Tui thấy như này.
Vừa xem phim con heo vừa thẩm du bị ba mẹ bắt quả tang cũng chỉ xấu hổ thế này là cùng.
À không.
Phải vừa xem phim con heo nhân thú xúc tu NP các kiểu siêu nặng đô vừa thẩm du bị ba mẹ bắt quả tang thì mới xấu hổ đến mức này.
Tui khóa màn hình nhanh như cắt, úp sấp điện thoại xuống cong mắt cười với Cố Y Lương: "A, chào anh."
"..." Cố Y Lương liếc cái điện thoại của tui một cái, thoáng chốc im lặng, sau đó cũng lên tiếng chào lại.
Tui bình tĩnh tìm đề tài nói chuyện để bù đắp nỗi xấu hổ vô bờ bến: "Hai chúng ta có nhiều cảnh tay đôi phết đó, nếu rảnh thì mình tập diễn với nhau nhé."
"Ừ." Hắn gật đầu: "Tôi mới vào đoàn nên tới chào hỏi mọi người."
Nội dung hội thoại không có vấn đề gì, nhưng sao tui thấy thứ tự của nó cứ lộn xộn thế nào ấy nhỉ?
Tui cũng gật đầu: "Ừa, ha ha, anh ăn xong rồi mới qua đây hả?"
Hắn ngập ngừng: "Tôi chưa ăn."
Tui không tiếp lời nổi nữa rồi, trong lòng đã ngượng muốn run lẩy bẩy luôn.
Cuối cùng vẫn là Tiểu Trần cứu tui, cậu ta xách hai cốc trà sữa phăm phăm chạy về, gào toáng lên: "Anh không dặn em thêm topping gì nên em mua luôn hai cốc, anh xem anh muốn uống cốc nào?"
Cậu nhóc ngoảnh đầu lại thì thấy Cố Y Lương cũng đang ở đây, bèn lập tức thẳng lưng đứng nghiêm gọi "anh Cố", Cố Y Lương cũng chào cậu ta một câu.
Cuối cùng tui cũng tìm ra chủ đề để nói: "Sắp quay đến nơi rồi, anh không ăn gì thì không ổn đâu, uống cốc trà sữa lót dạ nhé?"
Tui hỏi xong, lại nhớ ra ban nãy hình như vừa đọc một bài nói Cố Y Lương không thích uống ngọt, bèn bổ sung: "Tôi gọi ít đường, không ngọt lắm đâu."
Cố Y Lương hơi ngẩn người, rồi cũng gật đầu.
Ôi, Tiểu Trần đúng là thánh chữa cháy của mình.
Tui đội ơn Tiểu Trần, nhận lấy hai cốc trà sữa trên tay cậu nhóc, bấy giờ mới nhìn kỹ.
Một cốc chỉ có trà sữa, không topping, cốc còn lại đựng đầy thạch dừa pudding trân châu nha đam thạch sương sáo đủ loại, chất thành một đống bên trong, trông chẳng khác gì một bình rau trộn tổng hợp.
Mợ nó, thằng nhóc này đúng là ma lanh.
Haizz, Tiểu Trần đúng là chỉ giỏi đốt nhà.
Tui gồng mình chịu đựng nỗi xấu hổ đến toàn thân run rẩy, cắn răng nói với Cố Y Lương: "Anh xem... Hay là nếu anh không ngại, mình mở cả hai cốc rồi san đều topping ra..."
Nói xong câu này tui đã ngượng đến nỗi chỉ muốn đào hố chui xuống, trong lòng thấp thỏm mong chờ Cố Y Lương khoát tay bảo không cần rồi nhanh chóng ra khỏi phòng nghỉ của tui.
Ngay và luôn.
"Được thôi." Ấy thế mà hắn lại đi tới chỗ tui rồi ngồi xuống: "Có dao không?"
Tui trố mắt nhìn hắn, Tiểu Trần nhanh nhảu đáp có, tìm một con dao gọt hoa quả sạch đưa cho hắn.
