Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Bạc

Beta: Thy

Không...... không, nhất định là hắn đã ngửi nhầm!

Lăng Dương xách cổ áo của cậu lên, cố gắng dằn xuống xúc cảm ghê tởm đang len lỏi lên cuống họng.

Mùi hương trên người cậu càng hiện lên rõ ràng hơn: nhàn nhạt, thanh mát. Thật không sai đâu được chính là mùi hương mà hắn ngửi thấy mỗi khi ôm Giang Âm. Nhưng mà nếu để ý kỹ hơn thì, xen lẫn trong hương thơm thoang thoảng kia là một mùi vị khác mà hắn cũng không rõ, không biết đó là mùi hương cơ thể của chính cậu hay mùi hương của khách sạn này lưu lại nữa.

Chỉ là những thứ đó không quan trọng, điều đáng nhắc đến là để có được thân hương trùng khớp đến thế, chắc hẳn bọn họ phải "trong ngươi có ta, trong ta có ngươi" "tiếp xúc thân mật" với nhau rất lâu rồi.

Lăng Dương không thể khống chế được những hình ảnh cứ hiện ra trong đầu mình. Ngoài hắn ra còn có một người khác biết rõ về Giang Âm, thậm chí còn có thể rõ hơn cả hắn. Những biểu hiện mà hắn chưa từng chứng kiến ở Giang Âm có thể đã bị người này nhìn thấy trước, Giang Âm có thể đã từng rơi nước mắt vì người này, Giang Âm có thể đã...

Nghĩ đến đây, những lời tự nhủ tự trấn an của hắn một phút trước lại lần nữa bị đập vỡ toang, mắt hắn đỏ sậm đi, liền hung hăng vung tay vương nắm đấm thẳng về phía tên "tiểu tam đáng chết".

Hắn còn chưa từng chạm vào Giang Âm, người khác dựa vào cái gì!

Người đấy phản ứng thật nhanh né đi, mắt hơi trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.

Ra vẻ ngạc nhiên cái gì, bộ người này cho rằng mặt đẹp liền không ai dám đánh sao!? Hôm nay ông đây chắc chắn sẽ đánh gãy chân cái tên này!

Giang Âm vô cùng kinh ngạc, cậu thật sự không nghĩ tới nhìn nhau trực tiếp thế này Lăng Dương lại nhận không ra cậu là ai.

Thật à? Cả khi gương mặt của cậu khác đi nhưng thân dáng chiều cao gì đó đều không thay đổi, hơn nữa hình dáng của nửa khuôn mặt dưới vẫn giữ nguyên như vậy, Lăng Dương và cậu quan hệ tốt như vậy, không phải chỉ cần nhìn cái ót thôi cũng nên nhận ra cậu là ai sao?

Mắt thấy Lăng Dương lại muốn vung nắm đấm đến, Giang Âm biết hiện tại biện pháp giải quyết tốt nhất là mở miệng giải thích cho Lăng Dương cậu là ai, như vậy hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng...

Tại sao Lăng Dương lại không nhận ra cậu! Không phải bình thường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu là Giang Âm sao? Trong mấy câu chuyện tiểu thuyết gì đó, không phải cặp đôi nhân vật chính có thể dễ dàng nhìn ra đối phương dù đối phương đang ngụy trang, hay dù chỉ nhìn mỗi bàn tay cũng nhìn ra được thân phận của đối phương sao?

Chẳng lẽ tình cảm của bọn họ không bằng tình cảm của các cặp đôi nhân vật chính đấy à...?

Không được, cậu tin Lăng Dương nhất định sẽ nhận ra cậu.

Giang Âm nắm lấy cổ tay Lăng Dương ngửa cổ lên định hôn đến, hy vọng thông qua kiểu tiếp xúc này có thể đánh thức được Lăng Dương.

Giang Âm nghĩ rằng khi cậu có thể tiếp xúc thân mật với Lăng Dương, nhất là qua nụ hôn này Lăng Dương có thể nhận ra cậu là ai, hết thảy mâu thuẫn hiểu lầm trước đây đều sẽ được giải quyết, có thể hạnh phúc bên nhau trở lại.

Chỉ là đời chẳng như mơ, môi còn chưa đụng tới được mặt hắn, Lăng Dương trở tay đẩy mạnh cậu ra.

Gương mặt Lăng Dương tràn đầy ý ghê tởm buồn nôn, nhưng đây không phải cảm xúc hiện hữu nhiều nhất, trên mặt hắn còn có biểu hiện rằng bây giờ hắn đang thật sự phẫn nộ.

Giang Âm bất lực.

