Nó là một viên pha lê đỏ rực có kích thước bằng ngón cái.
Một thanh niên với vẻ ngoài cứng rắn - ông anh họ của tui, lớn hơn tui bảy tuổi, vừa trở thành sinh viên của học viện - nhặt viên pha lê bằng đầu ngón tay mình và đặt nó vào trong một ma trận hình tròn huyền bí có bán kính khoảng một mét được vẽ trên sàn nhà. Tùy theo góc nhìn khác nhau mà viên pha lê sẽ trông như đang phản chiếu ánh sáng hoặc đang hội tụ ánh sáng vào trong.
Mãi sau này tui mới biết rằng cái vòng tròn đó là vòng triệu hồi mà những triệu hồi sư dùng, và viên pha lê là một viên “ma thạch” được dụng như vật trung gian để triệu hoán ảo ảnh vào thế giới này.
Còn hiện tại, tui chỉ thấy những gì đang diễn ra trước mắt. Tui không nhớ rõ mình đã nghĩ gì ngay lúc này. Chuyện tiếp theo diễn ra đã khắc sâu vào tâm trí tui đến mỗi mấy thứ trước và sau đó đều vô cùng mơ hồ. Như là tại sao ổng lại cho tôi xem nó? Hay là, chà, sao tui lại thử xem nó nhỉ? Tui thậm chí còn chả nhớ nữa.
Và ngay lúc này, cảnh tượng người anh họ nào giờ luôn nở nụ cười trên môi, hiện giờ lại khép mắt và chắp tay cầu nguyện với Chúa, đã hằn sâu vào tâm trí tui một cách khó hiểu.
Sau đó, trong khoảnh khắc tiếp theo, vòng triệu hồi tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi.
Ổng mở tròn mắt ngạc nhiên.
Vài giây sau, một con rồng hoàng kim xuất hiện trước mắt tụi tui. Nó không lớn lắm. Trong truyện cổ tích, người ta hay kể mấy con rồng to như một quả núi hoặc pháo đài gì đó, nhưng cái con trước mặt tui đây to lắm cũng chỉ bằng tui lúc chưa đầy chín tuổi. Cặp cánh của nó vẫn còn bé và chưa trưởng thành, chắc không tự nâng nổi con rồng dù có dang rộng hết cỡ, và lớp vẩy mỏng mà bị cào nhẹ nhẹ chắc bong ra mất.
Nhưng cho dù vậy, chỉ riêng sự tồn tại của nó cũng đã đẹp tuyệt đối rồi. Tui thì đứng hình không nói nên lời trước sự hiện diện của nó, còn bên cạnh tui, ông anh họ đang hét toáng lên,
“Nguyên một con rồng hoàng kim kìa! Nó về rồi! Áááááááááááááááááááááááá!!!”
***
Đấy hẳn là điểm khởi đầu của tui. Một bước ngoặc của cuộc đời. Vào ngày hôm đó, cảnh tượng kì diệu đó đã khắc sâu vào trong tui một niềm khát khao đối với con rồng đó, và thế là tôi quyết định trở thành một triệu hồi sư giống như anh họ mình.
***
Bàn một chút về thuật triệu hồi.
Thuật triệu hồi là phép thuật hấp thu sức mạnh từ thế giới của một chiều không gian khác rồi tái hiện nó ra trong thế giới này. Nó cần có một viên ma thạch để làm vật trung gian. Hòn đá được dùng như một cái lõi hút đủ sức mạnh cần thiết để tái hiện nên một cơ thể vật chất trong thế giới này. Các sinh vật đã tái hiện được gọi là thuộc hạ và, thường thì, chúng trung thành với triệu hồi sư. Tùy loại đã triệu hồi ra, thuộc hạ thậm chí còn có thể trở thành kẻ đồng hành đáng tin cậy nhất với trí tuệ ngang ngửa nhân loại.
