Vừa sáng sớm, đám người hầu đều ngẩn ngơ với cảnh tượng trước mắt, từng người đứng không vững, ngồi cũng không được, chỉ có thể dạt qua một bên, trơ mắt nhìn ông chủ chiếm cứ cái bàn ăn đáng ra là dành cho người hầu.
“Không được, cám ơn ngài khoan dung độ lượng, tôi ở trong này là tốt rồi”. Khiết nhi đang cầm dao quét, thong thả đem mỡ bò quét lên trên bánh mì nướng, hoàn toàn không đếm xỉa đến phía cuối bàn dài, sắc mặt tối sầm của Simon.
Trải qua suốt đêm tình cảm mãnh liệt kéo dài, trời hửng sáng đã tỉnh lại, anh vừa phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không, lập tức xuống giường mặc y phục, bốn phía tìm người.
Mới rồi Owen khuôn mặt cố nín cười cho anh biết, cô gái nhỏ anh muốn tìm sớm tinh mơ đã chạy về căn phòng nhỏ ở trước đây, cùng đám người hầu ăn điểm tâm.
Anh tức giận vào phòng bắt người, đám người hầu sợ đến mức rối rít nhảy khỏi bàn ăn, chỉ còn lại Khiết nhi liều lĩnh vui vẻ hưởng thụ bữa sáng.
“Theo anh quay về”. Simon lạnh lùng ra lệnh, bởi vì có nhiều người nhàn rỗi chờ ở bên cạnh, anh đương nhiên không thể có thái độ nhẹ nhàng.
Ở trong lòng người ta từ lâu anh đã dựng nên hình ảnh cay nghiệt thâm trầm, khiến cho mọi người sinh ra sợ hãi, vì thế đối với anh có thêm sự kính trọng, không dám tùy tiện lỗ mãng.
“Ngài công tước, ngài nhanh quay về phòng đi, chỗ này không phải là nơi ngài nên ở lại đâu”. Khiết nhi cắn một miếng bánh mì nướng, đôi mắt sáng rực cố tình không mở, chính là không nhìn sắc mặt người nào đó so với giông tố còn đáng sợ hơn.
Simon siết chặt quai hàm, nét mặt trông càng khó coi.
Anh biết, cô vẫn như cũ để ý lúc trước anh làm cho nhục nhã.
“Đây không phải chỗ anh nên ở lại, cũng không chỗ em có thể ở đâu”. Khóe miệng Simon đột nhiên nhếch lên, cười tủm tỉm.
Ngực Khiết nhi kích động một chút. Anh có ý gì? Lại muốn giống như trước làm cho cô nhục nhã vậy sao?
Simon đẩy cái ghế đứng dậy, vòng đến chỗ của cô, kéo tay cô đặt lên ngực. “Công tước phu nhân tương lai, lại tiếp tục ở trong này, em nói xem có tốt không?”
Công tước phu nhân tương lai... Khiết nhi tim đập loạn xạ quay mắt nhìn anh, uất ức cùng không vui chôn ở trong lòng, thật mất rồi, trong chớp mắt đều bốc hơi toàn bộ.
“Anh…. Biết mình đang nói gì không?” Cô ngây ngốc hỏi, trên đôi mắt đen ngấn nước.
“Công tước phu nhân tương lai, nếu em không ngại, chúng ta có thể đổi chỗ nói chuyện không?” Simon không thay đổi giọng điệu giễu cợt, con mắt màu lam ngấm ngầm liếc mắt qua chỗ người hầu tụ tập.
Ô! Đám người hầu sợ tới mức tản ra như chim, không dám lại nhìn hình ảnh khêu gợi tuyệt vời của chủ nhân cùng nữ làm vườn trước đó không lâu đã lén bỏ trốn.
Khiết nhi vừa tức giận vừa buồn cười, mặc cho anh đưa mình ra khỏi căn phòng nhỏ, kéo vào căn phòng ấm áp trước đây cô thỉnh thoảng ở lại.
Là người làm vườn đem giống hoa tulip của cô chăm sóc rất tốt, một vườn hoa rực rỡ dưới ánh nắng chiếu rọi, nở rộ càng khiến người ta cảm động.
“Anh mang em trở về, sẽ không là muốn em giúp anh trồng hoa đi?” Cô oán hận ngó anh.
“Em đương nhiên phải tiếp tục giúp anh trồng hoa rồi”. Anh giang hai tay, đem cô ôm vào trong ngực ấm áp. “Em quên anh là ai sao? Là em thà rằng yêu một con sư tử cũng không muốn yêu tên máu lạnh bại hoại mà”.
