỵ Như, ngón tay quấn lấy sợi tóc bên thái dương của nàng ấy, Lưu Lê nghiêng người hô hấp điều đặn mà nói: "Mỵ Như, nàng làm sao vậy? Có phải có tâm sự gì hay không?"

"Không có." Lăng Mỵ Như lắc đầu, cố nén cảm xúc chua xót trong nội tâm không thể nào nói ra khỏi miệng. Mối tình thầm kín cũng được, tình ý mật nồng cũng được, Lăng Mỵ Như không khỏi cảm thấy bản thân nhưng một món vật bị lợi dụng mà cảm thấy thẹn, nàng rúc vào trong ngực của Lưu Lê, nắm lấy cánh tay nàng ấy đặt vòng qua bên hông của mình, kề sát vào bộ ngực của Lưu Lê, nói: "Làm sao bây giờ đây Lưu Lê, ta hiện tại bắt đầu tham lam rồi. Nếu ngày sau không có nàng ở bên cạnh, trong cái lồng chim tơ vàng ấy, chỉ sợ cũng chỉ còn miếng ngọc bội ấy ở bên cạnh ta mà thôi."

"Nàng nói nhăng nói cuội gì thế? Ta đã nói ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ chịu trách nhiệm đối với nàng, cái gì mà không có ta ở bên cạnh nàng chứ? Cái gì mà lồng chim tơ vàng, nàng không chuyện gì thì cũng đừng nghĩ loạn như vậy nữa được không? Ta không phải kẻ lừa gạt, lời đã nói nhất định sẽ làm được. " Mặc dù ta tình yêu của ta đối nàng không nhiều bằng Yên Nhi. Câu nói kế tiếp Lưu Lê không có nhẫn tâm nói ra khỏi miệng, bởi vì nàng rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của Lăng Mỵ Như đã bắt đầu rơi lệ.

Kỳ quái, nghi ngờ là phản ứng duy nhất của Lưu Lê, dĩ nhiên trong đó còn có tia yêu thương.

"Mỵ Như, nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Nàng không muốn nói với ta?" Thấy Lăng Mỵ Như không nói lời nào, chỉ là mỉm cười với nàng, Lưu Lê không thể làm gì khác hơn làm hỏi thêm một lần nữa.

"Sao có thể? Làm gì lại xảy ra chuyện gì chứ? Từ khi bắt đầu không phải cục diện đã được định đoạt rồi sao?" Lời vừa nói của Lăng Mỵ Như làm Lưu Lê nghe không hiểu ý nghĩ trong đó, cánh môi run rẩy dán lên đôi môi của nàng, nói: "Lưu Lê, sắc trời đã tối, ta phải trở về phủ rồi. Nàng...nàng cũng nên trở về vương phủ đi."

"Ân, bản thân ta không việc gì, nhưng mà nàng...nếu không trở về phụ thân của nàng chắc sẽ lo lắng đó."

"Không sao, cùng ta ngủ đến sáng, được không?" Lăng Mỵ Như đã sớm kéo chiếc chăn lên che ở trên người của hai người, một chút lạnh băng từ chiếc chăn cùng nhiệt độ ấm áp của hai người hòa vào làm một. Nhắm mắt lại, nàng chẳng qua là khẽ hừ hừ mấy tiếng, cũng không còn tiếp tục nói gì mà tựa sát vào ngực của Lưu Lê không biết là ngủ thật hay là giả bộ ngủ. Thấy nàng ấy đã nhắm mắt ngủ, Lưu Lê cũng không nói gì thêm nữa, dù sao ngày mai trở về Lương vương phủ hay không cũng không sao, Lương vương đối với nàng căn bản không hỏi tới gì. Chắc là quá mệt mỏi, sau khi Lưu Lê nhắm mắt lại không tới nửa khắc cũng đã tiến vào mộng đẹp.