Lăng Dương đang tức giận vì có "người lạ" muốn hôn hắn sao?

Nào có "người lạ" nào mới gặp măt nhau liền nhảy vào hôn hít chứ? Làm đến mức này Lăng Dương vẫn còn không hiểu? Nhưng mà Lăng Dương trông tức giận như vậy, hay là cậu vẫn nên trực tiếp nói sự thật cho hắn nhỉ?

Trong lúc Giang Âm đang suy nghĩ, Lăng Dương lên tiếng.

"Cậu...... Cậu dám......" – giọng nói của hắn run lên vì giận – "Cậu dám dám giở trò với người khác lúc quen với Giang Âm, cậu đúng là cầm thú — sao có thể làm thế được?!"

Giang Âm sửng sốt, có chút không tin vào tai mình.

Lăng Dương tức giận là vì chuyện này?

Giang Âm kinh ngạc nhìn Lăng Dương, không biết nghĩ đến gì mà ý nộ trên mặt Lăng Dương dần dần biến mất thay vào là sự vui vẻ, trông còn ẩn chút hả hê? : "Cậu xong rồi! Xong rồi, cậu dám trong lúc qua lại với Giang Âm mà còn đi câu dẫn người khác. Ông đây sẽ cho Giang Âm biết cậu là tên cặn bã ra sao, Giang Âm sẽ vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ với cậu!"

Lăng Dương thò tay vào túi tiền lấy di động, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường pha lẫn vui vẻ hả hê.

Nhìn Lăng Dương như thế, tâm tình Giang Âm bỗng có chút vi diệu.

Lăng Dương cho rằng mấy tên nɠɵạı ŧìиɦ là cặn bã nên vĩnh viễn cắt bỏ quan hệ.

Nhưng lúc nói đến đối tượng "nɠɵạı ŧìиɦ" – cũng chính là cậu, Lăng Dương nửa điểm biểu hiện của "đoạn tuyệt quan hệ" cũng không thấy, hơn nữa còn điên cuồng đổ lỗi cho "tên mặt đẹp cặn bã lừa dối Giang Âm"

Lăng Dương đối với cậu thật sự không có bất kì một tiêu chuẩn cụ thể nào. Chỉ cần là Giang Âm thì tiêu chuẩn đối với Lăng Dương đều trở nên vô nghĩa

Giang Âm thật sự cảm thấy Lăng Dương một người ưu tú đến vậy, việc gì phải vì cậu mà chuyên tình dẫn đến hao tâm tổn sức của bản thân thế chứ.

Giang Âm cũng không biết tâm tình hiện tại của bản thân là gì, cậu cố ý hạ thật thấp giọng, không cố ý nghe thật kỹ thì chẳng ai nghĩ đến đây là giọng của "Giang Âm": "Anh cảm thấy tôi nɠɵạı ŧìиɦ không xứng với cậu ta, nhưng nếu cậu ta cũng nɠɵạı ŧìиɦ thì sao? Anh còn thấy cậu ta xứng với anh không? Như anh đã nói đấy, anh có bỏ cậu ta đi tìm người tốt hơn không?"

Lăng Dương nghe xong không tỏ vẻ buồn bã gật gù gì, ngược lại còn hoài nghi nhìn Giang Âm, cười lạnh nói: "Cậu nghĩ tôi bỏ Giang Âm rồi cậu liền có thể danh chính ngôn thuận qua lại với em ấy chứ gì? Cậu đừng có mơ!"

Lăng Dương vừa bấm số điện thoại của Giang Âm vừa lẩm bẩm tự thôi miên bản thân: "Em ấy chỉ là...... vướng phải một sai lầm nhỏ thôi, không thể trách em ấy được, nếu không phải tên tra nam này có gương mặt quá đẹp đến thế, em ấy sẽ không.... Đây là lỗi của cậu, không phải lỗi của Giang Âm."

Ấn phím gọi, Lăng Dương đặt điện thoại bên tai, hít sâu một hơi.

Tuyệt vời, một lát nữa thôi tên hồ ly tinh này có thể vĩnh viễn cút khỏi cuộc đời Giang Âm.

Điện thoại ngân lên một tiếng bíp dài, đồng thời trong phòng cũng vang lên tiếng nhạc chuông.

Tiếng nhạc chuông rất quen thuộc.

Khi tiếng chuông vang lên, đầu Lăng Dương nháy mắt trống rỗng.

Sao điện thoại của Giang Âm lại ở chỗ này?

Là Giang Âm để quên ở đây hay do Giang Âm vốn dĩ vẫn ở đây?

Lăng Dương nhanh chóng giương mắt nhìn cậu, lạnh lùng nói: "Giang Âm đang ở đây phải không?"