“Yêu anh so với yêu một con sư tử còn thê thảm hơn”. Cô lẩm bẩm.
“Anh đã nghe”. Anh lạnh lùng nói, hai tay vòng ở eo bụng cô buộc chặt, khiến cô lên tiếng kêu đau.
“Anh thật sự thích hoa uất kim hương như thế sao?” Cô đấm nhẹ ngực anh, đỏ mặt ngẩng lên, không dè bị anh hôn trộm một cái.
“Là mẹ anh thích”. Anh ngắm toàn bộ hoa uất kim hương nhà kính, con mắt màu lam mênh mông thoáng hiện nét dịu dàng.
“Anh nhất định là rất yêu bà ấy”.
“Phải”. Anh gật đầu không chút do dự, dịu dàng trong đáy mắt có thể làm tất cả phụ nữ trên đời say mê.
“Vậy còn em? Chỉ là một người phụ nữ giúp anh trồng hoa thôi? Món đồ chơi khi cần có thể dùng để thỏa mãn?” Tận đáy lòng cô có chút ghen tị, mí mắt sâu sắc hạ xuống, buồn bã hỏi.
“Em không phải. Em là người phụ nữ của anh, là nữ chủ nhân của dòng họ Charlemagne”. Nâng lên gương mặt cúi thấp của cô, anh bao phủ lấy môi cô, nhẹ nhàng cọ xát bú mút.
Lại một lần nữa nghe thấy rõ ràng cam kết của anh, đốm lửa vui mừng ở trong lòng bốc lên mãnh liệt. Cô vươn cánh tay trắng mịn ra, ôm lấy bờ vai rộng lớn mạnh mẽ của anh, đem cả người mềm mại áp sát vào anh.
Sáng sớm hôm nay, lúc cô mở mắt, từ trong lồng ngực ấm áp của anh bò dậy, trong lòng đầy sợ hãi.
Cô sợ, một lát anh mở mắt ra, từ trong cơn đam mê lấy lại tinh thần, sẽ tiếp tục dùng thái độ lạnh nhạt khinh thường làm cô nhục nhã.
Cũng sợ, anh sẽ rút lại những lời nói ngọt ngào tối hôm qua, trở mặt không nhận người muốn cô cách anh xa một chút.
Cho nên cô không dám đợi đến khi anh tỉnh dậy, giống như trốn tránh chạy trở về căn phòng người hầu ở trước kia. Không ngờ anh lại đuổi theo đến đây, còn ở trước mặt mọi người thừa nhận cô …..
Được rồi, giờ khắc này cô hoàn toàn mềm lòng mất rồi, cho dù anh có đối với cô tiếp tục làm ra chuyện vừa quá đáng vừa ác liệt trước kia, cho dù cô đã từng thề với lòng, đời này sẽ không lại yêu anh ….
Ôi! Dù sao cũng mặc đã từng thề nguyền cái gì, hôm nay đều cũng vô hiệu rồi, cô vẫn trở về đây, tựa vào lòng anh, hứng lấy nụ hôn của anh.
“Có chuyện này em vẫn muốn tìm cơ hội cho anh biết ……..” Sau cái hôn dài, cô đem mặt dán lên ngực anh, hai người ở trong biển hoa im lặng ôm nhau, anh cúi đầu, vài sợi tơ màu vàng buông lộn xộn trước trán, khẽ chọc vào mặt cô.
“Hử?” Anh hừ nhẹ, đôi môi lưu luyến ở giữa mặt mũi cô.
“Nói ra chắc anh khó có thể tưởng tượng được, cũng có thể không tin nổi, nhưng mà ……. Ờ ……. Nên nói thế nào nhỉ? Em tuyệt đối không phải người điên, anh nhất định phải tin tưởng em”.
“Anh tin em, bởi vì anh cũng không thể nào yêu một người điên”. Anh nói đùa.
Cô giận dỗi mắt liếc anh một cái, tránh đôi môi muốn hôn của anh, vừa vội vã lên tiếng: “Anh nghe em nói đi, phải tỉnh táo mà nghe em nói nè”.
Thấy cô căng thẳng đến nỗi gương mặt ửng hồng, anh nhíu mày, yên lặng đợi đoạn sau.
“Em không phải người ở thời đại này – a, cái gọi là thời đại này, chính là thời đại Victoria, anh sống ở thời đại này, cũng chính là thời không thế kỉ này”.
Simon nheo cặp mắt màu lam, nhìn cô chằm chằm ánh mắt chợt trở nên rất kỳ lạ.
A, cô nên sớm biết, loại chuyện như thế nói ra tuyệt đối sẽ không có ai tin. Anh nhất định coi cô như bị bệnh thần kinh rồi!