Triệu hồi sư là một trong những nghề linh hoạt nhất trong số nhiều ngành nghề về phép thuật. Đất nước đã đổ rất nhiều công sức vào việc nuôi dưỡng triệu hồi sư nhằm gia tăng sức mạnh quân sự của quốc gia. Dù bạn có nghèo khó, dù được sinh ra trong gia cảnh phức tạp, nếu bản thân được phát hiện có năng khiếu cao để trở thành triệu hồi sư, bạn sẽ được đào tạo miễn phí và tương lai sẽ có một công việc vững chắc trong chính phủ. Luôn luôn có những câu chuyện thành công như thế này được lưu truyền đó đây.
Tuy nhiên, con đường thẳng tắp đến với thành công thường không đơn giản như vẻ bề ngoài. Luôn có nhưng rào cản cần phải vượt qua để tôn lên một câu chuyện thành công như vậy.
Điều đầu tiên và cũng quan trọng nhất, năng khiếu đặc thù để trở thành triệu hồi sư là một phẩm chất hiếm có. Điều thứ hai, sinh vật được triệu hồi ra không bị các triệu hồi sư lựa chọn, mà hoàn toàn ngẫu nhiên. Và điều thứ ba, vì đóng vai trò thiết yếu là làm cốt lõi của một cuộc triệu hồi, nên mấy cục ma thạch đắt một cách lố bịch.
Ma thạch là vật phẩm giá trị cao. Giá một viên có thể nuôi sống một gia đình trung lưu trong suốt ba tháng. Cái viên mà ông anh họ tui xài hồi đó được Viện Triệu Hồi chu cấp khi ổng đỗ vào trường vì có năng khiếu phù hợp làm triệu hồi sư. Ổng triệu hồi ra nguyên một con rồng hoàng kim huyền thoại quả thực là hên không tưởng, con đó được liệt kê trong quyển danh mục triệu hồi là hàng hiếm cấp độ SSR, đã vậy còn ra ngay trong lần đầu ổng triệu hồi thử nữa chứ.
Thế là, sau bảy năm thấm đẫm máu, mồ hôi và nước mắt, bị niềm đố kị và khát khao đối với con rồng của ông anh họ thao túng, cuối cùng tui đánh bại ván cược để được công nhận là một Triệu hồi sư trong nghề. Rồi sau đó, tui thử triệu hồi bằng viên ma thạch tui nhận được như là đặc ân khi nhập học và… trượt dài vào hố sâu tuyệt vọng bởi rào cản thứ hai trên con đường đến với triệu hồi thành công.
***
“... Cái âm binh hột vịt lộn gì thế này?”
Tui, người hướng đến triệu hồi với vô vàn hy vọng và chân thành tha thiết, đã bị thực tế đánh gục không thương tiếc. Dĩ nhiên, lúc này, tui đã không còn là tui của bảy năm trước. Giờ đây, tui đã hiểu biết nhiều hơn về thuật triệu hồi, trong giới hạn nào đó, và tui cũng được công nhận là một triệu hồi sư đầy tiềm năng. Tất nhiên, tui cũng biết rằng đích đến của thuật triệu hồi là ngẫu nhiên, và màu sắc cùng cường độ ánh sáng hiện ra trong quá trình triệu hồi sẽ quyết định chất lượng của sinh vật được triệu hồi.
Ánh sáng từ lần đầu tui triệu hồi màu xanh nhạt, và nó mờ như ngọn nến sắp tàn. Đúng như dự đoán, thứ xuất hiện trước mặt tui là một sinh vật duy nhất có hình dạng vô định. Nhìn thoáng qua, thứ khác bọt duy nhất tui thấy là cái sàn nhà hình như hơi ẩm ẩm.