Thấy cậu không trả lời, hắn tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện trong mắt cậu dường như có gì đó đang loé lên.

Đôi mắt như chưa cả bầu trời sao bị nước mắt phủ lên một tầng ướŧ áŧ càng nhu nhược động lòng người, trông như một đoá hoa lê yếu ớt trong mưa khiến ai cũng muốn ôm vào lòng an ủi bảo vệ.

Nhưng Lăng Dương không có một chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Tiếng chuông điện thoại của Giang Âm vẫn còn vang lớn, Lăng Dương dồn hết tâm tư tìm kiếm, kiểm xem cậu có ở đây không.

Lăng Dương cúp điện thoại, khẩn trương kêu lớn:"Giang Âm, em đến rồi à?"

Không ai đáp lại.

Lăng Dương đi vòng quanh căn phòng, kiểm tra khắp mọi ngõ ngách nơi có thể giấu người, vừa nhìn vừa nói: "Giang Âm, hẳn là em nghe thấy phải không? Tên này không phải thứ tốt đẹp gì, thật ra hắn ta đã lừa gạt tình cảm của em đó! Anh không giống vậy, anh tuyệt đối thật lòng với em, em không cần lo lắng anh bỏ em hay cắm cho em cặp sừng hết. Đừng sợ, em ra đi, quay lại với anh được không?"

Vẫn không có ai trả lời, đồng thời, Lăng Dương lục tung khắp các ngõ ngách cũng chẳng thấy bóng dáng Giang Âm đâu, đang lúc thở phào một hơi thì lại nghe thấy tiếng nức nở vang lên cạnh cửa.

Âm thanh nức nở này lại cực kỳ quen thuộc.

Lăng Dương lông tơ dựng lên, hắn cứng đờ quay đầu lại, tên cặn bã hắn vừa mắng xối xả khi nãy đứng phía cửa, đưa lưng về phía hắn.

Gương mặt không rõ, kiểu tóc lạ lẫm nhưng hình dáng này lại quen thuộc khủng khiếp.

Dáng vai rộng, eo thon, chân dài, cần cổ lộ ra vì khóc, mảnh da trắng nõn đáng yêu khiến người ta thật muốn cắn một cái.

Mà hắn thật sự đã cắn.

Tâm trí Lăng Dương một mảnh hỗn loạn, trong mảnh hỗn loạn đó, hắn bỗng nhớ tới những lời Giang Âm từng nói khi chiến thắng cuộc thi ca hát trong trường và lúc cùng hắn đi chơi.

Giang Âm nói bản thân quá đẹp nên mọi người chỉ chú ý vào gương mặt của cậu, không ai có thể tập trung nghe cậu hát được cả nên bất đắc dĩ, cậu mới cải trang thành bộ dáng kia.

Lúc ấy hắn hoàn toàn không tin, không tin trên đời này có người có gương mặt đẹp đến như vậy, nên cho rằng Giang Âm chỉ đang nói giỡn.

Nhưng mà, có một streamer thật sự đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ lo ngắm cậu.

Hèn chi Giang Âm lại tỏ tình với hắn đúng ngay cái đêm mà streamer này bảo rằng cậu ta sẽ tỏ tình, hèn gì cậu ta bảo đã tỏ tình thành công.

Thì ra là thế.

Lăng Dương cứng đờ mà thong thả đi đến chỗ cậu, tay cậu che chặt lại đôi mắt mình nhưng những giọt nước vẫn thi nhau rơi như mưa xuống men theo khuôn cằm tinh xảo.

Trong nháy mắt ấy, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Lăng Dương.

Bạn trai hắn thật sự quá đẹp.

Hắn còn mắng bạn trai là thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ.

Hình như hắn làm cho bạn trai khóc.

......Bạn trai hắn không hề nɠɵạı ŧìиɦ!

Nghĩ đến đây Lăng Dương không nhịn được cong khoé môi nhưng ngay lập tức nén lại, rút một chiếc khăn giấy định lau nước mắt cho Giang Âm.

Giang Âm không cho hắn giúp, giật lấy chiếc khăn nhỏ xoay người lại tự lau đi.

"Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh không nên không nhận ra em, anh cũng không nên nghi ngờ em phản bội anh, đừng giận nữa, được không?" Lăng Dương dỗ dành.

"Không" Giang Âm nghẹn ngào, "Anh coi, sao anh lại trở thành người con trai thế chứ, một chút minh mẫn trong đầu cũng không có, bản thân dính phải một tên người yêu cặn bã mà còn muốn một lòng một dạ đối tốt với người đó? Anh nói xem, cách đúng đắn để xử lý tên cặn bã này là gì?"