“Em biết rằng anh rất khó tin, nhưng em nói đều là thật! Em đến từ hơn một trăm năm sau, là người thế kỉ , dì của em kết hôn với người buôn hoa Hà Lan, bản thân dòng họ của em có nghề làm vườn….. Dượng của em còn là giáo sư khoa làm vườn, ông ấy từng dạy em rất nhiều kiến thức và kĩ thuật chơi các loài hoa cảnh”.
Xong! Sắc mặt của anh càng lúc càng kỳ lạ, anh nhất định đem cô thành người điên rồi!
Khiết Nhi im lặng đè xuống thất vọng, ủ rũ không cách nào lại tiếp tục giải thích thêm, dù có nói nhiều hơn nữa, sẽ chỉ làm cô càng giống mắc bệnh thần kinh suy nghĩ không bình thường thôi.
“Những lời này, không phải là Ly Ly dạy em chứ?” Sắc mặt Simon tối sầm hỏi.
“Hả?” Ly Ly? Ờ, cô nhớ lại, không phải là Công tước phu nhân xinh đẹp đó sao?
“Anh nghe nói, lúc trước Ly Ly không muốn kết hôn với gã Holt khốn kiếp kia, cũng nói giống vậy. Cô ấy nói, cô ấy không thuộc nơi này, có một ngày nào đó phải rời đi …..”
Giọng nói của Simon đầy sâu lắng mỉa mai nói, Khiết Nhi hơi há miệng ra, vừa ngớ vừa choáng, trong lúc nhất thời không lấy lại được tinh thần.
Trời ơi! Quả nhiên đúng vậy! Ly Ly đó với cô giống nhau, cũng là từ thế kỷ xuyên qua đây, cô lại có thể tìm được đồng bạn rồi! Phải!
Phải ….. Đợi chút, vị đồng bạn này hình như là vợ của kẻ thù truyền kiếp của Simon ………
“Đừng nói với anh, em không muốn lấy anh, nên mới lôi việc hoang đường vô lý này ra nói!” Simon lạnh lùng trừng mắt với cô gái nhỏ tinh thần đang dạo chơi trong lòng.
“Không có, em muốn lấy anh, em muốn cả đời đều ở cùng một chỗ với anh”. Khiết Nhi thì thầm hai má hồng hồng.
Thế kỷ đối với cô mà nói, đã trở thành một danh từ xa vời, cô là phụ nữ có thể vì tình yêu mà lìa bỏ mọi thứ, thà rằng mất đi tất cả, cũng muốn ở gần người đàn ông trong lòng.
Cô biết như vậy đối với người nhà của cô mà nói thực rất ích kỷ, nhưng cô không còn cách nào, ông trời đã làm cô xuyên qua thời không đi tới nơi đây, yêu thương người đàn ông này, đây là số mệnh a.
Nghe được cam kết của cô, toàn thân từng cơ bắp đang căng ra của Simon mới lỏng xuống, sắc mặt tối tăm hơi sáng lên.
“Lời nói hồi nãy, cứ coi như em chưa từng nói đi”. Khiết Nhi mím môi, kéo khuôn mặt không vui của anh xuống, chủ động đưa lên đôi môi mềm mại, để cho cái gã xấu xa tha hồ hoành hành.
Cô nghĩ, cho dù lập tức có một cơ hội trở về thế giới ban đầu, cô cũng sẽ bỏ cuộc ngay tại chỗ.
Bởi vì, cô muốn ở lại nơi đây, với người đàn ông trong lòng – gã cay nghiệt vô tình xấu xa này – trồng các loài hoa uất kim hương.
Nhớ từng nụ hôn nồng nàn, từng tiếng ngâm nga dịu dàng, ở trong nụ hôn ngây ngất của anh cô ngửi thấy mùi hương hoa uất kim hương, sặc sỡ lộng lẫy tươi đẹp bao quanh, hẹn cùng nhau vĩnh cửu.
Sau buổi trưa oi bức, một buổi trà chiều nhàn nhã đang diễn ra trước sân nhà Charlemagne.
Trong sân rộng, có trồng nhiều loại cây uất kim hương đen trị giá vài bảng Anh, hình dáng cây hoa lạnh lùng tươi đẹp bí ẩn kia, được xưng bá ở đại hội thưởng hoa năm nay bởi chủ sự cung điện, chính miệng nữ hoàng còn thảo luận cùng Simon một số cây, thưởng đi đầu mọi phong trào cho dòng họ Charlemagne.