Ông anh họ đã đặc biệt xin nghỉ làm để đến hỗ trợ tui trong lần triệu hồi đầu tiên. Được hậu thuẫn bởi con rồng triệu hồi của mình, ổng đã trở thành một triệu hồi sư hàng đầu nổi tiếng. Thấy kết quả triệu hồi của tui, ổng nhăn mặt và thở dài.
“Ớ… một con thạch dẻo lam hả? Tiếc thật…”
“Thạch dẻo lam hử…?”
Bất chấp cặp má co giật, tui bắt đầu lướt qua Danh mục triệu hồi nặng nề mà ông anh họ đưa cho. Danh mục triệu hồi là một tài liệu lưu trữ tất cả những sinh đã được triệu hồi từ trước đến nay. Nó là những kiến thức được dày công ghi chép lại, chứa đựng thông tin về những sinh vật được triệu hồi, chẳng hạn như khả năng và tỷ lệ xuất hiện của chúng. Tui tìm thấy cái tên đó chỉ sau vài trang. Không, thật ra tui đã biết đến cái tên này trước cả khi tui đau khổ lật đến trang ghi chép của nó. Dù sao thì tui đã ngâm cứu rất kĩ danh mục triệu hồi mỗi ngày, cho đến khi cuốn sách gần như bong gáy kể từ khi được ông anh cho hồi sinh nhật lần thứ mười lăm.
Tui chỉ đang cố gắng trốn tránh khỏi thực tại tàn nhẫn.
Thạch dẻo lam. Hay còn được gọi là slime thạch dẻo lam. Độ hiếm - N. Không có chuyện nhầm lẫn vào đâu được. Nó nổi tiếng là phèn nhất trong tất cả các thể loại triệu hồi. Bạn có thể thấy nó tung tăng khắp mọi nẻo đường ngoài kia. Nó là một triệu hồi có đẳng cấp thấp nhất, thứ có thể tạch khi bị một đứa trẻ dẫm lên.
Nói túm lại, nó là một lần thất bại trong số vô vàn lần thất bại, một lần thất bại nhất nhất. Nó hoàn toàn không có tuổi để so sánh với con rồng mà ông anh tui triệu hồi. Nó chênh lệch ở cái tầm mà người ta không thể hiểu nổi cớ sao hai con đó lại có thể xuất hiện từ cùng mội phép thuật triệu hồi được.
Tui choáng váng đầu óc, nhưng ngay sau đó liền quay sang nhìn ông anh. Trước khi triệu hồi, ổng bảo tui rằng “Mày tài năng lắm, tao sẽ chống mắt xem mày có triệu hồi ra thêm một phát SSR+ như tao không. Hà hà hà.” Giờ ổng đang cố tránh ánh mắt của tui trong tình huống khó xử đau đớn này. Và sau đó, một tia hy vọng le lói đã khiến tôi thỉnh cầu,
“...Em sẽ làm việc cật lực và trả lại anh sau, Cho em mượn một viên đá ma thuật nha.”
“...Được.”
Sau đó, tui mượn ma thạch của ổng cho đến khi ổng từ chối đưa thêm nữa… Từ mấy cục đá mượn được, tui triệu hồi tổng cộng bảy loại slime thạch dẻo khác nhau. Ông anh họ không còn cười được nữa, và mặt tui đơ như cây cơ (theo lời kể của ổng sau này). Tui chỉ có thể hướng ánh nhìn vô hồn vào lũ slime đang quẩy tung trên sàn nhà. Nhìn kiểu gì cũng thấy nhận bảy con slime liên tiếp là quá sức nhọ nồi.
Tuy nhiên, sau này tui mới tinh ý nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ khi tuyệt vọng trước ván cược mới chỉ tầm cỡ này.
Kể từ giây phút đó, tui đã hoàn toàn sa đọa… chìm đắm trong thế giới kinh hoàng của thuật triệu hồi của đạo Atula, bị thôi thúc bởi niềm đam mê cờ bạc.