Hắn dùng mũi dao rạch một vòng trên lớp màng nilon của hai cốc trà sữa một cách nhẹ nhàng, mở nắp rồi lại lấy thìa trong túi ra, hỏi tui: "Cậu muốn thêm topping gì?"
Tui như người vừa tỉnh dậy từ trong mộng: "Sương sáo là được."
Hắn bèn múc hết sương sáo bỏ sang cốc của tui, lại hỏi tiếp: "Không thêm gì nữa à?"
Tui xua tay: "Thôi thôi, anh chưa ăn cơm mà, ăn nhiều chút bổ sung đường huyết."
Hắn khó xử nhìn hai cốc trà sữa đầy ụ topping trước mặt: "Còn nhiều thế này cơ mà, lấy thêm ít gì đi?"
Tui đáp: "Vậy thì thêm WeChat của anh đi."
Chắc chắn là tui đọc nhiều fanfic đến ngu người rồi.
Không chỉ tui và Cố Y Lương mà cả Tiểu Trần cũng đứng hình, ba người nắm tay nhau đồng tâm hiệp lực cùng im lặng một cách dị thường.
Tiểu Trần chắc là không chịu nổi nhiệt, bèn kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn trước.
Thế là chỉ còn tui và Cố Y Lương, hai người ngồi trong phòng chỉ nhìn nhau không nói, cả hai đều lúng túng cực độ, không ai hơn ai.
Cố Y Lương vẫn khéo ứng xử hơn, hắn phá vỡ bầu không khí im lặng, rút điện thoại ra bấm vài cái mở giao diện mã OR: "Hồi trước quên chưa kết bạn với cậu, xin lỗi nhé."
Tui vội vã đáp: "Không sao không sao, không có gì đâu."
Tui giơ điện thoại lên.
Rồi lại đặt về chỗ cũ.
Tui gồng hết cỡ để giữ bình tĩnh, mỉm cười: "À thì... hay là tôi nhập thẳng ID WeChat của tôi vào điện thoại của anh nhé?"
Có vẻ hắn cũng nhớ lại cảnh lúc mới vào phòng, động tác thoáng cứng nhắc một cách khó nhận ra, đưa điện thoại cho tui.
Hay lắm, đã add WeChat.
Cứ coi như góp chút công sức cho sự nghiệp vĩ đại của fandom Nương Tử đi!
Tui nhấp nhổm ngồi cắn ống hút, nhìn Cố Y Lương đang từ tốn, ờm, "ăn" cốc trà sữa đầy ụ topping kia.
Không khí lặng ngắt như tờ, chỉ có sự xấu hổ chiến thắng hết thảy thiên ngôn vạn ngữ.
Vẫn là Cố Y Lương khéo ứng xử, hắn nghiêng đầu nhìn tui, khách sáo khen: "Tạo hình này của cậu đẹp đấy, màu xanh xám rất tôn da."
Đây rồi, đã đến lúc khen xã giao đây mà! Tui nhìn bộ đồ màu đỏ gạch hắn mặc, buột miệng khen: "Tạo hình của anh cũng đẹp mà, hợp với tôi."
Ông trời ơi, lúc này đây tui rất muốn được biến thành một cây cột thu lôi mọc lên từ lòng đất, để hàng trăm hàng nghìn tia sét đều quật vào tui, cho tui thăng thiên ngay tại chỗ.
Oánh chết tui đi! Oánh chết tui đi!
Cố Y Lương ngẩn người một lát, rồi không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Không phải kiểu cười gượng cho đỡ ngại, cũng không phải kiểu cười nhạo mang ý mỉa mai, mà đơn giản chỉ là điệu cười cực kỳ thoải mái vui vẻ.
Khó có dịp tui ngồi gần hắn thế này, thế là tui được phen rửa mắt bởi dung nhan tuyệt thế của hắn một cách trực diện.