Giang Âm bất ngờ hỏi, Lăng Dương cũng chỉ có thể thành thật trả lời: "Khiến gia đình người này phá sản, khiến tên đấy cùng tên gian phu kia sống không bằng chết."

Giang Âm: "......" Không phải, cậu không hỏi nghiêm túc như thế.

Nhưng khi nghĩ đến phong cách thường ngày của Lăng Dương, Giang Âm lại cảm thấy cách hành xử của hắn hoàn toàn bình thường.

Nhưng như thế càng thể hiện rõ tình cảm của Lăng Dương đối với cậu.

Đáy mắt Giang Âm lại bắt đầu nóng lên, cậu mắng: "Nhưng mà anh còn muốn kẻ cặn bã kia quay về với mình mà! Anh làm vậy là sai lầm có biết hay không? Nếu một ngày nào đó em làm chuyện sai trái, chúng ta lập tức chia tay, người cũ làm sai ——"

Giang Âm còn chưa nói xong Lăng Dương đột nhiên đi tới che miệng cậu lại, vẻ mặt vui mừng trước đó nháy mắt thay đổi.

"Em nói cái gì, chia tay?" sắc mặt Lăng Dương nháy mắt tối sầm lại, "Em còn muốn đi tìm người mới?"

Giang Âm: "......?" Cậu nói mấy câu này hồi nào đâu?

Lăng Dương nheo mắt, cẩn thận đem tay Giang Âm kéo xuống, cẩn thận nhìn ngắm gương mặt thật sự của Giang Âm.

Giang Âm bỗng có dự cảm không tốt.

Khuôn mặt này của cậu thật sự không cho người ta cảm giác an toàn, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người đã từng tỏ tình với cậu, nhưng câu mà cậu nghe được nhiều nhất là: "Anh không cầu trở thành người duy nhất đồng hành cùng em, chỉ cần cho anh một vị trí trong "hậu cung" của em là anh đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi"

Lăng Dương yên lặng ngắm cậu, một lúc lâu sau mới thở dài, biểu tình ẩn có chút buồn bực nói: "Giang Âm, sao em lớn lên lại đẹp quá như vậy? Em nói thật cho anh biết đi, anh có bao nhiêu tình địch?"

Giang Âm: "......"

Giang Âm chưa kịp đáp, Lăng Dương đã tự trả lời bản thân: "Khoảng tám trăm không nhỉ? Hay là.." Lăng Dương cẩn thận nhìn Giang Âm, giọng thăm dò "Hình như ít quá nhỉ, gấp mấy lần tám trăm mới phải..?"

Giang Âm: "......"

Tư duy của Lăng Dương thật sự phô trương quá mức rồi, Giang Âm còn dự định sẽ nghiêm túc giáo dục Lăng Dương một phen, làm hắn minh bạch người không thể cứ một mực cứng ngắc vì cậu, nhưng Lăng Dương bày ra vẻ mặt như vậy, làm cho Giang Âm cảm thấy cậu hết sức nói nổi cái người này rồi.

Lăng Dương lại thăm dò hỏi: "Anh là người đứng đầu hậu cung của em phải không?"

Giang Âm: "......"

"Nếu anh lại tiếp tục nghi ngờ em, em sẽ giận anh thật đó." Giang Âm cả giận nói.

Những lời này Lăng Dương có chút không hiểu, hắn chớp chớp mắt nhìn Giang Âm, hai mắt sáng ngời.

"Anh là người duy nhất của em?"

Giang Âm sinh khí: "Cái gì mà đứng đầu hậu cung!? Có cái cục cít ấy! Nếu anh thích đứng đầu hậu cung như thế hay để em tìm cho anh vài người nha!"

Giang Âm xoay người định rời đi thìi bị Lăng Dương ép vào tường.

Lăng Dương dựa sát vào người Giang Âm, chỉ cách một tí nửa thôi là chạm vào môi cậu, thì thào: "Anh không muốn đứng đầu hậu cung của em, anh muốn làm người duy nhất bên cạnh em."

"Hừ!" Giang Âm trừng mắt nhìn Lăng Dương, duỗi tay ôm lấy cổ Lăng Dương, hôn lên.

------------------------------------

Thông báo của Chanh: Hái hai, Nhà Của Chanh sẽ tạm off để nghỉ Tết không có drop đâu, hết mùng hết Tết thì tụi mình sẽ tiếp tục đem Lăng Dương và Giang Âm về lại với các bạn. Chúc mọi người ăn Tết dzui dzẻ, hẹn gặp lại mọi người hihihihi.

Truyện Chữ Hay