***
Triệu hồi có nhiều cấp độ hiếm khác nhau. Tính từ thấp lên cao, nó xếp từ N, N+, R, R+, SR, SR+, SSR cho đến SSR+. Độ hiếm càng thấp, triệu hồi càng dễ xuất hiện và chỉ số càng thấp. Tương tự, độ hiếm càng cao, cơ hội triệu hồi xuất hiện càng thấp và chỉ số của nó càng lớn. Con rồng hoàng kim mà ông anh họ tui triệu hồi là cấp SSR, nhưng khi trưởng thành nó sẽ đạt đến SSR+. Nó là thuộc hạ trong mộng mà bất cứ triệu hồi sư nào cũng thèm chảy nước dãi. Cái con slime thạch dẻo mà tui triệu hồi là loại thấp thấp thấp nhất trong tất cả các thể loại hạng N có thể triệu hồi ra, và do ở cái dạng hoàn toàn lỏng không có chút cô đặc nào, tui thậm chí còn chả thể cầm chúng chắc chắn nếu không ném cả lũ vào cái xô. Rồng hoàng kim có thể nói tiếng người, chả có cách nào để giao tiếp với mấy con slime. Tụi nó còn chả có miệng nữa là.
Chênh lệch hẳn một trời một vực. Chênh đến mức bất công thế này là do loại được triệu hồi ra. Dĩ nhiên, không đời nào tui quạnh hẹ với người anh đã cho tui mượn tất cả những viên ma thạch quý báu mà ổng có, nhưng sẽ là dối trá nếu tui nói rằng mình không hề ganh tị. Sức mạnh của triệu hồi sư phụ thuộc vào sức mạnh của những thuộc hạ được triệu hồi hơn là kĩ năng thực sự của bản thân. Mặc dù có giả thuyết cho rằng những triệu hồi sư lão luyện có tỷ lệ triệu hồi ra thuộc hạ hiếm hiếm cao hơn, nhưng thật sự chủng loại thuộc hạ được triệu hồi ra là hoàn toàn ngẫu nhiên. Có trường hợp những triệu hồi sư vị thành niên như anh tui hồi đó triệu hồi hẳn nguyên con rồng, và cũng có trường hợp những triệu hồi sư lão làng làm ra một tràng slime liên tiếp.
Dù chuyện triệu hồi sư liên tục triệu hồi tẹt ga là bất khả thi, nhưng kể cả vậy, hiện tui đang cần những viên ma thạch. slime thạch dẻo có thể hữu dụng ở một mức độ nào đó sau khi nuôi dạy đúng cách, nhưng thay vì đâm đầu vào đống rắc rối đó, có lẽ tốt nhất là tui nên đặt hy vọng vào triệu hồi một tên thuộc hạ mới. Cơ mà, tui làm gì có tiền. Dù ông anh có tặng thêm đá thì lòng kiêu hãnh của tui cũng không cho phép. Nhưng nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, có lẽ một ngày nào đó tui sẽ phải vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình, nhưng ngay lúc này, trong tui vẫn còn đức tính đó và mong muốn tìm ra một giải pháp thích đáng hơn.
Triệu hồi sư được coi là tinh anh. Tui không có thời gian rảnh đi làm thêm, ngoài ra, tui sẽ nhận được một khoảng tiền học bổng nhất định ngay cả khi không đi làm.
Tui bắt đầu tiết kiệm đến cực độ. Tui nhắm vào một cô gái dễ thương hâm mộ triệu hồi sư và tìm cách nhờ cô ấy hỗ trợ tui, cho phép tui tiết kiệm tiền học bổng để mua ma thạch. Tui hoàn toàn là một con quỷ tiết kiệm. Bạn bè cùng lớp đặt biệt danh cho tui là “Dây buộc ví”. Bằng cách này, tui đã có thể kiếm được ba viên ma thạch trong năm đầu tiên ở trường… và thành công triệu hồi thêm ba con slime thạch dẻo. Một con trong đó có màu hiếm trắng đỏ thịnh vượng, chỉ xuất hiện trong mùa đông. Độ hiếm của nó là N+. Tui muốn chết quách đi cho xong.