Trên hội thưởng hoa, phớt lờ lời đồn đại không tốt trong giới quý tộc, Simon dẫn vị hôn thê của anh xuất hiện, nghe nói vị này là xuất thân làm vườn, mỹ nữ Đông Phương sắp trở thành công tước phu nhân, đã thành chủ đề nóng cho mọi người bàn tán.
Vì vậy mọi người tự nhiên, đem cô với công tước phu nhân của dòng họ Holt ra bàn tán – hơn nữa lại một lần làm cho hai đại gia tộc có mối thù truyền kiếp từ xưa tới nay cảm thấy không thể tưởng, ngay cả lấy vợ mà bọn họ cũng có thể đấu! Phụ nữ Đông Phương nhỏ bé đáng yêu giống nhau, xuất thân đều thấp kém giống nhau, hai vị công tước trẻ tuổi khiến cho phụ nữ Châu Âu đều kính phục không giấu giếm lại có thể bất chấp lời đồn đại, mặc dù bản thân địa vị cao quý, cưới người vợ có hoàn cảnh không hiển hách vẻ vang.
Sự kiện này, sơ sơ cũng đủ khiến các quý tộc hứng thú vui thích nói ba năm năm, cho đến khi giới quý tộc có vụ bê bối ầm ĩ nào khác xảy ra lớn hơn nữa mới thôi.
Vương công quý tộc hay các phú thương, tất cả đều nguyện ý lấy số tiền lớn để có được: đám hoa uất kim hương màu đen tinh khiết mang tên “Nữ hoàng bóng đêm”.
Nó làm cho toàn bộ Châu Âu ai cũng điên cuồng, cử chỉ cao quý bí ẩn, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Khiết Nhi mặc bộ lễ phục đăng ten màu trắng tinh khiết, mái tóc dài đen tuyền quấn ra sau ót, tâm trạng không yên uống ly hồng trà, mãi đến khi cô hầu gái vội vã chạy tới, thấp giọng hô công tước phu nhân Holt đến, cô mới khó nén được mà vội ngẩng đầu lên, nhìn Ly Ly từ phía hành lang này đi tới.
Bây giờ cô mới biết được, đã cùng vợ chồng có mối thù truyền kiếp hơn một lần gặp mặt rồi, đơn giản là còn khó hơn so với xuyên qua thời không! Simon và Worth hai người này bình thường chẳng khác gì vua chúa cả, trừ phi tham dự hội nghị hoặc tiệc rượu cung đình, nếu không lén lút thì tuyệt đối không thể nào chạm mặt họ.
Hồi trước Caroline tổ chức bữa tiệc thưởng hoa, Worth sở dĩ xuất hiện, nghe nói còn là vì Ly Ly cảm thấy hứng thú, bất chấp sự phản đối mà quyết tâm tham gia, nên mới hiểu lầm liên tiếp sau đó.
Nhưng may mắn có chút hiểu lầm này, mới có thể buộc được Simon thừa nhận tình cảm đối với cô, nói ra thì, phải cảm tạ Ly Ly đã khăng khăng tham dự bữa tiệc, và người phu xe nhầm lẫn kia.
“Chào cô, tôi biết đột nhiên mời cô đến dự trà chiều sẽ rất mạo hiểm…..” Khiết Nhi đứng dậy, chào đón sự xuất hiện của Ly Ly.
“Lại gặp mặt rồi”. Cá tính thẳng Ly Ly không chút thiếu tự nhiên khẽ cười, trang nhã ngồi xuống ghế dựa bằng sắt màu trắng chạm trổ hoa văn có kèm theo cái đệm thêu tơ mềm.
“Cô nhất định rất tò mò vì sao tôi mời cô”. Khiết Nhi lo lắng nhìn Ly Ly, sau đó lại bưng trà nóng lên uống.
“Cô chắc biết vị hôn phu của cô và chồng tôi, hai nhà có mối thù truyền kiếp phải không?” Ly Ly hoang mang hỏi.
“Đúng vậy”. Khiết Nhi cười gượng.
“Cô mời tôi đến, Simon sẽ không nổi điên chứ?” Ly Ly đúng là sợ chết cái gã Simon trầm lặng cay nghiệt.
“À, tôi không cho anh ấy biết, tôi mời cô đến đây uống trà chiều”. Nếu như bị anh ta biết thì nguy!
“Thật ư?” Hai mắt Ly Ly bỗng nhiên sáng lấp lánh. “Tuyệt, quá giống tôi! Worth cũng không biết tôi đến đây đâu! Nếu như bị anh ta biết tôi chạy đến địa bàn của dòng họ Charlemagne, anh ta không treo tôi lên đánh một trận mới lạ!”
Khiết Nhi bị nhiệt tình cởi mở của cô ấy cuốn hút, một sợi đây tình cảm quen thuộc xông thẳng lên, cũng là lúc đi vào vấn đề rồi.