Lần nữa tỉnh lại là bị Phong Tao Tao trong viện đánh thức, Lưu Lê mơ mơ màng màng ngồi dậy phát hiện Lăng Mỵ Như đã sớm không còn ở bên cạnh mình, mà trên bàn đã bàn trí sẵn một chén cháo trắng. Nàng nhớ là Lăng Mỵ Như hẳn là không thể làm cơm, khóe môi vung lên, tâm trạng đang mất mát của Lưu Lê vì một chén cháo mà trở nên vui vẻ, mặc quần áo tử tế, đem chén cháo trên bàn ăn xong, Lưu Lê mang theo Phong Tao Tao tìm Lưu Mặc, để Lưu Mặc tùy tiện chiếu cố nó một thời gian ngắn. Nàng sợ vạn nhất một thời gian dài không thể trở về được, Phong Tao Tao sẽ đem phòng của mình gặm không còn một mảnh gỗ.

Đi trên đường lớn, ánh mắt Lưu Lê quét đến tấm bảng hiệu màu vàng dán lên trên tường, có không ít người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Nàng xem không hiểu văn tự ở cổ đại, hơn nữa cũng không muốn chú ý đến mấy chuyện nhàm chán này, trong lòng thầm nghĩ Lăng Mỵ Như hẳn là đã trở về phủ, nếu không có chuyện gì làm thì cũng chỉ học thêu thùa, vân vân gì đó, nàng vẫn cứ không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lăng Mỵ Như, chẳng qua là nghĩ rằng nàng ấy hẳn là muốn chờ đến thời điểm thích hợp nàng ấy sẽ đến tìm nàng. Cứ nghĩ như vậy, Lưu Lê tất nhiên đem phong cảnh xung quanh không thèm nhìn đến nữa, gương mặt đầy gió xuân bước vào bên trong đại sảnh Lương vương phủ.

"Ngươi đêm qua không có trở về." Thời điểm đẩy cửa phòng bước vào, Tiêu Thanh Nhiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Lưu Lê, nàng đưa lưng về phía Lưu Lê, thanh âm nhàn nhạt lộ ra chút băng lãnh.

"Ở chỗ này ngây ngốc đến nhàm chán, chi bằng ra ngoài lượn vài vòng. Tối hôm qua tại ở cửa tiệm của mình ngủ, sao nào? Ngươi nhớ ta a?" Trong lời nói của Lưu Lê lộ ra chút trêu chọc, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Nhiên đối lưng với mình, tay đặt ở trên chiếc cằm trên bóng của mình, vuốt ve qua lại, bộ dáng mười phần giống thành phần du côn vô lại.

"Vương gia tìm ngươi." Tiêu Thanh Nhiên hờ hững nói, đi lên mấy bước thì dừng lại, nói: "Ta quên nói với ngươi, bản lãnh đa tình của ngươi cũng coi như là số một ở Đại Tần Triều rồi."

"Xí, làm sao ngươi biết ta tự mình đa tình, biết đâu lời của ta là sự thật thì sao." Lưu Lê đi theo phía sau Tiêu Thanh Nhiên, nhớ tới tiểu nha đầu dã man lúc nào cũng ở bên cạnh nàng ấy, không khỏi nhắc đến: "Nếu nói tự mình đa tình, ta cảm thấy giống như tiểu nha đầu dã man bên cạnh ngươi mới chân chính là tự mình đa tình đó. Bất quá, dạo gần đây ta không thấy được nàng ta."

"Nàng trở về Bích Thường cung rồi." Tiêu Thanh Nhiên đáp, trực tiếp đem Lưu Lê đi theo dẫn vào trong thư phòng của Tần Dịch. Thị vệ đứng canh giữ phía ngoài phát hiện người đến là Tiêu Thanh Nhiên, không có ai ngăn cản nàng ta, chẳng qua là cung kính cúi đầu mở cửa cho các nàng đi vào, cũng thông báo là Vương gia đang ở bên trong. Thư phòng của Tần Dịch xung quanh không có xa hoa như trong tưởng tượng, trừ giá sách bày đầy sách cũng chỉ có một cái bàn đọc sách cùng một chiếc ghế được bàn biện đơn giản. Phát hiện Lưu Lê và Tiêu Thanh Nhiên tiến vào, Tần Dịch ấn ấn xoa xoa huyệt Thái Dương trên đầu của mình, nói: "Đến rồi."