Năm thứ hai ở trường. Điểm số của tui sụt giảm do tính tiết kiệm và ám ảnh cực độ đối với ma thạch, nhưng sau đó một người bạn nói với tui rằng có thể tui có thể được thưởng năm viên ma thạch nếu tốt nghiệp ở vị trí đầu bảng lớp. Bị thúc đẩy bởi khao khát ma thạch, tôi lao đầu vào học trong khi đi làm thêm. Đồng thời, tui đã cám dỗ một cô gái là đối thủ của tôi trong việc học và khiến cô ấy tụt điểm. Tình cờ đã dẫn đến việc bạn gái tui đá tui.
Cùng với đó, sau hai năm, tui bị mang tiếng là rác rưởi, nhưng tui vẫn trở thành sinh viên xuất sắc nhất và kiếm được năm viên ma thạch.
Sau khi tốt nghiệp, số Slime mà tôi đang có tăng thêm năm con, nâng tổng số Slime của tui lên mười lăm. Vào thời điểm đó, mấy con Slime dưới quyền tui đã lên cấp đáng kể và và giờ có độ cô đặc hơn, như thể khoai tây nghiền bột đã được pha vào dạng lỏng ban đầu của chúng. Những triệu hồi sư khác trong lớp đã kiếm được thêm những thuộc hạ chủng loại khác, thế nên tui là người duy nhất thực sự chăn nuôi slime. Khi năm cục ma thạch mà tui nhận được từ giải thưởng học sinh xuất sắc nhất biến thành slime, sự khinh bỉ trong mắt bạn bè cùng lớp chuyển sang thương hại. Biệt danh của tui đã biến từ “Dây buộc ví” thành “Bậc thầy Slime”.
Vào thời điểm tui tốt nghiệp, anh họ tui, với sự hậu thuẫn của rồng hoàng kim và một số thuộc hạ SR khác mà ổng tình cờ kiếm được, đã trở thành một trong năm triệu hồi sư hàng đầu đất nước và hiện đang được xem là một siêu tinh anh. Để mừng tui tốt nghiệp xuất sắc, ổng tặng tui mười viên ma thạch. Nhân tiện, tui đã xóa món nợ trước đây giữa tui và ổng. Với mười viên ma thạch mới này, tui triệu hồi ra mười con slime. Tui được ổng khuyên rằng nên từ bỏ giấc mộng triệu hồi sư và quay về tiếp quản nhà trọ gia đình.
Do từ trước đến giờ tui chỉ triệu hồi ra slime, tui không nhận được lời mời làm việc nào từ chính phủ dù tốt nghiệp xuất sắc từ một trường ưu tú. Không ai trách tui về điều đó vì có một sự thật hiển nhiên rằng kết quả của việc triệu hồi là ngẫu nhiên. Tuy nhiên, hoàn cảnh này vẫn gây rất nhiền tổn thương cho con tim nhạy cảm của tui.
Vào thời điểm tốt nghiệp, tui đã triệu hồi được ba mươi thuộc hạ. Đây là con số cao nhất trong số các đồng nghiệp của tui. Trong số bọn họ, triệu hồi sư đứng ngay sau tui về số lần triệu hồi có năm thuộc hạ, không con nào trong năm con đó là slime cả. Tui đã thấm đẫm biết bao nước mắt vì tất của sự bất công này? Song, lỗi rõ ràng thuộc về tui. Không cần biết việc nhận thuộc hạ độ hiếm N dễ dàng đến mức nào, vẫn còn vô vàn chủng loại sinh vật N khác mà tui có thể moi ra cơ mà.