Nói thật nhé, không chỉ là ông trời úp lên người hắn một bàn cao lương mỹ vị nữa đâu, mà tui thấy đến cả Nữ Oa nương nương cũng ké một chân, lúc đắp nặn hắn có khi phải mời đến cả Michelangelo trợ giúp, khiến tui chỉ cần nhìn mặt hắn thôi đã có thể viết được cả một bài luận về mỹ học và nghệ thuật.
Tên một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư nổi tiếng thời kỳ Phục hưng Ý.
Đùa đấy, tui dốt văn bỏ xừ, có viết được quái gì đâu.
Cơ mà hắn ta hơi bị đẹp quá mức quy định rồi đấy, nụ cười này có thể trực tiếp giáng đòn phủ đầu hạ đo ván người ta luôn.
Mà hình như hắn cười hơi lâu rồi đấy, buồn cười đến thế cơ à?
Tui thấy hắn cứ cười mãi cười hoài, như cây lúa vàng bị gió thổi rạp, hệt như cành cây bị quả to nặng trĩu vịn cong, tựa bác nông dân thật thà chất phác cười gập cả người.
Thấy chưa, tui còn đọc thầm trong bụng cả một bài đồng dao rồi, thế mà hắn vẫn đang cười.
Tui không nhịn nổi lấy tay chọc hắn: "Anh làm gì đấy?"
Cuối cùng hắn cũng thôi hi hi ha ha, nhưng trong lời nói vẫn mang ý cười: "Sao trước đây tôi không biết cậu lại hài hước thế này nhỉ?"
Câu này tui biết nè, tui lập tức trả lời: "Vì anh không có ánh mắt tinh tường phát hiện cái đẹp?"
Hắn: "..."
Một giây trước khi hắn lại bắt đầu cười phá lên, tui lấy tay bịt miệng hắn.
Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên ngón tay tui, lông mày khẽ nhíu rồi lập tức giãn ra, ngây thơ chớp chớp mắt.
Sắp khai máy đến nơi rồi, tui còn chưa kịp thả tay đứng dậy, Tiểu Trần đã đẩy cửa chạy vào, gào mồm lên: "Về vị trí thôi, về vị trí thôi..."
Tiểu Trần nhìn tui, rồi ngó sang Cố Y Lương, lại thấy bàn tay đang bịt miệng Cố Y Lương của tui thì sợ hết hồn hết vía, xoay người đóng cửa cái rầm, bước thật nhanh tới trước mặt tui, thành khẩn khuyên nhủ: "Anh Vệ ơi, xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp!"
Tui thấy cái phim "Lan Quyết" này không quay nổi nữa rồi.
Tui run rẩy rút tay về, run rẩy đỡ trán, khóe mắt liếc thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của Cố Y Lương, lại run rẩy xua tay, ý bảo hắn đừng nói gì nữa. Tui bây giờ đang rất chi là nhỏ bé đáng thương lại yếu đuối, không chịu nổi sóng gió hay thậm chí chỉ một chút xíu kích thích nào nữa đâu.
Hiển nhiên là Cố Y Lương đã hiểu nhầm cái xua tay của tui, hắn cười như thể hiểu ý tui lắm: "Tôi không giận đâu."
Tui: "Không phải..."
"Cơ mà," hắn nhìn Tiểu Trần một cách khó hiểu, rồi lại dời ánh mắt về phía tui, "Sao cậu lại để cậu ta gọi mình là Vỹ ca?".
"Anh Vệ" (wèi gē) có âm đọc gần giống "Vỹ ca" (wěi gē) - tên phiên âm tiếng trung của Viagra - một loại thuốc hỗ trợ điều trị chứng liệt dương ở nam giới.
Mợ nó chứ.
OK.
Cầu xin ai đó rủ lòng thương, mang hết đống xà mâu nỏ kép thương đầu hổ của tui ra đây với.
Nếu không bê nổi thì cho tui một bình thạch tín cũng được.