“Ly Ly, có chuyện tôi muốn hỏi cô”. Khiết Nhi đổi sang nói tiếng Trung.
“Ôi chúa ơi! Cảm động quá! Cuối cùng có người có thể cùng tôi dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện rồi!” Ly Ly hào hứng kéo hai tay cô.
“Cô …… Biết thế kỷ sao?” Khiết Nhi dùng giọng điệu vô cùng cẩn thận, ngập ngừng hỏi nhỏ.
Ly Ly đột nhiên yên lặng, nụ cười trên mặt bỗng chốc biến mất, nắm chặt hai tay cô không rời, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Khiết Nhi cắn chặt môi, hoảng sợ nói ra: “Bởi vì tôi nghe Simon nói, cô đã từng nói bản thân không thuộc về nơi đây, có một ngày sẽ rời khỏi thời không này, cho nên tôi mới…..”
“Chúa tôi chúa tôi ôi chú ơi…..!” Ly Ly kích động nhảy lên đẩy cái ghế dựa ra sau, còn không quên kéo theo Khiết Nhi, hai tay khoác bả vai cứng đờ của cô, vui mừng khó nén vừa cười vừa kêu.
Khiết Nhi chỉ ngây ngốc, không biết nên phản ứng thế nào.
“Cô cũng xuyên qua nơi này đúng không?” Ly Ly kéo tay cô bắt đầu xoay vòng vòng.
Khiết Nhi mở to hai mắt, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng cùng nụ cười sáng rực.
“Cô cũng thế?! Chúa tôi chúa tôi ôi chúa ơi…!”
Một bên cô hầu gái đi theo đợi ở cửa nhìn lẫn nhau, đối với hai vị công tước phu nhân đột nhiên xoay vòng vòng cảm thấy khó hiểu, hay đây là nghi thức gặp mặt nào đó của Trung Quốc chăng?
"Cô là người Đài Loan sao?" Ly Ly mặc sức kêu.
“Phải !”
“Tôi cũng vây!”
Hai cô gái vừa vui mừng vừa cười lại nhảy, điên cuồng quay vòng vòng, tóc phía sau đầu hai người tung bay, hai mái tóc đen tuyền như mực phấp phới trên không, như tơ lụa tốt nhất.
“Tôi giúp bà ngoại mình đi công việc, sau đó ở một cửa hàng đồ cổ của Luân Đôn đột nhiên liền xuyên qua đến đây, cô thì sao?”
“Tôi giúp dì của mình ở Hà Lan sưu tầm uất kim hương, sau đó đụng phải một gã trẻ tuổi lang thang ăn mặc rất cổ, anh ta nói cái gì anh ta không muốn lại quay về, cho nên dùng một đồng hồ bằng bạc đổi lấy một đóa ‘nữ hoàng bóng đêm’ của tôi……..”
Ly Ly bất thình lình thét lên, Khiết Nhi bị dọa sợ lập tức ngậm miệng.
“Cái đồng hồ đó ở đâu rồi?” Ly Ly kinh hoàng hỏi.
“À, ở ngăn kéo bàn giấy trong phòng”. Khiết Nhi cẩn thận trả lời.
“Đưa tôi đi xem!” Ly Ly không giải thích gì kéo Khiết Nhi đi về hướng tòa nhà chính.
Simon theo một đám bạn bè đến săn bắn ở ngoại ô trên núi, lúc trở về trang viên, vừa lúc Worth từ trong xe ngựa xuống bừng bừng tức giận.
Trong một lúc, hai gương mặt đẹp trai đối nhau, con ngươi màu lam con ngươi màu xanh biếc tóe ra tia sáng giết người, đầy tớ hai bên cũng không khỏi phát run lập cập.
“Nếu ta không lầm, đây là địa bàn nhà Charlemagne, người nhà Holt hình như không nên xuất hiện ở đây”.
Simon cả người mặc một màu đen gọn gàng, mái tóc vàng chải ngay ngắn, lộ ra vầng trán đầy đặn, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng thoáng hiện nụ cười mỉa mai lạnh nhạt.
“Vậy có thể mời anh giải thích một chút, vì sao công tước phu nhân tương lai nhà Charlemagne lại vô duyên vô cớ mời vợ ta đến đây uống trà chiều?”
Worth cả người mặc tây phục màu đen đúng cách, dường như là mới từ hoàng cung rời khỏi, đôi mắt xanh lạnh lấp lánh sáng rực, nụ cười luôn lịch sự lúc này không thấy, chỉ có lạnh lẽo thù địch bao phủ khuôn mặt.