"Vương gia tìm ta có chuyện gì?" Lưu Lê hoàn toàn không có sự tự giác của Tiêu Thanh Nhiên, đỉnh đạc dựa cửa mà hỏi. Suy đoán hắn rốt cuộc tìm mình là có chuyện gì, cũng đã lâu rồi, kể từ khi nàng vào ở trong Lương vương phủ, Tần Dịch đối với nàng cũng chẳng để tâm đến. Hôm nay tìm nàng, cũng không biết muốn làm cái gì.

"Ai, Hôm nay bọn hải tặc của nước Lưu càng ngày càng khinh người quá đáng, đến Đại Tần ta dọc theo hai bên bờ biển tiến hành cướp bóc ngày càng đông. Mấy ngày nay Bổn vương đều ở trong hoàng cung cùng Hoàng Thượng thương nghị đối sách, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra cách nào tốt hơn cách của Lưu huynh. Lưu huynh, Bổn vương đối đãi với ngươi không tệ...mặc dù ngươi nói thích tự do tự tại không muốn làm quan, nhưng chuyện này can hệ đến bách tính Đại Tần ta. Bổn vương hi vọng ngươi có thể...." Lời nói đến cửa miệng, Tần Dịch lại không có tiếp tục nói tiếp, hắn nhìn Lưu Lê, tiện thể đưa ánh mắt hướng Tiêu Thanh Nhiên, không nói gì.

"Vương gia là muốn ta tự mình ngăn cản hành động của những tên hải tặc cướp bóc kia? Cũng chính là để cho ta tự mình đi thử xem đối sách bản thân đề ra có hữu dụng hay không?" Lưu Lê không hề do dự mà bắt lấy trọng điểm lời của Tần Dịch, nàng biết đây là cơ hội duy nhất của bản thân để Tần Dịch tín nhiệm nàng, bất kể thế nào cũng đều phải đáp ứng, vì Yên Nhi của nàng, phải làm như thế.

"Ý tứ của Bổn vương đúng là như thế." Tần Dịch cầm lấy thánh chỉ giao cho Lưu Lê, không có bất kỳ trình tự tuyên đọc gì, chẳng qua là đưa vào trong tay của nàng, nói tiếp: "Mặc dù không người nào có thể dụng đến ngươi, nhưng Bổn vương sẽ để Tiêu cô nương đồng hành tùy lúc có thể bảo vệ ngươi. Dù sao ngươi cũng là bằng hữu tốt của Vương đệ ta, cũng là thượng khách của Bổn vương, Bổn vương chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn. Nếu như có chuyện gì, ngươi chỉ cần phân phó Tiêu cô nương đi làm, nếu như có thể, hôm nay liền xuất phát."

"Hôm nay liền xuất phát?" Lưu Lê mở thánh chỉ ra, chỉ nhìn thấy đại ấn từ ngọc tỷ ở phía trên đó, ngoại trừ nó ra nàng xem cũng không hiểu gì. Theo bản năng liếc nhìn Tiêu Thanh Nhiên, Lưu Lê đối với chuyện cần giải quyết trước mắt căn bản không có nửa điểm đầu mối. Gật đầu, căn cứ vào nguyên tắc không biết cũng phải giả bộ biết, Lưu Lê xem như đáp ứng Tần Dịch, nói: "Vương gia cho ta về chuẩn bị trước một chút, ngày mai để cho Tiêu cô nương đến chỗ tìm ta, chúng ta cùng đi, thế nào?"

Nhận được sự cho phép của Tần Dịch, Lưu Lê lại lần nữa liếc nhìn Tiêu Thanh Nhiên, thu hồi thánh chỉ rời khỏi Lương vương phủ. Nàng ở trong vương phủ cũng không để lại bất kỳ vật gì, cho nên không cần trở về Tây sương phòng thu dọn đồ đạc. Đi trên đường, Lưu Lê ở trên đường lớn vòng tới vòng lui, cuối cùng quyết định đi tìm Lưu Mặc, xem thử xem nàng ta có thể giúp được cái gì không. Lấy đạo trị đạo, tối thiểu trước khi xuất phát phải tìm hiểu hành động của sơn tặc hoặc kẻ cướp, không có gì hết lại để cho nàng đi đến nước Lưu, khó trách để nàng cùng Tiêu Thanh Nhiên hai người giả làm đạo tặc gây họa cho dân chúng? Cho dù người trong nước Lưu cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng không thể làm thương tổn đến những bách tính vô tội, chủ yếu phải đập nát hang ổ những tên hải tặc kia mới là việc trọng yếu.