Tui đã gom góp slime quanh năm, xuyên suốt xuân, hạ, thu, đông -
thế nên tui đã tập hợp được một bầy đủ loại bao gồm slime bình thường, slime theo mùa và thậm chí slime sự kiện giới hạn. Sau khi tốt nghiệp, một cựu sinh viên triệu hồi sư buộc phải phục vụ
cho đất nước. Tuy nhiên, vì sự việc kì lạ không nhận được lời mời làm việc của chính phủ, tui viết sách để giết thời gian. Những bạn học cũ của tui (Giờ đã thành triệu hội sư tinh anh) ủng hộ tui vì thương cảm, và vì vậy cuốn của tôi trở thành tựa sách bán chạy nhất và tui nhận một khoản tiền lớn từ bản quyền. Nếu một triệu hồi sư tinh anh không gặp may, số tiền này sẽ cao hơn lương của triệu hồi sư nói trên.
Nhận được đống tiền này, tui bắt đầu suy nghĩ. Tui sẽ mua ma thạch bằng đống tiền này và kiếm thêm thuộc hạ khác. Thậm chí trước khi tui bắt đầu triệu hồi, ông anh họ đã nhìn tui với ánh mắt tương hại.
Tui đã bị trói buộc vào cái nghề triệu hồi sư. Hay nói đúng hơn, tui buộc phải triệu hồi. Con rồng hoàng kim lúc ấy chỉ to bằng tui khi còn là một đứa trẻ, nay đã trưởng thành và hoàn toàn lộng lẫy trong vẻ uy nghiêm của một con rồng. Mấy con slime của tui đã đủ đặc để dùng làm cái đệm nước.
Tui nghĩ tui không thể dừng bước ở đây. Không thể dừng triệu hồi cho đến khi có được một con rồng.
Người ta nói rắng xác suất triệu hồi một thuộc hạ SSR+ là khoản 0.01%, tiếp theo là 0.1% cho SR, 5% cho R+ và 10% cho R. Về xác xuất, tui đã triệu hồi 30 lần, vì vậy sẽ không có gì bất ngờ khi một con R hay R+ sắp xuất hiện.
Thậm chí nếu có sai số nhất thời trong những lần triệu hồi của tui, thì tỷ lệ cuối cùng cũng sẽ hội tụ đủ. Nó có thể là lần tiếp theo. Hoặc có thể là một trong những lần sau đó nữa.
Bất cứ cái nào cũng có thể xảy ra.
Tiền bản quyển tương đương khoảng một trăm viên ma thạch. Tui có thể tiến hành như mình muốn. Nếu một con SR không xuất hiện, chắc chắn là có thuyết âm mưu hay một thế lực hắc ám nào đó nhúng tay vào. Với đống tiền đó, một người độc thân có thể sống một mình thoải mái suốt mười năm. Tuy nhiên, tui đã chọn theo đuổi vinh quang của triệu hồi sư trong hơn mười năm sống nhàn rỗi.
Tui sắp xếp căn phòng của mình gọn gàng, và sau đó vẽ những vòng triệu hồi lên sàn nhà với tất cả linh hồn của một triệu hồi sư tinh anh, người đã tốt nghiệp đứng đầu lớp. Vẽ từ cái này đến cái khác, như thể tui đang vận hành nguyên một dây chuyền triệu hồi.
Phòng của tui đã sớm tràn ngập toàn slime là slime, và bố mẹ tui điên tiết lên.
Sau khi sử dụng hết ma thạch, tui bình tĩnh trầm ngâm trong căn phòng đầy slime của mình.
Giờ đây, tui không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử áp dụng thuật dung hợp thuộc hạ vốn bị cấm. Nếu tui không làm thế, tui sẽ không thể triệu hồi nữa.
Dung hợp thuộc hạ. Một phương pháp tà ác vi phạm các nguyên tắc đạo đức sinh học bằng cách hợp nhất các thuộc hạ có tri giác riêng biệt lại với nhau để hình thành một thuộc hạ mới.