Hai người vừa đấu sức bằng ánh mắt một trận, hai bên đều không quên nợ cũ lúc trước!
“Owen, cậu đi kiểm tra xem có chuyện gì đi”. Sau một cuộc chạm trán thật lâu, Simon mới lên tiếng.
Một lát, sau, Owen dẫn theo Lucy hiện giờ đã là cô hầu gái bên cạnh Khiết Nhi trở về.
“Hai ngài công tước, công tước phu nhân Holt đúng là đang ở bên trong”. Lucy cũng bị ngọn lửa cuộc chiến giữa hai người đàn ông dọa sợ, ngập ngừng nói ra.
“Bây giờ ta muốn đi tìm Ly Ly, anh tạm thời cho phép ta ngắm hoa nhé”. Vừa xác nhận xong, Worth nóng lòng sải bước tiến về phía trước, bỏ lại một đám vệ binh trông cửa, sức mạnh hơn người đi vào trang viên.
“Gã khốn nhà Holt”. Simon cười nhạt một tiếng, quay người đi vào.
Worth tới trước sân tìm một vòng, phát hiện trên bàn có bày đầy món tráng miệng ngọt khéo léo và trà đã nguội, cô gái nhỏ không cho anh biết một tiếng liền tự mình chạy đến địa bàn của kẻ thù mà uống trà chiều chẳng biết đi đâu mất rồi.
“Simon – Charlemagne, anh đem Ly Ly giấu đi đâu hả?”
“Ta mới phải hỏi anh, chuyện anh không coi kĩ vợ mình, để cho cô ấy chạy đến đây chơi đùa với vợ chưa cưới của ta là thế nào?” Simon trả lời thẳng thừng.
“Anh!” Worth lạnh lùng trợn mắt nhìn lại.
“Ân oán lần trước anh muốn hôn trộm Khiết Nhi kia, chúng ta còn chưa tính sổ rõ ràng, không bằng thừa dịp này tính rõ một chút đi?”
“Anh giở trò đem Ly Ly kéo lên giường kia còn ghi nợ đó, ta đã sớm muốn cùng anh tính sổ rõ ràng rồi”.
Hai người đàn ông bắt đầu xắn tay áo, bộ mặt đẹp trai cùng chứa một nét thoáng cười gằn, trên người đang trên đà hưng phấn toát ra tính oai phong của động vật sẵn sàng tranh cao thấp.
Ngay khi hai người nắm lấy cổ áo của đối phương, giống như hai con dã thú chuẩn bị đánh giáp lá cà, một cánh cửa sổ tầng hai cùa tòa nhà, bỗng nhiên phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Tia sáng này không phải người làm ra, cũng không phải là phản xạ sương mù gây ra, là một loại ánh sáng lờ mờ mang màu hồng.
Mọi người phát ra tiếng kêu nhỏ, không lâu sau, bên trong phòng truyền tới tiếng thét chói tai của đám người hầu.
Simon và Worth trầm lặng liếc mắt nhìn đối phương, rất ăn ý buông tay ra, hướng về phía ngôi nhà chạy như điên.
Trong phòng sách, Khiết Nhi cùng Ly Ly đứng ở trước cửa sổ, hai người đều giơ lòng bàn tay lên, đồng hồ vàng và bạc nằm phân biệt.
Khi Ly Ly tò mò nhấn một cái nắp đậy nhỏ ẩn giấu nào đó, hai cái đồng hồ đặt ngang cùng một chỗ đột nhiên bắt đầu di chuyển tích tắc nhanh chóng, lúc kim đang tiến về tiến về phía trước, kim giây lại đảo ngược.
Một chốc lát, ánh sáng rực rỡ chẳng biết từ đâu bắn ra, đem hai người các cô bao quanh, trong phòng từng cánh cửa sổ rõ ràng là đang đóng chặt, lại thuận theo ánh sáng mà rung động.
Một cơn gió mạnh không biết từ đâu thổi tới, đem váy áo của các cô thổi lên, tóc dài bay theo gió.
“Ly Ly, đây là chuyện gì?” Khiết Nhi hoảng loạn hỏi Ly Ly mới không lâu trở thành bạn cùng một thuyền.
“Tôi cũng không biết a!” Ly Ly hoang mang kêu to.
“Tôi cảm thấy tôi sắp thở không nổi …..” Khiết Nhi thở dốc càng lúc càng dữ dội, cô cảm thấy khối ánh sáng này dẫn theo nhiệt độ lớn, nhanh chóng làm tan chảy cả người cô.
Hoặc không phải tan chảy, mà là sắp đem cô dẫn đến một thời không khác….