Dùng bộ dáng thầy bói đang bấm chỉ tay "xem tới xem lui", Lưu Lê xác định Lưu Mặc bây giờ nhất định không có ở bên trong tửu quán. Đi đường vòng đi vào Lâm Trúc lâu, Lưu Lê dùng đôi mắt to của mình tìm được Lưu Mặc cùng Tô Úc Trúc cùng ngồi tại bên cửa sổ uống trà. Xem ra không cần mình ra tay, cũng có thể dễ như trở bàn tay, Lưu Lê cười gian vài tiếng, không ngần ngại làm bóng đèn tỏa sáng ngồi xen vào hai người, nói: "Tô cô nương, Lưu Mặc nhà ta vậy mà là một mầm móng si tình ôn nhu đó! Đi theo nàng ấy, ngươi tuyệt đối không lỗ mà tích lời nha~."

"Công tử!"

"Lưu công tử ngồi thong thả, ta đi xem phòng bếp một chút." Tô Úc Trúc bị lời nói trắng trợn của Lưu Lê làm cho xấu hổ đỏ mặt, hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn Lưu Mặc chạy thẳng vào phòng bếp. Bị Lưu Lê làm náo như vậy, không khí lãng mạn hoàn toàn không thấy, chỉ có Lưu Lê cái bóng đèn này cản nàng ấy không cho nàng ấy đuổi theo Tô Úc Trúc, nói: " Tên gia hỏa ngươi, cùi chỏ lại hướng ra bên ngoài a! Nhìn bộ dáng các ngươi chắc cũng không kém rồi? Lúc nào mời ta uống rượu mừng đây, bất quá trước khi uống rượu mừng, ngươi phải giúp ta làm việc chút đã."

"Công tử, ngươi...ngươi đừng đoán mò nữa, Ta, chúng ta đều là nữ tử, sao, sao có thể bái đường được." Gương mặt của Lưu Mặc so với trước khi Tô Úc Trúc rời đi còn đỏ hơn, nàng muốn đém chén trà trước mặt một hơi uống sạch, nói: "Công tử là Bang chủ, cần gì chỉ cần nói một tiếng là được."

"Ta chính là muốn nghe ngóng một chút, gần đây bọn sơn tặc tương đối hung hăng ngang ngược đang ở chỗ nào? Ta muốn cùng tên đầu lĩnh sơn tặc bàn chuyện làm ăn."

"Công tử muốn tìm sơn tặc? Việc này...phải để ta đi về hỏi thử xem." Lưu Mặc do dự trong chốc lát, đứng dậy nói: "Công tử yên tâm, buổi tối ta đến tìm ngươi để bẩm báo tin tức. Còn có, Úc Trúc đang ở trong phòng bếp, ta đi xem nàng một chút trước đã."

"Ha ha ha, kêu là Úc Trúc rồi sao. Đúng là có nương tử quên luôn cả công tử rồi!" Lưu Lê ngáp một cái, cũng đi ngược hướng Lâm Trúc lâu mà rời đi. Thời điểm đi qua phủ Thị Lang, Lưu Lê không tự chủ mà thả chậm cước bộ, không biết có phải liên quan đến tâm lý hay không, nàng lại cảm thấy chữ trên tấm bảng vàng giống như đã có chuyện gì xảy ra. Tùy tiện lôi một người đến hỏi thăm, mới hiểu được thì ra không phải là phủ Thị Lang, mà là thành phủ Thượng Thư rồi. Thăng quan tiến chức đích thực mau thật, Lưu Lê cảm thán một tiếng, nghĩ tới lần này đi có lẽ sẽ gặp phải chuyện gì khác, vạn nhất không phòng ngừa e rằng mất mạng như chơi, nàng nhớ đến balo của mình giấu ở trong rừng cây, bên trong vẫn còn có những thứ đó, còn có ngọc tỷ bản thân dùng tính mạng để đánh đổi.

--------HẾT CHƯƠNG ---------

Truyện Chữ Hay