“Khiết Nhi!” Ly Ly xoay đầu nhìn lại, phát hiện một nửa người Khiết Nhi sắp bị ánh sáng nuốt chửng, sợ đến mức kêu to tại chỗ.
Vũ trụ dường như đang xoay tròn, hình ảnh trước mắt đều đang méo mó biến hình, Khiết Nhi cảm thấy đầu váng mắt hoa, tia sáng kỳ lạ kia có năng lượng rất lớn, không ngừng đem cô kéo đi qua.
"Không!"
Một giọng nói nam tính quen thuộc đột nhiên lọt vào tai, Khiết Nhi bị ánh sáng xuyên vào không mở mắt to được, chỉ có thể dùng cơ thể để cảm giác, có một cánh tay cường tráng ôm chặt cô, đưa cô từ trong ánh sáng mạnh kéo ra.
“Ly Ly! Buông tay!” Một bóng dáng cao lớn khác loáng qua, đem đồng hồ vàng bạc trong tay Ly Ly đánh rớt, đưa cô cuốn vào lòng.
Chỉ trong nháy mắt, tia sáng biến mất, cơn gió không biết từ đâu thổi tới cũng đã yên, phòng sách rộng lớn trở về tĩnh lặng, chỉ còn lại vài tiếng thở nặng nề.
“Simon ….” Khiết Nhi từ trong lồng ngực của người đàn ông yêu dấu nghẹn ngào ngẩng đầu.
“Đừng sợ, anh ở đây”. Simon bị nước mắt của cô bóp chặt trái tim, hai tay vòng lấy cô càng chặt hơn.
Khiết Nhi áp mặt lên bộ ngực có thể mang cho cô cảm giác an toàn, bàn tay nhỏ nắm chặt sau lưng anh, lặng lẽ khóc nức nở.
Nếu vừa rồi anh chậm mốt chút nữa, cô rất có thể đã xuyên qua trở lại thế giới ban đầu rồi, chắc là đời này cũng không bao giờ còn nhìn thấy anh….
Ôi! Chúa ơi! Cô không cách nào tưởng tượng nổi cuộc sống mà thiếu anh sẽ như thế nào!
Khiết Nhi đem mặt vùi vào ngực Simon, cảm tạ ông trời khiến cho anh xuất hiện kịp thời, đem cô từ trong ánh sáng mạnh kỳ lạ kia cướp về.
Ở một đầu khác, Ly Ly choàng lấy gáy Worth, khuôn mặt nhỏ vẫn còn sợ hãi dựa vào vai anh, cho đến khi nhịp tim chậm lại, trước khi giận dữ trả lại.
“Làm sao anh lại chạy đến đây?” Ly Ly đổ lỗi trước.
“Câu này phải để anh hỏi em mới đúng”. Worth nghiến răng đem cô kéo vào lòng trở lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mặc dù không biết tình hình quái quỷ vừa rồi này là cái gì, nhưng trực giác cho anh biết, nếu như chậm một chút nữa, anh rất có thể sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
“Em chỉ đến tìm Khiết Nhi uống trà chiều thôi”. Ly Ly nói một cách tự tin.
“Khiết Nhi?” Chóp mũi cao thẳng của Worth xả ra hơi nóng, đôi mắt xanh biếc đầy phẫn nộ.
“Vâng, cô ấy là bạn bè của em”. Số khổ xuyên qua giống như cô, lại giống nhau khốn khổ đi yêu người đàn ông ở đây nữa!
Ồ phải! Tuyệt vời, cô cuối cùng có thể có một người bạn để nói chuyện bí mật xuyên qua rồi! Ly Ly vui vẻ nghĩ, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông của mình mặt đã đầy mây đen.
“Worth – Holt, đem người vợ rắc rối của anh và cả anh đi đi, ngay lập tức!”. Simon ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, hung dữ trừng mắt với vợ chồng công tước đang miên man nói chuyện tình cảm kiêm lý luận này.
Worth lạnh lùng liếc trở lại. “Không cần anh nói ta cũng sẽ đi, người nhà Holt sẽ không tiếp tục bước một bước chân lên đất của dòng họ Charlemagne”.
“Nhưng mà ….” Hai cô gái nhỏ trong lòng đồng thời lên tiếng phản đối, lại cùng lúc người đàn ông yêu dấu ném một cái nhìn lạnh lẽo nhắc nhở.
Ly Ly cùng Khiết Nhi trao đổi một ánh mắt bất lực, còn người đàn ông của các cô thì lại đang dùng ánh mắt giết đối phương.
A, thật sự đủ rồi!
“Worth, chúng ta về đi thôi”. Đến cuối cùng, mắt thấy hai người đàn ông lại nổi lên một cuộc chiến ý nghĩ trong đầu, Ly Ly đành phải vội vã đem Worth kéo đi, trước khi rời khỏi còn không quên lén nhặt đồng hồ vàng lên.
Ly Ly và Khiết Nhi liếc mắt nhìn nhau, trải qua tình huống khủng khiếp vừa rồi này, các cô có thể xác định một việc – nếu như muốn vĩnh viễn ở lại thế kỷ , ở lại bên cạnh người đàn ông yêu dấu, hai cái đồng hồ này tuyệt đối không thể lại gặp nhau nữa.
Hai người phụ nữ không thuộc về thời không này lập tức sáng tỏ tâm trí, dồng thời thoáng hiện lên một nụ cười nhạt an ủi đối phương, sau đó Ly Ly kéo Worth rời khỏi.
Không có một người lạ mặt nào, phòng sách lập tức yên tĩnh, Simon nâng gương mặt Khiết Nhi lên, dùng sức hung hăng che lại, đem ý nghĩ sợ hãi trong lòng còn chưa đánh tan, hóa thành một cái hôn sâu.
“Chúa ơi, anh suýt nữa mất đi em”. Simon tiến đến cái trán của cô, khẽ thì thầm.
“Xin lỗi, vừa rồi …” Khiết Nhi rũ mắt xuống, không biết nên giải thích những cái kia thế nào. “Simon, em yêu anh, em sẽ không bỏ đi”.
“Anh cũng sẽ không để em rời khỏi người anh nửa bước”. Simon cúi đầu che lại môi cô tiếp, từ nhẹ đến sâu, vốn chỉ là hôn an ủi, dần dần biến thành dục vọng mãnh liệt cháy bỏng.
Hai tay ôm lấy cô gái Đông Phương nhỏ nhắn đáng yêu không ngừng thở gấp, Simon không tách môi khỏi khuôn mặt trắng mịn của cô, đi ra khỏi phòng sách, di chuyển vào phòng ngủ, đem cô áp lên giường lớn mềm mại, cơ thể mạnh mẽ áp sát đường cong mềm mại của cô.
“Khiết Nhi, sau này em không được lại cùng người nhà Holt tiếp xúc đấy”. Anh mơn trớn cái cổ tinh tế trắng trẻo của cô, bàn tay to bắt đầu trêu chọc mỗi một điểm nhạy cảm của cô.
“Không… Em thích Ly Ly, cô ấy là bạn em”.
“Cô ấy là người nhà Holt”.
“Anh không thể cướp đi quyền lợi kết giao bạn bè của em….. Ư…” Phụ nữ của thế kỷ sẽ không bị cái gì nhàm chán như mối thù truyền kiếp ảnh hưởng đâu!
Simon nheo lại đôi mắt mà lam, quyết định dùng thủ đoạn “dữ dội” hơn, làm cho cô bỏ cuộc cùng bất cứ người nhà Holt nào tiếp xúc.
“Simon ….. A…. Nơi đó không được….. Ư”.
“Hứa với anh, sau này không cùng Ly Ly tiếp xúc”.
“Không ….A a”
Thật trùng hợp, Luân Đôn ở một đầu khác, trong phòng ngủ nhà Holt, cũng đang diễn ra trò giống vậy …..
“Người khác còn chưa tính, em không được cùng Khiết Nhi đó tiếp xúc nữa! Cô ấy là vợ của cái tên máu lạnh khốn kiếp nhà Charlemagne đó!”
“Worth, anh không thể cướp đi quyền lợi kết giao bạn bè của em!” Thân là phụ nữ thế kỷ , đâu thể nào bởi vì cái gì như mối thù truyền kiếp ngu ngốc mà bỏ kết gia bạn bè!
“Ly Ly, lần này em nhất định phải nghe anh”.
“Không – a!”
Một cái đồng hồ vàng, một cái đồng hồ bạc, đã được thả xuống ở hai gia tộc cao quý hiển hách thế kỷ , im lặng nằm ở trên bàn giấy.
Có lẽ là thần trông giữ thời gian tuyển chọn các cô, cũng có lẽ chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Lại có lẽ ….. Có rất nhiều khả năng để đoán, nhưng cuối cùng kết cục đã định, các cô lựa chọn ở lại cái thời không xa lạ này, yêu người đàn ông mà các cô muốn yêu.
Cho dù qua mấy trăm thế kỷ, các cô cũng không hối hận.
Tích tắc, tích tắc. Đồng hồ vàng và bạc, ẩn giấu bí mật liên quan đến thời không, cũng ẩn giấu bí mật tình yêu bên trong ……